Phương Kiếm Minh không biết vì sao Tây Môn tiên sinh và Tiếu lão đầu lại chọn nơi này, sườn núi này thật sự quá nguy hiểm chẳng mấy ai tình nguyện đến nơi hiểm yếu như thế này nếu không có việc bắt buộc phải đi. Thấy địa hình nơi này khắc nghiệt như vậy, lại nghĩ đến đoạn đường hung hiểm vừa qua không khỏi khiến Phương Kiếm Minh nảy ra ý nghĩ mang theo Thiên Hà bảo lục đi càng xa càng tốt, đến một nơi hoang vu nào đó khổ tu võ không, sau khi luyện thành tuyệt thế thần công thì sẽ tái xuất giang hồ, lúc đó còn phải sợ ai nữa chứ.
Lại nói đến một chiêu này của Tây Môn tiên sinh và Tiếu lão đầu thật sự quá cao minh, bọn họ dụ hết võ lâm cao thủ đến nơi này thật sự có dụng ý thâm sâu khác; Phương Kiếm Minh cho dù có thông minh đến đâu cũng khó có thể nào đoán được suy nghĩ trong lòng bọn họ!
Phi Long Tử đánh giá Tây Môn tiên sinh một lúc, thần sắc không ngừng biến đổi, đột nhiên nghĩ tới một người vội mở miệng quát hỏi:
- Theo thái độ của Phương tiểu tử thì ngươi và hắn rất thân thuộc. Hắn gọi ngươi là Tây Môn sư phụ vậy ngươi mang họ Tây Môn sao?
Tây Môn tiên sinh cười hăng hắc vuốt chòm râu dài nói:
- Không sai, ta đúng là mang họ Tây Môn, những người quen biết đều gọi ta là Tây Môn tiên sinh. Phi Long Tử, ta nhận ra ngươi chẳng lẽ ngươi lại không nhận ra ta!
Phi Long Tử lắc đầu nói:
- Mặc dù ta không biết ngươi là ai nhưng cũng có thể nhận ra võ công của ngươi cực kì cao minh, tuyệt không kém hơn các cao thủ trên Thiên – Địa nhị bảng.
- Đa tạ ngươi tán thưởng, Tây Môn không dám nhận. Ta chỉ là kẻ vô danh nơi thôn dã đâu dám so sánh với các ngươi!
Tây Môn tiên sinh nghe vậy liền cười đáp.
Phi Long Tử chớp mắt nói tiếp:
- Mặc dù ngươi vô danh nhưng “Thiên Sư công” của ngươi lại không vô danh chút nào!
Tây Môn tiên sinh nghe thế không khỏi thốt lên một tiếng “hả?” kinh ngạc hỏi hắn:
- Ta còn tưởng rằng công phu của ta trên đời này rất ít người biết, không ngờ ngươi cũng biết đến Thiên Sư công. Làm sao ngươi biết được?
Phi Long Tử cười lạnh một tiếng nheo mắt nhìn ông ta trầm giọng hỏi:
- Ngươi là Thiên Trúc tăng có phải không?
Tây Môn tiên sinh kinh ngạc hỏi:
- Cái gì mà Thiên Trúc tăng? Thiên Trúc tăng là ai?
Phi Long Tử thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tây Môn tiên sinh khi nghe nói đến Thiên Trúc tăng không khỏi có chút băn khoăn, trên mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ. Hắn vốn tưởng rằng Tây Môn tiên sinh này và vị Thiên Trúc tăng năm đó hắn gặp có chút quan hệ, vốn năm đó khi gặp vị Thiên Trúc tăng kia chỉ giao thủ đúng một chiêu hắn đã hoàn toàn thảm bại. Cho nên trong đời Phi Long Tử, ngoài Đao Thần ra thì cũng chỉ có vị Thiên Trúc tăng thần bí kia mới khiến hắn ăn ngủ không yên mà thôi! Điều đáng nói ở đây là vị Thiên Trúc tăng kia cũng chỉ lưu lại Trung Nguyên có mấy năm rồi quay lại Thiên Trúc. Năm đó, Võ lâm Vạn sự thông đã xếp vị Thiên Trúc tăng này đứng thứ hai trong Thiên Bảng nhưng lại nhận xét về võ công của ông ta là : “Võ công thần kì, phong phạm vương giả, không ai có thể sánh bằng!”.
Cũng năm đó sau khi tỷ thí một chiêu với ông ta đã bại Phi Long Tử nhận ra võ công người này cao hơn hắn rất nhiều, nhưng rốt cuộc là võ công của ông ta cao tới đâu thì hắn không thể đo lường được, chỉ có thể dung mấy chữ “cao thâm khó lường” để hình dung về tu vi võ công của người này mà thôi!
Hôm nay hắn thấy trong chân lực của Tây Môn tiên sinh còn ẩn giấu tiếng sư hống, loại võ công cổ quái như vậy dường như không phải là mạch phái Trung Nguyên. Năm đó sau khi tiếp một chiêu của ông ta Phi Long Tử nghe như trong chiêu đó vừa có tiếng long ngâm lại có cả tiếng tượng gầm, hắn liền đưa vấn đề này ra hỏi thì vị Thiên Trúc tăng nọ cũng chỉ cười đáp: “Võ lâm Trung Nguyên tuyệt học vô số, Ba La Long Tượng Công của bần tăng còn kém cỏi lắm. Gia sư còn một môn tuyệt học khác tên là Thiên Sư công, sau này nếu thí chủ gặp phải người sử ra Thiên Sư công xin chớ kinh động!”
Ông ta nói rồi cất bước phiêu sái bỏ đi. Nhiều năm trôi qua Phi Long Tử đã gần như quên mất vị Thiên Trúc tăng kia, nhưng hôm nay đột nhiên thấy môn võ công quái dị của Tây Môn tiên sinh tựa như có chút tương đồng với võ công của lão dị tăng nọ trong đầu chợt nhớ lại chuyện trước kia. Hắn biết rất nhiều nhân vật phong vân cùng tuyệt kĩ thành danh của họ nhưng lại không thể biết dị tăng Thiên Trúc kia là ai, hơn nữa còn nhớ tới lời dặn dò “ngày sau gặp người sử ra Thiên Sư công” liền không khỏi biến sắc mặt, âm thầm cảm thán vị dị tăng kia quả nhiên liệu sự như thần!
Phi Long Tử nghĩ đi nghĩ lại một hồi cũng cảm thấy đau đầu, hơn nữa có tiếp tục truy cứu vấn đề này cũng sẽ chẳng đi tới đâu, tốt nhất là cứ cho qua cho rảnh chuyện. Hắn vỗ đầu một cái rồi trầm giọng nói:
Phương tiểu tử, có mấy năm không gặp mà ngươi lại quen biết thêm nhiều dị nhân nữa rồi, thật không biết đây là phúc hay là họa nữa. Được rồi, Tây Môn tiên sinh, ngươi chờ ở đây làm gì, chẳng lẽ đợi Phương tiểu tử đem Thiên Hà bảo lục đến cho ngươi sao?
Tây Môn tiên sinh chỉ cười hăng hắc không nói gì, trường bào phất lên phủi sạch một tảng đá bằng phẳng chậm rãi ngồi xuống rồi mới nhìn Phi Long Tử nói:
- Phi Long Tử, nếu ngươi muốn biết đáp án thì đi hỏi bọn Tiếu lão đầu đi, bọn họ tới rồi!
Phi Long Tử và Phương Kiếm Minh ngưng thần lắng nghe liền cảm thấy dưới sườn núi mơ hồ có tiếng bước chân, tiếng người nói chuyện vọng lại. Không lâu sau lại càng trở nên rõ ràng hơn, được một lúc chợt có một tiếng cười lớn vang lên, từ dưới sườn núi có ba bóng người bay lên. Cả ba người này đều một hơi phi thẳng lên trên đỉnh vách đá, điều này khẳng định mấy người này đều có không dưới một giáp công lực. Ba người này nội công thâm hậu, tiêu sái phi thân đi lên thật khiến người ta kinh phục. Phương Kiếm Minh nhìn rõ ba người này liền reo lên mừng rỡ:
- Tiếu tiền bối, Bệnh tiền bối, Túy tiền bối; cả ba người đều tới rồi!
Tây Môn tiên sinh vẫn ngồi yên tại chỗ nhìn ba người nở một nụ cười, thần thái rất thoải mái. Phi Long Tử thấy ba người này khinh công siêu tuyệt không khỏi thất kinh trong lòng. Hắn vốn cho rằng trong võ lâm hiện tại người có võ công cao hơn hắn cũng chỉ có mấy lão bất tử mà thôi, không ngờ hôm nay lại cùng lúc gặp được ba người, thêm cả Tây Môn tiên sinh nữa là hôm nay hắn đã gặp phải bốn vị siêu cao thủ. Chỉ cần nhìn vào phong thái ung dung của họ cũng có thể hiểu được, họ muốn đoạt lấy Thiên Hà bảo lục chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!
Phi Long Tử đưa mắt đánh giá một lượt cuối cùng dựng lại trên người Bệnh thư sinh, hai bàn tay không nhịn được khép hờ lại như đao, chân khí cuồng loạn vận chuyển, trong người bừng lên một loại cảm giác hưng phấn khó hiểu, chỉ hận không thể lập tức tiến lên đánh nhau với ông ta một trận. Tiếu lão đầu, Túy đạo nhân, Bệnh thư sinh ba người đều nhẹ nhàng đáp xuống bãi đá, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn Phi Long Tử một cái rồi tiến lại bên cạnh Tây Môn tiên sinh. Tiếu lão đầu với Túy đạo nhân mặc kệ mặt đất là bẩn hay sạch đều nhất loạt ngồi xuống, còn Bệnh thư sinh lại thầm vận nội lực dưới chân lập tức nổi nên một cơn gió nhẹ quét sạch cát bụi rồi mới ngồi xuống. Lúc này Tiếu lão đầu mới cười cười nhìn Phi Long Tử nói:
- Hóa ra là Phi Long Tử, ngươi cũng ngồi đi, không cần khách khí!
Phi Long Tử cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống một tảng đá. Hắn có thể đoán ra Bệnh thư sinh và Túy đạo nhân là ai nhưng đối với Tiếu lão đầu thì lại khôgn rõ ràng lắm; bất quá lúc còn ở dưới trấn hắn đã từng gặp ông ta, không cần ra tay cũng có thể khẳng định Tiếu lão đầu này là một trong những cao thủ hàng đầu võ lâm!
Chợt nghe có hàng loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếng y phục bay lật phật cực kì náo nhiệt, từ dưới vách đá có không ít người phi thân nhảy lên. Có người chỉ dụng một hơi chân khí đã lên tới nơi nhưng cũng có người phải dùng tới cả tay chân chật vật một lúc mới lên được. Phương Kiếm Minh thấy nơi này đến nhiều người như vậy không khỏi âm thầm kinh ngạc, quay lại nghi hoặc nhìn Tiếu lão đầu. Tiếu lão đầu cũng chỉ cười cười nháy mắt với hắn một cái chứ không giải thích gì nhiều. Đợi thêm một lúc thì số người đến cũng đã tương đối đầy đủ, Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn quanh một vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng nghĩa phụ Đao Thần đâu, hắn chợt thấy một nữ tử che mặt liền nở nụ cười với nàng, nữ tử che mặt này thấy hắn thân hình liền run lên. Bên cạnh nữ tử này là một cô gái mặc y phục màu lam, trên đầu đội một cái nón tre lớn, trên nón tre lại phủ một tấm lụa đen che kín bốn phía. Tấm lụa đen này không biết là do chất liệu gì dệt thành mà có thể khiến cho nàng ta quan sát được mọi sự bên ngoài nhưng người khác lại không thể trông thấy mặt mũi nàng ta. Phương Kiếm Minh thấy một thân trang phục của cô gái này liền ngây người ngẩn ngơ, hắn không khỏi nghĩ tới hình dáng của Y Di tỷ trong lần gặp gỡ đầu tiên. Y phục của cô gái này cực kì giống với Thánh Cô năm đó, chỉ khác là năm đó Y Di tỷ vận bạch y còn nàng ta thì mặc lam y mà thôi. Nhân sĩ Ma môn ngoài hai cô gái này còn có Phương trưởng lão đang đứng sau lưng. Cùng đi với bọn họ còn có bốn thiếu niên khiêng kiệu nữa nhưng bốn người này không theo lên trên vách đá mà đứng ở dưới sườn núi chờ ba người bọn họ.
Ánh mắt Phương Kiếm Minh vừa đảo qua thì đã thấy Ma giáo công chúa Đông Phương Thiên Kiều mỉm cười với hắn, quả nhiên là thiên kiều bá mị, tuyệt sắc giai nhân. Phương Kiếm Minh không khỏi cảm thấy rung động, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên; sau lưng nàng ta còn có một lão giả mập mạp, Mã trưởng lão, lão giả mặt mày lạnh lùng và một tiểu cô nương mặc y phục nha hoàn nữa. Năm người bọn họ chậm rãi đi tới bên cạnh Phi Long Tử, Phi Long Tử thấy Đông Phương Thiên Kiều đi tới vội vàng hướng tới nàng ta nở một nụ cười chào hỏi, Đông Phương Thiên Kiều cũng nhanh chóng thi lễ hậu bối với ông ta rồi lại giới thiệu ba vị trưởng lão cho ông ta chào hỏi. Phương Kiếm Minh không hiểu lắm về quy củ của Ma giáo, chỉ thấy bọn họ thấp giọng trò chuyện, đại khái cũng chỉ bàn quanh về chuyện Thiên Hà bảo lục mà thôi…