Lão đầu chân còn chưa kịp chạm đất thì Phương Kiếm Minh đã vội vã bỏ chạy, thấy thế mặt mũi lão đỏ bừng nghiến răng ken két, từ trong ống tay áo phải rộng thùng thình đột nhiên thò ra một thanh đoản kiếm. Một đạo kiếm khí lập tức phá không mà tới chém thẳng vào khoảng không dưới chân Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh nghe thấy kiếm khí đuổi tới trong lòng cũng âm thầm kinh dị, thật không ngờ trong tình huống này mà lão đầu vẫn kịp xuất kiếm; hắn vội vàng hít sâu một hơi thân hình tựa như một quả pháo thăng thiên nhanh như chớp lao lên trên một mỏm đá cao chừng năm xích. Vừa đặt chân lên mỏm đá còn chưa kịp định thần thì bên tai đã truyền đến tiếng cười lạnh của lão đầu nọ, ông ta điểm nhẹ chân xuống đất thân thể tung lên lộn một vòng trong không trung, đoản kiếm trong tay tựa như cuồng phong bạo vũ chỉ trong chớp mắt đã xuất ra mười ba kiếm, kiếm khí tầng tầng lớp lớp, kiếm phong phá không rít gào! Hai vạt áo của Phương Kiếm Minh rung lên phần phật, hắn bị bức thối lui liên tục ngay cả Thiên Thiền đao đang dắt trên đao cũng không kịp rút ra, trong lòng không khỏi có chút hối hận. Lão nhân nọ cầm đoản kiếm trong tay tấn công như mưa sa bão táp buộc Phương Kiếm Minh từ từ lui tới bên bờ mỏm đá, đúng lúc này cánh tay trái của ông ta chợt vươn ra, ngón tay thực chỉ, ngón giữa và ngón cái khum lại thành hình Ưng trảo phân biệt điểm vào Nội quan và Liệt khuyết nhị huyệt trên cổ tay Phương Kiếm Minh. Nhận huyệt chuẩn xác, ra tay mau lẹ chỉ bằng một chiêu này cũng có thể thấy được lão đầu này có không ít hơn mười năm khổ tu môn võ học này. Phương Kiếm Minh mặt mày đại biến, hắn không còn cách nào khác đành phải liều mạng chịu một kiếm, sau đó rút Thiên Thiền ra cùng phân cao thấp vậy!
Đột nhiên có một giọng nói lạnh nhạt vang lên:
- Trọng Dương lão nhân, bức hiếp một tên hậu sinh vãn bối không phải là tự làm mất thân phận của ngươi sao!
Theo tiếng nói một thân ảnh tựa như tia chớp lao lên mỏm đá, đồng thời gậy trúc trong tay người này không chậm trễ điểm ra một cái, xảo diệu là một cú điểm này vừa đủ ngăn chặn thanh tiểu kiếm đang sắp chạm vào người Phương Kiếm Minh, vừa vặn cứu hắn một mạng. Phương Kiếm Minh vừa định thần trở lại thì người nọ đã cùng lão đầu giao tranh kịch liệt. Hai người tay kiếm tay trúc không ngừng qua lại, chân cũng không dám trễ nải không ngừng đạp cước bộ di chuyển vòng quanh mỏm đá, giao tranh mấy chiêu liền có thể thấy được hai người thực lực bất phân cao thấp, không ai nhường ai.
Từ lúc nghe tiếng nói đó vang lên Phương Kiếm Minh đã đoán được người đến là ai, hắn lấy lại bình tĩnh rồi phi thân lên một mỏm đá khác kêu lớn:
- Hoa đại ca, ta lại thiếu ngươi một món nhân tình, sau này có dịp sẽ hồi báo. Bây giờ ta còn có việc cần xin đi trước!
Người này cũng cười ha hả lớn giọng đáp:
- Lần này không tính, là Tiếu lão đầu muốn ta làm thế. Ngươi mau đi đi, Tây Môn tiên sinh đang chờ ở phía trước!
Phương Kiếm Minh nghe vậy cảm giác có chút khó hiểu, không biết là trong hồ lô của bọn họ đang dấu thuốc gì, nhưng lúc này cũng không phải là lúc suy nghĩ về điều này cho nên hắn không dám chần chờ vội vàng phi thân bỏ đi.
Lão đầu thấy Phương Kiếm Minh tựa như một làn khói biến mất vào trong núi rừng không khỏi tức giận tới thất khiếu bốc khói mở miệng quát lớn:
- Hoa Tự Lưu, là ngươi phá hỏng chuyện tốt của lão phu!
Hoa Tự Lưu cười lớn vài tiếng, gậy trúc trong tay lại vung lên chặn trước mặt lão đầu, lần giao thủ này Trọng Dương lão nhân vì nóng giận nên kiếm pháp đại loạn bị cây gậy trúc của Hoa Tự Lưu ép tới luống cuống tay chân. Lúc này lại thấy bóng dáng Phương Kiếm Minh đã hoàn toàn biến mất liền hiểu cơ hội tước đoạt Thiên Hà bảo lục đã hoàn toàn vô vọng, nộ hỏa trùng thiên chỉ còn biết trút hết lên đầu Hoa Tự Lưu mà thôi. Đánh nhau được một lúc lão đầu cũng dần tĩnh tâm lại, kiếm xuất cũng trở nên trầm ổn nghiêm mật hơn, kiếm khí tung hoành, trúc phong lay chuyển. Hai người đánh nhau hơn nửa khắc vẫn bất phân thắng bại như cũ.
Phương Kiếm Minh tựa như một cơn cuồng phong đạp trên đầu từng tảng đá lớn mà lao đi, chỉ chốc lát đã đi hết Thạch Lâm, địa hình trước mắt cũng hoàn toàn thay đổi, trước mặt đã là vách núi dựng đứng, đỉnh này nối tiếp đỉnh kia liên miên bất tận, cảnh quan hùng vĩ tráng lệ thật khiến cho người ta than thở không thôi! Phương Kiếm Minh hít vào một hơi thật sâu rồi điểm nhẹ chân xuống đất cả người như nhất hạc xuyên vân lao lên chừng bốn trượng lại đạp chân vào gờ đá mượn lực lao lên một gờ đá khác. Phương Kiếm Minh không ngừng di chuyển trên các mỏm đá, chốc lát đã vượt qua được năm vách đá cao vút. Hắn âm thầm tính toán trong lòng, khinh công của mấy võ lâm cao thủ này còn kém mình rất xa, mặc dù không thể chắc chắn mười phần nhưng cũng rất ít người có thể bám đuôi được mình. Lên trên đỉnh mỏm đá đã có thể nhìn thấy nơi mà Tây Môn tiên sinh hẹn gặp mình hắn không khỏi thở ra một hơi, giảm cước bộ chậm rãi bước đi về phía trước.
Chợt thấy phía trước mặt chợt hiện ra một bóng nam tử đang trồng cây chuối lặng lẽ như đang chờ đợi một điều gì đó. Phương Kiếm Minh chăm chú quan sát một chút liền có cảm giác người này cực kì quen thuộc nhưng bởi vì người này đang trồng chuối nên Phương Kiếm Minh không thể nhìn rõ được hắn là ai. Hắn đi tới gần chỉ còn khoảng chừng bốn trượng thì chợt nhớ tới một người lập tức mặt mày đại biến, nghĩ thầm trong lòng: “Không xong rồi, xem ra chuyện này đã không tránh kịp nữa rồi! Có Phi Long Tử ở đây ta làm sao đối chọi được với hắn!”
Nghĩ vậy hắn liền mở miệng quát lớn:
- Phi Long Tử, ngươi làm cái quái gì vậy?
Người nọ đảo mắt nhìn Thiên Hà bảo lục trong tay Phương Kiếm Minh một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị; sau đó hắn lại nhìn lên khuôn mặt Phương Kiếm Minh một chút cảm giác thiếu niên này có chút quen thuộc, không biết đã từng gặp qua ở đâu. Đột nhiên một tràng tiếng kêu “Chi chi…” vang lên, Kỳ Lân thử từ trong lồng ngực Phương Kiếm Minh vừa nhảy xuống đất đã gặp ngay một kẻ quái dị đang lộn ngược đầu xuống đất liền hoảng hốt quay trở lại nép bên chân Phương Kiếm Minh giương đôi mắt nhỏ ngạc nhiên nhìn đối phương.
Người nọ thấy Kỳ Lân thử liền lộn người đứng thẳng dậy, mở miệng cười ha hả nói:
- Ta biết người là ai rồi, ngươi không phải là tên tiểu tử họ Phương đó sao. Nghĩa phụ ngươi đã nhiều năm không gặp, không biết võ công hắn giờ thế nào? Ta vẫn đang tìm hắn!
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Hóa ra là ngươi đã đoạt được Thiên Hà bảo lục, hay lắm hay lắm! Ngày đó cùng ngươi luận võ cả “Hỏa diễm thủ đao” của ta cũng bị phá ta liền biết rằng tương lai ngươi sẽ không tầm thường; quả thật lão phu không nhìn nhầm người!
Phương Kiếm Minh lo lắng nghĩ thầm: “Tây Môn tiên sinh ở ngay phía trước không xa, hi vọng ông ấy kịp nghe được tiếng nói chuyện ở đây, chỉ cần ông ấy tới thì tên Phi Long Tử này dễ đối phó rồi!”. Ngoài miệng lại cười nói:
- Ha ha, Phi Long Tử, ngươi cũng muốn cướp Thiên Hà bảo lục sao? Ta nghe nói ngươi đã leo lên đến chức Tán nhân của Ma giáo, địa vị cao cả sao lại đích thân đến đây. Bên trong Ma giáo cũng có không ít võ công bí tịch. Nghe nói trong Võ lâm tứ đại tà thư thì ma giáo cũng đang sở hữu Thiên La Sách phải không, nếu ngươi muốn đoạt lấy Thiên Hà bảo lục coi chừng mất mạng đó. Ta chân thành khuyên ngươi nhất tâm tu luyện “Hỏa diễm thủ đao” cho tốt, nếu rảnh rỗi thì tham khảo Thiên La Sách một chút, không nên chú ý tới Thiên Hà bảo lục làm gì! Ta cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi!
Phương Kiếm Minh nói nhiều như vậy rõ ràng là đang cố gắng trì hoãn thời gian chờ đợi Tây Môn tiên sinh tới giúp hắn, Phi Long Tử là hạng người nào sao có thể không nhìn ra tâm tư của hắn chứ. Nghe Phương Kiếm Minh nói vậy liền cười hăng hắc từng bước tiến tới, trên mặt đất lưu lại những dấu chân thật sâu. Đường đi ở đây không phải là bùn đất mà là đá núi vô cùng cứng rắn vậy mà Phi Long Tử cũng có thể để lại dấu chân sâu như vậy có thể biết mấy năm nay tu vi võ học của hắn lại tiến bộ không ít. Theo lý mà nói thì với thân phận Tán nhân của Ma giáo, Độc Cô Cửu Thiên vì muốn lung lạc hắn tất nhiên phải tặng cho hắn không ít võ công bí tịch, còn việc hắn có từng xem qua Thiên La Sách hay không cũng chỉ có hắn và Độc Cô Cửu Thiên biết mà thôi!
Phương Kiếm Minh thấy hắn không ngừng đi lên, đảo mắt đã thấy tới trước mặt vội vàng thối lui năm bước, Phi Long Tử thấy thể liền cười ha hả nói:
- Phương tiểu tử, trong lòng ngươi nghĩ gì lão phu đã sớm nắm rõ. Ma giáo ta nhất quyết phải có được Thiên Hà bảo lục. Lúc này nghĩa phụ ngươi lại không có ở đây tốt nhất là nên giao Thiên Hà bảo lục ra, tránh cho hòa khí đôi bên đều bị tổn thương!
Vừa nói vừa đưa tay tới đọat lấy Thiên Hà bảo lục trong tay Phương Kiếm Minh, động tác cực kì chậm rãi, hoàn toàn không có một chút phong phạm cao thủ nào cả.
Lúc này Kì Lân thử đang đứng một bên giương đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào Phi Long Tử, nếu Phương Kiếm Minh gặp nạn thì tốt xấu gì nó cũng có thể giúp đỡ được một chút. Phương Kiếm Minh thấy Phi Long Tử chậm rãi đưa tay tới muốn nắm lấy Thiên Hà bảo lục trong tay hắn liền muốn động thân lui lại sau. Chợt hắn cảm thấy cả người cứng đờ tựa như không còn chịu khống chế của bản thân mình nữa, hắn âm thầm kinh hãi trong lòng lập tức vận khởi Thiên Thiền chân lực. Mọi việc xảy ra chỉ trong tích tắc, chỉ nghe “Phuỳnh” một tiếng thân hình Phương Kiếm Minh đã bắn lên không trung, mà trên mặt đất thì bàn tay của Phi Long Tử vốn đã thụ chỉ thành đao lại đang run rẩy trong hư không. Thấy thế hắn cười lớn nói:
- Phương tiểu tử, mấy năm không gặp công phu của ngươi quả nhiên là ngày tiến ngàn dặm! Tốt, quả nhiên lợi hại!
Hắn vừa nói chuyện vừa nhìn Phương Kiếm Minh phi thân nhảy lên trên vách đá, trên mặt không lộ ra một chút nóng nảy nào. Nhưng khi Phương Kiếm Minh vừa đặt chân xuống mỏm đá thì Phi Long Tử cũng hét lớn một tiếng, bàn tay lập tức xỉa ra như một thanh đao cách không chém ra một đao, một đạo đao phong sắc bén cuồn cuộn lao thẳng tới chỗ Phương Kiếm Minh lập tức khiến hắn bộ vị không vững, lung lay một chút rồi trượt chân rơi xuống.
Phương Kiếm Minh kinh hãi nghĩ thầm trong lòng: “Phi Long Tử những năm gần đây võ học tăng tiến quả nhiên không ít. Nghĩa phụ, người đang ở đâu! Tây Môn tiên sinh sao còn chưa tới tiếp ứng cho tiểu tử chứ!”
Phi Long Tử thấy Phương Kiếm Minh đã rơi xuống đất mà vẫn quay lưng về phía mình liền cảm thấy có chút kì quái, hắn biết Phương Kiếm Minh này có chút cổ quái khó dò, lại sợ hắn đang bày trò di đó nên cũng không dám vội vàng, chậm rãi đi tới.