Dương Cảnh Thiên đứng trên sàn thuyền, trở thành vật dòm ngó của tòan thể thuyền viên , tất cả mọi người đều nhìn chòng chọc vào hắn
Dương Cảnh Thiên hơi mất tự nhiên nói: “Chư vị, ta tên là Dương Cảnh Thiên, các người thấy quần áo ta tả tơi như vậy, có thể thay cho ta một bộ y phục được không?”
Lúc này có một thiếu nữ độ mười bảy, mười tám tuổi đứng dậy nói: “Ngươi đi theo ta”
Dương Cảnh Thiên nhìn qua, thiếu nữ trước mặt có mái tóc đen dài óng mượt, má tròn, cằm nhọn, đôi mắt to sáng ngời, sống mũi xinh xắn, đôi môi dày ôn nhuận, tổng thể mà nói, xinh đẹp mê người
Người nàng cao khá cao, khoãng chừng một thước bảy tám , dáng cao nhưng mãnh khảnh và duyên dáng, vòng eo nhỏ nhắn, kết hợp với cặp mông căng đầy, thêm vào đó là đôi chân thon dài, giơ tay nhấc chân đều là những đường cong lã lướt, có thể nói là trẻ trung xinh đẹp
Càng làm người ta phải liếc mắt nhìn chính là đôi nhũ phong nhô ra trước ngực, mặc dù đã có áo che phủ, nhưng dường như rung động bất an, bất kỳ lúc nào nó cũng có thể nhảy ra ngoài
Mỹ nữ này không ngờ lại có dung mạo không thể phân cao thấp so với Kim Sa thôn đệ nhất mỹ nhân Hà Trác Phương, thêm nữa là nàng có một thứ mà Hà Trác Phương không có, thanh xuân và sức sống. Khó trách Mạc lão gia nói giang hồ mỹ nữ hội họp lại, nhan sắc của Hà Trác Phương trong chốn giang hồ không thể đứng trong một trăm hạng đầu. Nhìn thấy cô gái mặc trang phục tỳ nữ này, Dương Cảnh Thiên rốt cuộc cũng tin Mạc lão gia không nói bậy
Dương Cảnh Thiên đi sau mỹ nữ, hỏi: “Thiên tiên tỷ tỷ, xin hỏi phương danh của tỷ là ….?”
Thiếu nữ trừng mắt nhìn Dương Cảnh Thiên, tức giận nói: “Ai là tỷ tỷ của ngươi?”
Dương Cảnh Thiên cười hì hì nói: “Nàng đương nhiên không thể là tỷ tỷ của ta, nàng là Thất tiên nữ tỷ tỷ trên trời, dung mạo của nàng như vậy, thật sự là thiên tiên hạ phàm”
Thiếu nữ thấy Dương Cảnh Thiên ca ngợi mình mỹ lệ phi phàm như vậy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, mỉm cười hỏi: “Ai là thiên tiên tỷ tỷ? Ta già như vậy sao?”
Dương Cảnh Thiên thấy nàng cười trên mặt còn có hai lúm đồng tiền nhỏ mê người, cực kỳ đáng yêu, vì vậy không nhịn được than vãn: “Là ta nói sai rồi, nàng phải là thiên tiên muội muội. Nàng là nữ nhân đẹp nhất mà Dương Cảnh Thiên này gặp được trên đời. nếu nàng nói mình không phải là thiên tiên hạ phàm, ta thật không dám tin”
Dương Cảnh Thiên nói không sai, tại Kim Sa thôn, chính xác không có đẹp như thiếu nữ trước mắt hắn, tất cả những câu nữ nhân đẹp nhất trên đời mà hắn từng gặp qua, một chút cũng không phải là khoa trương. Ít nhất cho đến bây giờ là như vậy
Thiếu nữ xinh đẹp được Dương Cảnh Thiên tán tỉnh như vậy, trong lòng đã sớm vui đến nở hoa, gắt giọng: “Ba hoa!”
Dương Cảnh Thiên vẻ mặt vô tội, ủy khuất nói: “Chuyện này thực là lời phát ra từ phế phủ của ta, ta có thể hướng thiên bảo chứng, ta không có nói bậy”
Thiếu nữ nói: “chuyện đó là do ngươi chưa thấy qua tiểu thư nhà chúng ta, nàng mới gọi là tuyệt sắc như thiên tiên”
Dương Cảnh Thiên nói: “chuyện đó cũng không nhất định, ai quy định tiểu thư phải xinh đẹp hơn nha hòan. Ta thấy qua đều là nha hoàn xinh đẹp hơn tiểu thư”
Thiếu nữ vui mừng nói: “Chỉ có ngươi nói như vậy thôi”
Dương Cảnh Thiên đắc ý nói: “Ta tên là Dương Cảnh Thiên, quý tính cô nương là gì?”
Thiếu nữ trả lời: “ta tên là Bạch Vân, là nha hoàn của tiểu thư”
Dương Cảnh Thiên nói: “Mây trắng? Tên rất hay”
Bạch Vân nói: “ là chữ vân trong vân vân chúng sinh(các loại chúng sinh)”
Dương Cảnh Thiên nói: “Như vậy nghe càng hay, trong các loại chúng sinh, nàng là một đám mây trắng, kiêu hãnh tuyệt đẹp ” Bạch Vân
Bạch Vân mỉm cười hiểu ý nói: “người kiêu hảnh tuyệt đẹp chính là tiểu thư nhà chúng ta”
Dương Cảnh Thiên nói: “nàng luôn luôn nói gia tiểu thư các ngươi xinh đẹp như thế này thế kia? chẳng lẽ nàng thật sự xinh đẹp như vậy sao?”
Bạch Vân không trả lời Dương Cảnh Thiên, dẫn hắn xuống phòng thay quần áo, lấy ra một bộ quần áo của thủy thủ đưa cho Dương Cảnh Thiên, nói: “Ngươi thay quần áo trước đã, sự tình còn lại đừng để ý nhiều như vậy”
Dương Cảnh Thiên không nghĩ ngợi gì chỉ cởi quần áo trên người ra, Bạch Vân vừa quay người, vừa vặn thấy hắn đã cởi trần thân trên, hạ thân cũng cơ hồ trần trụi, nhục bổng ngạo nghễ vươn thẳng đứng
“A!”Bạch Vân kêu lên sợ hãi: “Ngươi đang làm gì?”
Dương Cảnh Thiên đỏ bừng mặt, lúng túng nói: “Là thay quần áo đó!”
Dương Cảnh Thiên quen thay đồ trước mặt Hà Trác Phương mà nàng không hề có một chút phản ứng, nên quên mất Bạch Vân là một vị cô nương
Bạch Vân nhắm chặt hai mắt nói: “Tên sắc lang biến thái nhà ngươi, thay quần áo bên trong phòng thay đồ, ngươi sao có thể thay đồ ở chổ này”
Dương Cảnh Thiên nhanh nhẹn thay đồ, nhìn vẻ mặt thẹn thùng đỏ bừng của Bạch Vân thập phần đáng yêu, nói: “Ta làm sao biết chổ thay đồ ở nơi nào? Ngươi lại không nói ”
Bạch Vân tức giận giậm chân gắt: “Sao ngươi không hỏi? vô giáo dục”
Dương Cảnh Thiên cũng nổi nóng: “Uy, cái gì mà không có giáo dục, thiên tiên muội muội nói chuyện phải có lương tâm chứ”
Bạch Vân nói: “Không nói với ngươi, thay xong chưa”
Dương Cảnh Thiên trả lời: “xong rồi!”
Bạch Vân tựa hồ suy nghĩ thật lâu, mới mở mắt ra, Dương Cảnh Thiên sau khi thay đổi y phục có vẻ anh tuấn thập phần, đặc biệt khuôn mặt dưới ánh mặt trời rực rỡ khi mỉm cười quả thực là muốn lấy mạng người ta
Dương Cảnh Thiên nói: “Ta không muốn ăn không trên thuyền các người, nàng an bài cho ta làm việc gì đó, cái gì ta cũng có thể làm được”
Bạch Vân nói: “ta đi trước bẩm cáo với tiểu thư, xem có việc gì thích hợp cho ngươi làm”
Nàng xoay người rời đi còn quay đầu dặn một câu: “Không có việc gì đừng đi lung tung”
Dương Cảnh Thiên cong môi nói: “Biết rồi, nơi này quy củ nghiêm minh mà!”
Bạch Vân trừng mắt nhìn hắn nói: “Biết là tốt rồi. Bằng không bị bỏ xuống biển cho cá mập ăn còn không biết vì sao”
Dương Cảnh Thiên cười nói: “Mỹ nữ, nàng quên cá mập là bằng hữu của ta”
Bạch Vân tức giận nói: “Để ta chặt ngươi rồi quăng xuống biển cho cá mập ăn”
Dương Cảnh Thiên tức giận đến nói không nên lời, Bạch Vân lúc này mới đắc ý quay người bỏ đi
Bạch Vân mới vừa đi, lại có một mỹ nữ chạy đến. bộ dáng rất thanh tú, phong nhã lịch sự, dáng người bốc lửa dị thường với những đường cong lả lướt. Thêm vào đó là cách ăn mặc khá diêm dúa, lộ rõ vẻ phong tình vạn chủng, trong vẻ đẹp còn mang theo sự lả lơi, so với sự trong sáng của Bạch Vân, còn phong vận thành thục hơn một bậc
Mỹ nữ nóng bỏng này xông đến, ỏng ẹo hỏi: “Suất ca, ngươi tên là Dương Cảnh Thiên phải không?
Dương Cảnh Thiên thấy mỹ nữ đến chào hỏi, còn không biết hôm nay có phải là ngày mình gặp vận đào hoa, nói không chừng chiếc thuyền này chính là đào hoa thuyền. bởi vậy nói: “Kẻ tầm thường bất tài này chính là Dương Cảnh Thiên, xin hỏi phương danh của cô nương?”
Mỹ nữ nọ nói: “ta gọi là Tử Yên, là thiếp thân trưởng hộ vệ của gia tiểu thư chúng ta”
Dương Cảnh Thiên sửng sốt hỏi: “Nàng có võ công?”
Tử Yên nói: “Phong thần bang chúng ta, ai mà không có võ công!”
Dương Cảnh Thiên hỏi: “Phong thần bang?”
Tử Yên trả lời: “Không sai. Phong thần đảo chúng ta mặc dù cách xa trung nguyên, cũng là một trong bát đại bang”
Dương Cảnh Thiên nghe qua, hưng phấn hỏi: “Cái gì? Các ngươi cũng là người trong giang hồ”
Tử Yên trái lại ngẩn người hỏi: “Chuyện đó kỳ quái sao? Ngươi từ đâu nhìn chúng ta không giống người trong giang hồ?”
Dương Cảnh Thiên nghĩ đến bản thân mình có thể bước ra giang hồ, trong lòng không ngừng xúc động, hắn hưng phấn nắm cổ tay Tử Yên nói: “quá tốt, ta muốn cùng các người bước chân vào chốn giang hồ”
Tử Yên bị Dương Cảnh Thiên làm đến sửng sờ hỏi: “Ngươi rất muốn ra giang hồ sao?”
Dương Cảnh Thiên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói với sự tràn đầy ước muốn: “điều này không phải là ước muốn mà là sự truy cầu, là mục đích lớn nhất trong cuộc sống này của ta”
Tử Yên thấy trên khuôn mặt kiên nghị của Dương Cảnh Thiên, đột nhiên lộ ra một vẻ thành thục và kiên định không phải của một thiếu niên mười sáu tuổi. loại khí phách và khí thế này áp đảo hết thảy mọi thứ, là khí chất mà chỉ bậc vương giả mới có
Trong sát na đó, Tử Yên nhận thấy khí khái phát ra từ trên người Dương Cảnh Thiên thật sự hấp dẫn
Khí phách uy hiếp của Dương Cảnh Thiên tựa như mê dược làm cho người ta mê say, lại làm người ta không thể tự chủ