Khi Mạc Hàm tỉnh lại thì trời đã tối đêm, hắn vừa nhấc đầu lên chợt thấy ánh mắt lo lắng của Đại Lệ, nhìn kỹ thêm một lần lại thấy An Na và Lạp Đinh cũng có mặt. Mạc Hàm cười mở miệng: "Các ngươi đều cũng ở đây a? Ta biết ta đẹp trai nhưng cả ngày nhìn còn chưa đủ sao." Đại Lệ đứng một bên lo lắng trách cứ bảo: "Huynh như thế nào lại vô tâm vậy a, minh tưởng cũng không bố kết giới, nếu xảy ra chuyện gì thì sao." Mạc Hàm cười trả lời: "A a, là ta nhất thời sơ ý lần sau sẽ không." Mặc dù Đại Lệ trách cứ nhưng hắn lại cảm thụ trong giọng nói nàng nồng đậm quan ái, Mạc Hàm chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, hơn nữa Mạc Hàm cũng biết có tiểu mạc bên người hắn canh chừng thì người có thể đả thương hắn đếm được trên đầu ngón tay.
Mạc Hàm nhìn Lạp Đinh kỳ quái hỏi: "Vậy còn ngươi, như thế nào còn không nghỉ ngơi a." Lạp Đinh thản nhiên trả lời: "Lão Đại minh tưởng ta tự nhiên phải ở bên cạnh bảo hộ rồi, ta đã nói rồi muốn đả thương hại ngươi trừ phi trước hết giết ta." Mạc Hàm cảm kích nói đến: "A a, vậy thật sự đa tạ ngươi."
Một bên An Na không cam lòng thét lên: "Mạc Hàm ca ca còn có muội nữa mà, muội cũng ở bên người huynh a." Mạc Hàm cười trả lời: "A a, đương nhiên không quên được tiểu An Na của chúng ta, cũng cám ơn muội nhiều, được rồi, Kiệt Khắc và Nham Thạch đâu?" Mạc Hàm mở miệng hỏi.
Đại Lệ nhanh nhảu đáp: "Bọn họ đến tửu điếm bổ sung nhu yếu phẩm, cũng thuận tiện ghé công hội khảo hạch thực lực mình, hẳn là sắp trở lại, chúng ta ra phía trước đi đã, bây giờ đến phiên bọn họ."
Nói xong đắc ý chỉ vào cấp bật huy chương trên ngực mình cho Mạc Hàm xem, trong miệng vui vẻ nói: "Đẹp mắt không?" Mạc Hàm nhìn chằm chằm ngực Đại Lệ sắc mặt mê muội nói: "Đẹp mắt, nhìn thật tốt a." Đại Lệ cảm giác được ánh mắt Mạc Hàm không đúng, vừa nhìn theo ánh mắt Mạc Hàm đình lưu tại ngực mình, khuôn mặt đỏ bừng mắng: "Đại sắc lang, huynh xem nơi nào a?"
Mạc Hàm làm vẻ vô tội nói: "Trời, là muội hỏi xem ta đẹp mắt không a." Đại Lệ sầm mặt nói: "Ta gọi huynh xem huy chương, con mắt huynh nhìn nơi nào a?"
Mạc Hàm tiếu mị mị quay về Đại Lệ nói: "Nga hiểu lầm, giải thích sai rồi, là muội tự mình không nói rõ ràng đã bảo ta xem mà, a a, không thể trách ta bất quá đó cũng là sự thậ,t phi thường đẹp mắt a, hắc hắc, ách, là ta nói huy chương của muội phi thường đẹp mắt." Chứng kiến Đại Lệ có dấu hiệu sắp sửa phát tát, Mạc Hàm nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Nga, tiểu mạc đâu?" Mạc Hàm nhìn sơ chung quanh cũng không bong dáng tên tham ăn này.
Lúc này chỉ nghe dưới giường truyền đến một trận ô ô thanh rồi tiểu mạc từ dưới sàng đi ra, trong miệng tiểu mạc đang gặm áp cật không biết nơi nào hay ai mang tới cho nó.
Mạc Hàm cười mắng: "Chỉ biết ăn thôi a, không phải kêu ngươi hộ pháp cho ta sao? Ngươi đi đâu vậy? Làm hại Khải Lỵ bọn họ lo lắng cho ta."
Tiểu mạc ủy khuất hô: ô ô, tựa hồ như đang giải thích. Mạc Hàm vừa cười vừa nói: "Hoàn đính chủy, buổi tối không được ăn." Đáng thương cho đại địa chi hung, tiểu mạc không thể làm gì khác hơn là an tĩnh ngặm miệng ủy khuất nhìn Mạc Hàm, khiến mọi người đều nở nụ cười.
Khải Lỵ ở bên cạnh lên tiếng: "Tốt lắm, huynh chỉ biết khi dễ tiểu mạc." Mạc Hàm quay sang tiểu mạc cười nói: "Hắc hắc, không có chuyện này a, ngươi nói có phải hay không a tiểu mạc?" Nói xong con mắt hung hăng nhìn chằm chằm nó, tiểu mạc bị ánh mắt Mạc Hàm uy hiếp đành không thể làm gì khác hơn là ủy khuất gật đầu. Đại Lệ trợn con mắt lên, cười nói: "Hữu huynh uy hiếp như vậy còn có thể không trả lời sao?"
Mạc Hàm vô tội nói: "ách , không có a , ta không có hiếp bách tiểu mạc a ." đồng thời trong lòng thầm nghĩ đã thành công đổi đề tài.