"Cái gì? Ma Vương Chi Thư! ! !" Vưu Lý Tây Tư vạn lần không nghĩ tới lại có một đáp án như vậy. Dự cảm lúc trước quả nhiên trở thành sự thật, chỉ là cái đáp án này còn xui gấp trăm lần những điều mà hắn có thể nghĩ đến.
"Không sai, Ma Vương Chi Thư hoặc Trớ Chú Chi Thư đều là sách có thực, ngài là người thừa kế lực lượng đặc biệt của Ma Vương A Tư Tháp La đại nhân, trở thành một vị Ma Vương mới. Mà ta là Thủ hộ ma sử của Ma Vương Chi Thư vĩnh viễn đi theo ngài, chỉ dẫn ngài tu luyện, cách sử dụng lực lượng cùng tri thức mà Ma Vương A Tư Tháp La đại nhân đặc biệt ghi chép trên Ma Vương Chi Thư.” Ngả á hưng phấn không gì sánh được nhìn Vưu Lý Tây Tư, ánh mắt này khiến hắn sợ hãi tựa như đại sắc lang nhìn thấy mỹ nữ. “Chủ nhân ngài còn trẻ như thế mà đã thu được đồng ý của Ma Vương Chi Thư, tuyệt đối sẽ trở thành Ma Vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử, Ngả á tất nhiên sẽ vì ngài mà trở thành một ma sử kiêu hãnh. Vốn Ngả á còn tưởng rằng người được Ma Vương Chi Thư lựa chọn khẳng định sẽ là một lão nhân tu luyện hơn mười vạn năm. Trong óc lão đầu này ngoại trừ tu luyện thì cái gì cũng không quan tâm, sao có thể tưởng tượng được chủ nhân như ngài lại có thể nói chuyện phiếm cùng Ngả á. A! Ngả á thật sự quá hạnh phúc.”
"Chờ một chút! Ta chỉ là một tứ cấp quang hệ ma đạo sĩ. Làm sao được Ma Vương Chi Thư tuyển chọn! Có thể hay không bị nhầm rồi?” Vưu Lý Tây Tư mặc dù bị ánh mắt Ngả á khiến hắn sợ hãi, nhưng chuyện quan trọng vẫn phải rõ ràng. Trong lòng Vưu Lý Tây Tư vẫn tồn tại một tia ảo tưởng, hắn mong muốn Ma Vương Chi Thư chọn nhầm đối tượng, bởi vì vô luận thế nào, làm một vị quang hệ ma đạo sĩ càng không có khả năng liên quan đến ma vương mới đúng.
“A, chủ nhân, ngài là một vị quang hệ ma đạo sĩ.” Ngả á lấy làm kinh hãi, điều này làm Vưu Lý Tây Tư trong lòng nảy sinh một tia hi vọng, nhưng câu kế tiếp của Ngả á lập tức đánh tan hi vọng đó. “Bất quá không quan hệ, nếu Ma Vương Chi Thư lựa chọn ngài, đã nói lên ngài có tư chất trở thành Ma vương. Chỉ cần có thiên phú, chủng tộc, chức nghiệp ….đều không quan hệ. Hơn nữa ta nghe nói, trước đây đã từng có một vị Ma vương tên là Lộ Tây Pháp, trước khi trở thành Ma vương thì đã là một vị quang hệ pháp sư có sức mạnh gần bằng quang minh chủ thần! Cho dù là thần liên quan đến quang minh hệ cũng có thể trở thành Ma vương, chủ nhân ngài cũng không thành vấn đề rồi…”
"Chờ một chút!" Vưu Lý Tây Tư cắt đứt lời Ngả á nói. Không biết thế nào, hắn thủy chung vẫn thấy trong lời nói của Ngả á có chỗ không thích hợp. Nhưng sai ở điểm nào nhỉ? Vưu Lý Tây Tư bắt đầu cẩn thận nhớ lại từng câu nói của Ngả á. Ngả á hiếu kỳ nhìn hắn, cũng không có vì Vưu Lý Tây Tư cắt đứt lời của nàng mà cảm thấy mất hứng.
Được rồi, trong đầu Vưu Lý Tây Tư một đạo linh quang lóe lên, hắn rốt cục cũng biết chỗ nào không thích hợp. Trên thế giới này quang minh chi thần chỉ tồn tại một người chính là Chí Cao thần, căn bản là không có Quang Minh thần Lộ Tây Pháp. Dựa theo ý nghĩ đó, các điểm đáng ngờ cũng bắt đầu bại lộ. Ở trên đại lục từ trước đến nay chỉ xuất hiện không quá ba kẻ ác ma kinh khủng xưng danh “ Ma Vương”.
Ma vương đầu tiên xuất hiện từ thời kì viễn cổ, hung danh lan xa, là vua của chủng tộc mạnh nhất trong các loại yêu ma - bộ tộc hấp huyết quỷ. Để tranh giành đại lục cùng nhân loại, hắn suất lĩnh bộ tộc hấp huyết quỷ liên hợp một bộ phận chủng tộc hắc ám hướng nhân loại phát động chiến tranh toàn diện, lịch sử gọi là "Nhân ma chi chiến" . Trong thời gian đầu, hấp huyết quỷ bằng vào thân thể bất tử cùng với năng lực đặc thù, thông qua hút máu khiến chủng tộc khác biến thành cương thi đánh cho quân đội nhân loại tan rã, chiếm được hơn phân nửa đại lục. Nhưng nhân loại rất nhanh tìm được nhược điểm trí mạng của bộ tộc hấp huyết quỷ - bọn chúng dưới ánh sáng mắt trời bị giảm phân nửa sức mạnh, bị vũ khí làm bằng bạc đâm thủng trái tim cũng sẽ tử vong. Từ đó về sau, quân đội nhân loại được trang bị vũ khí bằng bạc bắt đầu phản công quy mô, ba tháng liền đánh tan bộ tộc hấp huyết quỷ hung hãn. Làm quân chủ lực của địch bị liên quân nhân loại diệt sạch. Bản thân Đức Ngươi Tạp cũng chết dưới tuyệt chiêu “Thánh quang nhận” của Thánh kiếm sĩ Bối Lạp. Truyền thuyết Đức Ngươi Tạp thích máu như mạng, những ai chết trên tay hắn cả người đều bị xé rách mà chết, do đó được mọi người gọi là "Thị huyết ma vương".
Vị Ma vương thứ hai xuất hiện tại năm ngàn năm trước, tên là Tạp Tát, bản thân là một con ma long tám đầu. Do một con Hắc Long biến dị mà trở thành Ma Long có lực lượng siệu việt trong Long tộc, một thân Long lân có độ cứng gấp trăm lần long tộc phổ thông, trên đời không có bất kì ma pháp hay vũ khí gì có thể đả thương được. Ỷ vào sức mạnh vượt trội, hắn cướp bóc các thành thị trên khắp đại lục. Dưới uy quyền của nó, trên đại lục hầu như không tìm được một tòa thành thị hoàn hảo. Lúc này, Tạp Nhĩ – một vị tuyệt thế cường giả ngang trời xuất thế, nhờ vào vũ khí kỳ bảo “Phá hư kiếm” cùng một thân tu vi võ học tuyệt đỉnh đã chém chết Tạp Tát có long lân với độ cứng siêu việt, cứu lại cả đại lục. Bởi vì Tạp Tát cướp bóc các thành thị không buông tha bất kì vật phẩm gì, nên bị mọi người gọi là "Tham lam ma vương".
Cuối cùng là một vị Ma vương xuất hiện tại ba trăm năm trước, không có ai biết tên hắn, chỉ biết hắn là một vong linh pháp sư. Tuy rằng không có một ai nhìn được chân diện mục của hắn, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng hắn là Ma vương mạnh nhất trong ba Ma vương. Bởi vì hắn với lực lượng một người mà khơi mào vong linh chiến tranh khắp đại lục, có thể nói hắn có ma lực khống chế vô hạn, một chi quân đoàn do mấy ngàn vạn vong linh hợp thành hướng trên toàn đại lục khởi xướng tiến công điên cuồng. Đối mặt binh lực đông gấp mấy trăm lần thậm chí mấy ngàn lần tuyệt đối là một hoàn cảnh xấu, quân đội các tộc đều bại trận, không ít chủng tộc sau một đêm bị diệt tộc. Cuối cùng ngoại trừ nhân loại, thú nhân, yêu tinh tam đại chủng tộc cùng với long tộc nằm xa ngoài biển, các chủng tộc khác bị đồ sát hầu như không còn, nhân số đại lục đang thịnh ở mức hàng trăm triệu giảm xuống dưới ba trăm vạn, mà vong linh quân đoàn chết đi không ít nhưng dưới phương pháp không ngừng triệu hoán vong linh đã tăng tới hơn trăm triệu. Ngay khi mọi người cho rằng ngày tận thế sắp xảy ra là lúc vong linh quân đoàn biến mất quỷ dị trên khắp đại lục, không một ai biết nguyên nhân. Hàng trăm triệu vong linh cùng với kẻ thao túng đã đi đâu? Vấn đề này đã trở thành bí mật vĩnh viễn. Mặc dù vong linh quân đoàn đã biến mất, nhưng hậu quả kinh khủng nó mang đến cho đại lục đã vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng mọi người, vị vong linh pháp sư không biết tên kia từ đó về sau được mọi người gọi là "Khủng bố ma vương".
“Truyền thuyết ba vị Ma vương trên đại lục ngay cả tiểu hài tử cũng biết, căn bản là không có Lộ Tây Pháp ma vương hoặc đặc biệt là A Tư Tháp La! Cho dù có một người là vị Ma vương kinh khủng không biết tên kia, ngươi giải thích thế nào? Ngả á, việc ta trở thành người thừa kế Ma vương và vân vân chỉ là do ngươi nói giỡn sao!” Vưu Lý Tây Tư tự cho đó là trò đùa dai nho nhỏ của Ngả á, tâm tình thoáng cái liền chuyển biến tốt đẹp hẳn lên.
“Ta không có nói đùa a! Ngài chưa từng nghe qua A Tư Tháp La hoặc ma vương Lộ Tây Pháp bởi vì A Tư Tháp La đại nhân và Lộ Tây Pháp đại nhân đều không phải Ma vương thuộc thế giới này. Chủ nhân kế thừa lực lượng của Ma vương cũng không phải của thế giới này, vấn đề của ngài căn bản không có ý nghĩa.” Câu trả lời của Ngả á khiến Vưu Lý Tây Tư hóa đá trong nháy mắt.
“Đều không thuộc thế giới này? Đều không thuộc thế giới này?” Vưu Lý Tây Tư nhắc lại nhiều lần câu nói của Ngả á.
“Đúng! Ta và quyển Ma vương chi thư cũng không thuộc thế giới này! A! Thuộc về hai thê giới bất đồng mà chúng ta lại có thể gặp nhau khế ước thật là không thể tin được nha! Lẽ nào, đây là số phận! Xem ra, ta và chủ nhân đã được định trước kết hợp với nhau.” Trong mắt Ngả á bắt đầu lóng lánh.
"Được rồi! Đây nhất định là mộng! Ân, không sai, là mộng! Ta phải tỉnh lại thôi!” Biểu tình trên mặt Vưu Lý Tây Tư tỉnh ngộ. Một lần nữa chui vào trong chăn.
"A! Chủ nhân, ngài đừng làm như vậy! Trốn tránh không thể giải quyết được bất cứ chuyện gì đâu.” Ngoài ổ chăn truyền tới thanh âm oán giận của Ngả Á.
"Đây là mộng, đây là mộng, vừa tỉnh lại cảm giác sẽ biến mất." Vưu Lý Tây Tư không ngừng tự thôi miên mình, hắn đếm đến một trăm năm mươi thì rốt cục thực sự buồn ngủ, ngay lập tức tiến vào mộng đẹp.