
28-08-2009, 02:32 AM
|
 |
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Jan 2009
Đến từ: Giang hồ hiểm ác
Bài gởi: 72
Thời gian online: 59776
Thanks: 299
Thanked 28 Times in 10 Posts
|
|
Không có ngày mai nào lại không kết thúc, không có sự đau khổ nào lại không có lối ra...
"Trong cuộc đời có mấy ai không từng vấp ngã,vấn đề là mình phải biết cách tự đứng dậy !!!"
Ngã ko phải vô thức, mà hoàn toàn có ý thức. Mình muốn nghỉ, mình muốn nuông chiều đôi chân mệt mỏi, và thực lòng, là mình muốn nuông chiều cho cái đầu. ngã rồi, mình sẽ không phải suy nghĩ , tiếp theo nên làm cách nào để đi tiếp con đường đó, dù chưa biết đích nó như thế nào? đâu là đích cần với tới.ngã rồi, được ngả lưng, được thiếp đi cho thoả cái mình đã phải gồng mình chịu đựng suốt một quãng đường như thế.cũng dễ chịu...Nhưng rồi...
Chợt tỉnh giấc, nhìn lại quãng đường, ko điểm xuất phát, ko đích tới, và ko có một bóng người.Chơi vơi, chếnh choáng...
Đau, sứt sát da thịt làm mình thấy ê ẩm, buốt.Quặn thắt, thấy mình lạc lõng và cô đơn đến lạnh người. Không còn ai đi chung với mình nữa. Đứng dậy đi một mình, phải tự đối diện với bao gian lan trước mắt, hay ngồi đợi, đợi khi nào xuất hiện 1 con người khác, người có thể cùng mình chia sẻ những khó khăn này ?Thế nào đây, và lại suy nghĩ...
"kẻ thù đáng sợ nhất của mình lại chính là mình".mình có vượt qua nổi cái tôi đầy ích kỷ đó không?Phải thật nỗ lực, nỗ lực thật nhiều nhé!
Mình đang đứng dậy,tập tễnh bước từng bước nhỏ,và vấn đề là mình biết nhìn về phía trước của con đường mình đang đi...
|