Tiên kiếm thần khúc - New : Quyển 6 - Chương 61
Lá»i tá»±a truyện:
Sinh tá» truy cầu, trưá»ng tồn cùng trá»i đất, vÄ©nh sinh bất diệt là điá»u mà ai cÅ©ng mong muốn. Từ thá»§a xa xưa đã có Tần Thuá»· Hoà ng Doanh ChÃnh truy cầu tiên đạo nấu thuốc luyện Ä‘an để hy vá»ng thoát khá»i sinh tá», lục đạo luân hồi. Thá»i nay cÅ©ng có biết bao ngưá»i há»c đạo thuáºt truy cầu sinh tá» nhưng liệu có mấy ai được thà nh công? Không có gì là không thể chỉ là phương pháp là m có đúng cách hay không mà thôi. Dù đã là m đúng cách thì thá» há»i có mấy ngưá»i có thể tham thấu hết huyá»n cÆ¡ trong đó để vượt lên trên sá»± tá» sinh, thâu gồm được sức mạnh cá»§a thiên địa chứ? Tại Thiên Lục cá»u châu có bao ngưá»i Ä‘ang truy cầu thiên đạo, ná»— lá»±c đại giá»›i để có thể được như váºy, nhưng há chỉ cần ná»— lá»±c là có thể được sao???
Nếu ai đã từng đắm chìm, say sưa vá»›i Tru Tiên cá»§a Tiêu Äỉnh thì các bạn hẳn có thể cảm nháºn được má»™t sá»± hâp dẫn, cuốn hút tương tá»± từ bá»™ tiểu thuyết “Tiên Kiếm Thần Khúc†nà y.
Má»™t thế giá»›i tu tiên luyện đạo nhưng trà n đầy tình yêu trong sáng, tươi đẹp được tác giả chuyển tải trong bá»™ tiểu thuyết nà y thông qua nhân váºt Äinh Nguyên, được khắc há»a rõ nét hình ảnh má»™t con ngưá»i có ý chà kiên cưá»ng & má»™t tình yêu trong sáng.
Thiên lục cá»u châu đã từ rất lâu rồi xuất hiện 7 đại môn phái toạ lạc ở các nÆ¡i sÆ¡n linh thuá»· tú tiên hà nh tu chân luyện đạo, tham thấu sinh tá» huyá»n cÆ¡; đồng thá»i thá»±c hiện nhiệm vụ trảm yêu trừ ma - thưá»ng nhân thưá»ng gá»i há» là những tiên nhân. Nhưng có chÃnh ắt có tà đó là quy luáºt vÄ©nh viá»…n trong thiên địa, và o lúc nà y đây yêu nhân ma đạo thá»±c lá»±c cÅ©ng không há» kém.
Thiên Lục cá»u châu chứa trong nó biết bao Ä‘iá»u thần kì chưa được khám phá. Câu truyện xin được bắt đầu từ Thuý Hà phái, từ Äinh Nguyên…
lưu tinh lệ đỠtặng...
TIÊN KIẾM THẦN KHÚC
Tác giả: Ngưu Nhữ Giả
Quyển 1 : Tiểu tỠthiên thà nh
Chương 1 : Tương cứu.
Dịch: Thanh Vân
Hiệu Ä‘Ãnh: lưu tinh lệ
Nguồn: 4vn.eu
Mặt trá»i đã lên cao, tá»a từng dòng nhiệt khà thiêu đốt mặt đất tưởng chừng ngún khói.
Trên đưá»ng Ngá»c Thá»§y phÃa đông thà nh, hầu hết má»i cá»a hiệu Ä‘á»u đã đóng cá»a nghỉ ngÆ¡i, chỉ còn lại má»™t và i nông phu trÄ©u trịt quang gánh dưới cái nắng oi ả.
Má»™t đôi vợ chồng trung niên dắt theo bé gái chừng mưá»i tuổi đến Cẩm Y ÄÆ°á»ng, muốn chá»n má»™t mảnh vải may cho cô bé má»™t chiếc áo, nhưng xem đến cả ná»a ngà y vẫn chưa chá»n được mẫu vải ưng ý.
Thiếu phụ chừng 30 tuổi, dung mạo xinh đẹp, trang phục đơn giản nhưng phong thái ung dung ưu nhã, gương mặt nà ng ánh lên nụ cưá»i. Nà ng cá»±c kỳ kiên nhẫn, xem qua hà ng tá vải mà vẫn không cảm thấy chán. Thế nhưng cô bé con thì ngược lại, liên tục kéo áo mẹ là m nÅ©ng đòi Ä‘i.
Ngưá»i đà n ông đứng bên báºu cá»a, lẳng lặng đưa mắt nhìn má»i việc chung quanh, tá»±a hồ không quan tâm Ä‘iá»u gì, hai tay chắp sau lưng, dáng Ä‘iệu nhà n nhã thoải mái.
Äá»™t nhiên ở bên ngoà i cá»a hiệu có tiếng ồn à o, có tiếng ngưá»i quát lá»›n :
- Hôm nay ta nhất định phải nện ngươi má»™t tráºn, xem sau nà y còn dám trá»™m cắp nữa không.
-Cha, ngoà i đó có chuyện gì thế?
Bé gái tò mò há»i.
- Không có gì, chỉ là một thằng ăn trộm bị tiểu nhị bắt được đang bị ăn đòn thôi.
Ngưá»i đà n ông cháºm rãi trả lá»i, ánh mắt ông vẫn nhìn và o trong cá»a hiệu, dưá»ng như má»i việc phát sinh bên ngoà i ông Ä‘á»u nắm trong lòng bà n tay.
- Nhất định là Tiểu Äinh Tá».
Lão bản cá»§a Cẩm Y ÄÆ°á»ng nói.
- Hắn nổi danh quáºy phá khắp đưá»ng Ngá»c Thá»§y, cả ngà y không là m được việc gì đà ng hoà ng, không chịu sống tá» tế. Có ngưá»i thấy hắn đáng thương, cho hắn cái ăn nhưng ngay má»™t lá»i cảm Æ¡n cÅ©ng không có. Nếu không có ai cho thì hắn lại trá»™m cắp, tất cả hà ng quán ở đây Ä‘á»u đã từng bị hắn viếng qua rồi.
- Cha hắn ở đâu nhỉ?
Cô bé nghi hoặc, mở to đôi mắt đen lấp lánh :
- Không có ngưá»i lá»›n trông nom hắn sao?
Lão bản dưá»ng như cÅ©ng rất thÃch cô bé xinh xắn nà y, cưá»i nói :
- Hắn không như muá»™i muá»™i, còn có cha mẹ chăm sóc. CÅ©ng không ai biết là Tiểu Äinh Tá» từ đâu đến, cÅ©ng chưa ai từng thấy có ngưá»i lá»›n ở bên hắn cả. Kể cÅ©ng tá»™i, nó cÅ©ng chỉ 12, 13 tuổi thôi.
Trong lúc âm thanh huyên náo cà ng lúc cà ng lá»›n, cà ng lúc cà ng nhiá»u ngưá»i hiếu kỳ bu lại xem, có ngưá»i còn phải kiá»…ng chân lên xem, nhiá»u ngưá»i còn gà o lá»›n :
- Äánh hay lắm, đánh chết nó Ä‘i!
CÅ©ng có những ngưá»i quay Ä‘i thở dà i :
- Ãc quá! Äánh thế nà y chết ngưá»i như chÆ¡i.
Nhưng rốt cuộc cũng không ra mặt can ngăn.
Thiếu phụ nhÃu mà y, đặt tay lên sạp vải, nhẹ giá»ng nói :
- Nghe tiếng hÃt thở cá»§a đứa nhá» nà y yếu lắm rồi! Nếu còn đánh nữa nhất định nó phải chết.
Trung niên nam tá» cưá»i khà khà :
- Nà ng lại động lòng trắc ẩn rồi chứ gì?
Ngưá»i phụ nữ hÃt má»™t hÆ¡i sâu :
- Chỉ là một đứa nh� Có cần phải quá đáng như thế không?
Tiểu cô nương cũng kéo tay cha cầu xin :
- Cha, hắn tháºt đáng thương, chúng ta cứu hắn Ä‘i!
Trung niên nam tá» hắng giá»ng :
- Ngươi đúng là quá»· tinh linh chuyên lạm dụng lòng tốt, ngươi cứu được hắn má»™t lần, đâu thể cứu hắn cả Ä‘á»i.
Tiểu cô nương chá»›p mắt và i cái, cưá»i giảo hoạt :
- Cha có thể đưa hắn vá» nhà , dạy hắn Ä‘á»c sách viết chữ, như váºy sau nà y không còn ai dám khinh khi hắn nữa!
Trung niên nam tỠgạt phắt tay tiểu cô nương :
- Không được, có tiểu quỷ ngươi và mẹ ngươi rồi, ta không muốn lại có thêm một tên tiểu gia nữa đâu.
“Cha!†Cái miệng nhỠnhắn phụng phịu muốn khóc.
Ngưá»i phụ nữ cÅ©ng khuyên nhá»§ :
- Chân ca, mặc kệ ra sao, cứu ngưá»i trước đã rồi nói sau.
Trung niên nam tá» gáºt đầu nói :
- Tên tiểu tá» nà y cÅ©ng giá»i đấy, bị đánh gần chết mà không rên tiếng nà o, chỉ Ä‘iểm nà y thôi cÅ©ng đủ khiến ta muốn cứu nó rồi.
Vừa nói xong, cÅ©ng nhảy xuống dưới lòng đưá»ng.
Lão bản cá»§a Cẩm Y ÄÆ°á»ng cùng và i tên tiểu nhị đưa tay dụi mắt, thầm há»i không phải ánh mặt trá»i là m hoa mắt chứ, sao lại không thấy ông ta len và o giữa đám đông như thế nà o.
Äám ngưá»i tiểu nhị cá»§a hai tá»u quán Ä‘ang đè váºt má»™t thiếu niên chừng 12, 13 tuổi dưới đất, trong đó có má»™t gã to con nặng chừng 200 cân Ä‘ang cưỡi lên thiếu niên ná», đôi bà n tay búa tạ giáng như mưa xuống thân hình còm nhom cá»§a hắn.
Một tên gầy còm cũng không ngừng dùng chân đá và o thiếu niên, miệng hầm hừ :
- Dám ăn cắp gà của Túy Tiên Cư, hôm nay không thể không đánh chết ngươi.
Thiếu niên bị đè chặt xuống bùn, hai tay khăng khăng giữ chặt ná»a con gà trước ngá»±c, dù bị đấm đá thế nà o hắn cÅ©ng không buông ra.
- Äá»§ rồi, còn đánh nữa là chết ngưá»i đó.
Trung niên hán tỠđứng bên cạnh gã to con can ngăn.
Gã to con ngừng tay, trừng mắt :
- Ngươi là thư sinh biết cái quái gì! Loại giặc trá»™m nà y nếu không dạy cho má»™t bà i há»c Ä‘Ãch đáng, thì là m sao nhá»› được.
Dứt lá»i hắn lại giÆ¡ tay định đấm tiếp.
Thế nhưng bà n tay hắn vừa giÆ¡ lên lại không nhúc nhÃch được nữa, năm ngón tay thon dà i cá»§a trung niên nam tá» như những gá»ng ká»m thép nắm chặt cổ tay hắn.
Tên gầy còm kêu lên :
- Ngươi muốn gì đây?
Trung niên nam tỠmóc ra một mẩu bạc vụn từ vạt áo ném xuống đất, lạnh nhạt nói :
- Chừng nà y đủ mua mưá»i con gà , tha cho hắn được chưa?
Gã gầy còm nhặt mẩu bạc lên, thổi bụi rồi đưa và o miệng cắn thá», ngạc nhiên nói :
- 22 phân bạc.
- Nháºn lấy bạc rồi Ä‘i mau Ä‘i!
Trung niên nam tá» chán ghét sá»± tham lam cá»§a chúng, trầm giá»ng quát.
Có khoản thu ngoà i mong đợi, hai tên tiểu nhị cÅ©ng không để ý gì nữa, cưá»i há» há» buông tha cho thiếu niên, gã to con nhăn nhở :
- Ngươi gặp may đó, lần sau đừng để ta bắt được một lần nữa.
Ãnh mắt trung niên nam tỠđột nhiên táºp trung, bắn ra hai tia tinh quang nhắm thẳng và o lưng gã to con :
- Biến nhanh!
Cầm được bạc trong tay, hắn cÅ©ng không để ý nhiá»u nên cùng đồng bá»n rá»i Ä‘i.
Những ngưá»i hiếu kỳ thÃch xem náo nhiệt cÅ©ng giải tán, há» cÅ©ng Ä‘á»u là tiểu nhị và chưởng quầy cá»§a những hà ng quán quanh đó.
Ngưá»i phụ nữ đến bên cạnh trung niên nam tá», nhìn gã to con Ä‘i xa dần cưá»i nói :
- Chà ng lại cảnh cáo hắn, cho hắn Ä‘au đớn nằm liệt giưá»ng ba ngà y chứ gì?
Trung niên nam tá» cưá»i khà khà , cÅ©ng không trả lá»i nà ng.
Tiểu cô nương chạy đến bên gã thiếu niên thỠthẻ :
- Ngưá»i đánh ngươi đã bị cha ta Ä‘uổi Ä‘i rồi, ngươi đứng dáºy được rồi đó!
Nhưng thiếu niên trên mặt đất vẫn nằm bất động, tiểu cô nương đưa ngón tay lên mÅ©i hắn thấy vẫn còn hÆ¡i thở liá»n thở phà o nhẹ nhõm.
PhÃa sau, trung niên nam tá» nói :
- Ngá»c nhi, cứ yên tâm, hắn không sao đâu.
Tiểu cô nương giương mắt nhìn thiếu niên Ä‘ang nằm trước mặt, nà ng há»i :
Nhưng tại sao hắn lại nằm bất động váºy?
Không đợi trung niên nam tá» trả lá»i, thiếu niên cố gắng rướn ngưá»i lên khá»i vÅ©ng bùn, lá»™ ra gương mặt anh tuấn dÃnh đầy bùn hòa lẫn máu tươi. Máu từ mÅ©i và miệng hắn không ngừng chảy ra, thế nhưng ánh mắt cá»§a hắn vẫn sáng rá»±c, hà m chứa đầy sá»± thù háºn và phản nghịch.
Tiểu cô nương bị bá»™ dạng cá»§a hắn dá»a hết hồn, há»i ngay :
Ngươi không có sao không?
Gã thiếu niên không thèm nghe cÅ©ng không thèm nhìn nà ng lấy má»™t cái, cố hết sức chống tay đứng dáºy.
- Ngươi không sao chứ?
Tiểu cô nương tưởng hắn không nghe thấy vá»™i lặp lại câu há»i.
Gã thiếu niên lạnh lùng nhìn nà ng má»™t cái, rồi lại tiếp tục chống tay đứng dáºy. Ãnh mắt hắn cho thấy sá»± cô độc và hoang dại đến cùng cá»±c.
“Bịch!â€
Gã thiếu niên má»m nhÅ©n vô lá»±c ngã xuống, miệng hắn phát ra tiếng rên rỉ Ä‘au đớn, và i giá»t máu trên mặt hắn lại nhá» xuống bùn Ä‘en.
- Ngươi không sao, phải không?
Tiểu cô nương rút từ trong lồng ngực một chiếc khăn đỠthắm đưa cho hắn.
- Cút ngay!
Gã thiếu niên không nháºn thịnh tình cá»§a nà ng, giÆ¡ cánh tay vô lá»±c đẩy ra.
Tiểu cô nương không ngỠđến phản ứng cá»§a hắn, nà ng sững ngưá»i lại. Tay vẫn cầm chiếc khăn đỠquay lại nhìn cha mẹ, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc đến nÆ¡i.
Ngưá»i phụ nữ nhìn nghiêm khắc, cả giáºn nói :
- Hà i tá» nhà ngươi, ngưá»i ta có lòng muốn giúp ngươi, thế mà ngươi phản ứng tháºt vô lá»….
Gã thiếu niên nằm dưới đất, ho khan và i tiếng, thá»u thà o trả lá»i :
- Ta không cần các ngưá»i quan tâm, các ngưá»i mau Ä‘i Ä‘i.
Trung niên nam tá» cưá»i khà khà , gáºt đầu tán thưởng:
- Tiểu tỠkhá lắm, có chút bản sắc!
Äá»™t nhiên nghe tiếng tiểu cô nương kêu lên :
- Cha, hắn bị hôn mê rồi!
Trung niên nam tá» trầm ngâm má»™t lát, chợt nở nụ cưá»i thì thầm:
- Ngươi không cho ta quản, ta lại cà ng muốn quản, xem ngươi là m gì nà o?
Nói xong, ông ôm lấy thiếu niên bước đi.
Ngưá»i phụ nữ nhìn bóng lưng trung niên nam tá», cưá»i khổ :
- Sáu mươi năm tÄ©nh tu vẫn không bỠđược cái tÃnh gà n bướng.
Lá»i nói tưởng như oán giáºn nhưng lại trà n đầy hạnh phúc.
- Ngươi tên gì, tiểu ca ca?
Trong má»™t gian phòng ở khách Ä‘iếm “Nghênh Phúc†khu Äông thà nh, má»™t tiểu cô nương ngồi bên cạnh giưá»ng há»i gã thiếu niên.
Gã thiếu niên nằm trên giưá»ng, đã được tắm rá»a sạch sẽ, quần áo cÅ©ng đã được thay má»›i. Nhìn qua thì tinh thần cá»§a hắn cÅ©ng tốt hÆ¡n nhiá»u, Ä‘ang nằm nghiêng tá»±a trên chiếc gối.
- Tiểu tá», con gái ta há»i ngươi ngươi có nghe thấy gì không đó.
Trung niên nam tỠđứng má»™t bên há»i.
Thiếu niên cÅ©ng không nhìn há», nhắm mắt dưỡng thần. Trung niên nam tá» cưá»i khục khục nói :
- Ta tu chân sáu mươi năm, chưa từng phải hạ giá»ng vá»›i ngưá»i khác, thế mà hôm nay lại có má»™t tên ranh con dám ngang ngạnh như thế. Äừng tưởng ta cứu ngươi là ta sẽ không là m gì ngươi. Nếu ta nổi giáºn, không biết chừng ta lá»™t da ngươi.
“Cha!†Tiểu cô nương bất mãn nhìn cha, giáºn dá»—i :
- Cha lại dá»a ngưá»i ta nữa rồi!
Tô Chân cưá»i cưá»i, thầm nghÄ© ngươi còn nhá» thì biết cái gì? Năm đó cha ngươi tung hoà nh thiên lục cá»u châu ngay cả kẻ ngốc nghe danh ta còn phải sợ. Nếu không phải gặp mẹ ngươi, có khi hôm nay ta thống nhất toà n thể ma môn trong thiên hạ rồi.
- Hà i tá», đừng nghe ông ta nói báºy, trước hết uống bát canh gà đã!
Ngưá»i phụ nữ mở cá»a, bưng bát canh gà đến bên giưá»ng.
Gã thiếu niên ngá»i mùi canh gà thÆ¡m phức vá»™i mở mắt ngồi dáºy, thanh âm "rá»™t rá»™t" kêu lên không ngừng, bá»™ dạng như đã bị bỠđói lâu ngà y.
Tô Chân cưá»i khanh khách :
- Tiểu tá», ăn cháºm thôi, không sợ trong canh có độc sao?
Gã thiếu niên ngừng uống, cầm lấy một cái đùi gà nói :
- Chết vì trúng độc còn đỡ hơn chết vì đói.
- Ha ha, rốt cuộc nhóc con cũng chịu mở miệng rồi.
Tô Chân há»i:
- Nà o bây giỠcho ta biết tên của ngươi được chưa?
“Äinh Nguyên.†Gã thiếu niên thuáºn miệng nhổ xương gà xuống đất xong trả lá»i luôn.
Ngưá»i phụ nữ thầm nghÄ©, thằng nhá» nà y cÅ©ng chỉ là con nhà bình thưá»ng, chưa há»c qua lá»… nghÄ©a, khiến nó phải sống phiêu bạt khổ cá»±c, vì bị ngưá»i ta ức hiếp má»›i trở nên thế nà y. NghÄ© đến đây, lòng nà ng chợt cảm thấy thương xót. Váºy nên nà ng má»›i há»i :
- Nhà của ngươi ở đâu, sao lại đi lang thang trộm cắp thế nà y?
Äinh Nguyên mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn bà ta nói :
- Số pháºn cá»§a ta không may mắn như muá»™i muá»™i nà y, cha mẹ Ä‘á»u đã chết, nếu không ăn cắp thì lấy gì bá» bụng?
Tiểu cô nương đồng tình :
- Äinh ca ca, ca tháºt đáng thương.
Äinh Nguyên giống con mèo bị dẫm phải Ä‘uôi, gầm gừ :
- Ta không cần ngươi thương hại.
Tô Chân đến bên giưá»ng, chăm chú nhìn Äinh Nguyên, nói :
- Nếu ngươi còn nói chuyện vá»›i con gái ta bằng cái giá»ng đó, ta láºp tức ném ngươi ra đưá»ng!
Äinh Nguyên không sợ hãi, hắn cưá»i khinh miệt; Ä‘oạn đặt chân xuống đất nói:
- Tưởng rằng cho ta được bát canh gà là có quyá»n dạy bảo ta sao, các ngưá»i bất quá lợi dụng ta để biểu thị cái gá»i là thiện tâm thôi. Xin lá»—i nhé, ngươi không phải ném ta ra ngoà i, ta tá»± Ä‘i được.
Hắn định mang đôi già y và o thì phát hiện đôi già y cũ nát đã được thay bằng một đôi mới tinh.
Không biết Tô Chấn cho hắn uống linh Ä‘an diệu dược gì mà sá»± Ä‘au đớn trên ngưá»i hắn đã giảm đến má»™t ná»a, những vết sưng bầm tÃm cÅ©ng xẹp xuống nhiá»u. Nhưng khi hắn đứng lên lại cảm thấy Ä‘au đến thấu xương, mắt hắn hoa lên, suýt nữa thì ngã dáºp mặt.
Tô Chấn lạnh lẽo nói :
- Ngươi bị gãy ba rẻ xương sưá»n, còn đứng dáºy Ä‘i được ba bước thì ta phục ngươi!
Äinh Nguyên không nói lá»i nà o, cố gắng nhÃch chân bước, trên trán hắn mồ hôi lạnh tuôn như suối. Tiểu cô nương thấy thế không đà nh lòng :
- Äinh ca ca, huynh cÅ©ng đừng ương ngạnh nữa, mau trở lại giưá»ng để cha muá»™i chữa trị.
Chân phải Äinh Nguyên cố trụ trên mặt đất, thở hổn hển, ngỡ như bước Ä‘i vừa rồi xa đến trăm sông ngà n núi.
- Còn hai bước.
Tô Chấn lạnh lùng vừa nhìn Äinh Nguyên vừa đếm.
Äinh Nguyên nghiến răng, lại bước tiếp, lại suýt ngã lần nữa, phải cố gắng hết sức để lấy lại thăng bằng.
Ngưá»i phụ nữ thở dà i :
- Ngươi sao phải khổ thế, mau trở lại giưá»ng Ä‘i!
Nói xong đưa tay đỡ lấy hắn.
Äinh Nguyên gạt tay nà ng, hằn há»c :
- Ta không cần các ngưá»i quản.
Tô Chân cÅ©ng không tức giáºn, cưá»i nói :
- Doanh muội cứ để hắn đi, hắn ngã chết cũng là do hắn.
Bà n tay Äinh Nguyên vịn lên thà nh giưá»ng, hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu khiến vết thương Ä‘au đơn xông lên táºn óc. Thế mà gã thiếu niên quáºt cưá»ng vẫn không đầu hà ng, ra sức bước tiếp bước thứ ba.
Chân vừa chạm đất, Äinh Nguyên đột nhiên thấy trá»i đất tối sầm, đầu óc quay cuồng, bên tai loáng thoáng tiếng tiểu cô nương thảng thốt : “Cẩn tháºn!â€
Sau đó hắn chẳng còn biết gì nữa.
Khi hắn tỉnh lại thấy mình Ä‘ang nằm trên giưá»ng, bất quá trong phòng ngòai hắn chỉ còn lại mình Tô Chân.
Thân hình cao lá»›n rắn chắc cá»§a ông đứng tá»±a bên cá»a sổ, khoanh tay đứng nhìn ra mà n đêm đặc quánh bên ngoà i, không cần quay lại cÅ©ng biết Äinh Nguyên đã tỉnh, ông thản nhiên nói :
- Nằm yên trên giưá»ng, nếu không là ngươi sẽ tá»± hại mình đó.
Äinh Nguyên lặng ngưá»i, trầm mặc má»™t hồi lâu má»›i nói :
- Tại sao các ngưá»i lại muốn quản ta?
Tô Chân hừ lạnh :
- Nếu không phải do Ngá»c nhi và phu nhân nói, ngươi có chết ngay trước mặt ta, ta cÅ©ng không quan tâm.
Äinh Nguyên nghe váºy, bị chá»c và o ngạo khÃ, lạnh lùng trả lá»i :
- Nếu ta thá»±c sá»± phải chết, ta cÅ©ng không cầu xin các ngưá»i ná»a lá»i.
Hắn dù tuổi còn nhá» nhưng do mồ côi cha mẹ sá»›m đến ná»—i phải sống lưu lạc, phải nếm trải đủ thứ mùi Ä‘á»i, đã tạo nên cá tÃnh kỳ quặc nà y. Trong mắt hắn, cÆ¡ hồ má»—i ngưá»i Ä‘á»u coi hắn là thứ trá»™m cắp rác rưởi hết thuốc chữa, Ä‘á»u khinh bỉ hoặc cưá»i nhạo hắn, đôi khi có ngưá»i tốt bụng cÅ©ng chỉ cho hắn được cái ăn mà thôi.
Ngà y hôm nay bị hai gã tiểu nhị đánh cho thừa sống thiếu chết cÅ©ng chỉ là chuyện thưá»ng ngà y vá»›i hắn mà thôi. Tuy những nắm đấm giáng xuống ngưá»i hắn như mưa hắn cÅ©ng không cầu xin ná»a lá»i, bởi hắn biết nếu mình cà ng cầu xin, đám ngưá»i kia cà ng vui vẻ.
Má»—i khi có ngưá»i ức hiếp hắn Ä‘á»u khắc sâu và o ký ức, tá»± hứa rằng bây giá» còn yếu không thể trả thù, nhưng sau nà y tất sẽ có ngà y hắn đòi lại công đạo.
“Thế giá»›i nà y vốn không có thứ gá»i là công đạo, công đạo thuá»™c vá» kẻ mạnh.†Äinh Nguyên nhá»› lại lá»i mẹ hắn dạy khi còn bé, bà i há»c nà y giỠđây hắn đã quá thấm thÃa.
Thế nhưng trung niên nam tỠnà y cùng vợ con ông ta không chỉ ra tay cứu hắn, còn rất quan tâm chăm sóc.
Äinh Nguyên không rõ vì sao, không biết được há» là m thế nà y là có ý đồ gì? Bất quá hắn thầm nghÄ© nên nhanh rá»i khá»i chá»— nà y, rá»i khá»i gia đình ba ngưá»i nà y. Dù có ngá»§ trên mặt đưá»ng lạnh như băng cÅ©ng còn hÆ¡n ngá»§ trên giưá»ng thế nà y.
Hắn cố gắng thế nà o cÅ©ng không hiểu được tại sao đôi vợ chồng nà y lại thương yêu con gái đến thế, hắn cÅ©ng không biết là mình Ä‘ang ghen ghét hay phẫn ná»™ nữa, hắn chỉ cảm thấy mình ở đây đúng là ngưá»i thừa. Trước khi bị ngưá»i ta Ä‘uổi Ä‘i thì mình nên tá»± Ä‘i sẽ tốt hÆ¡n.
Äinh Nguyên nghÄ© đến đây vá»™i mở miệng nói :
- Bất kể thế nà o, cám ơn các ngươi đã cứu ta, bây giỠta phải đi.
- Äi đâu?
Tô Chân vẫn nhìn bên ngoà i há» hững há»i.
- Quay trở vỠnơi ta từ đó ra đi.
Äinh Nguyên vừa trả lá»i vừa bước xuống giưá»ng, hắn phát giác cÆ¡n Ä‘au cá»§a mình hầu như biến mất, chỉ còn cảm giác hÆ¡i nhoi nhói mà thôi.
Hắn cảm thấy kỳ quái, thương thế cá»§a mình sao lại được chữa trị nhanh đến thế, hắn không biết vừa rồi Tô Chấn dùng tu vi trăm năm tinh thuần khai thông khà huyết, tiếp dẫn “Vô Ưu Äan†mà ngưá»i thưá»ng mÆ¡ cÅ©ng không thấy. Äừng nói là thương tÃch bình thưá»ng cá»§a Äinh Nguyên, cho dù là mạng sống như chỉ mà nh treo chuông, chỉ cần chút hÆ¡i thở thì sau chưa đầy má»™t ngà y hà nh công sẽ được cải tá» hoà n sinh, trà n trá» sức sống.
Äinh Nguyên không há» biết hắn được uống loại Ä‘an dược do Tô Chấn hao phà 13 năm tâm lá»±c luyện chế thà nh, ngưá»i tu chân dùng má»™t viên có thể đả thông kinh mạch, bồi bổ cÆ¡ thể, tác dụng rất lá»›n. Huống chi hắn còn uống má»™t lượt ba viên.
Äá»™t nhiên cánh cá»a mở ra, tiểu cô nương chạy đến kêu lên :
- Cha, Äinh ca ca tỉnh chưa?
- Tỉnh rồi, tỉnh rồi. Bất quá hắn đang muốn đi.
Tiểu cô nương lặng ngưá»i, nhìn Äinh Nguyên Ä‘ang Ä‘eo già y há»i :
- Äinh ca ca, tại sao huynh phải Ä‘i?
Äinh Nguyên không hiểu vì sao hắn không thÃch tiểu cô nương nà y, thản nhiên đáp :
- Äây không phải nhà ta, tất nhiên ta phải Ä‘i.
Tiểu cô nương lo lắng :
- Nhưng thương tÃch cá»§a huynh vẫn chưa là nh, cha nói rằng huynh phải nghỉ ngÆ¡i Ãt nhất 5 ngà y rồi má»›i khá»e được.
- Rá»i khá»i đây rồi ta có thể tá»± nghỉ ngÆ¡i.
Äinh Nguyên đứng thẳng ngưá»i nói :
- Xin đại thúc cho ta biết tên, ta tuy tuổi còn nhỠnhưng cũng hiểu được đại trượng phu ân óan phân minh, sau nà y nếu có cơ duyên nhất định báo đáp.
Tô Chân cưá»i to :
- Có ý tứ, tên ta cÅ©ng không ngại cho ngươi biết, bất quá ngươi cÅ©ng không cần hồi báo. Ta là Tô Chân; thưá»ng hà nh sá»± theo ý muốn cá»§a mình, cứu ngươi cÅ©ng chỉ như cứu má»™t con mèo hoang, chỉ vì cảm thấy hứng thú mà thôi.
- Äinh ca ca, tên muá»™i là Tô Chỉ Ngá»c, cha mẹ thưá»ng gá»i là Ngá»c nhi. Huynh đừng Ä‘i có được không?
Hai ngưá»i mở lá»i má»™t trước má»™t sau, ngữ khà cÅ©ng khác nhau hoà n toà n, cái gì là giống nhau giữa cha và con gái chứ?
Äinh Nguyên nhìn Tô Chân ôm quyá»n chà o :
- Cứu ta hay không là việc cá»§a các ngưá»i, báo đáp hay không là việc cá»§a ta. Tô đại thúc cứu ta như cứu má»™t con mèo hoang, ta cÅ©ng sẽ báo đáp.
Tô Chân cưá»i ha ha :
- Có ý tứ, ta xuống núi đã lâu ngà y mắt thấy tai nghe nhiá»u Ä‘iá»u, nhưng chưa từng gặp qua má»™t đứa nhá» thú vị như ngươi. Äáng tiếc ngươi không chịu theo ta, nếu không ta có thể nháºn ngươi là m đệ tá».
Äinh Nguyên trả lá»i :
- Ta quen tá»± do tá»± tại, không thÃch sá»± quản thúc.
Tô Chân vừa định nói chuyện đột nhiên thần sắc thay đổi, cưá»i lạnh nói :
- Mãi mới được đi ra ngoà i một chuyến, hết lần nà y đến lần khác không để ta được yên.
Ngưá»i phụ nữ chẳng biết đã đến bên cạnh Tô Chân tá»± lúc nà o, thì thầm nói :
- Có lão bằng hữu đến há»i thăm!
Äinh Nguyên cùng tiểu cô nương Ä‘á»u không hiểu bá»n há» Ä‘ang nói vá» Ä‘iá»u gì, ngÆ¡ ngác nhìn hai ngưá»i há» cảm thấy như sắp có phong ba bão táp giáng xuống đầu.
Last edited by tieu_thusinh; 16-05-2010 at 10:30 AM.
|