Xem bài viết đơn
  #1  
Old 26-05-2008, 08:30 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 319879
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Exclamation Ân Thù Kiếm Lục ( Cổ Long ) _ Äã post đủ bá»™.

Ân Thù Kiếm Lục

Tác giả: Cổ Long

Dịch giả: Thương Lan
nguồn : VNthuquan


Hồi 01

Ngưá»i Ão Trắng



Gió lạnh xé thịt da như dao cắt, từng đụn mây dày đặc cuộn chụp lên nhau...
Bên bỠBột Hải sóng biển ì ầm, đợt đợt nối tiếp phủ lên gành đá...
Rốp!....
Má»™t đợt sóng nhào lên, đẩy chiếc buồm đập vào ghá»nh đá phát lên má»™t tiếng khô khan, cá»™t buồm gãy làm đôi tụt ra theo sóng nước.
Mặt biển Ä‘en ngòm vụt lóe lên hai ánh ngá»i ngá»i như hai vì sao lấp lánh di động lần lan vào bá» biển.
Nếu có ai chợt thấy nhất định sẽ cho đó là đôi mắt của Thần Biển báo hiệu cho nhân gian biết trước cơn thịnh nộ của phong bạ..
Nhưng không, hai đóm sáng cao dần khi sát đến bá», và khi đợt sóng cao nhất tụt xuống, hiện ra má»™t ngưá»i vận áo trắng, tóc lõa xõa phá»§ vai đứng thẳng mình lên, đôi mắt ngá»i chiếu sáng...
Thanh trưá»ng kiếm vá» Ä‘en óng ánh được nắm chặt trong bàn tay trắng muốt, nhiá»u đưá»ng gân xanh rá»n nổi lên cuồn cuá»™n, bá»™c lá»™ ná»™i lá»±c cá»§a kẻ cầm gươm và đồng thá»i cÅ©ng nói lên rằng giữa sóng biển muôn trùng dồn dập, ngưá»i ấy bằng lòng bá» tất cả những gì trên cõi Ä‘á»i này, chỉ trừ thanh trưá»ng kiếm ấy mà thôi!
Rõ ràng ngưá»i áo trắng là kẻ bị đắm thuyá»n, nhưng không biết từ nÆ¡i đâu và từ lúc nào, đã nắm chặt thanh gươm vượt sóng nước vào bá»...
Chân đặt lên bãi cát chưa được mấy bước, thân ảnh ngưá»i ấy vùng lảo đảo, nhưng chỉ thoáng qua, ngưá»i áo trắng đã đứng thẳng mình lên má»™t cách vững vàng, tia mắt như hai vì sao chiếu thẳng.
Hắn vừa Ä‘i vừa móc trong lưng ra má»™t túi vải dầu, từ trong đó hắn lấy ra má»™t tấm địa đồ và nhiá»u hàng chữ ghi chi chít.
Hắn xem qua và cuốn lại cho vào túi cẩn thận, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Lao Sơn... Phi Hạc Môn Thanh Hạc Liễu Tòng...
Hắn cứ bước Ä‘á»u không để ý má»i vật chung quanh, nhưng lạ làm sao, nếu có ai Ä‘em thước ra Ä‘o dấu chân cá»§a hắn, chắc chắn sẽ kinh ngạc vô cùng, vì má»—i bước cách nhau đúng y má»™t thước bảy tấc, không bước nào xê xích má»™t ly!
Cứ như thế, hắn thẳng đến Phi Hạc Môn.
Phi Hạc Môn, má»™t trang trại dưới chân Lao SÆ¡n nằm chắn miá»n Äông Lá»—. Nó là má»™t cÆ¡ nghiệp, má»™t tông phái võ lâm, được dá»±ng lên bởi bàn tay cá»§a Thanh Hạc Liá»…u Tòng, má»™t nhân vật thành danh suốt bốn mươi năm mà Thập Thất Hạc Trảo, Hóa Hạc Chưởng và Hạc VÅ© Châm được thiên hạ mệnh danh là Tam Tuyệt, má»™t cái tên chấn động giang hồ.
Mặt trá»i đã xế sau rặng núi, ngưá»i áo trắng không mau không chậm, bước Ä‘i vẫn đúng y má»™t thước bảy tấc, thẳng vào Phi Hạc Môn, đầu tóc vẫn lòa xòa quái di.....
Hai cánh cá»­a gá»— thật dày sÆ¡n màu đỠchói đóng chặt im ỉm. Ngưá»i áo trắng bước thẳng qua cùng má»™t lượt vá»›i khung cá»­a đổ. Nếu không để ý, có thể nghÄ© rằng tại khung cá»­a đổ ngưá»i ấy bước qua, chứ không ai tưởng tượng được rằng kình lá»±c từ bước Ä‘i cá»§a hắn đã làm cho khung cá»­a kiên cố ấy tróc ra má»™t cách quá dá»… dàng.
Bên trong, dưới hàng cổ thụ, có nhiá»u thanh niên đại hán, có lẽ là đám lá»±c sÄ© giữ cá»­a, thấy tình huống dị thưá»ng, cùng đứng phắt lên và cùng há hốc mồm kinh ngạc...
Như không cảm thấy việc làm cá»§a mình gây ra khinh động, ngưá»i áo trắng cứ bước Ä‘á»u tá»›i trước mặt đám đại hán và dừng lại nói bằng má»™t cách chậm rãi từ từ:
- Liá»…u Tòng ở đâu? Gá»i hắn ra đây!
Tiếng nói từng tiếng má»™t rõ ràng lắm, nhưng ngưá»i nghe vẫn thấy lạ, y như ngưá»i nói có gì chận trong cổ há»ng lúc phát âm, má»™t giá»ng nói khác thưá»ng.
Äám đại hán có lẽ là cao thá»§ Phi Hạc Môn, và có lẽ bình thưá»ng há» cÅ©ng là tay kiệt liệt, nhưng lúc bấy giá», lúc ngưá»i áo trắng xuất hiện, há» bá»—ng đâm ra tái mặt, há» lừ mắt ra hiệu cho nhau và chậm rút lui.
- Chuyện gì mà kinh hoàng thế?
Tiếng quát như chuông gióng, làm cho đám đại hán đang hớt hải thụt lui vụt quay mình lại. Một lão già mặc cẩm bào, râu tóc bạc phơ đứng sững trước bệ thần.
Một trong đám đại hán cúi đầu run rẩy:
- Sư phu..... Sư phụ hãy xem... quỷ...!
- Nói bậy!
Lão già tóc bạc cau mày rầy át, nhưng ánh mắt ông ta cÅ©ng hÆ¡i sá»­ng sốt trước trạng thái dị kỳ cá»§a ngưá»i áo trắng.
Tuy nhiên, vẫn còn đúng phong độ của kẻ hào hùng, lão già tóc bạc vòng tay cố tạo vẻ ung dung:
- Bằng hữu là ai? Chẳng hay có chuyện chi quá bước đến tệ môn?
Ngưá»i áo trắng bước từng bước má»™t và cất giá»ng nói lạ lùng:
- Ông là Liễu Tòng?
Thanh Hạc Liễu Tòng đúng là lão già tóc bạc, ông ta vẫn giữ vẻ ôn tồn:
- Vâng, Liễu Tòng chính là lão phu!
Ngưá»i áo trắng khẽ gật đầu:
- Tốt, tuốt kiếm ra!
Liễu Tòng nhướng mắt:
- Bằng hữu và hỠLiễu này có thù oán ra sao?
Ngưá»i áo trắng trả lá»i đặt má»™t:
- Không!
Liá»…u Tòng nhếch môi cưá»i:
- Vốn không từng quen biết, lại không có oán thù, thế tại sao mới gặp nhau lại đòi so kiếm?
Ngưá»i áo trắng lạnh lùng:
- Thế ai bảo ông thành danh một bậc võ sư?
Liễu Tòng vặn lại:
- Chẳng lẽ những nhân vật thành danh trong chốn võ lâm, các hạ cÅ©ng Ä‘á»u cùng quyết đấu cả sao?
Môi Ä‘iểm nụ cưá»i kỳ dị, ngưá»i áo trắng đáp từng tiếng má»™t:
- Äúng, nhắm danh nhân trong võ lâm hiếu chiến, đó là mục đích cá»§a ta đến miá»n Äông này vậy!
Sắc diện đã dị kỳ, phát âm lại càng kỳ dị, cá»™ng thêm nét cưá»i quái lạ, ngưá»i áo trắng quả là má»™t kẻ khác thưá»ng.
Má»™t luồng á»›n lạnh chạy dài trong xương sống, nhưng Thanh Hạc Liá»…u Tòng vẫn ngá»­a mặt cưá»i ha hả:
- Lấy sức của một mình, hướng thiên hạ võ lâm khiêu chiến, bằng hữu... bằng hữu định nói đùa đấy chứ?
Sắc mặt cá»§a ngưá»i áo trắng vẫn lạnh như băng, hắn nói từng tiếng má»™t:
- Tuốt kiếm ra!
Là má»™t kẻ thành danh hiệp nghÄ©a và cÅ©ng là má»™t ngưá»i mà võ lâm nể mặt tôn sùng, sá»± việc xảy ra tuy rằng vô cá»› nhưng dù sao sá»± khinh lá»n đó cÅ©ng không dung thứ được. Thanh Hạc Liá»…u Tòng khẽ liếc ra sau, lập tức môn hạ hối hả dâng binh khí.
Món binh khí hÆ¡i có vẻ lạ thưá»ng, nó là má»™t cặp côn ngắn, trên đầu giống như bàn tay úp khum khum năm móng ló ra y như móng hạc. Cặp Hạc Trảo này đã giúp Liá»…u Tòng danh dậy giang hồ, nhưng hiện tại trước má»™t trạng huống lạ lùng do má»™t nhân vật lạ lùng mang lại, làm cho đầu Hạc Trảo trên tay há» Liá»…u chợt thấy rung rung.
Tréo theo chữ Thập, má»™t tay quày ngang, má»™t tay trầm hẳn xuống, Liá»…u Tòng gằn giá»ng:
- Trừ Thập Thất Hạc Trảo ra, trong này còn tàng ẩn Hạc Vũ Châm chuyên đánh vào huyệt đạo, xin bằng hữu hãy lưu ý cho!
Trước hết nói rõ chá»— diệu dụng cá»§a món binh khí độc môn cá»§a mình, thâm ý cá»§a ngưá»i lãnh tụ Phi Hạc Môn không muốn âm thầm chiếm lấy thượng phong, đúng là con ngưá»i chính đại. Và mở đầu bằng chiêu thức Thập Tá»± Giá bá»™c lá»™ đầy khí lá»±c tiến có thế công, thối có thế thá»§, há» Liá»…u đã giáo đầu má»™t thế cá»±c kỳ đẹp mắt.
Tia mắt nhìn như xoi vào cặp Hạc Trảo, ngưá»i áo trắng khẽ gật gù:
- Nghe Trung Nguyên gần đây thêm mưá»i ba món binh khí lạ lùng, không dè chạm chiến lần đầu khi đến miá»n Äông đã gặp ngay má»™t món!
- Xin má»i!
Khẽ gắt lên một tiếng, Liễu Tòng vụt thay đổi chiêu thức trảo bên trái đưa ra trước, trảo bên phải kéo ra sau, chân trái hơi co, chân phải duỗi thẳng lướt mình tới nhanh như gió cuốn.
Ngưá»i áo trắng vẫn đứng thẳng mình như trụ, chẳng những trưá»ng kiếm không rút ra khá»i võ, mà đôi mắt lại sụp lim dim như má»™t nhà sư nhập định.
Äảo luôn hÆ¡n mưá»i bận, bao nhiêu lần dợm định tấn công nhưng thấy tư thế dị kỳ cá»§a ngưá»i áo trắng làm cho Liá»…u Tòng chưa dám ra taỵ..
Màn đêm đã hoàn toàn phá»§ xuống, vầng trăng rá»i ánh mập má», ngưá»i áo trắng vẫn bất động như má»™t bóng ma rá»n rợn...
Vầng trán cao rộng của Liễu Tòng lấm tấm mồ hôi.
Hàng cao đệ Phi Hạc Môn há hốc mồm quan sát, từng nhịp tim đập mạnh, không khí đứng lại nặng ná».
Thình lình, Liễu Tòng hú lên một tiếng như xé màn đêm, hai tay trảo nhoáng chóa mắt.
Thân ảnh Liá»…u Tòng vừa di động, bóng ngưá»i áo trắng cÅ©ng cùng má»™t lúc chá»›p lên. Hai bóng ngưá»i như nhập má»™t vào nhau xẹt thẳng lên như ngá»n pháp thăng thiên và từ từ dạt ra rÆ¡i xuống.
Liá»…u Tòng trợn trừng đôi mắt, má»™t đưá»ng máu ngay giữa Tam Tinh chạy dài xuống sóng mÅ©i, rá»c thẳng má»™t đưá»ng tá»›i rún, thẳng băng như sợi chỉ căng dài.
Chỉ một chớp mắt, ruột gan theo máu trào ra, Liễu Tòng từ từ bật ngửa.
Thanh trưá»ng kiếm trên tay ngưá»i áo trắng hÆ¡i chúc nghiêng xuống đất, máu từng giá»t nhá» xuống ròng ròng.
Những kẻ đứng ngoài, khoé mắt trừng như muốn rách ra vì kinh dị.
Há» Ä‘á»u là hạng cao đồ Phi Hạc Môn, võ công Ä‘á»u là bậc thành danh trong thiên hạ miá»n Äông Lá»—. Thế mà, không má»™t ai thấy kịp ngưá»i áo trắng đã sá»­ dụng chiêu thế gì, cả đến việc tuốt kiếm ra khá»i vá» bao giá», há» cÅ©ng không nhận thấy.
Chỉ đến khi hai bóng ngưá»i dang ra và dừng lại thì má»›i hay rằng sư phụ cá»§a hỠđã tá»­ thương, và Ä‘iá»u kinh dị hÆ¡n hết là lối đánh cá»§a ngưá»i áo trắng chỉ có má»™t kiếm thôi, mà lại là má»™t kiếm rá»c thẳng băng như thước kẻ.
Äảo cặp mắt như Ä‘iện lạnh qua khắp má»™t vòng, ngưá»i áo trắng chậm chạp tra gươm vào vá» và quay mình Ä‘i thẳng ra ngoài, thần thái ung dung như lúc Ä‘i vô, và má»—i bước đúng y thước bảy tấc.
- Ãc tặc, trả mạng cho thầy ta!
Tiếng thét ré lên cực kỳ bi thiết, một trong hàng cao đệ Phi Hạc Môn nhún mình phóng vút theo.
Tiếp liá»n theo bốn ngưá»i nữa, cÅ©ng trong hàng đại đệ tá»­ cá»§a Liá»…u Tòng cùng má»™t lượt ập rạ..
Cả năm ngưá»i ánh mắt đỠrá»±c vì Ä‘au thương, vì căm hận quyá»n chưởng cùng má»™t lúc ập thẳng vào ngưá»i áo trắng.
Công lá»±c cá»§a há» cá»±c kỳ thâm hậu, tuy không thể nói là nhất nhì trong vùng Äông Lá»—, nhưng được trui rèn công phu tại Phi Hạc Môn, cả năm ngưá»i nhập lại kình phong cuốn tá»›i như nước vỡ bá».
Ngưá»i áo trắng vẫn ung dung Ä‘i tá»›i, thanh trưá»ng kiếm chậm chạp rút ra khá»i vá» và loáng ngược ra sau.
Má»™t tiếng rú rạp lên, năm ngưá»i cao đệ Phi Hạc Môn ngã ngá»­a ra sau nhất loạt.
Không thể nhìn thấy kịp, má»™t đưá»ng kiếm đưa ra sau lưng, nhưng lạ làm sao cùng má»™t lúc, lại tẻ ra năm ngã, và thật là ngoài sức tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»i, năm ngưá»i cao đệ Phi Hạc Môn má»—i ngưá»i Ä‘á»u bị má»™t nhát kiếm đúng ngay giữa trán, rạch thẳng má»™t đưá»ng xuống rún y như cái chết cá»§a Liá»…u Tòng.
Ngưá»i áo trắng vẫn từng bước má»™t Ä‘i luôn không há» quay lại, máu từ mÅ©i kiếm rá» xuống từng giá»t theo đưá»ng.
Tất cả môn đệ Phi Hạc Môn Ä‘á»u cảm thấy như chân mình má»m nhÅ©n, không má»™t ai nhấc được bước nào.
Tuy nói là từng bước nhưng chỉ thoắt cái, ngưá»i áo trắng đã vá»t ra ngoài mưá»i trượng, và y như không nghe thấy tiếng rú, y như không há» hay biết đằng sau thêm năm mạng lìa Ä‘á»i.
Hắn vừa đi vừa rút cuộn giấy ra lẩm nhẩm:
- Mồng bảy tháng mưá»i:
Thanh Hạc Liá»…u Tòng. Mồng tám tháng Mưá»i:
Song Hoàn Triệu SÄ© Hồng. Mồng chín tháng Mưá»i:
Bát Tiên Kiếm Lý Thanh Phong. Mồng mưá»i tháng Mưá»i:
Bát Thá»§ Phiến Kim Äại Phi.
Mưá»i má»™t tháng Mưá»i:
Tế Nam Bạch Tam Không...
Một trận gió cuốn mạnh qua, mây xám hụp xuống và từ không trung mưa trút ào ào, gió mưa từng chập rít lên, như báo hiệu hạn tử vong của những kẻ có tên trong sổ...
Mưá»i má»™t tháng Mưá»i.
Tại phá»§ Tế Nam, bầu trá»i u ám, mây Ä‘en giăng thấp, báo hiệu má»™t cÆ¡n mưa to sắp đổ xuống thành. Trên con đưá»ng cái, từ xa tiến đến hÆ¡n mấy mươi ngưá»i vận tang phục há»™ tống bốn cá»— xe, má»—i cá»— xe tải má»™t quan tài.
Äoàn xe tang đó từ hướng Äông đến Tế Nam, qua cá»­a thành theo đại lá»™ tiến vào, dừng lại trước cổng má»™t tòa nhà to lá»›n.
Nơi cổng, có tám đại hán vận y phục đen, chừng như đứng sẵn tại đó từ lâu, chực chỠnghinh đón.
Ngưá»i trong Ä‘oàn xe tang cÅ©ng như ngưá»i tại cổng Ä‘á»u ngưng trá»ng thần sắc, ai ai cÅ©ng có vẻ vừa bi thương vừa phẫn hận.
Những ngưá»i vận tang phục ká» vai khiêng quan tài, theo tám đại hán áo Ä‘en qua cổng vào sân thẳng đến đại sảnh.
NÆ¡i thá»m đại sảnh có má»™t lão nhân, thân vóc cao lá»›n, năm chòm râu dài, buông thõng qua ngá»±c, vận áo rá»™ng Ä‘en, tướng mạo hết sức thanh kỳ, đứng lặng nhìn há».
Những ngưá»i vận tang phục vừa trông thấy lão nhân, đồng đặt quan tài xuống, rồi đồng khóc rống lên, vừa khóc vừa gào:
- Bạch lão tiá»n bối Æ¡i! Xin tiá»n bối nghỉ đến niá»m thâm giao ngày cÅ©, tìm cách báo thù cho gia sư!
Lão nhân áo Ä‘en, trầm trầm gương mặt, từ từ bước xuống từng bậc thá»m, từ từ vẫy tay, vừa ra hiệu cho bá»n ngưá»i vận tang phục Ä‘ang quỳ má»p trên sân đứng lên, vừa bảo há» giở nắp quan tài.
Xác chết nằm trong quan tài không đắp điếm gì cả. Xác nào cũng mang một vết thương như nhau, vết thương do mũi kiếm quét từ giữa đôi mày ngang qua mũi xuống bụng. Nạn nhân mở trừng đôi mắt tuy còn màu trắng dã, nhưng khí hận bốc bừng.
Lão nhân áo đen chẳng để lộ một xúc động nào trên gương mặt, chỉ ngẩng đầu nhìn tám đại hán áo đen, bảo:
- Äóng cổng lại, đứng bên ngoài canh giữ, không để cho má»™t ai ra vào!
Tám đại hán cúi đầu lãnh lịnh trở ra ngoài, đóng trái cánh cổng lại.
Lão nhân gầm đầu nhìn xuống đát, chấp tay sau lưng đi tới đi lui mãi, vừa đi vừa lẩm nhẩm một mình:
- Thanh Hạc Liá»…u Tòng, Song Hoàn Triệu SÄ© Hồng, Bát Tiên Kiếm Lý Thanh Phong, Bát Thá»§ Phiến Kim Äại Phi! Tất cả bốn ngưá»i, trông mấy ngày liên tiếp bị sát hại! Hừ! Hừ, má»™t sá»± kiện hi hữu trong võ lâm.
Nếu chẳng mắt thấy, tất khách giang hồ dù tai nghe cũng không ai tin nổi! Phải! Còn ai tin nổi một sự kiện như thế lại có thể xảy ra chứ?
Lão nhân áo đen là ai?
Lão là Minh Chá»§ võ lâm toàn hạt SÆ¡n Äông há» Bạch tên Tam Không, ngoại hiệu Thanh Bình Kiếm Khách, từng nổi danh trên giang hồ là tay vô địch vá» kiếm pháp cÅ©ng như quyá»n thuật.
Lão cùng bá»n Thanh Hạc Liá»…u Tòng là chá»— bằng hữu thâm giao, do đó sau khi các vị ấy tá»­ nạn, bá»n môn đồ má»›i đưa thi hài đến đây, thỉnh cầu lão tìm phương báo thù phục hận.
Lão Ä‘i tá»›i Ä‘i lui má»™t lúc, rồi dừng chân lại, há»i qua tình hình. Bá»n ngưá»i vận y phục tang luân phiên thuật lại diá»…n tiến cá»§a sá»± việc.
Äại khái, chúng cho biết có má»™t quái khách vận áo trắng xuất hiện đột ngá»™t, há»i qua loa mấy tiếng, rồi xuất thá»§, nhưng chỉ vá»›i má»™t chiêu kiếm thôi, là sư phó cá»§a gã gục liá»n. Quái khách áo trắng không nói má»™t lá»i thừa, không làm má»™t cá»­ động dư, hạ sát sư phó há» xong là bá» Ä‘i liá»n.
Thanh Bình Kiếm Khách Bạch Tam Không càng nghe càng ngưng trá»ng thần sắc, sau cùng lão lẩm nhẩm:
- Má»™t chiêu trí mạng? Quái lạ thật! Bá»n Thanh Hạc Liá»…u Tòng dù sao cÅ©ng chẳng đến đỗi hèn kém, không chịu được má»™t chiêu? Quái khách áo trắng là ai? Hắn sá»­ dụng môn công gì tuyệt diệu như thế?
Bên ngoài, tám đại hán áo Ä‘en, chính là tám đệ tá»­ cá»§a Bạch Tam Không, còn suy tư vá» cái chết cá»§a bốn vị anh hùng, ngưá»i nào cÅ©ng trầm trầm gương mặt. Há» chẳng tưởng nổi trên thế gian lại có ngưá»i tài giá»i như quái khách.
Bá»—ng, trước tầm mắt há», xa xa có má»™t ngưá»i vận áo trắng từ từ tiến vá» phía há».
Má»™t ngưá»i áo trắng!
Tám đại hán cùng biến sắc. HỠđưa mắt nhìn nhau, nhưng khi nhìn ra trước mặt, ngưá»i áo trắng đã đến nÆ¡i rồi.
Ngưá»i đó mặt lạnh như tiá»n, đôi mắt sáng quắc đảo quanh há» má»™t lượt, Ä‘oạn buôn cá»™c lốc:
- Vào gá»i Bạch Tam Không ra đây!
Y không buông thừa má»™t tiếng, câu nói vừa đủ diá»…n tả cái ý cá»§a y, chừng như bình sanh y chẳng chịu dư công làm việc gì vô ích, đến bước Ä‘i y cÅ©ng chẳng vá»™i vàng. Vì không vá»™i vàng nên y chẳng há» sá»­ dụng đến thuật khinh công. Nếu lấy con mắt bình thưá»ng nhận xét y, tất phải nghÄ© rằng y không phải là tay có võ công đáng sợ.
CÅ©ng vì nhận xét như thế, nên tám đệ tá»­ cá»§a Bạch Tam Không thầm nghÄ© như nhau. Nếu tám ngưá»i hợp sức lại, cùng má»™t lúc tấn công y, chắc chắn là y khó tránh khá»i bị hạ.
Tuy nhiên, há» chưa dám xuất thá»§, há» còn ngầm há»i ý nhau. Ngưá»i này đưa mắt nhìn ngưá»i kia, nhưng ngưá»i nào cÅ©ng sá» tay vào đốc thanh trưá»ng kiếm lá»§ng lẳng bên hông.
Tên đại đệ tử hỠMạc tên Bất Khuất lạnh lùng thốt:
- Bằng hữu đã muốn gặp gia sư, thiết tưởng cÅ©ng chẳng khó khăn gì, bất quá bằng hữu làm cách nào vượt qua khá»i anh em tại hạ!
Soảng! Soảng!
Tám tiếng soảng vang lên gần như đồng thá»i phát xuất. Tám thanh trưá»ng kiếm rá»i khá»i vá», chá»›p ngá»i nÆ¡i tay há». Tám thanh trưá»ng kiếm cùng chong ra, đồng má»™t độ, chân hỠđứng tấn cÅ©ng đồng má»™t hình thức.
Giả dÄ© há» lại giăng hàng ngang, không ngưá»i nào chồm tá»›i hoặc thụt lui, trông tư thế cá»§a há», vô cùng ngoạn mục, nhưng chẳng kém kiêu hùng.
Há» tuốt kiếm, chá»±c chá», song chưa xuất thá»§.
Ngưá»i áo trắng lùi lại hai bước. Trong lúc lùi, má»™t đạo bạch quang từ tay y lóe lên rồi tắt liá»n. Äạo bạch quang tắt lúc chân y chưa chạm đất, dù y chỉ lùi hai bước thôi.
Äạo bạch quang đó là làn chá»›p cá»§a thanh kiếm. Y vừa rút kiếm, vừa khoa lên, vừa lùi lại, vừa trụ bá»™, vừa tra kiếm vào vá», ngần ấy động tác chỉ diá»…n ra trong má»™t thoáng. Nhưng trong tay tả cá»§a y đã có má»™t cành cây khô, do nhát kiếm vừa rồi tước đứt. Và chẳng rõ y chụp cành cây đó như thế nào, cả tám tên đệ tá»­ cá»§a há» Bạch chẳng ai trông thấy cả.
Ngưá»i áo trắng quắc mắt nhìn há», trong ánh mắt hiện rõ niá»m thương hại há». Y bước tá»›i hai bước, trao cành cây khô cho Mạc Bất Khuất, Ä‘oạn lạnh lùng nói:
- Mang vào, trao cho sư phó các ngươi!
Rồi y lặng lẽ bước đến phiến đá dựa cội cây gần đó, ngồi xuống, đưa ánh mắt mơ màng nhìn tận xa xăm...
Tám tên đệ tử hỠBạch sửng sốt nhìn nhau, chẳng ai hiểu ý tứ của y ra sao cả.
Mạc Bất Khuất cầm cành cây khô, lẩm nhẩm:
- Cái gì thế này?
Tên đệ tử thứ hai, hỠKim tên Bất Úy, buông một câu:
- Hay y ngán chúng ta?
Kim Bất Úy có thân vóc to lớn hơn các bạn đồng môn, tánh tình thô lỗ, hành động hồ đồ, lại nóng nảy, chừng như bình sanh hắn chỉ buông lung theo tính khí, chẳng bao giỠchịu dùng lý trí xét suy cả.
Nhưng tên đệ tá»­ thứ ba, há» Công Tôn tên Bất Trí, trầm giá»ng thốt:
- Sự tình không phải đơn giản đâu, chúng ta phải vào trong bẩm báo với sư phụ mới được!
Công Tôn Bất Trí có thân hình vừa ốm vừa thấp, tâm cÆ¡ mưu trí có thừa. Bạch Tam Không đặt cho hắn cái tên Bất Trí là cốt cảnh cáo hắn đừng quá á»· lại vào cái trí linh mẫn trong má»i trưá»ng hợp, bởi con ngưá»i thích dùng trí thưá»ng Ä‘a nghi và kém thành thật.
Mạc Bất Khuất nhìn thoáng sang ngưá»i áo trắng Ä‘ang ngồi thừ trên phiến đá, khẽ gật đầu:
- Tam sư đệ nói phải! Chúng ta cần bẩm báo sư phụ, tùy ngưá»i định Ä‘oạt!
Hắn quay mình, xô vẹt cánh cửa cổng, bước vào.
Vừa trông thấy hắn, Bạch Tam Không đã biết là quái khách áo trắng đến rồi, lão biến sắc mặt, há»i nhanh:
- Y ở đâu?
Mạc Bất Khuất đáp:
- Còn ở bên ngoài. Y chẳng dám động thá»§ vá»›i bá»n để tá»­ mà chẳng dám ngang nhiên tiến vào, y chỉ tước má»™t cành cây, bảo đệ tá»­ mang vào trình sư phụ!
Bạch Tam Không cau mày, tiếp lấy cành cây. Thoạt đầu ánh mắt cá»§a lão còn chÆ¡m chá»›p, dần dần ánh mắt đó dán chặt vào cành cây, hay đúng hÆ¡n lão nhìn sững dấu kiếm chặt ngang cành cây, lão ngây ngưá»i xuất thần.
Mạc Bất Khuất theo dõi từng biến chuyển trên gương mặt cá»§a lão, khởi sÆ¡ lão nhếch môi Ä‘iểm phá»›t má»™t nụ cưá»i, chừng như hài lòng, chừng như tán thưởng đưá»ng kiếm chém rất sắc, dần dần lão ngưng trá»ng thần sắc, kế tiếp có vẻ sợ hãi, cuối cùng thì tay lão rung rung theo, hắn vô cùng kỳ quái, không dằn được tính hiếu kỳ, há»i gấp:
- Sư phụ cho phép bá»n đệ tá»­ xuất thá»§ Ä‘uổi y Ä‘i chứ?
Bạch Tam Không trầm gương mặt quát:
- Câm ngay! Các ngươi muốn nạp mạng cho y phải không?
Mạc Bất Khuất lộ vẻ kinh dị:
- Nhưng...
Bạch Tam Không trừng mắt:
- Nếu y chẳng thương hại các ngươi, thì đừng nói là tám mạng các ngươi, dù có đông gấp mấy lần số dó cũng phải gục tại cổng rồi!
Mạc Bất Khuất bị sư phụ quở, cúi đầu nhưng lòng chưa phục.
Bạch Tam Không thở dài:
- Uổng công ta huấn luyện các ngươi, há»c tập bao nhiêu năm trá»i rồi vẫn chẳng có nhãn lá»±c xét ngưá»i, xét mình. Hãy ra ngoài đó, gá»i tất cả sư đệ vào đây cho ta!
Mạc Bất Khuất trố mắt:
- Vào hết trong này, ngưá»i áo trắng...
Bạch Tam Không quát chận:
- Nếu ý muốn vào dá»… thưá»ng các ngươi ngăn chận được à? Y muốn ngồi đợi bên ngoài, thì chẳng bao giá» y vào, dù các ngươi bá» trống cá»­a.
Lão dặn tiếp:
- Cứ mở toát cổng ra, cấm các ngươi đóng lại. Äóng cá»­a, chẳng ngăn được y, mà còn tá» ra hèn nhát.
Mạc Bất Khuất còn làm sao cãi được lịnh cá»§a sư phụ? Hắn bước ra ngoài, gá»i các sư đệ vào, hắn không quên nhìn thoáng sang quái khách áo trắng, thấy y vẫn ngồi bất động tại chá»—, không há» hướng mắt nhìn vá» phía cá»­a.
Bạch Tam Không trở vào đại sảnh, lại chiếc bàn có đầy đủ giấy bút và nghiêng mực, ngồi xuống viết một phong thư, niêm phong cẩn thận.
Trong lúc lão viết thư, các đệ tử đứng xa xa, lặng lẽ nhìn lão.
Phong thư niêm kỹ rồi, Bạch Tam Không đứng lên, day lại nhìn các đệ tử, đột nhiên quát lớn:
- Qùy xuống!
Các đệ tá»­ chẳng biết ý tứ sư phụ như thế nào, đồng riu ríu quỳ xuống, ngưá»i nào cÅ©ng lá»™ vẻ kinh dị.
Lão nghiêm giá»ng há»i:
- Giới luật thứ ba của bổn môn như thế nào?
Tất cả tám ngưá»i đồng thanh đáp:
- Triệt để tuân sư mạng, ai phản bá»™i sẽ bị trá»i tru đất diệt.
Bạch Tam Không gật gù, đoạn trầm gương mặt, gằn từng tiếng:
- Cuá»™c chiến hôm nay, thắng thì ta sống, bại thì ta chết. Dù ta thắng hay ta bại, các ngươi không được can thiệp! Các ngươi nghe rõ chứ, tuyệt đối không được vá»ng động xuất thá»§.
Mạc Bất Khuất khẽ kêu lên:
- Trá»i! Sư phu.....
Bạch Tam Không khoát tay, hét:
- Lịnh cá»§a ta là thế, kẻ nào trái lịnh sẽ bị trá»i tru đất diệt. Các ngươi nghe chưa? Không kẻ nào được nói tiếng gì nữa!
Tám tên đệ tử gầm đầu, im lặng.
Bạch Tam Không trầm giá»ng tiếp:
- Nếu ta chết trong cuá»™c chiến này, thì từ Mạc Bất Khuất trở xuống, bảy ngưá»i hãy chia tay nhau đến các phái Thiếu Lâm, Võ ÄÆ°Æ¡ng, Nga Mi, Äiểm Thương, Không Äá»™ng, Hoa SÆ¡n và Hoài Dương thuật rõ sá»± tình và xin nhập môn, và tiếp tục luyện võ. Chưởng môn các phái đó là bằng hữu cá»§a ta, các vị ấy sẽ thu nhận các ngươi. Hãy nhá»› lá»i ta dặn, chuyên tâm khổ luyện, không được nghÄ© ngợi gì đến các việc khác, nhất là việc báo thù cho ta!
Lão nhìn ngưá»i đệ tá»­ thứ tám, dừng lại má»™t chút, rồi ngập ngừng:
- Còn ngươi...
Lão thở dài.
Ngưá»i đệ tá»­ đó há» Hồ, tên Bất Sầu, nghiêm sắc mặt, chá» nghe.
Một lúc lâu, Bạch Tam Không tiếp:
- Việc ta giao phó cho ngươi rất quan trá»ng, ta lo ngại từ đây ngươi sẽ không còn được an nhàn tá»± tại. Ngươi sẽ vất vả gian lao, lắm lúc lại phải đương đầu vá»›i nguy hiểm. Chẳng rõ ngươi dám thừa nhận không?
Hồ Bất Sầu quả quyết:
- Äệ tá»­ dù nát thân cÅ©ng chẳng từ. Xin sư phụ cứ phân phó.
Hắn, thân ngắn, đầu to, trán rá»™ng, mặt hắn luôn luôn tươi, tuy không cưá»i vẫn trông như cưá»i. Hắn thưá»ng ngày ăn và há»c chứ chẳng há» trò chuyện ba hoa như các bạn đồng môn, há» cho hắn là má»™t ngưá»i tích sá»± hÆ¡n hết.
Mạc Bất Khuất và sáu ngưá»i kia, thấy sư phụ giao trá»ng trách cho hắn, vừa lấy làm lạ bất bình, chừng như ganh tỵ.
Mạc Bất Khuất cố lấy can đảm, ấp úng:
- Nếu đúng là việc trá»ng đại, tại sao sư phụ không giao phó cho bá»n đệ tá»­ thi hành, lại á»§y thác cho hắn? Hoặc giả đệ tá»­, hoặc giả Công Tôn Tam sư đệ, má»™t trong hai chúng tôi có thể làm tròn nhiệm vụ sư phụ giao phó...
Bạch Tam Không khoát tay:
- Ngươi chẳng còn việc gì phải ở đây! Cút!
Rồi lão trao phong thư cho Hồ Bất Sầu, trầm giá»ng thốt:
- Nếu ta bại trong tay ngưá»i áo trắng rồi, ngươi lập tức vào hậu viện, đưa Bá»­u nhi đến tận nÆ¡i ta đã ghi chú trên phong bì, giao Bá»­u nhi và phong thư này cho ngưá»i đó, phần ngươi thì hãy tuân theo lá»i ngưá»i đó, y bảo làm sao thì ngươi y theo làm vậy!
Nói được Ä‘iá»u khó nói xong, sắc mặt cá»§a Bạch Tam Không dịu lại, giá»ng lão cÅ©ng dịu theo, lão tiếp:
- Vô luận là gặp Ä‘iá»u gì quái dị Ở nÆ¡i đó, ngươi cÅ©ng chẳng nên kinh hãi. Bây giá» thì ngươi có thể Ä‘i được rồi!....
Hồ Bất Sầu há»i:
- Nhưng sư phụ chưa.....
Bạch Tam Không cưá»i khổ:
- Chưa giao chiến vá»›i ngưá»i áo trắng? Ngươi cứ Ä‘i Ä‘i, sá»± việc sẽ diá»…n tiến đúng như ta dá»± liệu, chẳng có gì thay đổi cả!
Tuy lão đã quát bá»n đệ tá»­ lui ra, nhưng lúc đó tám ngưá»i vẫn còn hiện diện, lão chẳng nhìn đến ngưá»i nào, lạnh lùng vá»›i lấy thanh kiếm trên án thư, bước ra tiá»n sảnh, đến bên thá»m, nhìn qua bốn cổ quan tài, Ä‘oạn đến gần sá» tay lên nắp, rồi ngẩn mặt lên không, bật cưá»i khanh khách, thốt:
- Con nhà võ, cái lý phải chết tại chiến trưá»ng, thì cái chết có gì đáng sợ đối vá»›i ta?
Lão bước đến cổng, ra ngoài, Ä‘i thẳng tá»›i trước mặt ngưá»i áo trắng, Ä‘iá»m nhiên cất tiếng:
- Các hạ vì nghiên cứu cái đạo cá»§a võ há»c, nên không ngần ngại giết ngưá»i, tại hạ vì cái đạo cá»§a võ há»c, không màng sanh tá»­ vì má»™t cuá»™c chiến. Tuy hai phương tiện khác biệt, song vẫn cùng chung cứu cánh, song phương Ä‘á»u vì cái đạo cá»§a võ há»c cả. Cục diện ngày nay đặt chúng ta đối lập vá»›i nhau, dù các hạ có giết tại hạ, tại hạ chẳng há» oán hận các hạ.
Ngưá»i áo trắng từ từ đứng lên, nghiêng mình thi lá»….
Bạch Tam Không lấy làm lạ há»i:
- Các hạ còn phải thủ lễ nữa sao?
Ngưá»i áo trắng mặt lạnh như tiá»n, gật đầu:
- Bắt buá»™c phải thế, bởi từ phương Äông đến Trung thổ, lần đầu tiên má»›i gặp má»™t ngưá»i như ngươi, xứng đáng là má»™t nhân vật võ lâm! Ta phải chào, ta chào tư cách cá»§a ngươi!
Äây là câu nói dài nhất cá»§a y, từ lúc y trôi dạt vào bá» biển, trải qua bốn hôm, sát hại bốn nhân vật.
Bạch Tam Không trầm giá»ng:
- Äa tạ!
Ngưá»i áo trắng trở lại thái độ cÅ©:
- Äá»™ng thá»§ Ä‘i!
Bạch Tam Không tay hữu rút kiếm, tay tả còn nắm chiếc vá», buông gá»n:
- Má»i các hạ!
Liá»n theo đó, lão đưa cao thanh kiếm rồi đứng lặng.
Cục trưá»ng tịch mịch lạ lùng, má»™t cây kim rÆ¡i cÅ©ng nghe rõ tiếng.
Bá»n môn nhân cá»§a Liá»…u Tòng, Triệu SÄ© Hồng, Lý Thanh Phong và Kim Äại Phi hết sức kinh ngạc. Há» nhá»› lại, lúc sư phụ há» giao thá»§ vá»›i ngưá»i áo trắng, thì các vị đó không ngừng đảo bá»™ quanh đối phương, đảo bá»™ má»™t lúc má»›i xuất thá»§. Còn bây giá», Bạch Tam Không chỉ cá»­ gươm rồi bất động, thế là nghÄ©a gì? Tư thế đó, chiêu kiếm đó rất thông thưá»ng, tại sao Bạch Tam Không lại dùng để đối phó vá»›i ngưá»i áo trắng?
Trá»i! Sư phụ sá»­ dụng tuyệt chiêu, mà còn không thoát chết được vá»›i địch, Bạch Tam Không lại dùng chiêu tầm thưá»ng thì mong gì thá»§ thắng?
Giả sá»­ ngưá»i áo trắng chỉ nhích bước tá»›i má»™t chút, loang kiếm lên là Thanh Bình Kiếm Khách phải phÆ¡i thây trên ná»n đất, và chắc chắn vết thương cÅ©ng đồng dạng vá»›i vết thương cá»§a bốn ngưá»i kia.
Nhưng trước má»™t chiêu thức thông thưá»ng đó, ngưá»i áo trắng không tiến tá»›i, trái lại còn lùi má»™t bước.
Thanh Bình Kiếm Khách Bạch Tam Không thấy đối tượng lùi, nên thu kiếm vá», rồi đưa ra chiêu thứ hai, cÅ©ng bình thưá»ng như chiêu trước.
Bá»n môn đồ đứng bên ngoài lại má»™t phen kinh hãi.
Ngưá»i áo trắng lại lùi thêm má»™t bước, lùi rồi bất động, thần sắc vẫn lạnh lùng.
Chiêu kiếm của Bạch Tam Không công không mạnh, mà thủ cũng không kín đáo, hơn nữa phần dưới thân hình lại để hở lồ lộ nét sơ hở mà bất cứ đối phương nào cũng thấy thèm.
Nhưng ngưá»i áo trắng không thèm. Chừng như lùi má»™t bước chưa đủ, y lùi thêm hai bước nữa.
Bá»n môn đồ bên ngoài chẳng hiểu làm sao cả, chúng đưa mắt nhìn nhau, tất cả Ä‘á»u có đồng má»™t thắc mắc như sau:
Sư phụ há» xuất độc chiêu, vừa xuất chiêu là ngưá»i áo trắng phản công ngay. Bây giá», Bạch Tam Không xuất chiêu thông thưá»ng, lại dùng hai lượt, thế mà ngưá»i áo trắng chỉ có lùi và bất động.
Hai chiêu đó có mãnh lực gì, bức thoái đối phương?
Chúng không hiểu, song ngưá»i áo trắng hiểu.
Chiêu thứ nhất cá»§a Bạch Tam Không là chiêu khởi đầu cá»§a Thanh Bình kiếm pháp, còn chiêu thứ hai cÅ©ng là chiêu khởi đầu, nhưng thuá»™c Uyên Ương kiếm pháp. Phàm trong giá»›i kiếm thá»§, khi nào luyện đến mức độ tinh vi, ngưá»i ta má»›i dám sá»­ dụng chiêu khởi đầu, vừa để chào đối thá»§, vừa tá» rõ cho đối thá»§ biết mình là tay kiếm uyên thâm, tá» rõ như vậy má»›i xứng đáng là quân tá»­ kiếm. Những chiêu khởi đầu không dùng để công ngay địch, tuy có sÆ¡ hở như vậy, song thá»±c sá»± rất kín đáo, nếu đối phương cÅ©ng uyên thâm kiếm thuật, tất chẳng bao giá» hấp tấp thừa cÆ¡ nhào vô liá»n.
Còn má»™t lý do khác khiến Bạch Tam Không sá»­ dụng hai chiêu kiếm thông thưá»ng đó là hai kiếm pháp Thanh Bình và Uyên Ương vốn do má»™t đôi vợ chồng cầm đầu phái kiếm biến chế ra trong sinh hoạt hàng ngày, vợ đối vá»›i chồng tất phải tay nâng ngang mày, chồng đối vá»›i vợ phải tròn lá»… độ, cho nên hai kiếm pháp đó Ä‘á»u khởi đầu bằng chiêu Cá»­ Ãn Tá» My, để chứng tá» sá»± tương kính nhau.
Bá»n môn đồ sở há»c còn thiếu bạc, làm sao thấu đáo tinh lý bên trong, tá»± nhiên thấy làm lạ.
Ngoài ra, Bạch Tam Không còn một dụng ý sâu xa, mới sử dụng hai chiêu kiếm đó.
Lão nhận thấy bốn vị bằng hữu Ä‘á»u chết vì má»™t thế kiếm duy nhất nhắm từ giữa đôi mày Ä‘i ngang mÅ©i, xuống bụng, tất nhiên đối phương phải nhắm khoảng giữa đôi mi, và há»™ vệ khoảng giữa đôi mi, lão má»›i thi triển chiêu Cá»­ Ãn Tá» My.
Nhưng đưa ra hai chiêu đó, lão chỉ thấy đối phương lùi lại rồi bất động chứ không lướt tá»›i tấn công. Lão giật mình, chẳng biết cứ giữ tư thế đó mãi hoặc dùng Ä‘i dùng lại hai chiêu đó, bắt buá»™c lão đảo bá»™ bước tá»›i, vung kiếm đánh ra chiêu thứ ba liá»n.
Chiêu thứ ba là má»™t chiêu đắc ý nhất cá»§a lão trong kiếm thuật, tất nhiên phải ảo diệu vô tưởng, nhiá»u cao thá»§ trên giang hồ phải ngã gục trước mặt lão vì chiêu kiếm đó.
Với chiêu thứ ba, lão vẫn thừa sức phòng vệ khoảng giữa đôi mi.
Lạ lùng làm sao, ngưá»i áo trắng vẫn lùi. Äến chiêu thứ tư cá»§a Bạch Tam Không, y cÅ©ng lùi luôn, y chỉ có lùi từ đầu cuá»™c đến giá».
Bá»n môn đồ Ä‘inh ninh Bạch Tam Không đã chiếm được ưu thế rồi, bất giác chúng reo hò lên, niá»m hân hoan hiện rõ trong ánh mắt, trên gương mặt cá»§a há».
Nhưng hỠkhông hân hoan lâu nổi!
Tiếng reo hò vừa vang dá»™i, dư âm còn văng vẳng trong không gian, má»™t ánh sáng chá»›p lên, ánh sáng từ nÆ¡i ngưá»i áo trắng xẹt tá»›i Bạch Tam Không. Kế tiếp má»™t tiếng reng chấn động cục trưá»ng. Tiếng reng ngân dài, rồi má»™t làn sáng xanh bay vút lên không, uốn cầu vòng, cắm phập vào má»™t thân cây cách đó khá xa.
Bạch Tam Không nắm chặt trong tay phần kiếm còn lại, chập choạng lùi mấy bước, miệng nhếch nụ cưá»i thảm, buông khẽ mấy tiếng:
- Chiêu kiếm... tuyệt diệu...
Có lẽ lão định vá»›t câu vá»›i hai tiếng “vô cùng†cho trá»n nghÄ©a, nhưng câu nói bá» lá»­ng ở chá»— đó, lão ngã ngá»­a ngưá»i ra phía sau bất động.
Bá»n môn đồ kịp nhận ra má»™t vết thương từ giữa đôi mi kép ngang mÅ©i, dài xuống bụng, đồng dạng vá»›i vết thương cá»§a sư phụ há»!
Há» xám mặt trố mắt, thừ ngưá»i, trong phút giây khá»§ng khiếp, chẳng có má»™t phản ứng nào cả.
Ngưá»i áo trắng lạnh lùng nhìn mÅ©i trưá»ng kiếm dài sáu thước, mÅ©i kiếm còn nhá» máu ròng ròng. CÆ¡n gió quét qua, thổi tung bay những sợi tóc xá»a cá»§a lão, những sợi tóc vá»n qua gương mặt lạnh lùng, trông y như má»™t âm hồn trong lá»›p áo trắng.
Qua những giây phút hãi hùng, bá»n Mạc Bất Khuất cùng rú lên má»™t tiếng lá»›n, cùng nhào đến bên cạnh Bạch Tam Không, cùng rống lên thê thảm.
Riêng Hồ Bất Sầu cũng bước tới, nhưng đứng ngoài xa xa. Hắn lạy ba lạy, đưa tay vuốt mấy hạt lệ, đoạn quay mình bước vào.
Những bước tưá»ng sau lưng hắn ngăn chận tiếng khóc, tiếng than cá»§a các vị sư huynh hắn không còn vang đến tai hắn, nhá» vậy tâm thần đỡ bấn loạn phần nào.
Hắn đi thẳng vào hậu viện, ra đến hoa viên.
Trong hậu viện, có má»™t cây ngô đồng, tàn rậm, dá»±a cá»™i cây có kê má»™t chiếc giưá»ng thấp. Hiện tại, má»™t đồng tá»­ vận áo gấm, trạc độ mưá»i má»™t mưá»i hai, Ä‘ang nằm Ä‘á»c sách.
Hắn chăm chú vào quyển sách, đôi mắt đen láy mở to không chớp.
Bên cạnh hắn có chiếc mâm nhá», trong mâm có mấy loại trái cây, chừng như hắn mải mê Ä‘á»c, quên cả ăn, số trái cây còn rất nhiá»u.
Hồ Bất Sầu Ä‘eo má»™t bá»c khá to nÆ¡i lưng, ung dung bước vào hậu viện, chưa tá»›i gần, y đã gá»i to:
- Bá»­u nhi!....
Äồng tá»­ lặng thinh, mắt không rá»i quyển sách.
Hồ Bất Sầu lại gá»i lượt nữa, rồi lượt nữa, đồng tá»­ vẫn không nhúc nhích, mắt dán chặt vào quyển sách.
Hồ Bất Sấu thở dài, tuổi thơ nào biết gì? Nhà có đại tang mà hắn vẫn còn lơ lửng nơi chín tầng mây, nghĩ đáng thương hại biết bao!
Y bước đến sát chiếc giưá»ng, nắm cánh tay đồng tá»­ giật giật. Äến lúc đó, đồng tá»­ mÆ¡i day mặt qua, nhìn há» Hồ, khẽ cau mày gắt:
- Ngưá»i ta Ä‘ang xem sách, thúc thúc làm gì gá»i ồn lên như thế?
Hắn tức thật, nhưng cái tức cá»§a trẻ nít, hắn cố làm oai, tá» vẻ nghiêm, trách nhẹ há» Hồ, tá»± vi mình cÅ©ng là kẻ thành nhân rồi, hoặc giả hắn chỉ xem Hồ Bất Sấu hÆ¡n hắn độ vài tuổi, dù hắn gá»i là thúc thúc.
Nhưng Hồ Bất Sấu không giận, dịu giá»ng há»i:
- Ngoại công của ngươi bảo ta vào đây đưa ngươi đi dạo một lúc, ngươi có thấy hứng không?
Äồng tá»­ là giá»t máu duy nhất cá»§a con gái Bạch Tam Không tên là Bạch Man Sa, còn đồng tá»­ lấy há» cha tên Phương Bá»­u Nhi.
Kết hôn vá»›i Phương Sư Hiệp, Bạch Man Sa cùng chồng rá»i gia đình xuất ngoại hành hiệp khắp bốn phương trá»i. Cả hai chỉ trở lại nhà Bạch Tam Không có má»™t lần mà thôi, để ký thác Phương Bá»­u Nhi cho ngoại công hắn ngay từ lúc hắn chưa tròn tuổi, từ đó đến nay, chẳng há» vá» thăm con.
Xuất thân trong gia đình chuá»™ng võ, Phương Bá»­u Nhi lại thích văn, nên chỉ má»›i có ngần ấy tuổi mà hắn ngày cÅ©ng như đêm, luôn luôn tay không rá»i quyển sách, lắm lúc Ä‘á»c quên cả ăn. Hắn không giống như bao nhiêu trẻ đồng tuổi, chúng ham rong chÆ¡i nô đùa, còn hắn cứ miệt mài vá»›i bút nghiên sách vở.
Nghe Hồ Bất Sầu đỠnghị xuất du, hắn lắc đầu:
- Tôi không đi đâu!
Rồi hắn nhìn vào quyển sách, chăm chú Ä‘á»c tiếp, bá» mặc Hồ Bất Sầu thở dài nhìn hắn.
Hồ Bất Sầu biết rõ tánh tình hắn. Tuy chuá»™ng văn nhưng rất quật cưá»ng, bởi biết vậy, y không giận. Hắn có thể làm bất cứ việc gì hắn thích, dù khó khăn đến đâu, hắn cÅ©ng làm được, vui vẻ mà làm, nhưng đừng ai mong cưỡng ép hắn làm việc gì hắn không thích, vô ích, chẳng bao giá» hắn làm.
Hồ Bất Sầu phải lá»±a lá»i khích hắn, y thốt:
- Ngưá»i xưa nói Ä‘á»c vạn quyển sách, Ä‘i vạn dặm đưá»ng là hai Ä‘iá»u rất cần cho cái đạo làm ngưá»i. Äá»c nhiá»u sách để trau dồi kiến thức, Ä‘i nhiá»u dặm đưá»ng để chứng nghiệm kiến thức, ngươi không muốn mở rá»™ng mắt nhìn Ä‘á»i sao? Như vậy có khác nào là má»™t con má»t sách.
Äá»™t nhiên, Hồ Bất Sầu làm sao cho hắn biết thảm trạng gia đình? Óc hắn còn non quá, cÆ¡n đại biết cố vừa qua gây ảnh hưởng tai hại nặng ná» cho hắn, y phải cố dấu sá»± tình, gượng cưá»i tươi đối thoại vá»›i hắn.
Bửu Nhi day qua Hồ Bất Sầu, suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- Thúc thúc nói đúng! Tôi nên theo thúc thúc Ä‘i dạo má»™t lúc. Nhưng trước khi Ä‘i, mình nên thu dá»n mấy món này...
Thu dá»n để làm gì nữa? Toàn khu gia cư lẫn cả tài sản Ä‘á»u phải bá» phế, bá» cả, thì sá gì mấy vật má»n này?
Y cưá»i nhẹ, tiếp:
- Là nam tá»­, là trượng phu, nói Ä‘i là Ä‘i, nói ở là ở, cá»­ động thác lạc, có bậc anh hùng hảo hán nào tha thiết vá»›i những vật nhá» má»n ấy? Há»a chăng có bá»n phụ nữ má»›i luyến tiếc những tế nhuyá»…n như vậy thôi.
Bửu Nhi thoáng đỠmặt, gật đầu:
- Thì Ä‘i! Mình Ä‘i ngay bây giá»!
Hắn cho mấy quyển sách vào trong áo, nhảy xuống giưá»ng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i tiếp:
- Bất cứ nÆ¡i nào, thúc thúc dám đến là tôi vẫn đến được như thưá»ng!
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Nam tử chí tại bốn phưong, kể cả những hiểm ác nhất! Chúng ta đi ngay!
Há» vừa ra cá»­a đưá»ng sau, theo con đưá»ng nhá» vào lòng thị trấn Tế Nam. Hồ Bất Sầu vừa lo vừa sợ. Lo vì hành trình vô định, sợ vì kẻ ác kia rất có thể theo dõi thá»±c hành câu trảm thảo trừ căn. Tuy nhiên, ngoài mặt y luôn luôn tá» ra tươi cưá»i để giục lòng đồng tá»­, cho hắn nổi hứng lên, chịu Ä‘i xa vá»›i y.
Thá»i tiết lúc đó đã vào thu, không khí mát mẻ, nhưng chỉ Ä‘i độ má»™t dặm đưá»ng, Bá»­u Nhi đổ mồ hôi như tắm.
Bỗng hắn dừng chân lại, chánh sắc thốt:
- Hồ thúc thúc to đầu nhưng lại nhá» trí quá! Cứ thản nhiên bước Ä‘i quên rằng cái bước cá»§a con nhà văn không hòa nhịp nổi vá»›i cước lá»±c cá»§a ngưá»i luyện võ. Thiết tưởng thúc thúc chậm lại bằng tôi cÅ©ng chẳng hại gì, hÆ¡n là tôi phải nhanh bằng thúc thúc!
Thấy hắn giáo huấn nhẹ mình, Hồ Bất Sầu cưá»i thầm, song y nghÄ© ra cÅ©ng phải thương hại hắn, dù sao thì hắn đâu có chịu vất vả bôn ba bằng y. Y nghÄ©:
- Song thân hắn đã biệt dạng phương trá»i, ngoại công hắn đã ra ngưá»i thiên cổ, nếu ta không chiếu cố hắn, thì làm sao? Làm sao cho hắn?
Còn ai chiếu cố đến hắn?
ÄÆ°a tay chỉ má»™t quán bán giải khát trước mặt, Hồ Bất Sầu thốt:
- Nếu thấy mệt, mình nên dừng chân lại nơi ngôi quán đó, nghỉ chân một lúc.
Äến quán, gá»i trà xong, Hồ Bất Sầu để mặc Bá»­u Nhi ngồi đó, y bước ra ngoài lấy phong thư ra Ä‘á»c mấy hàng chữ bên ngoài:
“Lưu bút lại cho Hồ Bất Sầu, cứ mở ra xem rồi thi hành đúng theo lá»i trong thư!†Y vá»™i bóc phong bì, Ä‘á»c liá»n:
“Lúc ngươi Ä‘á»c mấy dòng chữ này thì ta đã buông tay tắt thở dưới lưởi kiếm cá»§a kẻ kia rồi. Nhìn nhát kiếm tước Ä‘oạn cành cây khô, ta đã biết kiếm pháp cá»§a ngưá»i áo trắng cao hÆ¡n ta mấy bậc, trong võ lâm ngày nay há dá»… có nhân vật nào khả dỉ đối địch lại hắn. Hắn từ phương Äông đến, chỉ có má»™t ý chí quyết thắng tất cả cao thá»§ trên giang hồ, hắn xuất chiêu độc, đủ biết lòng dạ hắn rất độc, vì tâm độc nên hắn chẳng há» lưu tình trong má»—i cuá»™c chiến. Trong những ngày sắp đến, nếu chẳng có tay nào ức chế nổi hắn thì rồi đây chẳng biết còn bao nhiêu trăm ngàn cao thá»§ ngả gục trước kiếm pháp tuyệt độc cá»§a hắn! Ta vì muốn hạ sát hắn, nên phải tá»­ chiến vá»›i hắn, dù có chết cÅ©ng đã làm tròn tâm nguyện đối vá»›i chánh nghÄ©a võ lâm.†Hồ Bất Sầu lắc đầu thở dài, rồi Ä‘á»c tiếp:
“Sau khi ta quyết tá»­ chiến vá»›i hắn, ta nghÄ© rất nhiá»u vá» Bá»­u Nhi.
Soát lại trong đệ tá»­, ta nhận thấy chỉ có ngươi rất đáng cho ta giao phó má»™t nhiệm vụ. Nhiệm vụ đó là đưa Bá»­u Nhi đến bá» Äông Hải, ngươi phải tìm cho gặp chiếc thuyá»n to lá»›n buồm bằng gấm ngÅ© sắc, bằng bất cứ thá»§ Ä‘oạn nào, ngươi phải lên được trên thuyá»n, xin há»™i kiến vá»›i chá»§ nhân trao cành cây khô ta kèm theo đây cho ngưá»i xem và tưá»ng thuật sá»± tình cho ngưá»i nghe việc xảy ra như thế nào, cứ thuật y như vậy, không nên thêm bá»›t. Theo chá»— nhận xét cá»§a ta, trong thiên hạ ngày nay, may ra chỉ có chá»§ nhân chiếc thuyá»n ngÅ© sắc là có thể chế ngá»± ngưá»i áo trắng. Chá»§ nhân chiếc thuyá»n sẽ bảo ngươi những gì cần làm, và ngươi phải làm theo những gì ngưá»i bảo. Ghi nhá»›! Ghi nhá»›!
Hồ Bất Sầu Ä‘á»c xong bức thư, thở dài mấy lượt. Y khâm phục sư phó bình tÄ©nh vô cùng, cái chết ká» bên mình mà vẫn viết ra được trá»n ý, nét bút tá»± nhiên, không rối loạn!
Ngồi nÆ¡i bàn, đợi mãi mà chẳng thấy Hồ Bất Sầu trở vào, Bá»­u Nhi gá»i:
- Thúc thúc đâu, nóng nảy gì lại chẳng ngồi yên được một chút để uống cạn chén trà? Hừ, luyện võ như thế, hóa ra phí ngày xanh quá!
Hồ Bất Sầu trở vào, Ä‘iểm nhẹ má»™t nụ cưá»i:
- Luyện võ thì có gì phí ngày xanh? Võ cÅ©ng như văn, Ä‘á»u có cái hứng riêng biệt, đã có hứng thì chẳng bao giá» phí ngày xanh cả.
Thay vì đáp, Bửu Nhi lại tỠra vẻ trưởng thành, đầy kinh nghiệm, bĩu môi không nói tiếng gì.
Hồ Bất Sầu nhìn hắn, trầm ngâm má»™t chút, rồi há»i:
- Chừng như ngươi chẳng thích há»c võ, tại sao?
Bá»­u Nhi vừa đứng lên, vừa cưá»i nhẹ, thốt:
- Có nói ra, thúc thúc cũng chẳng hiểu được nào! Thôi chúng ta tiếp tục cuộc du hành đi!
Hồ Bất Sầu thở dài, thầm nghĩ:
“Ta e rồi đây ngươi không há»c võ cÅ©ng không được! Ngá»n bút cá»§a ngươi không sắc bằng thép kiếm đâu!†Bây giá» thì đã có hướng Ä‘i rồi, Hồ Bất Sầu chẳng còn hoang mang nữa, cứ theo hướng Äông thẳng tiến.
Äi, đành rằng phải có cước lá»±c, nghị lá»±c, nhưng hai yếu tố đó chưa hắn đủ để cho ngưá»i hoàn tất cuá»™c hành trình. Bởi, cước lá»±c và nghị lá»±c chỉ chí mà không giúp thân, và ngưá»i lữ khách nào cÅ©ng cần đến lá»™ phí.
Ra Ä‘i hấp tấp, Hồ Bất Sầu không chuẩn bị lá»™ phí dồi dào, thành ra khi gần đến bá» Äông Hải thì tiá»n nong sắp cạn.
Riêng y vất vả đói khát, đâu phải là một vấn đ� Song Bửu Nhi từ nhỠđến lớn, sống sung túc, đến độ thừa thãi, y có thể để cho hắn kham khổ như y được chăng?
Do đó dần dần, y tự biết giảm khẩu phần của mình, để chu toàn cho Bửu Nhi được đầy đủ hơn. Y làm như thế, do lòng nhân hay vì cảm nghĩa sư tôn? Có lẽ do cả hai.
Rồi má»™t hôm, hỠđến bá» sông Äông Hải.
Khung trá»i lạ mở ra trước mắt, Phương Bá»­u Nhi thích thú cưá»i luôn, trái lại Hồ Bất Sầu lại sầu rã ruá»™t.
Y phải tìm cần, tìm nhợ, làm ngư phủ bất đắc dĩ.
Tại sao y phải làm ngư phủ bất đắc dĩ?
Muốn dá» thám trong rừng, không gì bằng làm tiá»u phu, muốn dá» thám trên mặt biển, không gì bằng làm ngư phá»§.
Vừa lưu ý đến những con thuyá»n lui tá»›i bá» Äông Hải, vừa kiếm được con cá để ăn, đỡ tốn hao trong khi tiá»n nong sắp cạn, Hồ Bất Sầu không còn phương pháp nào hữu hiệu và thiết thá»±c hÆ¡n nữa.
Dụng tâm cá»§a Hồ Bất Sầu là thế, Phương Bá»­u Nhi nào có biết cho hắn đâu, cứ ngắm mây trông nước, đón gió nhìn cây, cởi mở tâm tư, hắn gá»i Hồ Bất Sầu cợt má»™t câu:
- NgỠđâu thúc thúc cũng có cái hứng nhã khiết như thế!
Thá»i gian vào lúc hoàng hôn tàn, đêm xuống, xa xa nÆ¡i phương trá»i Tây, ráng muá»™n còn á»­ng Ä‘á», trên không sao sá»›m đã chá»›p Ä‘á»u trên mặt biển, đèn câu đã đốt sáng, đèn thuyá»n cÅ©ng đã chiếu sáng khắp đó đây.
Hồ Bất Sầu đã câu được ba con cá khá to, y nướng tươi tại chỗ, rồi cả hai dùng bữa cơm tối ngay tại bỠbiển.
Phương Bửu Nhi ăn ngon quá, có lẽ bình sanh chưa bao giỠăn được một bữa ngon như đêm nay.
Ä‚n xong hắn cưá»i thốt:
- Trong sách ngưá»i xưa có dạy, ăn no rồi nên nằm nghỉ. Bây giá» mình nên tìm khách sạn thuê phòng Ä‘i!
Hồ Bất Sầu trầm ngâm lâu lắm, sau cùng thở dài:
- Bửu Nhi! Từ nay trở đi, chúng ta không còn ngụ tại khách sạn nữa rồi!
Y nghĩ buông câu đó, y phải làm cho Bửu Nhi bất mãn, vì chẳng muốn cho Bửu Nhi bất mãn nên y do dự, cuối cùng y đành thốt ra, bởi chẳng có cách nào hơn, bởi trước sau gì cũng thốt câu đó.
Phương Bá»­u Nhi suy nghÄ© má»™t chút, Ä‘oạn cưá»i nhẹ:
- Không ngụ tại khách sạn, thì trá»i làm màn, đất làm giưá»ng, cá» non làm nệm, mình vẫn sống được như thưá»ng, huống chi trong khi chá» giấc ngá»§, mình có thêm cái thú đếm sao...
Hồ Bất Sầu nhìn hắn:
- Ngươi có thể chịu đựng được cái kiếp màn trá»i chiếu đất nổi không?
Phương Bá»­u Nhi cưá»i lá»›n hÆ¡n má»™t chút nữa:
- Màn trá»i chiếu đất vá»›i phòng ấm giưá»ng êm, khác nhau ở Ä‘iểm nào, khi nhắm mắt đưa hồn vào giấc mÆ¡, là ngoại vật chẳng còn ảnh hưởng gì cả. Giả sá»­, tôi hiểu rằng trong chiếc bá»c hành trang cá»§a thúc thúc, tiá»n nong đã cạn, giả sá»­ tôi hiểu rằng hiện tại hai chúng ta phải ăn đưá»ng ngá»§ đất, thì tôi dù muốn dù không cÅ©ng chẳng nghÄ© đến khách sạn?
Hồ Bất Sầu giật mình, ngán sá»± thông minh cá»§a hắn, song y lắc đầu cưá»i khổ:
- Tuy nhiên...
Phương Bửu Nhi cũng lắc đầu:
- Chẳng sao cả, thúc thúc ạ! Bất quá, ngưá»i Ä‘á»c nhiá»u quyển sách tất phải hiểu nhiá»u sá»± Ä‘á»i, cho thúc thúc biết, đó chỉ là má»™t cái hay trong muôn ngàn cái hay cá»§a sách vở. Văn có kém võ đâu?
Bá»—ng Hồ Bất Sầu biến sắc mặt, thấp giá»ng thốt gấp:
- Có tiếng y phục phất trong gió, chắc khách dạ hành nào đó sắp ngang qua đây, chẳng rõ khách có hảo ý hay ác cảm đối với chúng ta, vậy chúng ta hãy đỠphòng!
Y đưa tay xoa xoa trên mặt đất, bốt một nắm bụi, trát lên mặt.
Phương Bửu Nhi thở dài:
- Những ngưá»i theo nghiệp võ, sao cứ má»—i lúc phải đỠphòng? Chẳng lẽ...
Hắn chưa dứt câu, hai bóng ngưá»i đã xuất hiện trong màn đêm.
Ngưá»i bên tả thốt:
- Thá»i khắc còn sá»›m quá! Mà ánh lá»­a kia chừng như khác biệt. Ta nghÄ©, chẳng phải nÆ¡i đây đâu, vậy mà ngươi cứ giục ta đến đây.
Ngưá»i bên hữu đáp:
- Vô luận như thế nào, mình cũng phải đến đây nghỉ chân một lúc.
Ngươi xem kìa, có ai vừa nướng cá đó...
Ngưá»i đó bá» lá»­ng câu nói, ngồi ngay bên cạnh đống lá»­a, trước mặt Hồ Bất Sầu, trên đống lá»­a còn cá, y vá»›i lấy má»™t con, đưa vào miệng cắn liá»n.
Y tự nhiên quá, tưởng chừng những con cá nướng là phần dành cho y.
Y cũng xem luôn Hồ Bất Sầu và Phương Bửu Nhi như những pho tượng vô tri giác, chẳng cần nhìn thoáng qua cả hai một cái.
Phương Bá»­u Nhi trừng mắt, gằn giá»ng:
- Hừ! Bằng hữu! Ãt nhất cÅ©ng...
Hồ Bất Sầu nhanh tay bóp mạnh vào lưng hắn, ngầm bảo hắn đừng, đoạn trách hắn:
- Hai vị đại gia ăn cá cá»§a chúng ta là vinh hạnh cho ta lắm, ngươi trẻ nít biết gì lại dám hằn há»c?
Quả nhiên hỠHồ trách vỠđể ve vuốt tự ái của kẻ kia, y chẳng sanh sự trong khi chưa cần thiết lắm, trong tình cảnh của y và Phương Bửu Nhi nhẩn được bao nhiêu có lợi bấy nhiêu, vừa dấu được hành tung.
Y Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, hướng sang ngưá»i lạ mặt tiếp nối:
- Hai vị cứ tự nhiên cho, những con cá nầy tiểu nhân nướng sẵn để cung kiến hai vị đấy!
Nướng sẵn để cung kiến? Y há»› rõ rệt, bởi làm sao y biết được hai ngưá»i kia sắp đến đây mà nướng sẵn, dành phần? Vả lại y biết há» là ai, mà cất lòng cung hiến cái ăn?
Ngưá»i bên tả bật cưá»i âm trầm:
- Không ngá» má»™t ngốc tá»­ như ngươi lại có nhãn lá»±c, biết xét ngưá»i!
Hà hà, khá lắm, nếu chẳng vậy thì...
Ngưá»i bên hữu miệng còn ngồm ngoàm cá, tiếp nối:
- Nếu chẳng vậy thì bá»n ta sẽ nướng hai ngươi, ăn như ăn cá!
Phương Bá»­u Nhi sôi giận, cắn chặt hai hàm răng, ánh mắt bừng lá»­a Ä‘á», ánh mắt chá»›p luôn luôn, hắn nhìn ngưá»i bên tả, như muốn vặn cổ y ngay.
Ngưá»i bên tả, có gương mặt trắng bệch, màu trắng vô tình cảm, thân vóc y gầy đét, vận chiếc áo dài bằng gấm màu hồng, trông thoáng qua cÅ©ng có thể Ä‘oán thị hiếu cá»§a y là tá»­u sắc.
Ngưá»i bên hữu dáng cao trên tám thước, cÅ©ng vận áo gấm, râu ngắn viá»n quanh cằm.
Cả hai Ä‘eo nÆ¡i lưng má»™t chiếc bao chừng nặng lắm, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t thanh Ä‘ao lá»§ng lẳng nÆ¡i hông.
Ngưá»i râu ngắn ăn má»™t lúc hết hai con cá nướng. Ngưá»i ốm cao đứng má»™t bên nhìn đồng bạn, lắc đầu thở dài:
- Ngươi...
Bá»—ng y quay phắt ngưá»i lại, tay nắm chặc chuôi Ä‘ao, hét lên:
- Kẻ nào đó?
Từ trong màn đêm, có tiếng lanh lãnh đáp vá»ng lại:
- Giang Bắc Nhất Trận Phong! Ta đi không tiếng, ta đến không tăm!
Câu đáp vừa buông dứt, má»™t bóng ngưá»i xuất hiện trước đống lá»­a còn cháy cao ngá»n.
Ngưá»i đó là má»™t thiếu niên, xác ốm, trên lưng cÅ©ng có má»™t chiếc bao như hai ngưá»i kia.
Ngưá»i râu ngắn múc múc xương cá trắng phếu, thấy hết thịt liá»n quăng xa xa, Ä‘oạn đưa tay áo lau vá»™i mép cất tiếng cưá»i ha hả:
- Tưởng ai! Không ngỠlại là Phong lão đệ! Lại đây, lại đây! Còn mấy con cá nướng đây, ăn với ta đi!
Ngưá»i má»›i đến bật cưá»i giòn:
- Từ xa, tiểu đệ trông thấy ánh lá»­a tưởng đâu là ngá»n Linh Không Thần Há»a, nên hối hả chạy đến. Bất ngá» lại gặp Bưu Hổ nhị vị nhân huynh!
Nghe nói đến bốn tiếng Linh Không Thần Há»a, ngưá»i râu ngắn thoáng biến sắc mặt, hấp tấp há»i:
- Vậy ra Phong lão đệ có tiếp được Thần Mộc Lịnh nữa à? Chắc Phong lão đệ mang lễ vật đến đây phải không?
Y vừa nói, vừa đảo mắt nhìn quanh sợ có kẻ nghe ngóng.
Ngưá»i má»›i đến chính là Nhất Trận Phong, mỉm cưá»i đáp:
- Tiếp được Thần Má»™c Lịnh rồi, tiểu đệ lo quấn lên, phải mất đến hai mươi hai đêm trá»n, đánh cướp đúng hai mươi ba nhà má»›i thu thập má»™t số lá»… vật đạm bạc!
Ngưá»i râu ngắn cÅ©ng cưá»i, thốt:
- Chứ bá»n ta lại sẵn bạc vàng châu báu gì? CÅ©ng phải bố đầu nầy, hốt đầu kia, gom góp được phần nào, tuy chẳng xứng đáng lắm, song tạm gá»i là khả quan.
Nhất Trận Phong khoát khoát tay:
- Äừng láo! Còn ai chẳng biết nhị vị nhân huynh tích trữ rất nhiá»u bảo vật bạc vàng? Thiết tưởng, có vật gì tiểu đệ mang hiến vật ấy, quyết chẳng vay mượn đâu mà hai nhân huynh sợ!
Cả ba cùng cất tiếng cưá»i vang.
Phương Bửu Nhi nghe chúng đối thoại với nhau, bất giác sững sỠlâu lắm, hắn mới bấm khẽ Hồ Bất Sầu, rỉ bên tai y:
- Thì ra chúng là những tên cưá»ng đạo!
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Äại cưá»ng đạo nữa là khác! Chúng là những tay có hạng lắm. Phàm là khách giang hồ ai ai cÅ©ng nghe danh biết chúng! Chúng giết ngưá»i không há» chá»›p mắt. Hai tên tá»›i trước, má»™t là Phấn Bưu, còn má»™t là Thiết Hổ. Tên đến sau như chúng đã gá»i nhau chính là Nhất Trận Phong. Phấn Bưu và Thiết Hổ, lập căn cứ tại Bạch Mã SÆ¡n, còn Nhất Trận Phong thì hành tung vô định, này đây mai đó, lại độc lá»±c hành nghá», chẳng gia nhập vào nhóm cưá»ng đạo nào cả.
Phương Bửu Nhi trầm ngâm một chút:
- Chúng từ những nÆ¡i riêng biệt bá»—ng nhiên đến đây cùng má»™t lúc, không lẽ chúng có ước hẹn vá»›i nhau? Trong vùng nầy có nhà nào thừa tiá»n dư bạc mà chúng định đánh cướp chăng?
Hồ Bất Sầu lắc đầu:
- Chúng chẳng ước hẹn nhau mà cÅ©ng chẳng đánh cướp nhà ai quanh vùng này cả. Suy qua cuá»™c đối thoại cá»§a chúng, ta có thể Ä‘oán là chúng tiếp được tín vật cá»§a nhân vật nào đó vô cùng lợi hại, đòi chúng đến đây, nên tên nào cÅ©ng trang bị lá»… vật chúc mừng, và nhân vật đó ước hẹn nÆ¡i nào phóng há»a, chúng hãy đến nÆ¡i đó, cho nên thấy lá»­a nướng cá cá»§a chúng ta, chúng lầm rồi đồng đổ xô vỠđây!
Y trầm ngâm một lúc:
- Thần Mộc Lịnh! Thần Mộc Lịnh! Nhân vật nào có Thần Mộc Lịnh?
Hắn phải ghê gá»›m lắm mÆ¡i Ä‘iá»u động nổi bá»n đại cưá»ng đạo nầy!
Phương Bửu Nhi xì một tiếng:
- Ghê gá»›m gì? Bất quá cáo lão nào đó, chỉ là má»™t con cáo già, cao thá»§ Ä‘oạn ngồi má»™t chá»—, thu cá»§a bốn phương, có khác gì ÄÆ¡n Hùng Tín ngày xưa ngồi không chia cá»§a.
Một cơn gió nhẹ chợt quét qua.
Phấu Bưu, Thiết Hổ và Nhất Trận Phong cùng đứng nhanh lên, cùng hướng mắt vỠmột phía:
- Kẻ nào đó?
Không có tiếng đáp, nhưng có tiếng chân ngưá»i. Tiếng chân vang lên trầm trá»ng, vì quá trầm trá»ng nên phải thận trá»ng.
Cả ba lộ vẻ khẩn trương ra mặt. Thiết Hổ nóng tính hơn hết, rút thanh đao dài bên hông cầm tay, hét to:
- Kẻ nào đó, nếu không chịu lên tiếng, đừng trách ta tàn nhẫn...
Y khá»i phải nôn nóng, câu nói cá»§a y chưa dứt tròn ý, má»™t bóng ngưá»i đã hiện rõ trong tầm mắt.
Ngưá»i đó là má»™t lão bà, vóc thấp, mập mạp, đầu bạc phÆ¡, tóc rụng độ ná»­a, thành chiếc đầu gần như sói. Bà vận chiếc áo rá»™ng, dài, bằng bố, khắp chiếc áo Ä‘á»u có túi, phá»ng tính có hÆ¡n mưá»i lăm mưá»i sáu túi, hình thức bất đồng.
Tay bà cầm má»™t chiếc trượng, dài độ chín thước, dÄ© nhiên trượng phải cao hÆ¡n hình vóc cá»§a bà. Bà vừa Ä‘i vừa thở, ra dáng mệt nhá»c lắm.
Bà cứ bước những bước chân chậm chạp, trầm trá»ng, tiến thẳng đến bên đống lá»­a, ngồi xuống tá»± lẩm nhẩm ; - Äêm thu mà gặp ngá»n lá»­a như thế nầy, nghe ấm áp lạ! Khoái quá!
Khoái quá!
Phương Bá»­u Nhi nhìn bà ta, nhận ra, gương mặt bà rất tròn, miệng tươi như có nụ cưá»i gắn mãi mãi nÆ¡i vành môi, giá»ng nói cá»§a bà ấm dịu, thần thái bà rất an tưá»ng.
Hắn không khá»i lo sợ cho bà, hắn Ä‘oán chừng ba tên cưá»ng đạo thế nào cÅ©ng gây sá»± vá»›i bà, mà bà thì hiá»n lành như vậy, làm sao tránh khá»i thá»§ Ä‘oạn tàn độc cá»§a chúng?
Lão bà ung dung đưa tay vào má»™t chiếc túi, lấy ra má»™t trái đào, kè vào má»§i ngá»­i. Chừng như bà thèm ăn lắm, nhưng lại tiếc, cứ ngá»­i mãi, ngá»­i má»™t lúc rồi hạ xuống miệng, cắn má»™t miếng, nhai nhóc nhách, mắt chá»›p sáng ngá»i ra vẻ thích thú lắm.
Bà ăn, chốc chốc lại chép chép miệng, tiếc từ má»™t chút mùi thÆ¡m cá»§a quả đào thoát ra ngoài, bà thản nhiên ăn, tưởng chừng như chẳng há» trông thấy ba tên cưá»ng đạo lăm lăm vÅ© khí trong tay, đứng nhìn bà chẳng chá»›p mắt.
Chúng nhìn bà, gương mặt chúng dần dần biến sắc, chúng đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cùng tra vÅ© khí vào vá», cùng quỳ xuống.
Äến lúc đó thì chúng lá»™ vẻ kinh khiếp rõ rệt trên mặt. Chúng quỳ nhưng chẳng nói năng gì liá»n.
Mặc chúng quỳ, lão bà cứ ăn xong quả đào, bà ta lấy trong chiếc túi khác, một nắm hạt đào rang tiếp tục ăn.
Bà cÅ©ng chẳng buồn nhìn đến ba tên cưá»ng đạo.
Phương Bá»­u Nhi trông cái cảnh đó vừa buồn cưá»i vừa kinh hãi. Hắn cưá»i vì bá»n cưá»ng đạo trước đó, hùng hổ làm sao, giá» chẳng khác nào những con mèo bị cắt tai. Hắn cưá»i vì lão bà cao niên ká»· như thế đó, thích ăn vặt như trẻ nít, áo bà rất nhiá»u túi, nhưng chẳng chứa đựng gì khác hÆ¡n là những quả những hạt, cho bà ăn vặt...
Hắn kinh hãi vì bá»n cưá»ng đạo là những hung thần ác sát, vậy mà gặp bà rồi, lại riu ríu quỳ xuống, tá» vẻ ngoan ngoãn như chó con. Hẳn bà phải là má»™t nhân vật thượng đỉnh trong giang hồ nên chúng má»›i kính nể đến độ đó.
Qùy một lúc, chẳng thấy lão bà nhìn lại, chẳng nghe lão bà bảo gì, Thiết Hổ đặng hắng mấy tiếng, đoạn thốt:
- Anh em Bưu Hổ bái kiến Vạn lão phu nhân!
Lão bà day mặt vá» hướng chúng, nhướng mắt nhìn má»™t lúc lâu, bà má»›i cưá»i hì hì cất tiếng:
- À! Các ngươi chào ta phải không? Äứng dậy Ä‘i, ta già rồi, mắt đã má» rồi, chẳng trông thấy gì rõ rệt! Thật ta có phần nào không phải đấy!
Bá»n Thiết Hổ càng cúi đầu thấp hÆ¡n, Phấn Bưu ấp úng:
- Không rõ gần đây... Vạn đại hiệp...có được mạnh giá»i chăng?
Vạn lão phu nhân mỉm cưá»i:
- Vạn đại hiệp nào? Trượng phu ta đã chết từ lâu... À! Các ngươi muốn há»i đến đứa con trai vô dụng cá»§a ta phải chăng? Nó thì trá»i đánh cÅ©ng không chết, làm gì chẳng được mạnh giá»i? Khổ cái là từ ngày nó lấy vợ đến nay, chẳng còn săn sóc gì mẹ già cá»§a nó nữa!
Giá»ng nói, giá»ng cưá»i cá»§a bà hiá»n từ quá, bà trách con trai nhưng ai lại chẳng biết bà trách yêu. Phương Bá»­u Nhi trông thấy bà bất giác liên tưởng ngay đến bà ngoại hắn...
Hồ Bất Sầu ngưng trá»ng thần sắc từ lúc Vạn lão phu nhân xuất hiện, y nhìn bà rất ká»·, má»™t lúc lâu tá»± lẩm nhẩm:
- Vạn đại hiệp?... Vạn đại hiệp nào?... Hay là Vân Mộng đại hiệp Vạn Tử Lương, mà bà ta là mẹ của vị đại hiệp đó?...
Bá»n Thiết Hổ đứng lên.
Vạn lão phu nhân mỉm cưá»i há»i:
- Trông tình hình các ngươi, ta đoán các ngươi vì tiếp Thần Mộc Lịnh mà đến đây có phải vậy không?
Thiết Hổ gật đầu:
- Äúng vậy!
Y đáp nhanh quá, Phấn Bưu muốn ngăn lại, nhưng không còn kịp nữa.
Vạn lão phu nhân thở dài:
- Chủ nhân Thần Mộc Lịnh thật ra đã làm một việc phi phận rồi đó!
Äã quy ẩn trong bao nhiêu năm, mà vẫn còn sá»­ dụng uy tín ngày nào, tùy tiện phát lịnh Ä‘iá»u động các ngươi, lão ấy cứ tưởng rằng mình vẫn còn là Minh Chá»§ Hắc đạo. Thành ra, các ngươi vất vả mang lá»… vật bôn ba trên đưá»ng dài tìm đến đây, cống hiến cho lão!
Bà dừng lại má»™t chút, Ä‘oạn tiếp há»i:
- Mà các ngươi mang những món gì đó, có thể cho ta nhìn thấy được chăng?
Ba tên đại cưá»ng đạo nhìn nhau má»™t thoáng, gương mặt tên nào cÅ©ng lá»™ vẻ khó khăn. Chúng còn do dá»±, Vạn lão phu nhân cưá»i nhẹ thốt:
- Không lẽ cho ta xem một chút lại chẳng được sao?
Chúng còn làm sao hơn?
Phấn Bưu hấp tấp đáp:
- Vạn lão phu nhân đã dạy, tự nhiên chúng tôi phải vâng!
Rồi cả ba cùng hạ chiếc bao trên lưng xuống, cùng mở ra, tuôn những báu vật bên trong đổ bừa bãi trước ánh lửa hồng.
Những báu vật đó toàn là những món hi hữu trên thế gian, chá»›p ngá»i dưới ánh lá»­a. Phương Bá»­u Nhi dù sanh trưởng trong dư giả, cÅ©ng phải chóa mắt.
Tuôn những báu vật đó ra rồi, ba tên cưá»ng đạo cùng lá»™ vẻ cao ngạo, chúng cưá»i nhẹ há»i:
- Lão phu nhân xem, những vật nầy mang đến mừng Chủ nhân Thần Mộc Lịnh, có xứng đáng không?
Vạn lão phu nhân vẫn giữ nụ cưá»i hiá»n hòa:
- Những báu vật đó, mang cống hiến cho bậc vua chúa, kể ra thừa xứng đáng nữa là khác, song...
Thiết Hổ vá»™i há»i:
- Song làm sao, hở phu nhân?
Vạn lão phu nhân Ä‘iá»m nhiên:
- Song đem cống hiến cho Chủ nhân Thần Mộc Linh, ta e quá đạm bạc.
Nhất Trận Phong biến sắc trước. Phấn Bưu và Thiết Hổ biến sắc sau.
Cả ba cùng trố mắt nhìn lão bà.
Lâu lắm, Thiết Hổ mới ấp úng:
- Äạm bạc?...
Vạn lão phu nhân gật đầu:
- Äạm bạc lắm. Trừ phị..ba phần gá»™p lại làm má»™t, may ra khả dÄ© tạm gá»i là được! Thật tình ta chỉ sợ Chá»§ nhân Thần Má»™c Lịnh bắt tá»™i các ngươi khinh thưá»ng ngưá»i!
Bà đưa tay vào má»™t chiếc túi khác, lấy ra mấy trái ô mai rim đưá»ng híp mắt lại, vừa nhai vừa chép chép miệng. Bà thản nhiên ăn, thích thú ăn, tưởng chừng bình sanh không gì hấp dẫn bà bằng những quà vặt.
Phấn Bưu, Thiết Hổ cấp tốc thu xếp các món đồ cá»§a chúng vào bá»c, cá»™t dây cẩn thận, cho lên lưng, rồi lùi lại mấy bước.
Äá»™t nhiên, Nhất Trận Phong giương đôi mắt, bắn tinh quang sáng ngá»i sang cả hai bên cưá»i khanh khách:
- Vạn lão phu nhân đã nói thế, tại hạ tưởng hai vị nên làm phương tiện cho tại hạ là phải hơn!
Thiết Hổ cao giá»ng:
- Làm phương tiện như thế nào?
Nhất Trận Phong mỉm cưá»i:
- Ba phần riêng rẽ chẳng phần nào đủ giá trị để cung hiến Chá»§ nhân Thần Má»™c Lịnh, chi bằng hai vị nên nhưá»ng hai phần đó cho tại hạ, nhập vá»›i phần riêng, còn hai vị thì hãy trở vá», sắm sá»­a phần khác tươm tất hÆ¡n. Như vậy là tiện lợi cho cả ba chúng ta.
Thiết Hổ hét to:
- Vô lý! Ngươi muốn cướp báu vật của anh em ta?
Nhất Trận Phong rít má»™t tràng cưá»i ghê rợn:
- Nhất Trận Phong này không đến ná»—i có thái độ đó vá»›i các vị đâu, mà dù tại hạ muốn cướp, hai vị cÅ©ng chẳng ngăn cản được! Tại hạ mong hai vị nên thức thá»i má»™t chút, thà đắc tá»™i vá»›i hai vị, còn hÆ¡n là bị Chá»§ nhân Thần Má»™c Lịnh quở trách.
Thiết Hổ quát lớn:
- Câm ngay! Ngươi làm gì nổi bá»n ta mà dám cao ngạo?
Nhất Trận Phong trầm giá»ng:
- Thế là các vị nhất định bắt buộc tại hạ phải ra tay? Giả sử tại hạ lỡ giết chết các vị, thì chẳng hóa ra oan uổng cho các vị chăng?
Thiết Hổ sôi giận:
- Ngươi giết bá»n ta hay bá»n ta giết ngươi?
Câu nói vừa buông dứt, Phấn Bưu và Thiết Hổ cùng rút trưá»ng Ä‘ao.
Nhất Trận Phong cưá»i lạnh, tháo chiếc thắt lưng quét ra má»™t vòng biến thành má»™t trưá»ng thương rá»™ng bản sáng như bạc.
Vạn lão phu nhân không nhìn đến há» ná»­a mắt, tá»± nhiên cắn ô mai nhai nhai, chép chép, mắt vẫn híp lại như thưá»ng. Gương mặt bà vẫn còn mãi vẻ tư tưởng hiá»n hậu, nÆ¡i khoé miệng nụ cưá»i tươi vẫn gắn chặt như từ thuở nào, chẳng há» tắt.
Hồ Bất Sầu theo dõi diá»…n tiến cá»§a má»i ngưá»i tại cục trượng, y thái độ thầm nghÄ©:
“Lão bà nầy xem thì ôn nhu hòa dịu lắm, nhưng cái tâm cá»§a bà tàn độc làm sao! Chỉ dùng má»™t câu ngắn ngá»§i, lại có thể khích cả ba cùng đưa nhau vào cuá»™c tá»­ chiến! Ngưá»i ta sắp đánh nhau trí mạng, mà bà vẫn thản nhiên được, nham hiểm thật.†Biết vậy, há» Hồ dù can thiệp để ngăn chận má»™t cuá»™c chiến vô lý cÅ©ng chẳng thá»±c hiện ý muốn được, bởi còn bao nhiêu việc bên mình, mà toàn là những việc khẩn cấp, nếu rầy vào việc ngưá»i, sá»± tình biết đến bao giá» dứt khoát, chẳng hóa ra chậm trá»… việc mình sao?
Y đành bất động, chỉ lấy mắt nhìn.
Y bất động, song Phương Bửu Nhi không dằn được bất bình, hắn kêu lên:
- Lão thái thái đã xem lá»… vật cá»§a ngưá»i, tại sao không cho ngưá»i xem lá»… vật cá»§a thái thái? Như vậy có bất công chăng?
Vạn lão phu nhân mở mắt ra, cưá»i nhẹ:
- Tiểu tử, ngươi nói gì đó?
Nhưng Phương Bá»­u Nhi không lập lại câu há»i. Có lẽ hắn há»i như thế, do má»™t dụng ý nào khác hÆ¡n là muốn xem lá»… vật cá»§a bà.
Và cái dụng ý cá»§a hắn, bá»n Phấn Bưu, Thiết Hổ và Nhất Trận Phong hiểu rõ, há» là những tay lão luyện giang hồ, dù kém võ công chứ kinh nghiệm có thừa, so vá»›i bất kỳ ai.
Cả ba cùng thu võ khí, Phấn Bưu cưá»i lá»›n thốt:
- Buồn cưá»i thật!
Y không đợi hai ngưá»i kia há»i, cưá»i tiếp luôn:
- Chúng ta toàn là những kẻ to đầu, cao tuổi, mà không nghĩ đến việc xem lễ vật của Vạn lão phu nhân, phải chỠmột tiểu tử đỠcập đến mới nhớ ra!
Nhất Trận Phong phụ há»a:
- Phải đó! Chúng ta cần xem lễ vật của lão phu nhân như thế nào, để dùng làm tiêu chuẩn chu biện cho thích đáng!
Phấn Bưu còn đi xa hơn, không cần dè dặt sợ hãi như trước:
- Ta chỉ sợ lão phu nhân trong khi khẩn cấp, không kịp sắm sá»­a lá»… vật, nên nảy sanh ác ý khích ná»™ chúng ta, cho chúng ta đánh toi mạng cướp phần cá»§a nhau, dÄ© nhiên đánh mãi thì bá»n chúng ta sẽ chết dần, cuối cùng thì bà ta chẳng cần phí sức lắm cÅ©ng hạ được kẻ sống sót, chiếm luôn cả ba phần. Như thế có phải khá»e chăng?
San bằng được bất hòa, ba tên cưá»ng đạo giỠđây liên kết vá»›i nhau, chúng cùng lùi lại ba bước, cùng đứng ngang nhau giăng thành hàng chữ nhất, cùng nhìn thẳng đến Vạn lão phu nhân.
Chúng không quên ngầm vận công, chuẩn bị ứng phó nếu Vạn lão phu nhân xuất thủ bất thình lình.
Vạn lão phu nhân khẽ thở dài, vẫn vá»›i giá»ng dịu hiá»n thốt:
- Các ngươi xem nhẹ ta quá! Äây các ngươi xem!
Bà ta đưa vào má»™t chiếc túi, lấy ra má»™t xâu mưá»i hai hạt ngá»c chói màu tím sậm, má»—i hạt to cỡ quả trứng chim câu.
Vốn là những tay lục lâm, cưá»ng đạo, bá»n Phấn Bưu Thiết Hổ và Nhất Trận Phong còn lạ gì loại châu ngá»c trên Ä‘á»i. Chúng xem ngá»c còn tinh vi hÆ¡n thợ ngá»c. Trông thấy mưá»i hai viên ngá»c cá»§a Vạn lão phu nhân tất cả cùng biến sắc mặt, cùng trố mắt, thừ ngưá»i. Bình sanh chúng chưa từng trông thấy má»™t loại ngá»c nào vừa đẹp vừa to như thế.
Chúng muốn nhìn sát mắt nhưng còn dè dặt bước tới một bước, rồi ngập ngừng, rồi bước.
Vạn lão phu nhân cưá»i nhẹ:
- Cứ bước tới mà xem, ta chẳng làm gì hại đến các ngươi đâu đừng ngại.
Chúng cùng bước tới, nghiêng mình nhìn, vừa nhìn vừa nói:
- Vô giá! Vô giá! Äáng thẹn cho chúng ta, bôn tẩu giang hồ trong bao nhiêu năm, thế mà tầm mắt vẫn còn hẹp, chưa từng trông thấy vật quý như thế này!
Bá»—ng hÆ¡n mưá»i đạo hắc quang chá»›p lên, từ lòng bàn tay Vạn lão phu nhân bắn ra.
DÄ© nhiên, cái đích là ba tên cưá»ng đạo.
HÆ¡n mưá»i đạo hắc quang đó nhắm vào yếu huyệt cá»§a chúng lão vút tá»›i.
Như chưa vừa lòng vá»›i bao nhiêu đạo Hắc quang đó, Vạn lão phu nhân cho tay vào túi áo, láy ra hạt đào, hạt hạnh nhân, hạt ô mai, lao vút theo. Thá»§ pháp cá»§a bà vừa nhanh vừa chuẩn, dù cho bá»n Phấn Bưu có đỠphòng cÅ©ng chẳng mong gì tránh kịp, huống hồ bà xuất thá»§ đột ngá»™t.
Chúng có bao giá» tưởng những chiếc túi cá»§a bà ta, lại chứa toàn ám khí, mà ám khí chẳng phải là những vật chế luyện vá»›i hình thức riêng biệt như khách giang hồ thưá»ng dùng. Ãm khí cá»§a bà là những món quà vặt, bình thưá»ng thì thưởng thức nó, khi cần thì bà dùng nó làm ám khí, thừa lợi hại hạ địch như những ám khí thá»±c sá»±.
Vì chẳng ngỠnhư vậy, chúng lãnh đủ. Bất quá, chúng chỉ tránh né được một vài vật đầu tiên, song những hạt đào, hạt hạnh nhân, hạt ô mai bắn ra tới tấp, chúng làm sao tránh kịp?
Rồi ba tiếng rú vang lên, ba tên cưá»ng đạo ngã nhào má»™t lượt. Má»—i tên hứng ít nhất cÅ©ng mưá»i hạt, hạt nào cÅ©ng ấn sâu vào da thịt tưởng chừng như xác thân chúng có khảm những hạt đào, hạt hạnh nhân, hạt ô mai.
Hai tên kia có lẽ đã tắt thở, chỉ còn má»—i má»™t mình Thiết Hổ, có sá»±c chịu đựng khá, y phá»u phào há»i:
- Bà đã có xâu ngá»c đó, chưa đủ sao, còn bày kế lừa chúng tôi Ä‘oạt báu vật cá»§a chúng tôi? Dù sao, thá»§ Ä‘oạn cá»§a bà tàn độc quá.
Vạn lão phu nhân lắc đầu, thở dài:
- Bá»n ngươi thật là ngu xuẩn! Trên thế gian này làm gì có ngá»c màu tím?
Thiết Hổ sững sốt, không rõ vì giận hay vì tức là mình ngốc, y nghe mồ hôi hạt, đượm đầy trán, rÆ¡i xuống áo ròng ròng. Má»™t lúc sau, y cố gom toàn lá»±c há»i:
- Thế vật gì trong tay bà?
Vạn lão phu nhân cưá»i nhẹ:
- Kẹo ô mai, sênh đưá»ng pha màu tím trông bóng ngá»i, món quà ta ưa thích nhất, bất cứ đến thị trấn nào, ta phải tìm mua cho kỳ được má»™t má»›, bá» trong túi ta ăn suốt ngày suốt đêm trừ lúc ngá»§. Ngươi có quáng manh chăng mà không nhận ra?
Thiết Hổ giương tròn mắt, đôi tròng suýt lá»t ra ngoài, hét lên má»™t tiếng to:
- Tức chết ta thôi!
Rồi y nấc nấc mấy tiếng tắt lịm.
Vạn lão phu nhân nhìn ba xác chết nằm vật trên mặt đất, lại lắc đầu, lại thở dài:
- Äáng tiếc! Äáng tiếc!
Phương Bá»­u Nhi mục kích cảnh tình cá»§a ba tên cưá»ng đạo, không khá»i tức uất Vạn lão phu nhân xuất thá»§ tàn độc, sát hại ba mạng ngưá»i như má»™t trò đùa, hắn chưa nói gì, bà ta lại thở dài tiếc rẻ, hắn càng tức uất hÆ¡n thầm nghÄ©:
“Äã biết tiếc sao còn hạ thá»§ Ä‘oạn?†Vạn lão phu nhân tặc lưỡi, tiếp nối:
- Ta chỉ còn có bao nhiêu đó thôi, chúng bắt buộc ta phải hủy hoại tất cả, đáng hận thật!
Bà đứng lên, bước tá»›i cạnh các xác chết, vạch áo chúng gỡ từng hạt đào, hạt hạnh nhân, hạt ô mai lút sâu vào da thịt chúng. Hạt nào cÅ©ng có vấy máu, có hạt Ä‘á»ng chảy ròng ròng.
Bà quẹt những hạt đó trên áo chúng cho sạch máu, đoạn bỠvào túi.
Phương Bá»­u Nhi vỡ lẽ, thì ra bà tiếc mấy món quà cá»§a bà, chứ chẳng tiếc mạng sống cá»§a bá»n cưá»ng đạo.
Trá»i! Những hạt đó vấy máu tanh hôi, bà chỉ quẹt sÆ¡ cho khô rồi cất vào mình, định ăn bằng thích chứ chẳng bá». Hắn nghÄ© đến Ä‘iá»u đó, lợm giá»ng nôn khan, nhưng bụng hắn chứa đầy cá nướng, hắn vừa nôn bao nhiêu cá tuông ra rồn rá»™t.
Hồ Bất Sầu lúc đầu nghe Phương Bá»­u Nhi hạch há»i Vạn lão phu nhân Ä‘oán chắc sẽ có đại há»a đến nÆ¡i, rồi bây giá» hắn lại nôn má»­a, như vậy thế nào Vạn lão phu nhân cÅ©ng quở trách, mà bà ta quở trách thì chỉ còn có nước cúi đầu chá» bà ta giết, chứ chẳng còn làm gì khác nÆ¡i được, y sợ quá, vá»™i bế xốc Phương Bá»­u Nhi lên, dợm chân chạy Ä‘i.
Má»™t tràng cưá»i ha hả vang lên, Vạn lão phu nhân đã đứng án trước mặt y rồi. Bà há»i:
- Tiểu tử đó, con cái nhà ai, lại thông minh thế?
Hồ Bất Sầu không nói năng chi cả, xoay ngưá»i ná»­a vòng, nhún chân vá»t lên cao, xoay mình tạt qua, đáp xuống chạy Ä‘i liá»n.
Nhưng y vừa chấm chân xuống đất, Vạn lão phu nhân nhanh hơn, đã đáp xuống trước mặt y.
Bà cưá»i gằn:
- Tại sao ngươi chạy trốn ta? Tiểu tử thông minh như thế kia, ta có lòng nào làm thương hại đến hắn sao?
Hồ Bất Sầu chẳng thế nào chạy khá»i tay bà được, đành đứng nguyên tại chá»—, suy nghÄ© tìm cách đối phó.
Phương Bá»­u Nhi vùng vẫy, vuá»™t khá»i tay Hồ Bất Sầu, hắn đứng thẳng ngưá»i cất cao giá»ng há»i:
- Äã không làm gì thương tổn đến tôi, lại không chịu phóng thích tôi, thế bà muốn làm gì tôi?
Vạn lão phu nhân cưá»i dịu:
- Già như ta, thấy trẻ thông minh, ai mà chẳng mến, đã mến thì phóng thích làm sao được. Ãt nhất ta cÅ©ng phải nâng niu má»™t lúc chứ? Lại đây lại ăn quà vá»›i ta!
Bà lấy mấy hạt đào, hạnh nhân, ô mai vấy máu, trao cho Phương Bửu Nhi. Giết chết hắn, hắn chẳng bao giỠtiếp nhận đừng nói là ăn.
Vạn lão phu nhân cưá»i lạnh:
- Tiểu tử không ăn mà được với ta à? Có vấy máu ăn càng ngon chứ sao?
Bà giết ngưá»i, bà cưỡng ép ngưá»i ăn những vật đẫm máu, vậy mà cá»­ chỉ cá»§a bà hết sức dịu hiá»n, lá»i nói cá»§a bà hết sức êm nhẹ, gương mặt hết sức từ tưá»ng.
Phương Bửu Nhi giận quá mắng to:
- Lão yêu phụ! Lão độc bà! Lão quái vật! Cũng có ngày ngươi bị thiên hạ mổ bụng, moi tim lột da!
hết: Hồi 01, xem tiếp: Hồi 02
Tài sản của danangcity