Tu La vương ngạc nhiên, ả lập tức ngẩng cao đầu, cười ầm, rồi nói:
- Ta nguyên cứ tưởng ngươi anh hùng hào kiệt, đâu có nghĩ rằng chỉ một thứ bột nhão thiu chẳng gột nổi thành hồ, một thứ trẻ nít non nớt chuyên giỏi quậy phá. Đại trượng phu muốn lập thân mà chả có một chí hướng, chả có lấy một chút hùng tâm tráng chí. Ta chỉ cho ngươi một hướng đi, ai dè ngươi thẳng tay từ chối. Cái gọi là 'Lượng Tiểu Phi Quân Tử, Vô Độc Bất Trượng Phu", ngày xưa, mẹ ngươi hành sự tàn bạo, quyết liệt đến đâu, đã làm đến long đầu, giương uy giang hồ, khiến người võ lâm ai nấy dều kính phục, nể vì. Ngươi không muốn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp của mẹ ngươi, có phải chỉ muốn suốt đời làm một thứ bát nháo vô dụng trên giang hồ?
Lăng Hạo Thiên lùi thật nhanh thân mình ra sau đến sát bờ vực, gã quắc mắt nhìn vào Tu La vương, gằn giọng nói:
- Ta tuy quậy phá lung tung, nhưng không dễ bị người ta dụ dỗ làm chuyện ngu đần. Ngươi nói ta không hiểu tâm tư ngươi? Ngươi muốn thừa cơ hội đang khống chế được ta, đem biến ta thành quân cờ trong tay ngươi trọn đời? Đi sai một bước, suốt đời sẽ sai lầm. Ta thà nhảy xuống vực này, còn hơn sa thân vào bàn tay ma quỷ của ngươi!
Mặt Tu La vương dứt hẳn các nét cười cợt, sắc mặt đột nhiên thay đổi toàn diện thành âm trầm đáng sợ, ả cười ghê rợn:
- Hay lắm ... Lăng Hạo Thiên, ngươi táo tợn lắm ! Để ta khiến ngươi muốn sống không xong, muốn chết chẳng được! Chờ mà xem!
Ả khoát tay, một kẻ hình dạng gầy gò y phục xám xịt chậm chạp tiến ra, chính là ÔnThần, Sa Tẫn.
Thoáng biến sắc, Lăng Hạo Thiên nghĩ thầm "Bị thằng gian tặc này giở thủ đoạn âm độc giày vò, chẳng thà nhảy ào một cái xuống vực, chết gọn cho rồi". Nghĩ thế, gã lập tức vung hai tay, gieo mình vào cốc núi dưới đáy vực.
Gã chỉ nghe gió vùn vụt bên tai, từ mé trên loáng thoáng vọng xuống tiếng la hét giận dữ của Tu La vương, mắt đang thấy đáy vực xầm xập đập vào mặt, bỗng một nhánh cây vụt hiện ra, thì ra gã đang rơi vào tán lá rậm của một tàng cây cổ thụ to lớn. Mình mẩy gã bị các nhánh cây đâm quẹt vào, gây đổ máu dầm dề, nhưng nhờ đấy, lực rơi giảm hẳn đi, khi gã đụng đất, va chạm cũng không nhẹ, gã thét lên một tiếng, rồi ngất xỉu. Chẳng biết ngất được bao lâu, lúc gã chầm chậm mở mắt, thấy ngay trước mặt một đôi tròng mắt xanh lè, Lăng Hạo Thiên thảng thốt, tuy cảm giác toàn thân đau đớn vô ngần, gã gắng gượng ngồi dậy, nhưng không tìm đâu ra một chút sức lực. Đôi tròng mắt xanh lè chăm chăm nhìn gã, không chớp mi, khi Lăng Hạo Thiên định thần xem kỹ lại, thì thấy đó là một người, gã lên tiếng hỏi:
- Người là ai?
Người ấy không đáp, đứng lên, hé miệng, chu lưỡi huýt sáo, chẳng bao lâu, hai mãnh thú nhảy vọt ra từ giữa mấy cội cây rừng, chính là một con báo đen và một con sói xám. Hai con thú đến bên Lăng Hạo Thiên, chúng cúi đầu đánh hơi trên mặt gã.
Lăng Hạo Thiên chẳng khỏi kinh hoàng, gã nghĩ bụng, mình mẩy gã đầy vết thương, toát mùi máu tanh nồng nặc, hai con dã thú này chắc không ngần ngại gì khi phải nuốt sống gã rau ráu, nhưng toàn thân đang nhức buốt, không sao cục cựa, gã chỉ đành gắng gượng tìm cách trấn định. Hai con thú ngửi hít một hồi, rồi chúng lui ra, người mắt xanh chu miệng phát ra một mệnh lệnh, một beo, một sói ngoan ngĩan đến ngồi xuống cạnh cô. Lăng Hạo Thiên càng thấy kinh dị,nhưng gã không sao gắng gượng được nữa, lại đắm chìm vào một cơn mê man.
Cứ thế, lúc tỉnh, lúc mê, không biết thời gian bao lâu, gã có cảm giác mình đang ở bên trong một sơn động tối tăm, những vết thương trên mình gã tuy hãy còn đau, nhưng đã thấy man mát dễ chịu, rõ ràng đã được bôi thuốc cao trị thương. Vết chém nơi sau lưng phát ngứa ngáy, chừng như đã bắt đầu kéo da, liền miệng trở lại. Gã cứ mơ mơ màng màng như vậy, loáng thoáng nhận thức thỉnh thoảng có người vào động, cho gã uống một thứ nước thuốc nhàn nhạt, lau khô mồ hôi rịn đầm đìa trên mình mẩy gã.
Ngày đó, Lăng Hạo Thiên chìm vào một ác mộng kỳ lạ, gã mơ thấy mình đang ở trên một vùng đất lở núi đổ, gió gào sóng giật, thân mình gã bị quay mòng trong cơn cuồng phong, không một ai kề cận. Rồi gã lại thấy mình đang trên một chiếc thuyền nhỏ lọt giữa một vùng bão to sóng cả, trong tiếng gió gào rít, gã không sao nhận định phương hướng, đang cố hết sức chèo chống, tìm một bờ đất nào đó để tấp vào. Gã bỗng cảm giác hai chân đang bị ai đó dùng sức lay chuyển, gã chợt tỉnh giấc, mở mắt thì thấy cặp mắt xanh lè đang chăm chú nhìn gã, người này thần sắc thảng thốt, thì ra cô đang hoảng hốt, ra sức lay lay chân gã.
Khi ấy gã mới nhìn rõ, người có đôi tròng mắt xanh là một thiếu nữ cỡ hai mươi tuổi, quần áo trên mình làm bằng da thú, trong cổ đeo một vòng kết bằng những răng sói. Trong đầu gã sực nhớ, đại ca gã từng kể chuyện trong vùng núi non Hàng Châu có một thiếu nữ sống quây quần cùng ác thú, gã buột miệng nói:
- Cô là sơn nhân!
Thiếu nữ nọ quả nhiên gật gật đầu, cô đưa tay gỡ ra từ vòng đeo cổ một vật, đưa ra trước mắt Lăng Hạo Thiên.
Gã thấy đó là một hộp nhỏ bằng gỗ, nhận rõ đấy là hộp đặc biệt đựng cao trị thương của Hổ Sơn, thiếu nữ nọ chỉ chỏ vào cái hộp, xong rồi lại đưa ngón tay chỉ vào gã. Món thuốc cao thần diệu trị thương này là do Hổ Sơn đặc chế, trong mình Lăng Hạo Thiên cũng có mang theo một hộp, gã bèn thò tay vào bọc lấy nó ra. Thiếu nữ nọ thấy vậy, cô day day cái hộp cao trong tay mình, miệng thốt:
- Bỉ Dực!
Lăng Hạo Thiên mừng rỡ:
- Ồ .. Tôi biết rồi, đấy là của đại ca tôi tặng cô!
Thiếu nữ nọ lầm thầm gọi tên "Bỉ Dực", bỗng cô nhíu mày, ngẩng đầu, rõ ràng đang rất xúc động lo lắng, nhưng cô không sao diễn đạt thành lời cho gã hiểu. Một lúc sau, cô bỗng vén tay áo, lấy một răng nanh của chuỗi đeo cổ chích vào cho chảy máu ra, rồi cô chỉ tay vào máu, miệng nói:
- Bỉ Dực! Bỉ Dực!
Thấy cô tự tay trích huyết, rồi không ngớt kêu tên anh mình, Lăng Hạo Thiên đang còn kỳ quặc ghê ghê, bỗng gã hiểu ra, bèn đứng nhỏm dậy, hỏi:
- Cô muốn nói là Bỉ Dực đang thụ thương, phải không?
Thiếu nữ giả dạng như người loạng choạng té, mắt nhắm nghiền, giống như người chết, rồi cô mở ra trở lại, kêu:
- Bỉ Dực!
Lăng Hạo Thiên thất kinh, gã hỏi vội:
- Cô nói Bỉ Dực thụ thương, sắp chết, phải không? Y đang ở đâu? Mau đưa tôi đến đấy!
Thiếu nữ lập tức cúi mình, xốc gã đưa ra ngoài động, tay chỉ vào con sói xám, còn cô thì nhảy ngồi trên mình con beo đen. Cô huýt sáo ra lệnh, con beo đen vun vút phóng chạy đi.
Lăng Hạo Thiên hết sức kinh ngạc, gã nhìn con sói, tự hỏi "Chắc cô ta muốn mình cỡi con sói xám này?" Khi thấy con sói rạp mình xuống, gã thận trọng lò dò leo lên mình sói, tay ôm chặt vào cổ nó. Con sói tung mình chạy vào chỗ rừng thẳm mù mịt.
Chạy không bao xa, từ trong rừng có tiếng chân người, ước khoảng trên mười người đang đi mé trong đó. Cô gái sơn nhân hô khẽ, con sói, con beo dừng bước, nằm rạp xuống, ẩn mình nghe ngóng. Thấy đám người đó y phục khác nhau, giữ im lăng, Lăng Hạo Thiên không nhận ra họ là ai. Bọn họ rảo bước, chẳng mấy chốc đã đến gần chỗ cô gái sơn nhân, trong bọn có kẻ kinh hãi kêu lớn:
- Beo rừng!
Cùng lúc ấy, con beo đen chở cô gái vùng phóng ra, vồ vào nơi yết hầu kẻ đó. Cả bọn la hét ầm ĩ, hè nhau tuốt gươm, bạt đao đâm chém vào con beo. Con beo thân mình xoay chuyển cực nhanh nhẹn, nó tăng tốc, nhảy lên trên một cội cây, cúi đầu ngó xuống. Mé dưới, có vài người thi triển khinh công phóng lên, có kẻ bắn ám khí, con beo lắc mình né tránh, nhảy vọt lên một cành cao hơn bên trên.
Lăng Hạo Thiên còn chưa nhìn rõ trận chiến, gã đã nghe cô gái huýt sáo, con sói đang chở gã bỗng bỏ chạy thật nhanh.
Lăng Hạo Thiên chỉ cảm giác cây rừng vun vút chạy giật lùi ra sau, dẫu có hai ba kẻ đã nhận ra dấu vết nó, nhưng con sói chạy nhanh quá, bỏ xa đám người đuổi đàng sau.
Chạy một hồi, con sói bỗng không ngừng đánh hơi trên đất, nó đi dọc theo một tiểu lộ dẫn vào trong sơn cốc. Trong cốc, thấy một dòng suối lượn quanh, ven bờ suối mọc một cây dong cổ thụ tán lá rậm rạp. Con sói xám đến gần cội cây, bèn dừng bước.
Lăng Hạo Thiên nhảy xuống, gã ngửi thấy từ đám cỏ mùi tinh huyết nồng nặc, bèn gắng nhịn đau,đưa tay vạch cỏ, đi dò dẫm được vài bước thì thấy dưới gốc cây có một thân người nằm dài, có vẻ không cục cựa.
Lăng Hạo Thiên bước nhanh đến gần, thấy người đó nẳm đưa nghiêng một bên má xuống đất, máu me đầy đầu, vẫn không giấu nổi nét tuấn tú của khuôn mặt. chính là đại ca của gã.
--- Xem tiếp chương 191 ---