Và o má»™t buổi tối ảm đạm, có má»™t ngưá»i đà n bà chừng trên bốn mươi tuổi đến gõ cá»a phòng há»a sÄ© Lưu An.
- Xin phép há»i bà là ai? Bà muốn gì ạ? - Ông nói.
Ngưá»i đà n bà đưa đôi mắt đẹp và buồn thăm thẳm nhìn khắp gian phòng má»™t lượt rồi dừng lại rất lâu trên khuôn mặt há»a sÄ©, lát sau má»›i nói cháºm rãi: - Tôi đến đặt ông vẽ má»™t bức chân dung.
- Chân dung ai?
- Ngưá»i Ä‘ang ngồi trước mặt ông.
Lưu An buông cây bút vẽ, nhìn lên. Trong Ä‘á»i cầm cá», ông đã tiếp xúc vá»›i không Ãt các loại ngưá»i, đã chứng kiến khá nhiá»u nhân váºt nhưng vẻ Ä‘iá»m tÄ©nh, giá»ng nói tá»± tin thái quá ở ngưá»i đà n bà nà y khiến ông hÆ¡i lạ. Dáng ngưá»i gầy guá»™c, ăn váºn xoà ng xÄ©nh, khuôn mặt bình thưá»ng nếu không muốn nói có phần còn hÆ¡i tiá»u tụy. Tất cả chỉ có váºy thôi mà cá»› sao ánh mắt lại tá»a ra nhiá»u vẻ tá»± tạo đến thế? Má»™t đôi mắt hÆ¡i dà i dại cá»§a ngưá»i nghÄ© ngợi nhiá»u. Tá»± nhiên ông thấy bá»±c mình.
- Xin lá»—i! Tại sao bà lại đến chÃnh tôi chứ không phải má»™t ai khác?
- Bởi vì tôi đã xem tranh cá»§a ông, vì ngưá»i ta đã nói nhiá»u vỠông. Tôi muốn có má»™t bức tranh hoà n hảo, váºy thôi.
Hoà n hảo ư? Bà ta là cái gì mà lại có cái lối nói năng như má»™t mệnh phụ phu nhân như thế? Hoà n hảo! Buồn cưá»i! Chắc là lại má»™t con mẹ thần kinh ngá»™ nghệ đến quấy rầy đây.
- Xin lá»—i! - Ông cố nói bằng má»™t chất giá»ng má»m má»ng để che Ä‘i cái cưá»i giá»…u cợt cứ chá»±c hiện ra nÆ¡i khóe mép - Tôi không vẽ chân dung và nói chung từ lâu tôi không mà ng tá»›i thể loại nà y nữa. Bà có thể cảm phiá»n Ä‘i nÆ¡i khác.
- Tôi sẽ trả ông gấp mưá»i ngưá»i khác nếu ông vẽ.
- Gấp mưá»i? - Tá»± dưng ông nổi máu tò mò - Tức là bao nhiêu thế thưa bà ?
- Ba triệu.
- Ba triệu? Trá»i đất! - Ông trợn tròn mắt - Thế bà có biết vẽ má»™t bức chân dung giá bình thưá»ng là bao nhiêu không? Tất nhiên bức vẽ ấy Ãt liên quan đến chất liệu và ng bạc.
- Tôi không biết vì hình như nghệ thuáºt không có giá.
- Váºy tại sao bà lại trả váºy?
- Tôi nghÄ© ông sẽ có đủ tiá»n sống má»™t năm để hoà n tất bức vẽ cá»§a tôi.
- Hả?... Bà nghĩ rằng, để vẽ xong bức chân dung ấy tôi phải bỠra một năm?
- Tôi cho là thế hoặc lâu hơn.
Tá»›i đây thì há»a sÄ© Lưu An không chịu nổi nữa:
- Tóm lại bà là ai? Và bà muốn gì ở tôi?
- Tôi là má»™t ngưá»i đà n bà bình thưá»ng muốn có bức chân dung cuối Ä‘á»i cá»§a mình - Ngưá»i đà n bà vẫn trả lá»i bình thản, sắc thái trong mắt vẫn không há» thay đổi - Và tôi sẽ trả công cho ông sòng phẳng, đúng như tà i năng ông bá» ra, đơn giản váºy thôi ạ!
Gõ gõ ngón tay bết mầu xuống mặt bà n má»™t lát, ông nheo mắt nhìn ngưá»i khách rồi nhìn ra ngoà i khung cá»a sổ, rồi lại nhìn khách... Cuối cùng ông đấu dịu.
- Thôi được rồi. Bà ghê gớm lắm! Thế bà muốn chất liệu nà o? Bút sắt, sơn dầu, bột mầu hay sơn mà i? Hay cả bốn thứ gộp lại?
- Tôi không quan tâm nhiá»u đến chất liệu, thưa ông! Äó là quyá»n cá»§a ngưá»i vẽ. Cái tôi cần là : TÔI ÄÚNG LÀ TÔI. Ông muốn vẽ kiểu gì cÅ©ng được, cà ng giản dị cà ng tốt.
- Vâng! Thế bao giá» bà có thể cho tôi cái quyá»n được má»i bà ngồi để tôi bắt đầu công việc?
- Ngay bây giỠnếu ông muốn.
- Vâng, ngay bây giá», tôi chấp nháºn. Má»i bà ngồi và o cái ghế ở cạnh nÆ¡i cá»a sổ kia. Má»i bà ! - Ông nói như ra lệnh.
Buổi chiá»u hôm đó, vá»›i má»™t chút thÃch thú, chút tò mò, hiếu thắng và cả má»™t chút cay cú xáo trá»™n trong đầu, há»a sÄ© Lưu An lôi cái khung vải giăng đầy mạng nhện bị bá» quên lâu ngà y ở gầm giưá»ng ra và bắt đầu công việc mà không há» có má»™t tý nà o hứng thú...
... Há»a sÄ© Lưu An lâu nay chưa động bút vẽ má»™t bức chân dung nà o nghiêm ngắn, cÅ©ng như ông chưa vẽ được má»™t cái gì cho ra tấm ra món theo ý nghÄ©a thưá»ng gá»i cá»§a ngà nh nghá» cả. Ông Ä‘ang lụn bại. Lụn bại toà n diện cả vá» cuá»™c sống, kinh tế hạnh phúc gia đình lẫn sá»± nghiệp. Sau khi ngưá»i vợ trẻ cùng nghá» cá»§a ông bỠông ra Ä‘i cùng vá»›i đứa con trai mưá»i hai tuổi, sau khi cái Gallery thứ hai cá»§a ông bị phá sản, bị giá»›i phê bình chỉ trÃch, bị ngưá»i Ä‘á»i quên lãng, không bán được má»™t cái tranh nà o, ông bắt đầu xa rá»i dần nghệ thuáºt. Buồn chán, thiếu thốn, cô đơn và nợ nần, ông không từ chối bất cứ má»™t thứ gì có thể kiếm ra tiá»n mà Ãt phải đổ tâm huyết nhiá»u nhất: Kẻ biển, vẽ pa nô, áp phÃch, đắp tượng, viết khẩu hiệu... Cho tất cả các há»™i trưá»ng, nÆ¡i công cá»™ng, đám cưới. Nếu có bạn bè giá»›i thiệu, ông sẵn sà ng đêm ngà y lao động và o những sê-ri tranh lụa theo mô-tÃp quen thuá»™c: cây Ä‘a, bến nước, sân đình, nhằm thá»a mãn thị hiếu cho những ngưá»i ngoại quốc lắm tiá»n ưa mốt lạ Äông phương yên ả. Tóm lại là ông là m hết, là m đúng theo nghÄ©a thợ mặc dù đã có má»™t thá»i ông rất đỗi khinh miệt cái từ giẻ rách nà y, mặc dù đã có má»™t thá»i ông là tay vẽ tà i hoa, luôn đứng cạnh những há»a sÄ© báºc thầy, cây Ä‘a cây đỠcá»§a quốc gia mà không thấy tá»§i hổ.
Tuy váºy, cùng vá»›i năm tháng nghiệt ngã, dẫu rằng những ngón tay nghệ sÄ© nÆ¡i ông đã méo mó Ä‘i nhưng trái tim nghệ sÄ© chân tháºt trong ngá»±c ông vẫn tháºp thõm Ä‘áºp khôn nguôi ở má»™t chá»— nà o đó sâu kÃn lắm. Ông day dứt, ông khổ sở, ông Ä‘au đớn, ê chá» má»—i khi phải ngá»a tay nháºn những đồng tiá»n gần như cá»§a bố thà cá»§a thiên hạ. Ông triá»n miên nháºn thấy khoảng trống rá»—ng nhạt thếch ở trong lòng mình má»—i ngà y má»—i ná»›i rá»™ng mà không sao vùng thoát ra được. Ông buông lÆ¡i mình và o những ly rượu sáng đêm và để hôm sau ngá»§ dáºy, mồm miệng đắng nghét, lại tiếp nháºn thêm má»™t cái com-măng uốn sấy tóc, chữa truyá»n hình tá»§ lạnh, chuyên trị bệnh đái đưá»ng, đái buốt, đái ra má»§... khác. Công sản ra quấy quá, tiá»n thu và o rẻ mạt, lắt lẻo sống qua ngà y, qua cái thá»i ly loạn cá»§a nghệ thuáºt, cái thá»i thứ rởm cưỡng dâm thứ tháºt, cái thá»i má»i giá trị tinh thần, váºt chất Ä‘á»u hết sức lá»™n sòng, cái thá»i chứa chấp cuá»™c đồng tÃnh luyến ái dữ dá»™i giữa ăn xà i và phá phách.
Váºy thì để có ba triệu cho má»™t bức chân dung nhạt nhẽo như thế nà y là béo bở quá rồi còn gì. Cám Æ¡n trá»i pháºt đã run rá»§i cho con mẹ trưởng giả há»c là m sang ấy đến đây để ông có thể sống được má»™t năm sạch sẽ, không phải bán linh hồn cho hè phố, không bị ba cái đái buốt, đái ra má»§ kia réo gà o, úp chụp lên đầu. Và như thế biết đâu chả có thể trở lại, vẽ lai được má»™t cái gì đó cá»§a chÃnh mình chăng? Biết đâu!... Lây lan má»™t chút khoái trá mÆ¡ hồ, ông mỉm cưá»i huÆ¡ bút vẽ lên...
Nhưng sá»± Ä‘á»i lại không giống như ông tưởng.
Vá»›i má»™t bức chân dung đơn giản như thế nà y, ông dá»± tÃnh phác má»™c mất má»™t ngà y, phẩy mầu hai ngà y, vị chi chỉ cần khoảng ba ngà y hoặc bốn ngà y là xong, là nháºn được tiá»n. Nhưng... Tháºt kỳ lạ! Ngay ở giai Ä‘oạn vẽ má»™c, ông đã thấy cây bút trong tay mình vấp váp liên tục, vấp váp đến khốn khổ, như có má»™t lá»±c cản siêu hình nà o đó cứ độc địa lái ngá»n bút cá»§a ông Ä‘i chệch khá»i má»i thứ cảm nháºn thông thưá»ng.
Ngưá»i đà n bà vẫn ngồi đó, lặng phắc, cạnh cá»a sổ, bình thản, đôi mắt nhìn xa xăm ra ngoà i khung trá»i hình vuông, đôi môi mÃm nhẹ không ra vui cÅ©ng không ra buồn, có lúc lại nhạt nhòa vô cảm, ngồi đó mà cÅ©ng không phải ngồi đó... Chỉ thế thôi mà hai giỠđồng hồ đã trôi qua, ông vẫn không tà i nà o nắm bắt được cái thần sắc mà xét đến cùng là chẳng có chi đặc biệt ấy. Ông đã thay đến khung vải thứ ba, thay đến tá» crô - ki thứ tư mà khuôn mặt bình dị cá»§a ngưá»i đà n bà kia vẫn vuá»™t Ä‘i xa tÃt, vô hình vô ảnh. Mồ hôi ông vã ra, ngá»±c nóng ran, sống lưng má»i dần, hai bà n tay cóng ngá»ng lại tưởng chừng như là tay cá»§a kẻ khác. Ông có cảm giác mình sắp sá»a lên cÆ¡n sốt rét rung võng như những ngà y ở Trưá»ng SÆ¡n năm nà o... Và ông buông bút xuống, bất lá»±c:
- Xin lỗi! Hôm nay tôi hơi... bị mệt. Hẹn bà ngà y mai trở lại.
Ngưá»i đà n bà chá»›p mắt đứng dáºy, vẫn bình thản đến tê lạnh nhưng đôi mắt nhìn và o ông tháºt buồn, nét mặt cÅ©ng tháºt buồn, cái buồn sâu thẳm, xót xa mà chỉ thoáng nhìn và o, ông đã thấy mình bị ngợp.
- Ngà y mai... Rất tiếc là tôi không thể trở lại được - Ngưá»i đà n bà nói bằng cái giá»ng âm u thoảng nhẹ.
- Thế thì tôi biết phải là m sao bây giá»? - Ông gắt lên - Bà định đùa tôi chắc? Không có ai vẽ má»™t cái chân dung nghiêm chỉnh mà ngưá»i mẫu chỉ ngồi đó có hai giỠđồng hồ bao giá», bà hiểu chưa?
- Tôi hiểu - Ngưá»i đà n bà vẫn hết sức từ tốn, tháºm chà lại có phần dịu dà ng hÆ¡n - ChÃnh thế mà tôi phải Ä‘i hai trăm cây số đến đây nhỠông và tôi tin ở ông.
- Bà mang cái tin ấy Ä‘i mà thá» Chúa. Tôi chỉ là má»™t thằng ngưá»i.
- Vâng! - Ngưá»i đà n bà nói sau má»™t chút cắn môi ngẫm nghÄ© - Tôi sẽ cố... trở lại. Nhưng nếu không trở lại được, tôi xin gá»i ông tấm ảnh nà y. ảnh tôi chụp đầu năm, ông có thể căn cứ và o đó. Tôi xin phép đưa trước ông hai triệu. Sáu tháng sau, cÅ©ng ngà y nà y, giá» nà y, sẽ có ngưá»i tá»›i đưa nốt cho ông má»™t triệu và mang tranh vá». Xin phép ông. Chúc ông thà nh công!
Äặt số tiá»n được nói trong má»™t miếng dù pháo sáng mầu cỠúa có chút phẩm đỠloang trên mặt như cánh hoa niêm phong lên bà n, không để cho ông phản ứng gì, bà ta cầm lấy túi xách tay Ä‘i luôn ra cá»a.
Phải mất má»™t lúc lâu sau đó, ông vẫn chưa hiểu cái gì đã vừa xảy ra vá»›i mình và tá»± trong xôn xao tiá»m thức, ông còn cảm nháºn rõ cái hÆ¡i hướng lạ lẫm, vô hình cá»§a ngưá»i đà n bà bà hiểm ấy vương lại trong lòng. Há»a sÄ© không báºt đèn, ngồi lặng Ä‘i trong bóng tối rồi vỡ òa má»™t trà ng cưá»i mà không hiểu mình cưá»i cái gì?
*
Ngà y hôm sau há»a sÄ© Lưu An treo tấm biển ÄI VẮNG ngay trước cá»a rồi lặng lẽ ngồi và o góc nhà nÆ¡i có cái khung vải trắng sáp và tấm hình cá»§a bà ta để lại kẹp bên cạnh.
Ông là m việc âm thầm và nhá»c mệt. Bà hà ng xóm phòng đối diện chỉ thấy má»—i ngà y ông láng giá»ng tốt bụng và hÆ¡i lẩn thẩn mở cá»a Ä‘i ra ngoà i má»™t lần ăn uống cái gì đó rồi lại trở và o khóa trái cá»a. Bà ái ngại thấy má»—i ngà y ông má»—i gầy Ä‘i và đôi mắt cứ long lanh như Ä‘ang lên cÆ¡n sốt.
Ông Ä‘ang lên cÆ¡n sốt tháºt! CÆ¡n sốt sáng tạo, cÆ¡n sốt Ä‘am mê vÄ© cuồng. Ông Ä‘ang cô độc trải qua cÆ¡n váºt vã tinh thần mà đã lâu lắm rồi nó chưa há» trở lại vá»›i ông. Những cái khung vải được thay nhau nhét xuống gầm giưá»ng. Những tá» giấy crô-ki lem nhem liên tục bị xé, vo viên quẳng và o sá»t rác. Nhưng bức chân dung vẫn chưa nhÃch thêm được má»™t chút nà o tháºm chÃ, bằng bá» dà y kinh nghiệm ông cảm thấy nó không thể nhÃch thêm được nữa! Quái lạ! Khuôn mặt ngưá»i đà n bà cứ phồng lên xẹp xuống, lúc xa lúc gần, khi má» khi hiện, như ảo ảnh, như ma trÆ¡i, tưởng đã nắm bắt được rồi nhưng mở tay ra lại trống trÆ¡n chẳng có gì. Có lúc ông ghì mắt và o tấm ảnh căn theo từng nét, có lúc lại che nó Ä‘i bằng giấy báo để vẽ bằng ký ức bức sốt và cÅ©ng có khi ông vẽ bằng cả hai: Nhìn và nhá»› nhưng tất cả Ä‘á»u vô hiệu. Vẫn không đúng, không giống, vẫn không phải bà ta. Bà ta... Äến bây giá» nghÄ© lại, nhá»› lại, chiêm nghiệm lại, ông má»›i chợt nháºn ra rằng khuôn mặt ấy không nhợt nhòa như ông tưởng. Má»™t khuôn mặt vừa dịu hiá»n vừa cương nghị, vừa u hoà i vừa rá»™n rà ng sức sống, sâu sa và bồng bá»™t, vừa ấm nóng vừa lạnh tanh, đằng sau cái vẻ bình thản kia là cả má»™t dòng lÅ© ná»™i tâm chảy xiết, lặng tỠđấy nhưng lại tháºt nhiá»u giằng xé, yếu Ä‘uối vô cùng mà lại sắc sảo biết bao... Và đôi mắt nữa! Dưá»ng như có cả má»™t trá»i những mâu thuẫn, những nét nghịch đảo cùng ẩn chứa đằng sau cái vẻ buồn dìu dịu ấy. Trá»i Æ¡i! Có lẽ má»i Ä‘iá»u nan giải, má»i Ä‘iá»u bà máºt vá» hạt nhân hình há»a Ä‘á»u nằm cả trong đôi mắt nà y.
Thá»i gian lặng lẽ trôi qua trong căn phòng nhá». Má»™t tháng... Hai tháng... Rồi ba tháng... Phần phác thảo má»™c vẫn chưa xong. Ngưá»i đà n bà cÅ©ng không thấy trở lại nữa!
Äã có lần ông đã quyết định đóng cá»a phòng Ä‘i tìm nhưng ra đến ngã ba, ông lại quay trở và o. Bà ấy, con quá»· hiện hình ấy có để lại má»™t mẩu địa chỉ nà o đâu ngoà i cái gói tiá»n chết giẫm có cánh hoa đỠloang ra trên miếng dù xanh pháo sáng kia. Ông đã nghÄ©. Nếu bà ta quay lại, dứt khoát ông sẽ trả lại tiá»n, nếu cần trả cả lãi suất luôn thể để thoát khá»i cái cảnh bẽ bà ng nà y, để đêm đêm khá»i bị cái khuôn mặt có đôi mắt quái dị kia ám ảnh nữa. Äúng là quái dị tháºt! Ngưá»i đà n bà hiện vá» từ cái thế giá»›i hư vô quái dị nà o để là m tình là m tá»™i ông đây?
Mà cÅ©ng tháºt kỳ lạ! Äã có lúc mệt má»i quá, ông quẳng ráo trá»i cả đồ nghá» ra vưá»n, quyết định không vẽ nữa. Nhưng ná»a đêm, không hiểu sao, như có má»™t ma lá»±c hối thúc, ông lồm cồm trở dáºy nhặt lại từng cái. Ná»—i nhá»c nhằn phi thá»±c nà y lâu dần đã ăn sâu và o đầu óc ông, cà ng nhá»c nhằn, ông lại cà ng thấy gắn bó vô hình vá»›i nó, rồi như không thể thiếu được nó. Nó và ông, hai thà nh phần ghét bá» nhau đã nhà o trá»™n và o nhau thà nh má»™t. Tâm hồn ông cá»±a quáºy, trái tim ông thắt bóp, mạch máu ông chảy mạnh hÆ¡n, trong ông Ä‘ang biến cải, Ä‘ang rục rịch sống lại má»™t cái gì lạ lắm, thân thiết lắm nhưng cÅ©ng xa ngái lắm mà ông không tá»± biết...
... CÅ©ng và o má»™t đêm như thế, sau cả má»™t ngà y là m việc mụ mị, há»a sÄ© rÆ¡i ngưá»i và o trong má»™t vùng ký ức xa xôi mà đã lâu lắm rồi ông không còn nhá»› đến... Äó là má»™t đêm mưa rừng rÆ¡i không dứt, gió lạnh mang theo những hạt mưa li ti từ khắp nÆ¡i thổi qua kẽ lá. Trong lán chỉ có hai ngưá»i: Ông, má»™t há»a sÄ© trẻ má»›i từ nước ngoà i trở vá» tình nguyện xin và o ngay chiến trưá»ng và cô gái giao liên Ä‘ang trên đưá»ng dẫn ông đến binh trạm. Ngá»n lá»a nhá» bùng lên, soi tá» khuôn mặt trẻ thÆ¡ mịn mà ng. Quần áo cô ướt sÅ©ng, bó dÃnh lấy cái cÆ¡ thể nở nang, tròn lẳn cá»§a độ tuổi Ä‘ang sức mưá»i tám đôi mươi. Lá»a vẫn nổ tà tách. Không hiểu do lá»a hay hÆ¡i ấm từ cái thân thể rừng rá»±c kia tá»a ra, ông bá»—ng thấy nóng ran cả ngưá»i. Äá»™t nhiên ông muốn vẽ và khe khẽ yêu cầu cô cứ thế ngồi yên lặng. Rừng đêm... Mưa gió... Chiến tranh... Chết chóc... Äá»i con gái gian nan... Ngà y mai cái gì sẽ xảy ra vá»›i cô? Liệu có còn được gặp lại nhau má»™t lần?... Dòng cảm xúc lãng mạn và ngáºm ngùi choáng ngợp, ông vừa vẽ vừa thấy lòng mình rung lên khác lạ... Cô gái vẫn ngồi là nh hiá»n như con sóc, con chim bé bá»ng ướt át tá»™i tình bên ánh lá»a. Má»™t khuôn mặt cằm tròn, má»™t nước da xanh mầu lá Ä‘ang á»ng hồng, má»™t sống mÅ©i xinh xinh, má»™t đôi mắt nhìn Ä‘i đâu xa xăm vá» phÃa bên kia ánh lá»a, lá»a chÆ¡i vÆ¡i trong mắt, lá»a viá»n quanh má cô má»™t đưá»ng sáng tạo nao lòng... Rồi đột ngá»™t đôi mắt ấy quay lại phÃa ông. Äôi mắt ấy không rá»i ông ra nữa. Äau đáu, khắc khoải, chá»›i vá»›i, dạn dÄ© và xót xa đến ngượng ngùng. Trái tim ông á»›n lạnh. Thân thể cưá»ng tráng nÆ¡i ông hối thúc ông được che chở, được hong khô, sưởi ấm. Mắt ông bắt ánh lá»a trong mắt cô, cháy lên. Ông tiến lại... Ai đã trải tấm dù pháo sáng mầu cỠúa trên vai cô xuống ná»n đất ẩm? Em chết mất!... Khuôn ngá»±c căng cứng cá»§a cô nâng ông lên, sưởi ông và dìm ông xuống, chìm lịm, ôi anh! Ôi anh!... Em chết mất!... Cô cắn và o vai ông đến rá»›m máu. Suốt Ä‘á»i em sẽ chá» anh! Cô nói lên, đôi môi nhá» nhòa máu và nước mắt... Khi đỡ cô ngồi dáºy, dưá»ng như ông thoáng nhìn thấy có má»™t chút sắc đỠvương lại trên lá dù mầu cỠúa...
Sáng hôm sau trở dáºy, ông không còn thấy cô gái đâu nữa! Má»™t Ä‘oà n khách cần cô nhanh chóng dẫn ngược trở lại để tránh tá»a độ B52. Còn ông, sau má»™t chút bâng khuâng, ông tiếp tục hăm hở Ä‘i sâu xuống mặt tráºn. Sâu nữa... Và từ ấy, bao cảnh Ä‘á»i đã trôi qua, bao tráºn đánh đã áºp và o, và i ba cô gái khác cÅ©ng đã đến vá»›i ông rồi lại Ä‘i, thú tháºt ông không có thá»i gian nghÄ© đến, không kịp nghÄ© đến cô nữa - Má»™t cô gái giao liên ngẫu nhiên gặp giữa rừng mà vá»™i và ng tá»›i ná»—i, cái tên cô ông cÅ©ng không há»i kịp! Rồi hòa bình...
Tiếng nổ cháy rừng và mùi khét lẹt xá»™c lên khiến ông choà ng tỉnh... Má»™t ngá»n lá»a nhá» Ä‘ang phá»±c lên nÆ¡i khung vải ông Ä‘ang vẽ dở. Ngá»n lá»a Ä‘ang liếm gần và o tấm ảnh ngưá»i đà n bà . Tấm ảnh cong lên... Ông chợt nhá»› đêm qua mất Ä‘iện, ông phải đốt nến là m việc rồi mệt quá thiếp Ä‘i. Lát sau, khi ông cuống quýt dáºp rụi được ngá»n lá»a thì tấm ảnh đã cháy sém hết má»™t phần ba!... Nhưng chÃnh hai phần còn lại đã là m ông sững sá»!... Chao ôi! Dưới quầng sáng nháºp nhòa cá»§a cây nến má»›i được đốt lại, trong cái mùi khen khét quá ư quen thuá»™c cá»§a rừng bị đốt cháy, cá»§a bom đạn còn vương vất đâu đây, khuôn mặt ngưá»i đà n bà bá»—ng dưng má»m lại, trẻ thÆ¡ mịn mà ng, Ä‘ang rá»i vỠông cái ánh nhìn bé bá»ng, tá»™i tình và có phần trách móc... Ông vồ lấy tấm ảnh đưa ra sát ngá»n nến... Nhưng rồi ông lại buông rÆ¡i xuống, tuyệt vá»ng! Khuôn mặt có viá»n sáng nôn nao cá»§a cô gáo giao liên năm nà o không còn nữa, trong hình vẫn chỉ là nét mặt bà hiểm cá»§a ngưá»i đà n bà đang nhìn ông hết sức dá»ng dưng.
Nhưng như thế cũng là đủ.
Cái khoảnh khắc ma quái không rõ từ trong ông tá»a ra hay do chÃnh tấm ảnh kia xuất thần, như má»™t chá»›p lá»a rừng già , đã là m đầu óc ông sáng bừng lên. Ông đã hiểu mình phải vẽ cái gì và vẽ như thế nà o rồi. Trá»i Æ¡i! Tất cả chỉ là má»™t chút ánh hồng nÆ¡i khóe mắt và má»™t nét phẩy nhỠở khóe môi. Chỉ thế thôi là khuôn mặt ngưá»i đà n bà kia sẽ khác hẳn mà tại sao suốt ba tháng trá»i váºt lá»™n mà ông không thể nghÄ© ra? Phải chăng ngá»n lá»a rừng năm ấy và ngá»n nến cháy lan và o ảnh hôm nay đã soi tá» cho ông má»™t chi tiết mà nếu có khổ công tìm tòi cả Ä‘á»i trong phòng kÃn chắc cÅ©ng không ra?
Toà n bá»™ cảm hứng nÆ¡i ông tưởng đã giá lạnh, giỠđây bá»—ng nóng bức trở ngược vá» quá khứ, trở ngược vá» những năm tháng Ä‘au thương và lãng mạn, những năm tháng quá đỗi nhá»c nhằn nhưng cÅ©ng là những năm tháng trong trẻo, đẹp đẽ nhất Ä‘á»i ông, thế hệ cá»§a ông. Và ông vẽ. Vẽ đêm ngà y mà i miệt. Tấm biển ÄI VẮNG vẫn im phắc treo ngoà i cá»a. Những khung vải không còn bị vất xuống gầm giưá»ng, những tá» crô-ki dà y dặn đã nằm yên trên giá. Bức phác thảo xong, ông định sá» dụng bá»™t mầu nhưng sau đó ông lại quyết định xá» lý những gam mầu chói gắt và thâm trầm cá»§a sÆ¡n dầu. Tất cả chỉ là má»™t chút ánh hồng thẳm sâu nÆ¡i khóe mắt, má»™t nét phẩy nhá» ngá»t ngà o nÆ¡i khóe môi, má»™t đưá»ng viá»n tá»a rạng nâng cả khuôn mặt lên khá»i má»i ná»—i gian truân và ngầu bá»t. Cái gian truân cá»§a ngà y hôm qua và cái ngầu bá»t ngà y hôm nay. Ông lại Ä‘ang bồng bá»nh trong má»™t cÆ¡n sốt. CÆ¡n sốt Ä‘am mê cá»§a sáng tạo. CÆ¡n sốt quá khứ. Ông không chỉ vẽ má»™t bức chân dung, sâu Ä‘áºm hÆ¡n, ông Ä‘ang sống lại và là m sống lại qua hình ảnh cá»§a ngưá»i đà n bà đó má»™t thá»i trai trẻ sống động, thuần phác tươi nguyên cá»§a mình. Äã lâu lắm rồi ông má»›i lại có những khoảnh khắc sáng tạo hết mình, sáng tạo thăng hoa đến tan chảy thế nà y.
Äúng sáu tháng sau, bức chân dung được hoà n tất bằng má»™t nét chấm phá táo bạo cuối cùng. Há»a sÄ© gần như kiệt sức, thân thể gầy tá»p Ä‘i đến năm ký lô, tóc bạc nhiá»u hÆ¡n nhưng riêng đôi mắt lại bà ng bạc má»™t cõi tÄ©nh lặng siêu phà m.
Tắm rá»a sạch sẽ, cạo râu, thay má»™t bá»™ đồ má»›i, ăn má»™t bữa cÆ¡m tiệm tháºt ngon, ông trở vá» ngồi im lặng ngắm bức tranh, bồn chồn chá» chá»§ nhân cá»§a nó đến tiếp nháºn. Nắng chiá»u từ ngoà i cá»a sổ trà n và o dịu nhẹ. Khuôn mặt ngưá»i đà n bà sáng tá»a trong má»™t vẻ đẹp ná»™i tâm khác lạ. Vẫn là khuôn mặt ấy nhưng thấm Ä‘áºm hÆ¡n, thần sắc hÆ¡n. Vẫn là cái ánh nhìn dìu dịu buồn ấy nhưng lại lom dom cháy những đốm sáng cá»§a sá»± vị tha nhân háºu, cá»§a sá»± sắt son chung thá»§y bên trong. Nhìn và o đó, tâm hồn ta bá»—ng tá»± dưng yên ả dù cuá»™c Ä‘á»i có ngang ngá»a thế nà o cÅ©ng chẳng nỡ đánh mất niá»m tin. Äôi mắt biết nói, biết chia sẻ và biết tâm tình se sẽ. Äôi mắt cá»§a cô gái giao liên áo quần sÅ©ng ướt ngà y nà o pha trá»™n vá»›i cái nhìn Ä‘iá»m tÄ©nh thể tất cá»§a ngưá»i đà n bà đã luống tuổi hôm nay.
Má»™t tiếng gõ cá»a khe khẽ vang lên... Cô ấy rồi! Bà ấy đến rồi! Ngưá»i há»a sÄ© già reo thầm má»™t tiếng trong đầu. Chao, tối nay nếu có thể được, ông sẽ nói vá»›i bà ấy tháºt nhiá»u, sẽ ôn lại, kể lại má»i thứ chuyện và nếu... Nếu bà ấy không để bụng, không ruồng rẫy, không oán trách thì biết đâu... Phải, biết đâu hai ngưá»i có thể sống lại những giây phút đã lùi xa bên ngá»n lá»a giữa cánh rừng bom đạn ấy? Vá»›i tâm trạng hết sức bồi hồi, ông run run đặt tay lên nắm đấm cá»a...
Nhưng hiện ra trước mặt ông không phải bà ta mà lại là má»™t cô gái mảnh khảnh có cái nhìn tư lá»±. Cô ta mở to đôi mắt khá đẹp nhìn ông má»™t lát rồi nói nhá»:
- Bà hiệu trưởng nhỠcháu đến bác lấy bức tranh.
- Bà hiệu trưởng nà o? - Ông há»i vá»›i giá»ng có chiá»u hụt hẫng.
- Bà hiệu trưởng cách đây đúng sáu tháng đã đặt bác vẽ một bức chân dung.
- Nhưng... Thế bà ấy đâu - Giá»ng ông đã tá» ra sốt ruá»™t - Và cô là ai?
- Dạ, đây là thư cá»§a bà ấy, bác Ä‘á»c sẽ rõ.
Mải cáºp ráºp xé chiếc phong bì dán rất cẩn tháºn, ông há»a sÄ© không để ý thấy cô gái Ä‘ang quan sát căn phòng cá»§a ông cÅ©ng vẫn bằng đôi mắt cháºm rãi dìu dịu buồn cá»§a ngưá»i đà n bà cách đây sáu tháng kia.
Bức thư viết bằng nét chữ rá»i rạc, có đôi Ä‘oạn gẫy vụn:
"Anh Lưu An!
Chắc anh đã vẽ xong bức chân dung và chắc anh cÅ©ng đã nhá»› ra em là ai. Xin lá»—i đã là m cho anh phải nhá»c lòng và phải nhá»› những Ä‘iá»u không nên nhá»›. Anh biết không? Sau cái đêm ở lán ấy, em Ä‘i tìm anh khắp nÆ¡i, Ä‘i há»i tin anh ở khắp má»i chá»— nhưng có ngưá»i nói anh đã chuyển ra Bắc, ngưá»i khác nói anh Ä‘i xuống sát ven đô, lại có ngưá»i bảo anh bị thương, bị sốt rét ác tÃnh chết rồi! Buồn quá! Em khóc suốt má»™t tuần rồi là m má»™t mâm giữa rừng giá»— anh. Ãt tháng sau em được Ä‘iá»u Ä‘i há»c. Ra trưá»ng em lấy chồng, sinh con nhưng hình ảnh anh không lúc nà o nguôi ngoai trong em. Äó là mối tình đầu, là lần hiến dâng thứ nhất, trá»n vẹn và say đắm không bao giá» có được nữa. Anh có tin không? Có lẽ cái vết đỠvương lại trên tấm dù mầu cỠúa, dấu hiệu má»™t Ä‘á»i trinh trắng hiến cho anh đêm đó sẽ nói há»™ em nhiá»u hÆ¡n những Ä‘iá»u em muốn nói.
Thế rồi má»™t lần Ä‘á»c báo thấy hình anh và phòng tranh GALLERY đầu tiên cá»§a anh, em đã mừng đến rÆ¡i nước mắt. Em đã lén đến đó để được nhìn anh, chứng kiến thà nh công cá»§a anh và cÅ©ng để biết anh có... gia đình, má»™t gia đình thuáºn hòa, ấm cúng và đà ng hoà ng. Ngưá»i ta bảo thế. Trước tình cảnh ấy, em tá»± cảm thấy mình thừa, thấy là rất vô duyên nếu đứng ra nháºn anh. Nháºn để là m gì khi giữa hai ngưá»i không còn gì nữa, khi anh Ä‘ang được vầng hà o quang cá»§a thà nh công vây bá»§a bốn xung quanh và nháºn là m gì khi nghÄ© rằng, chắc gì anh đã còn nhá»› em, má»™t con bé giao liên má» nhạt ngẫu nhiên gặp giữa rừng rồi sá»›m mai lại chia tay. Thì đến ngay cái tên cá»§a em anh đâu đã kịp há»i kia mà ! Thế là em ầm thầm Ä‘i ngược lại trăm cây số trở vá»...
Nhưng, giống như sá»± ám ảnh cá»§a vô thức cá»§a má»™t thá»i sôi nổi không thể dùng lý trà thoát vùng ra được, thỉnh thoảng em vẫn đến vá»›i anh. Äến để không dám và o, đến để chỉ lảng vảng ngoà i đưá»ng nhìn qua hà ng song sắt và o phòng vẽ cá»§a anh rồi lại lá»§i thá»§i ra vá». ChÃnh trong những lần như thế, em đã được biết được gia đình anh không còn thuáºn hòa như trước. Vợ anh không yêu anh. Anh bá» bê công việc, cái GALLERY thứ hai cá»§a anh không có tiếng vang... Có lần nhìn anh bÆ¡ phá» Ä‘i lại trong phòng, tóc bạc từng đám, hai mắt trÅ©ng sâu, tay cầm cái bánh mì mà không đưa lên miệng nhai nổi, thương quá, em đã định cứ liá»u và o vá»›i anh, chăm sóc anh, được nói vá»›i anh và i Ä‘iá»u nhưng rồi em lại quay Ä‘i. Là đà n bà vá»›i nhau, dù có thế nà o em cÅ©ng không thể nhân dịp nà y mà nhảy và o chiếm chá»— cá»§a cô ấy. Em không thể. Rồi vợ chồng anh chia tay. Rồi anh xa rá»i nghệ thuáºt, anh hoà n toà n không còn là anh nữa...
Äó cÅ©ng chÃnh là lúc em bắt đầu phát bệnh do thứ chất độc da cam đã á»§ trong thân thể từ hồi ở rừng mà không biết. Em biết mình không còn sống lâu nữa và cà ng cồn cà o nghÄ© đến anh. Và thế là em đã quyết định tìm đến anh để đặt vẽ má»™t bức chân dung. Em đâu có thÃch chân dung nhưng thấp thá»m hy vá»ng rằng nó sẽ là cái cá»› để nhắc anh trở vá» vá»›i những năm tháng tốt đẹp nhất cá»§a chúng ta, để mong anh tÄ©nh trà lại. Thế thôi. Và không hiểu sao em tin anh sẽ tÄ©nh trà được.
Anh Lưu An! Khi anh nháºn được thư nà y thì em đã Ä‘i rồi. Äi xa lắm! Pháºn em thế là xong, hoà n toà n thanh thản. Chỉ áy náy vá» anh như áy náy vá» má»™t cái gì thân thiết nhất nhưng cÅ©ng má»ng manh không có tháºt nhất cá»§a Ä‘á»i mình. Lạ thế! Trong trái tim yếu Ä‘uối cá»§a đà n bà chúng em, có những góc sâu lắng mà đà n ông các anh ồn à o không bao giá» hiểu nổi đâu.
Em đã đến giá» phải Ä‘i... Em cầu mong cho anh sức khá»e, niá»m vui, nghị lá»±c và trở lại đúng là anh những ngà y ấy. Xin trả nốt anh số tiá»n còn lại nhưng không phải số tiá»n má»™t triệu mà là mưá»i lăm triệu. Cả cuá»™c Ä‘á»i, cá»™ng thêm và i lần Ä‘i nước ngoà i, em đã dà nh dụm được, chỉ có thế. Em để lại cho chồng em má»™t ná»a và anh má»™t ná»a. Anh có thể sá» dụng nó và o GALLERY thứ ba cá»§a anh tá»›i đây được không? Em mong...
Bởi vì, đây má»›i là điá»u hệ trá»ng nhất: Cô gái cầm số tiá»n nà y đến anh để lấy bức chân dung chÃnh là giá»t máu anh đã để lại trong em sau cái đêm rừng mưa rÆ¡i không dứt ấy. Tên nó là An!
Vĩnh biệt anh!"
Äá»c xong lá thư, mắt nhòa lệ nhìn lên, ngưá»i há»a sÄ© già bá»—ng thảng thốt rùng mình... Trá»i! Có phải cái cô gái giao liên áo quần ướt sÅ©ng có đôi mắt ngây thÆ¡, khắc khoải bên ngá»n lá»a lán trại năm nà o Ä‘ang Ä‘au đáu nhìn ông kia không?
- Con!... Tiếng gá»i thốt lên từ buồng phổi á»p ẹp không đủ sức thoát ra ngoà i mà lại chìm sâu và o gan ruá»™t.