Tại sao truyện kiếm hiệp Tàu thịnh hành mà không phải kiếm hiệp Việt hay Nhật, cái này theo mụi có nguyên nhân từ tiềm thức của người đọc.
Thử tưởng tượng những phim như Iron Man hay Independent Day, nếu lấy bối cảnh là Đức hay Nhật thì sẽ chẳng ai xem, truyện kiếm hiệp cũng vậy thôi.
Võ Nhật hầu như chẳng kém gì võ Tàu, tiếp thị cũng không hề kém hơn (Nhật có những 2 môn võ được thi đấu Olimpic còn Tàu thì vẫn chưa có môn nào) nhưng tất cả những người mê kiếm hiệp đều muốn đọc truyện Tàu hơn truyện Nhật, đơn giản là vì trong tiềm thức người ta đã tự chấp nhận rằng "võ Tàu thì cái gì cũng có", cũng giống như sự chấp nhận "vũ khí thì cái gì Mỹ cũng có" đối với các phim giả tưởng vậy.
Dượng của mụi (chồng dì) có lần kể cho mụi một chuyện: bạn của dượng dạy võ ở Quy Nhơn, đai đen tứ đẳng rồi nghĩ mình thế là giỏi, mới lần mò đến Tây Sơn thách đấu. Gặp một trưởng lão võ Tây Sơn ông ấy mới bảo: thắng được đệ tử của tui thì tui đấu với anh.
Trưởng lão gọi một đệ tử vào bảo: con thi chịu đòn với thầy này nha. "Thi chịu đòn" nghĩa là hai người đứng gồng, mỗi người cầm một cây gậy tre lần lượt phang thẳng cánh vào bụng người kia. Đến gậy thứ bảy thứ tám gì đó thì ông bạn của dượng chuồn mất dép, nghe đâu về còn ôm mất mấy tuần.
Võ thể thao là thế, động vào võ chiến đấu là tắt điện luôn.
|