Xem bài viết đơn
  #9  
Old 08-09-2009, 10:39 PM
A Lìn
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thời gian online:
Con rồng Trung Quốc là quái vật?

Trích:
Hỏi: Trong “Chuyên đề Thế giới và hội nhập” số 13 ra ngày 29.3.08, trong bài “Những quái vật nổi tiếng mọi thời đại” của tác giả NS có đoạn viết: “Những thần thoại và truyền thuyết khắp thế giới bao gồm những câu chuyện về những sinh vật kỳ lạ và đáng sợ, như quái vật Minautor nửa bò nửa người của thần thoại Hy Lạp, yêu tinh của người Anh, và rồng của người Trung Quốc”. Tôi nghĩ rồng của người Trung Quốc tượng trưng cho vua thì do đâu nó bị xem là quái vật? Có câu chuyện nào liên quan đến con rồng mà bị xem là quái vật không? (Cô Linh Q. – Thủ Đức, TPHCM).


Hình 1: của Edward Burne-Jone (1833-1898) tả lại cảnh công chúa Sabra bị dẫn đi tế rồng


Trả lời: Con thú Minautor đúng là quái vật, song con rồng Trung Quốc không phải là quái vật. Rồng chỉ bị coi là quái vật đối với người phương Tây mà thôi. Nó chuyên gieo rắc tai hoạ cho loài người, như một loại chằn tinh trong truyện cổ Việt Nam. Đặc điểm của loại rồng này là thường phun ra lửa, mà sau này các nhà nghiên cứu phương Tây cho rằng đó là hình ảnh cường điệu của con rồng Komodo với cái lưỡi dài màu đỏ hiện nay (hình 4). Con rồng của phương Tây là “dragon”, nó khác với linh vật “long” (rồng) của người Á Đông, dù thông thường dragon được dịch là “rồng”.


Hình 2: của Paolo Uccello vẽ vào năm 1470


Con rồng của người Trung Quốc không phải là quái vật mà là linh vật. Trong thời phong kiến, rồng được dùng để tượng trưng cho vua, tức là hạng người ở địa vị cực cao quý trong xã hội. Trong Thiền tông Phật giáo, hàng “long tượng” (rồng và voi) được dùng để chỉ những bậc tôn túc có đạo hạnh cao thâm, kiến văn quảng bác. Trong quẻ Kiền là quẻ đầu tiên trong kinh Dịch, rồng là biểu tượng của linh lực trong trời đất, hàm nghĩa tâm linh. Rồng được xếp vào bộ bốn con vật thiêng, tức tứ linh gồm: long, lân, qui, phụng. Như vậy con rồng Trung Quốc hoàn toàn không phải và quái vật.


Hình 3: của Raphael vẽ vào năm 1506


Ở phương Tây, vào thời Trung cổ, rồng bị xem là hiện thân của quỷ sứ. Văn học phương Tây còn ghi lại truyền thuyết nổi tiếng về chuyện Thánh George giết rồng, vào khoảng thế kỷ 12 – 13. Câu chuyện xảy ra ở Silene tại Lybya. Trong thành phố có một cái hồ lớn, có một con rồng chuyên gieo rắc dịch bệnh khắp thành phố. Để xoa dịu con rồng, hàng ngày người ta phải hiến tế một con cừu và một trinh nữ được chọn bằng cách bốc thăm. Một hôm, số phận bi đát lại rơi vào nàng công chúa Sabra xinh đẹp (có tài liệu nói nàng công chúa là Cleodolinda). Nàng được trang điểm lộng lẫy rồi đem đi tế rồng, để cứu thành phố khỏi lâm vào cảnh tang tóc. Thánh George nghe câu chuyện, bèn cưỡi ngựa đến bên hồ giết con rồng và cứu được công chúa. Sau đó, cả thành phố, vì cảm ơn đức của Thánh George, đều cải đạo thành tín đồ Thiên Chúa giáo. Nhà vua cho xây một nhà thờ bên bờ hồ để thờ Đức Mẹ Đồng Trinh và Thánh George. Đây là đề tài gợi hứng rất nhiều cho hội hoạ phương Tây, đặc biệt là vào thời Phục Hưng.


Hình 4: Con rồng Komodo ngày nay


Sau đây là một vài bức tranh của các danh hoạ phương Tây có liên quan đến chủ đề “Thánh George và con Rồng” (Saint George and the Dragon) để cô và độc giả thưởng lãm.

(KTNN số 636, ngày 10.04.2008)
Tài sản của A Lìn

Trả Lời Với Trích Dẫn