Hán tử xấu xí nọ thủy chung vẫn không mở miệng, cổ tay nhích động lập tức song câu bay múa, cước đạp một loại bộ pháp kì quái, mỗi câu đánh ra đều vang lên một tiếng như tiếng sấm vang rền giữa trời không. Câu phong ập đến mặc dù chưa thể tổn thương Trịnh Khả Trang nhưng cũng khiến hắn hết sức đau đầu. Hán tử xấu xí nọ so với Trịnh Khả Trang còn đau đầu hơn, “Phân thân thác cốt thủ” của Trịnh Khả Trang không phải là loại võ công bình thường, chỉ cần hắn không cẩn thận một chút là sẽ trúng chiêu. Đến khi đó khớp xương cùng kinh mạch không bị hủy mới là lạ, cho dù võ công không bị phế thì tu vi cũng sút giảm chẳng còn bao nhiêu. Dù lúc đó vẫn sử ra được bộ câu pháp này nhưng uy lực thì chẳng còn là bao.
Hán tử xấu xí so ra còn cẩn thận hơn Trịnh Khả Trang rất nhiều, chỉ là trên mặt hắn lúc nào cũng giữ vẻ lạnh lùng vô cảm khiến cho ngoại nhân không ai nhìn ra được hắn đang nghĩ gì trong lòng.
Chỉ trong chớp mắt hai người đã trao đổi hơn mười chiêu. Trịnh Khả Trang thân là Phó bảo chủ Phi Ưng bảo lại bị hán tử vô danh này cầm tay cầm chân rất bực mình, hắn nghĩ thầm: “Ta đường đường là một Phó bảo chủ, chẳng lẽ lại không đấu lại một tên tiểu tử vô danh như ngươi!”
Hắn không kiên nhẫn được nữa, hai mắt long lên; tay phải lật lại bổ ra một chưởng, chưởng phong lướt qua thân hình Hán tử xấu xí chợt run lên. Trảo tráo của Trịnh Khả Trang nhanh như chớp chụp lấy cổ tay phải của đối phương. Hán tử xấu xí thấy hắn mạo hiểm như vậy cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, tay phải thu về tay trái xỉa ra một câu đâm thẳng vào lòng bàn tay đối phương. Trịnh Khả Trang chợt mở miệng cười ha hả, bàn tay năm ngón đang khum lại chợt xòe ra, từ chưởng tâm thổ ra một đạo chân khí chấn lệch mũi câu, ngay sau đó cả người lướt tới ngũ trảo nắm chặt lấy cổ tay đối phương. Hán tử xấu xí đang định đánh tiếp câu kia ra thì đã nghe Trịnh Khả Trang giận giữ quát lớn một tiếng đồng thời gia tăng kình lực. Hán tử xấu xí liền cảm thấy cổ tay đau đớn không chịu nổi, giống như vừa bị một thiết chùy đánh trúng vậy, đau đến nỗi cả người run lên, trên mặt toát mồ hôi hột.
Trịnh Khả Trang cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Ngươi chịu thua chưa?
Hán tử xấu xí dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trịnh Khả Trang, Trịnh Khả Trang bị Hán tử xấu xí nhìn đến phát lạnh trong lòng, hắn hơi sợ hãi lại càng nắm chặt tay hơn. Chợt nghe một tiếng “đinh” bén nhọn vang lên, thì ra Hán tử xấu xí nọ đã thả thanh câu từ trong tay trái xuống, đồng thời lạnh lùng nói:
- Ngươi còn không buông tay?
Trịnh Khả Trang rung cổ tay đẩy mạnh Hán tử xấu xí lui ra sau, vừa nghĩ đến ánh mắt hận thù lúc nãy liền nghiến răng nghiến lợi. Nếu không nhân cơ hội này giết hắn đi hoặc chí ít là phế võ công của hắn tức là đã lưu lại hậu họa vô cùng.
Ý niệm xoay chuyển trong đầu hắn lập tức động thân đuổi theo, một đạo chưởng lực cực kì hung mãnh vỗ thẳng xuống thiên linh cái của Hán tử xấu xí. Mọi người thấy vậy đều kêu lên kinh hãi, Tiếu lão đầu giận giữ quát lớn một tiếng:
- Trịnh Khả Trang, không được giết người!
Chưa kịp nghĩ thì một đạo chưởng lực như núi đã áp đến, thủ chưởng của Trịnh Khả Trang chỉ còn cách đỉnh đầu của Hán tử xấu xí có nửa tấc mà thôi. Da đầu của Hán tử xấu xí đã bị chưởng phong sắc bén cắt qua khiến máu chảy thành dòng thế như vẻ mặt của hắn vẫn không chút thay đổi, cũng không hề có hành động phản kháng nào. Trịnh Khả Trang nghe thấy tiếng chưởng phong đang áp đến sau lưng thầm hít vào một hơi rồi xoay người lại, hai tay liên hoàn bổ ra bốn chưởng. Đương trường vang lên một tràng chưởng thanh va chạm vô cùng chói tai, nửa thân trên của Trịnh Khả Trang lắc lư như cây lau trong gió, râu tóc tán loạn trông qua như là đang điên cuồng vậy nhưng vẫn không lui lại một bước nào. Tiếu lão đầu đang ngồi trên mặt đất toàn thân cũng run lên nhè nhẹ, trong lòng nghĩ thầm: “Tiểu tử này nội lực không kém!”
Thấy Hán tử xấu xí nọ cũng chỉ bị rách da chảy máu chứ không phải chịu thương tổn gì lớn, Tiếu lão đầu yên tâm lớn giọng chất vấn:
- Trịnh Khả Trang, hắn đã nhận thua ngươi cần gì phải truy tận sát tuyệt!
Trịnh Khả Trang chỉ cười lạnh vài tiếng rồi trừng mắt nhìn Tiếu lão đầu một cái, không nói gì. Hán tử xấu xí nhìn Tiếu lão đầu một cái rồi nhặt nốt thanh câu rơi trên mặt đất phi thân bỏ đi.
Đương trường ai cũng thấy rất rõ ràng, Hán tử xấu xí nọ đã nhận thua, thậm chí cả vũ khí cũng buông bỏ nhưng Trịnh Khả Trang vẫn không chịu thôi, quyết giết hắn cho bằng được. Loại hành động mượn gió bẻ măng này khiến quần hùng vô cùng khinh thường, không ít người còn mắng hắn là kẻ vô sỉ. Trịnh Khả Trang chỉ yên lặng đứng đó, hai tay chắp lại sau lưng, cặp mặt hơi hé để lộ ra ánh mắt lạnh lẽo; hắn đang chờ có người tiến lên khiêu chiến!
Chợt nghe có một tiếng cười hăng hắc vang lên, một thân ảnh lao ra giữa bãi, Phương Kiếm Minh vội nhìn kĩ mới thấy hóa ra người này chính là Phong trưởng lão của Ma môn. Trịnh Khả Trang thấy người này liền chắp tay hỏi:
- Tôn giá là vị nào trong Ma môn?
Phong trưởng lão cười lạnh đáp:
- Lão phu chính là Phong trưởng lão của Ma môn – Phong Công Độ. Phân thân thác cốt thủ của Trịnh lão đệ quả nhiên là danh bất hư truyền!
Trịnh Khả Trang nghe Phong Công Độ nói vậy liền cười ha hả tiếp lời:
- Nói hay lắm, nói hay lắm! Cẩm chưởng của Phong trưởng lão cũng là Võ lâm nhất tuyệt, như nhau như nhau thôi!
Ngô Thế Minh đang đứng bên cạnh Phương Kiếm Minh thấy hai tên này không ngừng tâng bốc lẫn nhau không nhịn được khinh thường kêu lớn:
- Hai vị không nên nói nhảm làm gì, muốn tỉ thí thì xin nhanh một chút. Lúc này cũng đã trưa rồi, còn có rất nhiều người muốn xuất tràng nữa đó!
Hai người này nghe thế liền hung hăng trừng mắt với Ngô Thế Minh, Ngô Thế Minh cũng chỉ cười cười ngó lơ, giả bộ như không nhìn thấy
Phong Công Độ nhìn sang Trịnh Khả Trang, mở miệng hét lớn một tiếng, song chưởng tựa như con thoi đánh ra. Trịnh Khả Trang cũng không chịu yếu thế lập tức vung chưởng dĩ chiêu đối chiêu. Song chưởng chạm nhau lập tức vang lên một tiếng chưởng phong trầm đục, hai người đều xoay người lui ra sau. Phong Công Độ cười ha hả nói:
- Trịnh lão đệ nội công thật không kém!
Trịnh Khả Trang cũng cười lạnh một tiếng đáp:
- Cũng vừa đủ đối phó với ngươi thôi!
Hai người cơ hồ cùng lúc nhảy lên, chỉ trong chớp mắt lăng không đã tung ra bảy, tám chiêu. Một bên thi triển Cẩm chưởng, bên kia cũng sử tuyệt học Phân thân thác cốt thủ ra dĩ bạo đối bạo không chịu kém nửa phần. Hai người không ngừng di động cước bộ đảo chuyển phương vị không ngừng. Trịnh Khả Trang chân vừa chạm đất liền điểm nhẹ một cái mượn lực tung người lên lộn vòng trong không trung rơi xuống phía sau lưng Phong Công Độ, một tay lập tức vươn ra như muốn chế trụ huyệt đạo trên lưng đối phương vậy. Phong Công Độ đâu có thể bị hắn chế trụ dễ dàng như vậy lập tức lấy eo làm trục sử ra một thức Thiết bản kiều nhẹ nhàng tránh khỏi, hai tay cũng không chậm trễ đẩy ra một chưởng. Chưởng phong uy mãnh vô cùng, Trịnh Khả Trang không dám ngạnh đối vội vàng sử ra một thức “Cáp tử phiên thân” nhanh chóng né sang một bên. Phong Công Độ được thế không bỏ, chân trái đảo qua xuất cước đá xéo vào hông đối thủ. Trịnh Khả Trang biết cước này vô cùng hung mãnh, nếu bị đánh trúng thì xương sườn sẽ lập tức bị nát vụn nên không dám chần chừ, thân hình nhoáng lên xoay người lui lại nửa bước vừa vặn tránh khỏi một cước này của đối phương, song trảo không chậm trễ đưa lên đón lấy cổ chân đối phương.
Sự việc xảy ra chớp nhoáng, mọi người chỉ nghe “Phịch” một tiếng thì đã thấy Trịnh Khả Trang giữ chặt lấy cổ chân đối phương. Không đợi hắn kịp phát lực Phong Công Độ đã mượn lực tung người lên, hữu chưởng nhanh như chớp vỗ xuống bả vai Trịnh Khả Trang. Trịnh Khả Trang rên lên một tiếng, hai tay dùng lực đẩy văng Phong Công Độ ra rồi lùi lại hét lên:
- Họ Phong kia, ngươi thật là hèn hạ!
Nói rồi mở miệng ói ra một ngụm máu. Phong Công Độ rơi xuống đất hai chân cũng run run, hắn không miễn cưỡng được phải ngồi xuống hai tay đặt trên gối trợn mắt cả giận nói:
- Lão phu hèn hạ thế nào?
Trịnh Khả Trang hung hăng trừng mắt với hắn, một tay ôm lấy đầu vai ngồi xuống âm thầm điều tức. Hắn trúng một chưởng của đối phương khiến cho khí huyết sôi trào, Cẩm chưởng thật không phải là loại võ công dễ chịu gì. Mặc dù chịu một chưởng của đối phương nhưng hắn cũng không thiệt, cổ chân Phong Công Độ đã bị trúng Phân cân thác cốt thủ của hắn, cho dù không thể đánh gãy xương cốt nhưng trong vòng ba tháng cũng khó có thể đi lại bình thường.
Hai người bọn họ sau một hồi giao tranh rơi vào cục diện lưỡng bại câu thương khiến cho chúng nhân ồn ào mất một lúc, Tiếu lão đầu cũng không biết phải xử lý như thế nào cho phải thì chợt nghe một giọng cười lớn vang lên, một thân ảnh khổng lồ từ giữa không trung sà xuống giữa sân, một đôi thiết tụ phất qua lập tức chấn nát mấy tảng đá xung quanh thành từng mảnh, người này ngửa mặt lên trời cười ha hả nói:
- Công phu của các ngươi thật quá kém cỏi, không xứng cho ta động thủ. Nếu ai có thể đỡ được một chiêu thiết tụ của ta lão phu lập tức rời đi, tuyệt đối không có ý gì với Thiên Hà bảo lục nữa!
Mọi người vội chú ý nhìn lại mới thấy, người này chính là Trọng Dương lão nhân của Hoàng Sơn phái, thế nhưng nhân sĩ ở đây cũng không nhận ra hắn; chỉ thấy Vl cung kính đứng sau lưng hắn liền tưởng rằng ông ta chỉ là một nguyên lão nào đó của Hoàng Sơn phái, nào ai ngờ ông ta chính là đương kim chưởng môn của Hoàng Sơn phái. Thân phận chưởng môn này nói ra cũng không phải là hữu danh vô thực.
Tiếu lão đầu có nói qua, nếu là cao thủ cùng cấp bậc với bọn họ thì không tham gia đoạt bảo. Nhìn thoáng qua thì tuổi tác Trọng Dương lão nhân cũng chỉ tương đương với mấy người bọn họ nhưng thực ra còn ít tuổi hơn nhiều lắm, nói cho cùng thì Trọng Dương lão nhân cũng chỉ có thể tính là vãn bối của mấy người mà thôi. Nếu đã không phải là cao thủ cùng cấp bậc như họ hay nói cách khác các cao thủ hơn trăm tuổi không được ra tay thì Trọng Dương lão nhân năm nay mới chỉ tám mươi đương nhiên có thể xuất đầu rồi. Bất quá có rất ít người biết về ông ta, chỉ nghe nói ông ta là một cao nhân thế ngoại của Hoàng Sơn phái mà thôi. Nhiều người đang thầm oán trách hắn không nên ra tay, thật ra với thân phận chưởng môn của ông ta dù gì cũng không nên xuất tràng; đệ tử hắn xuất tràng một lần đã là đủ lắm rồi, hắn lại còn muốn đích thân đọat bảo nữa thì thật là quá đáng. Nhưng ở đây dù cho có người bất bình thì cũng có thể làm gì chứ, thế gian này là cường thực nhược nhục!!!