Kim sa thôn, thôn trưởng cạnh tuyển đại hội.
Trên bãi cỏ trống trải, đám thôn dân bắt đầu đốt vài đống lửa, làm cả thôn trang sáng bừng, trên mỗi đống lửa đều nướng cá do đám thanh niên săn được.
Toàn thôn nam nữ già trẻ ăn uống, ca hát nhảy múa bên cạnh đống lửa
Khắp nơi đang vui mừng !
Vào những đêm như thế này, những bộ ngư (Ngư dân) trẻ tuổi trong thôn không quên đi tìm bắt tình yêu của mỹ nhân ngư, còn các thiếu nữ thì trông mong bộ ngư chi thần đến bắt các nàng.
Bộ ngư anh hùng của ngày hôm nay Lâm Hạo đi đến trước mặt Dương Thuận phu phụ, nói: "Bá phụ bá mẫu, thỉnh các ngươi đến chủ trì nghi thức khai đao cho sa ngư mà ta bắt được."
Dương Thuận nói: "Nhưng Cảnh Thiên còn chưa trở về ?"
Lâm Hạo nói: "Bá phụ, chúng ta cũng đã đợi Dương đại ca một canh giờ, các trưởng lão nói, cho dù Dương đại ca trở về khi nào, chỉ cần hắn bắt được con cá lớn hơn con cá chiến thắn hôm nay, hắn nhất định xứng đáng làm thôn trưởng."
Kim Lan vừa nghe, khóc nói: "Nhưng hắn vì sao chưa trở lại ?"
Lâm Hạo vốn rất xấu hổ, lúc này lại thấy Kim Lan rơi lệ, trong lòng cũng sốt ruột, vội nói: "Bá mẫu, ngươi đừng khóc. Lão Đại giỏi như vậy, nên sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, có thể hắn còn đang tìm kiếm đại sa. Cảnh Thiên người này là như thế, đã quyết định thì nhất định phải làm được, ta đoán hắn nếu không bắt được đại sa, quyết sẽ không trở về."
Kim Lan trong lòng hơi an ủi nói: "Chỉ mong như ngươi nói."
Dương Thuận gật đầu, nói: "Hảo, ta chủ trì nghi thức khai đao cho ngươi !"
Mọi người đem sa ngư Lâm Hạo bắt được tới, chuẩn bị tiến hành mổ bụng. Không ngờ con cá này vừa lật lên, lập tức tạo thành một hồi huyên náo !
Tất cả ánh mắt thôn dân đều nhìn vào trên người con bạch sa Lâm Hạo bắt được, làm mọi người ngạc nhiên, cũng chính là chỗ này.
"Cảnh Thiên giết !" Lâm Hạo nhìn bụng sa ngư thì thầm từng chữ một.
Nguyên lai trên cái bụng trắng của sa ngư, vẽ rõ ràng ba chữ to "Cảnh Thiên giết".
Ngay tức khắc, chuyện này làm tất cả mọi người ở trở nên mơ hồ.
Dương Thuận túm lấy cổ áo Lâm Hạo, truy hỏi: "Con chuột kia, chuyện này là sao ?"
Lâm Hạo lắp bắp nói: "Bá phụ, ta không biết a !?"
Dương Thuận nói: "Ba chữ này có phải là ngươi cố ý khắc lên."
Lâm Hạo lắp bắp nói: "Không …… không phải."
Dương Thuận tức giận nói: "Vậy ba chữ này như thế nào có được ?"
Lâm Hạo nói: "Ta trong khi bắt nó lên, không có động đến, cũng không lưu ý."
Dương Thuận nói: "Cá này có phải là do ngươi bắt ?"
Lâm Hạo sắc mặt tái nhợt nói: "Là ta thuận tay nhặt được trên biển."
Dương Thuận vội la lên: "Nhặt được ?"
Lâm Hạo nói: "Phải a, khi ta phát hiện nó, sa ngư này đã chết !"
Trong khi mọi người ồn ào, một thanh âm kêu lên: "Mọi người nhìn kìa !! Có rất nhiều sa ngư !"
Mọi người nhìn về phía biển, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ.
Khi đó bọn họ cả đời cũng chưa từng gặp qua cảnh tượng hoành tráng như vậy, cảnh tượng đó tuyệt đối vô tiền khoáng hậu.
Chỉ thấy hàng trăm hàng ngàn con sa ngư đang nổi lềnh bềnh trên mặt biển, các con sa ngư này toàn bộ đều phơi bụng, trôi trên biển.
Xác sa ngư đầy mặt biển, tựa như một tòa tiểu sơn khâu nổi trên mặt biển. Do đâu mà đám sa ngư bình thường tối hung mãnh trên đại hải lại chết hàng loạt như vậy.
Không ai biết.
Khi thôn dân đem đám cá chết lên bờ, bỗng nhiên phát hiện đám sa ngư này cùng con mà Lâm Hạo bắt được giống nhau, rõ ràng được viết "Cảnh Thiên giết !"
Mọi người thấy vậy, rốt cục tin lời Lâm Hạo, đồng thời cũng tựa hồ hiểu được trên biển đã xảy ra chuyện gì.
Phu thê Dương Thuận nhìn cảnh này, hướng về phía biển quỳ xuống, rơi lệ đầy mặt nói: "Con ta, ngươi ở nơi nào !!"
Dương Cảnh Thiên còn ở trên biển bắt cá.
Không, chính xác phải nói là sát cá.
Hắn vốn nghĩ một mình bắt một con cự sa trở về, nhưng không nghĩ tới trên biển lại gặp phải quần sa.
Nguyên lai ngày đó Dương Cảnh Thiên bắt được con sa ngư đầu tiên, phát hiện sa ngư đó quá nhỏ, chỉ mấy trăm cân. Bắt sa ngư để trên thuyền thì quá chật chội, phóng sanh lại tiếc. Vì vậy vận chưởng lực, đánh nát sa ngư. Dương Cảnh Thiên đánh nát sa ngư là có dụng ý dụ càng nhiều sa ngư tới.
Sa ngư là động vật hung mãnh ăn thịt sống, thích nhất là mùi máu tươi, Dương Cảnh Thiên đánh nát sa ngư, quần sa ngửi thấy mùi máu tươi, lập tức ào ào kéo tới.
Dương Cảnh Thiên vốn thầm nghĩ dụ vài con sa ngư là đủ rồi, không ngờ con sa ngư thứ nhất đến, sau đó đám sa ngư lũ lượt kéo đến.
Dương Cảnh Thiên thấy mặt biển cuồn cuộn sôi lên, chẳng biết có mấy ngàn mấy vạn sa ngư, lại thấy đám sa ngư cắn một mảng thịt to trên xác sa ngư, hàm răng sắc nhọn cực kỳ, không khỏi cảm thấy sợ hãi, đột nhiên cảm giác thuyền bị lay động, nguyên lai sa ngư đang cắn thuyền.
Dương Cảnh Thiên rút ngư đao, thuận tay chém ra.
Dương Cảnh Thiên công lực thâm hậu, chỉ nghe xuy một tiếng nhẹ, đâm thủng một lỗ trên đầu con sa ngư, máu tươi từ dưới biển cuồn cuộn nổi lên. Quần sa vây quanh, tranh nhau cắn xé.
Dương Cảnh Thiên bằng vũ công trác tuyệt, trong vòng vây của quần sa, trên người vẫn chưa bị thương, mỗi lần ra tay, lại có một con sa ngư chết hoặc bị thương. Đám sa ngư chỉ cần xuất huyết, chỉ trong nháy mắt đã bị đồng bạn cắn xé đến trơ xương.
Dương Cảnh Thiên vũ công cao cường, nhưng tiểu thuyền lại chịu đựng không được công kích của sa ngư, Dương Cảnh Thiên mắt thấy bốn phía sa ngư nhiều vô số, giết mãi không hết. Nghĩ thầm dù cho mình có nhiều khí lực, rồi cũng sẽ suy yếu đi, nhưng là tới lúc này, nếu toàn lực hành động, cũng không thể làm gì khác.
Dương Cảnh Thiên muốn những người khác chú ý, đặc biệt khắc lên thân những con sa ngư bị giết ba chữ "Cảnh Thiên giết".
Không tới nửa ngày, Dương Cảnh Thiên một mình đánh chết hơn một ngàn con sa ngư, nhưng sa ngư tụ tập lại càng lúc càng đông.
Dương Cảnh Thiên thậm chí đã tuyệt vọng, nhưng hắn thủy chung vẫn kiên trì.
Mạc lão gia nói qua, kiên trì đến phút cuối, nhất định thắng lợi.
Dương Cảnh Thiên giết đám sa ngư chẳng biết mệt mỏi, chiếc tiểu thuyền cũng đã bị cắn chìm xuống biển, hắn dùng võ công quần nhau với đám sa ngư trên biển.
Con người rồi cũng sẽ có lúc mệt mỏi, nếu không phải Mạc lão gia đã từng dạy dỗ, chỉ sợ Dương Cảnh Thiên hắn sớm đã vào miệng sa ngư.
Giờ phút này Dương Cảnh Thiên chỉ cầu mong có ngư thuyền đi qua, nhưng, hắn trãi qua một ngày một đêm, vẫn không thấy ngư thuyền đi qua.
Khắp nơi xung quanh hắn, ngoại trừ sa ngư chỉ có sa ngư mà thôi.
Một người đối mặt ngàn vạn sa ngư, cũng chỉ có Dương Cảnh Thiên có thể kiên trì lâu như vậy. Dương Cảnh Thiên đưa mắt nhìn lại, cả mặt biển biến thành một biển huyết hồng, vô số thi thể sa ngư nổi lềnh bềnh trên mặt biển, mà lại có vô số sa ngư kéo lại ……
Dương Cảnh Thiên trong lúc đó, suy nghĩ rất nhiều.
Nghĩ tới ơn giáo dưỡng của phụ mẫu, nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc với Hà Trác Phương, nghĩ đến những dạy bảo của Mạc lão gia điều giáo ……
Hắn cảm thấy mình như vậy chết đi, những người mà hắn phải xin lỗi chính là bọn họ.
Chức thôn trưởng chó má, vì cái gì ta mà ta phải làm chuyện ngu ngốc như vậy ?
Dương Cảnh Thiên đột nhiên trong đầu nảy ra một câu hỏi như vậy.
Đối với hắn mà nói, bây giờ chuyện trọng yếu nhất, chính là sống sót.
Chỉ có sống sót, hắn mới có lí do oán hận.