Hoa Lôi sắc mặt trắng bạch, ngây ngốc nhìn Hi Bình, người thanh niên đang ôm nàng lúc này, ánh mắt quan tâm, từ miệng phát ra những từ nhẹ nhàng: “Ta đang ôm nàng!”
Đúng, hắn đang ôm nàng.
Chỉ đơn giản một động tác, một lời nói đã làm tim nàng ấm áp hương xuân.
Nàng từ từ hỏi: “Chàng không phải đã đi rồi sao?”
Hi Bình cười nói: “Nếu như nàng muốn ta đi, ta sẽ đi, còn như không muốn, ta nghĩ ta nên ở lại.”
Hoa Lôi đột nhiên có sức lực, tránh ra một chút, giận dỗi nói: “Ngươi là trái banh xấu, đắc ý lắm hả? Nếu phải đi thì cứ đi, có gì mà chưa đi.”
Ôi, nữ nhân, mồm mép luôn luôn làm tật xấu khó sửa.
“Thật ra là không có gì để không đi, nhưng mà ta bỗng nhiên nghĩ ra, ở lại với nàng qua đêm, được không?”
Hoa Lôi nghe được lời này, mặt đỏ hồng lên, thẹn thùng nói: “Ai cần ngươi ở lại qua đêm chứ?”
Hi Bình trợn mắt nhìn nàng, mạnh dạn nói: “Nàng không phải là Hoa Lôi sao? Ta tưởng nàng muốn lưu ta lại, hiến thân cho ta. Giờ thấy nàng không có ý như vậy, làm ta thất vọng một phen, nếu như vậy thì, thôi ta đi vậy.”
“Đố ngươi dám?” Hoa Lôi nói nhanh, nói rồi hối hận, hỏi tiếp: “Ta lưu chàng lại khi nào chứ?”
Nói xong rồi quên, tính tình của nữ nhân nam nhân thực sự không thể hiểu thấu, sở dĩ thế gian chỉ có nam nhân giữ lời, bởi vì nữ nhân, nói không giữ lời thì lại bảo là khó vô cùng, giống như sinh con vậy.
Hi Bình thoáng trầm tư, nói: “Theo như ta nhớ, không biết bà già nào cởi quần áo của ta vậy kìa?”
Hoa Lôi giận lên, hét: “ Hoàng Hi Bình, ngươi dám nói ta là bà già hả?”
Bàn tay mịn như phấn của nàng bắt đầu đánh vào chỗ nhược của Hi Bình, Hi Bình nói nhanh: “Những chỗ đánh được, thì đừng nên đánh, không thôi sau này ta phát phì, lại phải đi giảm phì.”
Hoa Lôi nói: “ Ai bảo ngươi không có bản lãnh, là do tự mình làm đó chứ? Bị đánh mà không chết, coi như mạng ngươi lớn!”
Hi Bình nói: “ Ta mà chết rồi, lấy đâu ra chồng cho nàng chứ?”
Hoa Lôi nói: “ Ta không lấy chồng.”
Hi Bình hồi phục thần sắc hoảng hồn, nhìn chăm chú Hoa Lôi, nói vào tai: “Nàng thật sự muốn sống một mình suốt đời?”
Hoa Lôi bỗng nhiên nghe lời nói bên tai như vậy, lúc lâu sau mới nói: “Bồng ta lên giường đi.”
Hi Bình chiều ý nàng, bồng nàng đặt lên giường, ngồi kế bên nàng, nói: “Ta cho nàng một thời gian suy nghĩ kỹ, cho nàng gặp lại cha ta, để nàng cảm nhận rõ được nàng yêu ai. Ta biết cha ta là người trong mộng của nàng, nhưng mà mộng không phải là sự thật. Khi ta tiến vào cuộc đời nàng, cuộc sống của nàng mới thật sự có ý nghĩa, theo như ta nghĩ thì như vậy. Thật sự rất thương cảm cho nàng, ta muốn đền bù cho nàng, nếu sau này nàng muốn lấy cha ta, thì ta sẽ toàn tâm toàn ý thành toàn cho tâm nguyện của nàng. Trong tâm tưởng của nàng, ta chỉ là một tiểu hài. Hai mươi năm trôi qua, suy nghĩ của nàng sẽ thay đổi, tiểu hài của nàng sẽ thay đổi, thành một nam nhận thật sự, một nam nhân cường tráng. Nam nhân này, nếu nàng ưng ý sẽ biến nàng thành nữ nhân chân chính, ngay đêm nay!”
Hoa Lôi không biết nói gì, chỉ trầm mặc.
Hi Bình thở ra một hơi, hướng cửa phòng đi ra.
Ngồi trên giường Hoa Lôi hốt nhiên khẩn trương hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Hi Bình không trả lời.
Hoa Lôi nói tiếp: “Con sâu dâm, không phải nói biến ta thành chân chánh nữ nhân sao? Ngươi hiện tại muốn đi đâu? Ngươi nói dối, chung quy là nói dối Lôi Lôi, ta không cho ngươi đi!”
Hoa Lôi nhảy xuống giường đuổi theo, Hi Bình dừng lại.
Nàng nấc nhẹ trên vai Hi Bình, hai tay ôm từ phía sau hắn, nói: “ Lôi Lôi cho phép ngươi, ngươi không đi được không?”
“Ai nói ta muốn đi chứ? Ta chỉ muốn đóng cửa thôi mà, nàng không nghĩ là nên đóng cửa sao chứ? Ôi, Lôi Lôi ngoan.” Hi Bình cười lớn, thì ra là Hoa Lôi nôn nóng.
Hoa Lôi phát giác là bị lừa, nhằm Hi Bình phát tiết, đá vào hạ thân của hắn, phẫn hận nói : “Ngươi đúng là người xấu mà, đá chết chàng cái đồ lưu manh!”
Hi Bình xoay người, chân Hoa Lôi đang nhằm ngay giữa người hắn, hai tay lập tức chụp lấy phần giữa hai chân, miệng la lớn, mặt thì không giấu nổi vẻ đau đớn.
Hoa Lôi giật mình hỏi: “ Hi Bình, ngươi có làm sao không? Đừng có dọa ta nha!”
Hi Bình gượng nói: “Lôi Lôi, nàng giết ta rồi, giờ ta không còn là nam nhận nữa rồi.”
Hoa Lôi như muốn khốc, đỡ lấy hai tay Hi Bình, miệng nói: “Để ta xem thử, để ta xem thử!”
Hi Bình nói: “ Ta nghĩ nó đã bị nàng đá nát rồi. Ai da, uổng cho ta là một người dũng mãnh, giờ thành không còn gì!”
“Mau lấy tay ra, ta là đại phu, ngươi để ta xem qua thử biết đâu cứu được?” Hoa Lôi trong lúc kinh hoàng nhớ ra mình là đại phu, quên cả khóc.
Hi Bình nói: “Ta nằm trên giường cho nàng xem, nàng giúp ta cởi quần, nhìn có vẻ chịu không nổi rồi? Chắc là nó đã vỡ nát thành bột rồi, ai da, đau chết người luôn!”
Hi Bình la thảm ngồi lên giường, Hoa Lôi không chút cố kỵ, tháo quần hắn ra, thấy một điểm bị thương cũng không có, đưa tay kiểm tra âm nang của hắn, lại không có thương tổn gì. Thực sự là kỳ quái, Hi Bình nhịn không được cười lớn. Nàng phát hiện lại bị hắn lừa, nhổ lông trên thân hắn mà xả giận.
Hi Bình đau đến nỗi cả người rung lên, hét:”Ai da Hoa Lôi, muốn giết ta sao hả?”
Hoa Lôi giận nói: “Ngươi ba lần bốn lược lừa gạt ta? Nhổ một chút lông là khách khí lắm rồi đó.”
Hi Bình nói: “Nam nhận lông có chỗ có thể nhổ, có chổ không thể nhổ. Đó là biểu tượng của nam nhân, giống như phụ nữ các nàng có trinh tiết vậy! Nàng nhổ lông ta như vậy, ta nhất định cướp đoạt trinh tiết của nàng, đừng mong ai cản được ta.” Hắn ngồi trên giường ôm Hoa Lôi lên, ép chặt thân nàng, nói: “Dám nhổ lông ta, lần này nàng thảm rồi.”
Hoa Lôi bị Hi Bình ôm chặc tới thở không nổi, hai tay đẩy cằm hắn, nói: “Ngươi mạnh tay quá, đừng có ép ta mà, ngươi để ta lên trên đi.”
“Nàng là người chủ động mà!” Hi Bình đẩy nàng lên trên người, cười nói: “Lôi Lôi, giờ thì sao hả?”
Hoa Lôi nói: “Ta không biết.”
Hi Bình nói:”Sao vậy? Nàng là đại phu mà, không lẽ không biết làm gì nữa sao?”
Hoa Lôi nói:” Không biết là không biết, chàng nói thật thừa, ta không tới nữa đâu.” Cô nằm xuống, mềm mại đè lên cằm của Hi Bình, kê miệng sát tai hắn nói: “Ngươi trước giờ toàn nói lời thừa, ta không biết không lẽ ngươi không biết dạy ta?”
Đó, quên rồi sao?
Hi Bình nói:”Ta dạy nàng! Lôi Lôi, giúp ta cởi áo đi, đừng chỉ cởi quần ta, chúng ta có thời gian mà, từ từ thôi!”
Bây giờ mặt đỏ bừng! Nữ nhân hơn 30 tuổi vẫn chưa có nam nhân nào. Bây giờ như vậy, có lý do để thông cảm.
Hoa Lôi tốn một chút thời gian thì đã cởi xong áo của Hi Bình, Hi Bình nói:”Lôi Lôi, luôn tiện cởi luôn áo của nàng đi, hay là nàng không thích, ta có thể giúp nàng xé bỏ mà, sao hả?”
“Ngươi mà phá hỏng y phục của ta, ta liều mạng với ngươi đó, đúng là lưu manh vô giáo dục mà.” Hoa Lôi mắng Hi Bình, trong lúc đó cũng cởi bỏ y phục của mình, toàn thân trắng bạch kiều diễm của nàng lộ ra trước mắt Hi Bình.
Hi Bình từ từ nhìn nàng không chớp mắt, chỉ nói:” Nàng đã ngoài 30, nhưng mà thân thể nàng thì như một cô gái nhỏ, ta có chút không đành lòng tàn phá nàng!”
Hoa Lôi nói: “Ta mà là cô gái nhỏ? Lúc ngươi còn nhỏ, là ta bồng chăm sóc ngươi!”
Hi Bình dang tay ôm lấy thân trên của nàng, nhẹ nhàn cọ xát, cười nói:”Ta có uống sữa của nàng không vậy Lôi Lôi?”
Hoa Lôi nhìn hắn nói:”Lúc đó ta mới 14 tuổi, ta lấy đâu ra sữa cho chàng chứ? Chàng đúng là lưu manh từ nhỏ mà, làm cho người thích ---“
Nàng ta không nói tiếp nhưng Hi Bình vẫn biết đại để sự tình, Hoàng Dương đã từng nói qua với hắn. Nhưng Hoa Tiểu Thiến, con gái lớn của ông ta, đã trở thành vợ của Triệu Tử Hào, không biết cô ta có giống như vầy không? Theo trí nhớ thì không biết Hoa Tiểu Thiến có còn đồng trinh lúc đó không?
Hoa Lôi thấy hắn lúc lâu không nói gì hỏi:” Sao vậy? Nói ngươi xấu, ngươi giận rồi ah?”
Hi Bình mỉm cười, tay nâng lên, úp mặt vào ngực nàng, miệng ngậm lấy nhũ phong của nàng.
Cô ta la lên:” Hoàng Hi Bình, ngươi không còn là tiểu hài tử đâu.”
Hi Bình đặt nàng xuống giường, miệng bao lấy đôi môi đỏ của nàng, cùng nàng hôn một lúc lâu rồi nói:”Nàng cuối cùng cũng chịu thừa nhận ta là nam nhân rồi hả?”
Tay hắn xoa nhẹ đồi thịt nơi thầm kín của Hoa Lôi, Hoa Lôi cảm nhận kích thích cũng như ác tính từ trên thân Hi Bình, dục tính nhen nhóm trong lòng và không ngừng bùng phát. Hai tay nàng không tự chủ ôm lấy hông Hi Bình, miệng kề bên tai hắn thở gấp, từ từ rên lên.
Hai thân thể cứ thế cọ xát, Hi Bình dùng các ngón tay không ngừng khám phá cơ thể thơm ngát của nàng, nói: “Lôi Lôi, ta công thành nhé.”
Ngay lập tức, Hoa Lôi cảm giác có một khẩu pháo đặt ngay cổng thành của mình, cả người nàng rung lên, hai tay đẩy Hi Bình ra, la lớn:” Không chịu đâu, ta sợ đau lắm!”
Hi Bình cảm giác nàng thật sự sợ, nói: “Lôi Lôi à, có gì phải sợ chứ?”
Hoa Lôi co người lại, nói: “Ta hồi 14 tuổi đã thấy qua, cô gái đó chảy rất nhiều máu, lát sau ta cảm thấy phát sợ, giờ thấy ngươi, cảm giác đó lại nổi lên”
Hi Bình tỉnh ngộ: “Cô ta là Hoa Tiểu Thiến là ta làm nàng ta chảy máu, phải không?”
“Làm sao chàng biết chứ?” Hoa Lôi kinh ngạc thốt lên, lúc đó Hi Bình chỉ là đứa trẻ, làm sao nhớ được chứ?
Hi Bình cười nói: “Là cha ta nói cho ta nghe.”
Hoa Lôi kinh ngạc:”Sư ca nói cho chàng những chuyện đó sao? Thì ra ông ta cũng không phải người tốt, lại nuôi lớn một con sắc quỷ như ngươi.”
Hi Bình nói:” Cha ta không có bản lĩnh như ta đâu, nghe cha ta nói, ta là do tự nhiên, không phải là sắc lang đâu. Ồ, mà không có sắc lang cũng không được, ai biểu ta hấp dẫn như vầy chứ?”
Hoa Lôi nghe hắn nói như vậy, cau có nói:”Mèo khen mèo dài đuôi!”
Hi Bình hôn lên đôi môi hấp dẫn của nàng, nhẹ nhàng nói:” Nếu nàng sợ, ta không thấy hứng gì, không thôi nàng khóc nói ta ức hiếp nàng thì không hay.”
Hoa Lôi lặng yên một hồi, nói vào tai hắn: “Ngươi muốn lâm trận rút lui phải không? Không dễ đâu! Ngươi để ta lên trên, để ta tự làm, có không lại không đau, chứ ngươi thô lỗ như vầy, ta không tin ngươi chút nào!”
Hi Bình trở mình nằm xuống dưới, nhìn xuống thấy có một cây trụ sắt đứng thẳng ở thân dưới. Hoa Lôi nhìn thấy như hoa mắt, trong lòng phát hoảng. Qua một lúc, nàng cắn môi ngồi trên bụng Hi Bình, một tay nắm lấy hùng căn của hắn, đưa tới vùng thầm kín của mình, khi hai vật chạm vào nhau thì dừng lại.
Hi Bình thấy nàng không sợ nữa, thở ra một hơi, nói :”Ta thật không biết nàng muốn gì nữa!”
Ôi, thất bại!
“Ngươi không phải là đại phu, làm sao biết được cơ thể nữ nhân chứ!” Hi Bình nghe nàng nói như vậy, cảm thấy khó chịu như bị một ngọn núi đè lên, đầu thương đặt ngay lỗ huyệt, nói lớn :”Ta không thể chịu nổi nữa!”
Ngay lập tức, phần to lớn của hắn tiếp sâu vào người Hoa Lôi, thực ra thì Hoa Lôi chưa kịp chuẩn bị gì, la thảm một tiếng, cắn chặt răng, mồ hôi đổ ra khắp người.
Hai tai chụp lấy dười càm Hi Bình, phát khóc :”Không chịu đâu! Ôi, người ta đau lắm, ngươi đúng là con sâu dâm mà, sao mà lớn vậy chứ, lại còn thô lỗ nữa, đối với người ta không nhẹ nhàng gì hết, sau này ta không cho ngươi làm nữa!”
Hi Bình vào trong người Hoa Lôi được một lúc, cảm thấy của nàng thật nhỏ, cảm nhận người phụ nữ này thật là khó tiến vào, có lẽ là do đồng dạng với miệng của nàng, thật không nên làm nàng đau. Hắn cảm thấy thân thể mềm mại của nàng bao lấy hết cả, không cầm lòng được rên lên một cái.
Hắn không lý gì tới Hoa Lôi, từ từ di động, đồng thời nói:” Lôi Lôi, đừng khóc mà, mới đầu thì đau như vậy, về sau không có đâu.”
Hoa Lôi kiên quyết nói: “Không có về sau đâu, ngươi đúng là thối tha, làm sao mà vừa to vừa dài như vậy chứ? Đau chết người ta rồi, ngươi chậm thôi, Ôi Hoàng Hi Bình, ta phải giết ngươi!”
Cơ thể nàng không còn khống chế được cử động, Hi Bình hoàn toàn không muốn giảm lại vận tốc, càng ngày càng mạnh. Người phụ nữ ngoài 30 chưa từng tiếp xúc với nam nhận này, đường vào trong nàng chật hẹp làm cho hắn cảm thấy hưng phấn. Hắn mấy ngày nay vì Dã Mân Côi và Vưu Túy có thai mà phải nhịn cả tháng muốn phát điên, trấn áp lửa dục. Giờ bạo phát trên thân của Hoa Lôi, độ cuồng nhiệt có thể tưởng được. Hoa Lôi cảm thấy vừa đau vừa khoái càng ngày càng tăng, nửa muốn thôi nửa muốn tiếp tục!
Hai thân thể cứ lên xuống trong một thời gian dài, hùng căn của Hi Bình cứ ra vào trong lỗ huyệt mềm của Hoa Lôi, như một người thợ khoan giếng. Từ giữa người nàng bỗng phát ra từng dòng nước, lan ra thân dưới của hai người, thấm ước cả trên tấm trải giường.
Tội nghiệp cho tấm trải giường, bị quấn loạn lên rồi còn lần lượt bị hai người làm ô uế .
Thượng đế sáng tạo ra con người, khống chế ý chí của con người. Con người sáng tạo ra tấm trải giường, giờ giày vò tấm trải giường.
Không phải Hoa Lôi tâm lí không thích Hi Bình, nàng ta bị nam nhân này ức hiếp trên người. Nam nhân thô lỗ này, cũng có điểm thích thú bạo lực, càng ngày càng muốn bạo lực hơn nữa. Nhẹ nhàng chỉ là bứoc đầu, thực sự là nữ nhân thỏa mãn trong tình ái là bị công kích điên cuồng, không quản thống khổ và hoan lạc. Đó là điểm điên cuồng của nữ nhân – nữ nhân thích nhất là nam nhân bạo lực.
Hoa Lôi tuy biết đựoc Cửu Dưong Trọng Thể nam nhân về phưong diện này rất mạnh. Nhưng không ngờ mạnh tới nỗi nàng ta không thể tiếp nổi. Nàng là nữ đại phu, đối với thân thể của con người đương nhiên hiểu biết sâu đậm, nhưng đối với nam nhân này thì có nhiều điều không phù hợp. Sao lại có nam nhân kiên trì lâu như vậy chứ? Không ngờ Cửu Dương Trọng Thể đáng sợ như vậy? Thêm nữa, có thể to nhỏ ngắn dài tùy ý, chỗ hắn tiến nhập vào người nàng, nàng như có thể tâm linh tưong thông với hắn? Nàng hoan hỉ nhất là cảm giác này!
Hoa Lôi cảm thán nói:” Ta cuối cùng cũng hiểu tại sao chàng có thể cùng lúc phục vụ cho bao nhiêu đó nữ nhân, chàng thật đáng sợ mà, chàng không phải con người mà!”
“Không nói chuyện này, ta không phải là người, vậy thì nàng là giống gì?” Hi Bình không giữ nổi nữa, Hoa Lôi thật là gợi cảm, hắn cảm thấy chưa thỏa mãn, nói:” Lôi Lôi, ta tăng thêm một chút hén?”
Hoa Lôi nói lớn:”Ta liều mạng với ngươi!”
“Liều mạng thì liều mạng, chúng ta cùng nhau chết trên giường đi, ha ha!”
Hi Bình cực kỳ đắc ý, dương căn trong thân Hoa Lôi đột tăng. Hoa Lôi xoay mạnh thân hình, không chịu nổi Hi Bình liên tục công kích nàng, lát sau thì hôn mê. Cũng như trước đây, khi nữ nhân đạt đựoc cực đỉnh tình dục, Hi Bình cũng tới cực đỉnh, một dòng dương tinh nóng ấm bắn vào trong sinh mệnh của Hoa Lôi, sau đó đặt Hoa Lôi lên trên, để Hoa Lôi ngủ ngon trên người.
Hắn hôn cái khe trắng nõn đầy mồ hôi của Hoa Lôi một lúc lâu, giật mình hô lớn:”Lôi Lôi, tỉnh dậy đi!”
Hoa Lôi vẫn không tỉnh lại, hắn vỗ vào bạch đồn của nàng một cái, Hoa Lôi vẫn chưa tỉnh, hắn dùng dùng hết sức vỗ bạch đồn nàng một cái nữa.
Hoa Lôi la thảm:” Ai da cái tên tiểu lưu manh này, sao lại đánh ta như vậy, thật là đau mà.”
Hi Bình cười nói:” Nàng không phải muốn liều mạng với ta sao? Sao lại ngủ nhanh như vậy chứ?”
Hoa Lôi giận nói:”Chàng đúng là trâu mà, chàng không mệt, ta mệt chết đi được, có biết là khi ta ngủ thì không đựoc làm phiền ta không hả? Thêm nữa là chàng lại còn dùng bạo lực, chàng muốn gì vậy hả?”
Hi Bình cười cười, rồi nói:” Lôi Lôi, chúng ta làm thêm lần nữa hén?”
Hoa Lôi cự tuyệt thẳng thừng:”Không được.”
“Lần này ta bảo đảm sẽ nhẹ nhàng mà”
Hi Bình bảo đảm nhẹ nhàng, ai mà tin chứ? Chỉ có đồ ngốc mới tin.
Hoa Lôi đưong nhiên là không tin, giận nói:” Người ta đau muốn chết mà, dù cho chàng có nhẹ nhàng, nếu như cùng chàng làm thêm lần nữa, ta thà chết cũng không theo!” Nàng trở mình, toàn thân như vô lực, không làm nổi một động tác.
Hi Bình ôm nhẹ nàng, cười nói:” Đừng có loạn mà, nàng mà loạn là kích thích ta đó, nếu như nàng muốn an toàn qua đêm nay, nàng nên yên tĩnh đi hén?”
Hoa Lôi lo sợ nói:”Trừ phi chàng thề đêm nay không động đến ta nữa!”
“Đựoc rồi!” Hi Bình đáp ứng:”Đợi nàng khỏe lại đi, ta nếu tiếp tục làm mạnh nàng, ta cũng đau lòng lắm.”
Mẹ ơi, tên này, nói nặng như vậy, đau lòng ah? Tầm xàm!
Hoa Lôi cuối cùng cũng tin hắn - thật ra tên tiểu nam nhân này nói cũng có thể tin, đúng ra là nàng biết: khó có thể tin hết!
Hi Bình chạm vào mũi nàng, cười nói:” Sau khi ta xâm nhập vào trong nàng, nàng tỉnh lại phải không?”
Hoa Lôi nói:” Chàng lại muốn nữa sao? Lúc đó chàng như phát cuồng, dùng cái thứ đáng sợ đó tàn phá thân thể người ta, ta đương nhiên là không thể tiếp rồi. Còn nữa, lần sau muốn xâm nhập vào trong người ta, làm ơn rửa sạch trước đi.”
“Lạ thật đó?” Hi Bình xoay lại trước Hoa Lôi:” Không ngờ nàng lại nghĩ tới chuyện này, nàng đúng là một tiểu nữ hài mà, có thể so sánh được với Tuyết nhi đó!”
Hoa Lôi giận nói:”Tiểu nữ hài thì không sợ cái thứ đó của chàng sao?”
Hi Bình trầm tư một lúc, dột nhiên nói:”Cuối cùng nàng bắt đầu tình rồi hả? Nàng lúc này bắt đầu hồi phục ký ức và trí tuệ rồi đó, phải không?”
Hoa Lôi không nói gì.
Hi Bình nói tiếp:”Tiểu Mạn và nhạc phụ nhạc mẫu đều biết rõ, thêm nàng hợp mưu lừa ta, đúng không?”
“Sao chứ hả?” Hoa Lôi bất chấp nói:”Chàng là đồ lưu manh, dám ức hiếp Lôi Lôi, cho chàng biết lợi hại của ta, coi chàng dám ức hiếp người ta không.”
Hi Bình đầu to như cái đấu, nói:”Thì ra là như vậy, nàng lợi hại! Tại sao không tiếp tục chứ? Nói thật, nàng diễn xuất thật kinh người, phát huy tối đa năng lực, nàng không làm diễn viên thật là đáng tiết.”
Hoa Lôi khiếp hãi nói:”Chàng giận rồi à?”
“Mẹ ơi” Hi Bình hét lớn:”Ta muốn diễn cho nàng coi! Nàng sao lại không hiểu chứ? Nàng có biết ta đau lòng lắm không? Ta thật là đồ ngốc mà, phí mất một khoảng thời gian dài.”
“Lôi Lôi bồi thường cho chàng, đựoc chưa, chàng biết ta tốt mà?” Hoa Lôi kê sát càm hắn muốn khóc.
Hi Bình cảm thán nói:” Cho ta một lý do đi, không quản là hợp tình hợp lý, chỉ cần ta nghe thấy vui là được.”
Hoa Lôi nói từ từ:” Ta thật không muốn lừa chàng đâu. Ta cũng không biết ta làm sao, ta chỉ muốn chừa cho mình một đường rút thôi. Ta muốn giữ chân chàng, muốn chàng chấp nhận ta. Chàng biết không, lúc chàng đi, Lôi Lôi đau lòng lắm, tại vì Lôi Lôi sợ chàng đi không quay lại. Lần thứ hai chàng tới trứơc mặt người ta, người ta thật tâm đau lắm, tại vì nỗi buồn của chàng làm tan nát tâm Lôi Lôi. Sau đó, Lôi Lôi vui vì chàng ở lại với người ta, yêu chàng nhất là khí thế mạnh mẽ của chàng.”
“Gì chứ?” Hi Bình kinh ngạc ra mặt, nhìn nàng không chớp, nói:” Nàng nói nàng lúc đó đã yêu ta?”
Hoa Lôi mặt đỏ hồng, nói:”Ai yêu chàng chú? Người ta giận chàng!”
“Ồ? Giận là biểu hiện có yêu.”Hi Bình ôm nàng đặt nàng xuống, hỏi:”Sao lại để ta khổ lâu vậy chứ?”
Hoa Lôi bình tĩnh trả lời::”Ta thật không muốn làm khổ ai, tuy nhiên ta đã làm khổ chàng, thật ra cũng là làm khổ bản thân ta. Khi còn nhỏ ở cùng với cha chàng, lúc mười ba tuổi, ta phát hiện đối với cha chàng có một tình cảm đặc biệt, tới khi ta mười bốn tuổi, huynh ấy rời khỏi Trường Xuân Đường, ta chưa từng thổ lộ với huynh ấy. Thời gian càng lâu càng làm ta hồi ức hoài. Nhiều năm qua, huynh ấy không một lần quay lại, chỉ có nhi tử huynh ấy quay lại thôi.”Nàng như tự than một hơi, nhìn thẳng Hi Bình, giọng không đổi, nói:”Chàng đúng là lưu manh, quay lại nhân lúc người ta tắm mà vô lễ.”
Hi Bình cười nói:” Cái này không thể nói là vô lễ, tạm thời gọi là phục vụ. Ta phục vụ cho nàng, nàng tưởng là gì chứ?”
Đại pháo cũng phá không nổi da mặt bên ngoài của hắn, tính về mức xếp hạng, Tứ Cẩu chỉ xếp hạng nhì.
“Nếu mà huynh ấy quay trở lại, Lôi Lôi cũng không muốn tìm lại cảm giác như xưa. Có thể là do huynh ấy đã già , cũng có thể do tâm tình của ta nhiều năm qua đã thay đổi. Nếu mà gặp lại, cũng không thể làm ta khôi phục lại tâm tình như trước, rốt cuộc cũng kết thúc một guyện vọng của ta. Ngựoc lại, đối diện với đồ lưu manh chàng, ta thật sự không thể nào bình tĩnh. Đó đúng là cảm giác, làm cho ta không biết được chàng chiếm hết bao nhiêu phần trong trái tim ta. Ta thật không biết là nên yêu chàng, hay là đến với phụ thân chàng. Đã qua mười năm rồi, đúng là một thời gian dài mà. Như giờ đây, tất cả đã bị chàng phá vỡ. Chàng phá vỡ xong lại muốn bỏ đi, ta thật sự không muốn lưu chàng lại. Ta thật sự không biết, không nói về tuổi tắc, mỗi lý do chàng là phu quân của Tiểu Mạn thôi, cũng đủ làm ta tuyệt vọng rồi. Ta thật không cam tâm, ta vì phụ thân chàng mộng tưởng mất mười năm, ta không thể lại vì chàng mà đau khố thêm hai mươi năm. Chàng từng nói qua, ta đã hơn 30 tuổi, chừng từng tìm qua nam nhân. Chàng cũng nói, ta là nữ nhân của chàng. Tất nhiên chàng muốn ta tìm nam nhân, ta đã tìm được chàng, ta cuối cùng cũng có một nam nhân. Lại nói, người nam nhân này, ta thật không có lo lắng gì, cho dù quá tệ, ta cũng không lo.”
Hi Bình nghe xong nhìn ngây ngốc: Nếu Hoa Lôi thực sự làm mạnh, đối với người làm đại phu như cô ta, thì nhất định chết chắc – bỏ thuốc thật mạnh mà, Ôi!
“Vậy mà cũng hỏi? Đúng là ngu mà!” Hoa Lôi nói:” Chàng đùng đắc ý vôi, giờ ta có ý như vầy, khi ở kế bên chàng, thấy chàng có vô số khuyết điểm và còn lưu manh nữa. Ta càng ngày càng thích chàng, làm bây giờ tiến thối lưỡng nan. Ta từng cùng đại ca nói qua chuyện này. Ông ta cũng tán thành. Khi ta nói với Tiểu Mạn, thì nó chỉ cười cười. Về sau ta thấy mình đúng là mê mụi, tự cữong bách bản thân coi chàng như sư ca. Đúng là ngốc mà, làm cho chàng có biết bao nhiêu cơ hội chọc phá ta.”
Hi Bình không hiểu nổi hỏi:”Ta đáng ghét vậy sao, sao nàng lại yêu ta nhiều đến như vậy?”
Hoa Lôi suy nghĩ một lúc:”Bởi vì ta hận chàng suốt đời!”
“Vừa hận vừa yêu ta?” Hi Bình hoài nghi hỏi.
Hoa Lôi gật đầu nói:”Uh, đùng là như vậy.”
Hi Bình đột nhiên có ý kiến:” Lôi Lôi, chúng ta cùng ca hén?”
Đúng là điên mà! Canh ba giữa đêm, lại muốn ca hát nữa chứ?
Hoa Lôi phát giác ra nam nhân này thật hết thuốc chữa, giận nói:”Sau này mà chàng ở trước mặt ta ca hát, thì ta sẽ cho chàng 1 liều thuốc, cho chàng biến thành câm luôn.”
“Ta chờ coi nàng liều mạng thế nào! Có thể là do lây thôi” Hi Bình tự nhiên hiểu đựoc ý tứ của Hoa Lôi, Ôi, con người thông qua giao hợp, có thể lây lan bệnh gì nữa chứ.
Hoa Lôi cười tươi, thân thể mềm mại trên ngườii Hi Bình trườn đi, hơi thở như hoa lan nói:”Hi Bình. Sáng mai chàng giúp ta tắm nhé?”
Hi Bình thở ra nói:”Không được.” Xong nghĩ lại, nói tiếp:” Nếu mà là uyên ương tắm chung thì được, ta đồng ý”
“Không đồng ý.” Hoa Lôi kiên quyết cự tuyệt ý muốn của hắn, ra lệnh:” Sáng mai chàng nhất định giúp ta tắm rửa. Lúc tắm rửa không đựoc giở trò, nếu mà tranh thủ lúc tắm giờ trò thì ta liều mạng với chàng!”
Lại là liều mạng?
Ôi, đúng là người bị nhiễm bệnh cuồng mà – đụng tới là đòi liều mạng.
Đáng sợ nhất là bệnh lây qua đường tình dục.
Bị Hoa Tiểu Ba gọi dậy thật là Hi Bình không tính tới. Hoa Lôi nhìn thấy Hoa Tiểu Ba thì toàn thân đỏ lên như ánh dương buổi sáng.
Hoa Tiểu Ba nhìn trên giường thấy Hoa Lôi nằm đó, nhìn tới Hi Bình, lúc lâu sau nói:”Đệ gọi huynh là tỷ phu, hay là cô trượng bây giờ?”
Hi Bình nói: “Mẹ nói thì làm sao cãi được chứ? Đương nhiên là tỷ phu, hay thích gọi ta là cô trượng? Nói sao đi nữa, thì ta cũng lớn hơn đệ mà?”
Hoa Tiểu Ba nói: “Tỷ phu nói đúng lắm, nhưng mà, là huynh làm cô cô của đệ!”
Hi Bình làm mặt khỉ nói: “Không bình thường! Đệ có nhìn thấy lúc ta làm cô cô đệ không? Là nàng ta làm ta, cái này gọi là trâu già gặm cỏ non, hiểu không hả?”
“Hoàng Hi Bình, chàng đi chết đi!” Hoa Lôi nằm trên giừơng phản đối theo phản xạ.
Hoa Tiểu Ba nói: “ Tỷ phu, đệ hiểu rồi, trước đây đệ từng bị Lãnh Tinh Oánh ăn qua một lần rồi, Ôi!”
Hi Bình nói:” Dừng! Tại sao không nói là đệ ăn bà ta? Quan hệ với nhạc mẫu của ta, rồi giờ còn than trách gì, đệ đúng là nói sao cũng đựoc mà?”
“Không! Ta thừa nhận, là ta đã cùng với nàng ta, giống như là trâu nhỏ ăn cỏ già vậy đó.” Hoa Tiểu Ba nghe xong nói:” Huynh không phải đã ăn cô cô đệ rồi sao? Sao lại nói là cô cô đệ ăn huynh? Đúng là thế giờ không có công lý mà!”
Hi Bình nói:” Hoa Tiểu Ba, đừng có nói dối ta, coi chừng ta ký đầu. Nói đi, tìm ta có việc gì?”
Hoa Tiểu Ba kềm chế hưng phấn lại nói lớn:” Tỷ phu thật là thông minh, biết được đệ tìm huynh vì chuyện gì. Tranh thủ lúc các bà vợ đang đi mua sắm, đệ nghe nói ở Long Thành mỹ nữ rất nhiều. Biết đâu gặp may, tìm được một nàng mỹ nữ, tác dụng đương nhiên không nhỏ hả tỷ phu đại cao thủ.”
Hi Bình lập tức bước tới trước tấm gương đồng xem bóng mình trong gương, cười nói:” Hoàn hảo, cuối cùng cũng khôi phục rồi.”
Hoa Tiểu Ba nói:” Tỷ phu mà khôi phục năng lực rồi là không ai theo kịp, Tối qua mặt còn như heo, giờ đã lấy lại phong độ thống soái rồi. Chúng ta lập tức ra ngoài tìm thú vui, ý huynh ra sao hả tỷ phu?”
“Có gì không? Đương nhiên là phải đi rồi!” Hắn vỗ vai Hoa Tiểu Ba chuẩn bị đi.
Hoa Lôi nói:” Hoàng Hi Bình, chàng đúng là đồ vô tâm mà. Người ta chưa khỏe, mà chàng còn ở trước mặt ta bảo đi tìm thú vui được sao? Ta không biết đâu, chàng phải mang nước lại đây tắm cho ta rồi mới được đi”.
Hoa Tiểu Ba nói:”Thật là phiền?”
Hi Bình nói:” Đệ cuối cùng cũng biết được rằng cô cô đệ rất phiền sao? Hơn nữa, chuyện này làm sao có thể nói trắng ra được chứ. Nói gì thì chuyện cũng đã rồi, đêm qua ta cũng đã làm rồi mà.”
Bị dính vào người phụ nữ phiền phức này, Hoa Tiểu Ba cực kỳ đồng tình với Hi Bình, bất quá là giúp không được, thành ra phải dùng bản lãnh hay nhất của hắn là bỏ chạy.
“Tỷ phu, chúng ta trước hết nên di thôi, tốt nhất là đi tìm mỹ nữ, không thì đừng có nói là đệ không đưa cho huynh. Đệ đi đây, cô cô giao cho huynh, đệ thay mặt cho gia gia đệ nói đó, ha ha!”
Hoa Tiểu Ba như khói biến mất, còn lại Hi Bình tự nghĩ:” Thằng nhóc này, sao tự nhiên nói tới người chết vậy?”
“Hoàng Hi Bình, chàng đúng là đáng chết mà, ở cửa nhiều gió lắm. Muốn bắt người ta hóng gió sao chứ?” Hoa Tiểu Ba đã đi rồi, Hoa Lôi không còn cố kị điều gì.
Hi Bình quay đầu lại nói:” Vậy không phải là đôi uyên ương tắm chung, thấy vô vị lắm.”
Hoa lôi cười lớn 1 hơi, nói: “Giờ ta không cho, sau này ta khỏe rồi, thì chàng có thể làm mà! Tiểu lưu manh, người ta mới làm lần đầu mà, chàng không thể tha cho sao? Chàng mà còn không hiểu nữa thì đúng là ngu như bò!”
“Thật sao?” Hi Bình lập tức cảm thất hưng phấn, ôm lấy Hoa Lôi, nói lớn: “Lôi Lôi, nàng thật là vĩ đại mà! Ta nhịn, ta sẽ giúp nàng tắm. Ồ, lúc Ái Vũ ở Trường Xuân Đường, lúc sau này thấy Ái Vũ thật đẹp, là do ta giúp nàng ấy tắm mới được như vậy đó.”
Sau đó nhớ lại tình cảnh tắm chung với Ái Vũ, nhìn lên thân trên của Hoa Lôi, cảm thấy Hoa Lôi rất gợi cảm. Nếu mà thực sự thấy nàng tắm thì, không ít người muốn cưỡng gian một lần đâu, cuối cùng mới nhận ra một câu: Vĩnh viễn đừng bao giờ tin lời nói của tên nam nhân trẻ này.
Hi Bình hôn Hoa Lôi khi nàng đang ngủ trên giường, để yên cho nàng ngủ. Hắn ra khỏi phòng, ra ngoài tìm bọn Hoa Tiểu Ba, không hiểu sao lại thấy Vương Ngọc Phân, bên cạnh không có 2 tiểu nha hoàn.
Hi Bình cười hô lớn: “ Nhạc mẫu, chỉ có một mình người thôi sao?”
“Ờ” Vương Ngọc Phân trả lời: “Thanh Phong bọn họ ra ngoài có việc rồi. Họ đã đi rồi, ta tưởng chỉ còn lại mình ta ở lại, sao con còn chưa đi?”
Hi Bình nói : “Con thường hay ngủ dậy trễ, giờ mới chuẩn bị khởi hành”. Hắn tùy tiện trả lời, tự nói trong đầu – thông minh! Đương nhiên là không thể nói cùng Hoa Lôi chiến đấu cả đêm được rồi.
Vương Ngọc Phân hỏi: “Ồ? Con thường ngủ dậy trễ lắm ah?”
Hi Bình thành thật trả lời:” Bình thường.”
Tối qua không ngủ, sáng ra cũng không cho ta ngủ sao? Thói quen ngủ ngày của hắn đã trở thành tập quán. Nhiều vợ, tối không ngủ được, làm sao mà sáng dậy cho nổi?
Vương Ngọc Phân nói: “Nếu con phải đi, ta không ngăn cản con, chúc con gặp may.”
Hi Bình cười nói: “Cảm ơn nhạc mẫu, trang viện không có ai, làm phiền nhạc mẫu trông giúp Hoa Lôi”.
Vương Ngọc Phấn ngạc nhiên nhìn Hi Bình, hỏi: “Hoa Lôi?”
“Nàng ta là nữ nhân cùa nữ tế bảo bối của người, lại vừa mới hiến thân cho tình yêu, hành động khó khăn, nhạc mẫu nếu không có việc gì xin thay con chiếu cố cho nàng ta?” Hi Bình gặp Vương Ngọc Phân, biết được nghi vấn của Vương Ngọc Phân nên mới giải thích.
Vương Ngọc Phân cuối cùng cũng minh bạch, chấp nhận yêu cầu của nữ tế, tâm lý có chút hồ đồ: Hoa Lôi, không phải là muội muội của Hoa Sơ Khai sao? Làm sao mà con và em của Hoa Sơ Khai đều trở thành nữ nhân của hắn?
Thế giới đều trở nên hồ đồ.