Trần Trì Hiên thấy những người mới đến, thần tình vui vẻ nói : “Các người đến thật đúng lúc, nghĩa đệ của ta là Ngụy Tử Thành đề cử một đồ đệ tốt cho ta, để ta giới thiệu với mọi người hắn tên là Lý Anh Hùng, năm nay mười tuổi.”
Nói xong Trần Trì Hiên kéo tay Thảo Căn đi đến trước mặt ba người, lấy tay chỉ và vị thiếu phụ nói : “Người này chính là sư mẫu của ngươi.”
Vị thiếu phụ này chính là thê tử của Trần Trì Hiên tên là Đường Uyển Như. Đường phu nhân xuất thân nơi vùng đất cực hàn phía bắc, người thiên sanh băng cơ ngọc khiết như mây trắng ngưng tụ mà thành. Tuy đã tuổi đã quá ba mươi từ lâu, nhưng dung nhan chỉ như thiếu nữ hai mươi mấy, vóc dáng thanh mảnh mà đầy đặn, đi đứng uyển chuyển, dung mạo xinh đẹp, cả người toát ra một sức thu hút kỳ lạ. Thiếu phụ không hề trang điểm phấn son, trên thân mặc một trang phục màu anh, vẻ mặt nhã nhặn lịch sự. Tuy là bậc tài sắc tuyệt thế nhưng không hề tỏa ra khí thế trấn nhiếp người khác, tuy đoan trang lịch sự nhưng lại không làm người ta có cảm giác cách xa. Yểu điệu mỹ nữ kết hợp với tuyệt thế anh hùng, Đường phu nhân và Trần Trì Hiên thật là trời sinh một cặp.
“Sư mẫu khỏe a !” Thảo Căn tuy cảm thấy sư mẫu đối với mình rất thân thiết nhưng trong lòng vẫn có chút xấu hổ thẹn thùng.
“Tốt lắm, một đứa trẻ thật là đáng yêu, xem chừng ngươi rất giống sư phụ ngươi thời niên thiếu ! Ha … Tử Thành đúng là đã đưa đến một bảo bối a !” Đương phu nhân cũng tỏ vẻ rất thích Thảo Căn.
“Ha ha Ngụy nghĩa đệ đa lâu rồi không đến thăm ta, thật khiến ta cảm thấy có chút buồn bực, không ngờ hắn lại mang đến cho ta một đồ đệ tốt, coi như xóa hết tội lỗi của hắn … Ha ha … đứa bé kia chính là con gái của ta tên là Thiến Thiến, năm nay chín tuổi là sư muội của ngươi.” Trần Trì Hiên dẫn Thảo Căn đến trước mặt Trần Thiến Thiến nói.
“Sư muội khỏe a !”
Thảo Căn thấy Trần Thiến Thiến có điểm giống với Tiểu Lăng trong lòng cảm thấy thập phần thân thiết, đi thẳng tới định nắm lấy tay Thiến Thiến
“Tay ngươi dơ quá, người lại còn bốc mùi nữa !”
Thiến Thiến thông minh xinh xắn, từ nhỏ đã được cha mẹ cùng các vị trưởng bối trong Thần Kiếm Môn hết mực cưng chiều, thấy cha mẹ yêu thích thằng bé ăn mặc quê mùa đang đứng trước mặt, trong lòng không khỏi xuất hiện chút ganh tỵ, nói to.
Thảo Căn liền vội vàng rút tay lại, trong lòng thầm nghĩ : “Thảo Căn à, ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn nắm tay người ta ? Người ta là thiên kim đại tiểu thư ! Cũng tại ngươi trên đường lên núi đã chơi đùa lấm bẩn quần áo, khiến tiểu sư muội không vui rồi !”
“Thiến Thiến ! Sao lại vô lý như vậy ? Mau xin lỗi sư huynh ngay đi !” Trần Trì Hiên ra vẻ rất không bằng lòng.
“Cha dẫn con đi bắt cá rồi con sẽ xin lỗi sư huynh, dẫn con đi nha cha…” Thiến Thiến níu lấy vạt áo Trần Trì Hiên năn nỉ.
“Tự xem lại mình đi ! Bình thường cha dạy con làm sao ? Sao lại không biết tôn trọng sư trưởng hử ?”
Trần Trì Hiên quả thực có chút tức giận, cho dù là thánh nhân chăng nữa cũng không khỏi chất chứa tâm sự trong lòng, điều làm Trần Trì Hiên phiền lòng chính là đứa con gái rượu này của hắn.
Đường phu nhân thấy Trần Trì Hiên có vẻ tức giận liền nói nhanh : ”Thiến Thiến ngoan ngoãn nghe lời cha đi con, nhanh nhanh nhận lỗi với sư huynh đi.”
“Không cần xin lỗi ! Không cần ! Cũng là do ta có lỗi, ta làm sư muội giận, chính là vì ta …” Thảo Căn liền vội vàng nói.
“Hừ ! Hắn không phải là sư huynh của ta ! Sư huynh chúng ta đi !” Thiến Thiến trước đây chưa từng bị cha mẹ trách mắng lần nào, nhìn thấy cha mẹ vì đứa trẻ ăn mặc làm lũ trước mặt mà giáo huấn mình trong lòng cảm thấy rất bất mãn, liền kéo vị thiếu niên kia rời khỏi thư phòng.
“Thiến Thiến ! Quay lại đây ! Trở về đây !” Đường phu nhân muốn gọi Thiến Thiến quay lại nhưng Thiến Thiến bịt tai lại tiếp tục kéo vị sư huynh kia đi.
Vị thiếu niên kia từ ngoài quay đầu nói vọng lại : “Sư phụ, sư mẫu đồ nhi sẽ trông chừng tiểu sư muội.”
Sắc mặt Trần Trì Hiên lộ rõ vẻ khó xử, Thảo Căn nhất thời không biết làm sao cho phải, hắn gấp đến nỗi cứ chà xát hai lòng bàn tay dơ bẩn với nhau. Đường phu nhân thấy vậy nói : “Trì Hiên, đừng nổi giận mà hại đến thân thể, ta sẽ dạy bảo Thiến Thiến một chập đảm bảo nó sẽ hiểu lễ nghi phép tắc thôi, ông cũng bình tĩnh lại đi… Hài tử Đăng Phong kia cũng chẳng thể trông coi Thiến Thiến được, ta phải đi xem bọn chúng ra sao đây.” Nói xong Đường phu nhân cũng vội vàng bước ra cửa, trước khi đi cũng xoa đầu Thảo Căn một cái, Thảo Căn như cảm nhận được sự ấm áp tình mẫu tử trong lòng cảm thấy dễ chịu vô hạn.
Thảo Căn trong lòng nghĩ có được sư phụ sư mẫu như thế này thật là hạnh phúc. Thật sự vì sư phụ sư mẫu lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng không hề từ chối. Thảo Căn sau khi lớn lên quả thật thực hiện được lời thề của chính mình, nhưng cũng chính điều này và giấc mơ võ lâm vô địch làm cho vận mệnh vốn đã ngang trái của hắn về sau lại trở nên càng gập ghềnh hơn.
Thiếu niên hai mươi tuổi kia tên là Hùng Đăng Phong, chính là nhị đệ tử của Trần Trì Hiên. Đại đệ tử của Trần Trì Hiên là Hùng Đăng Huy chính là ca ca của Hùng Đăng Phong. Một thân võ nghệ đều là chân truyền của Trần Trì Hiên, hành sự va võ công đều có phong thái của sư phụ Trần Trì Hiên, được người trong giang hồ xưng là Quân Tử Kiếm. Năm hai mươi tuổi đã đạt danh hiệu Thần Kiếm Môn Công Tử, là nhân tài nổi bật nhất trong đám thanh niên hậu bối của Thần Kiếm Môn, hiện nay đã hạ sơn tu luyện (Hạ sơn tu luyện chính là truyền thống của Thần Kiếm Môn, điều này sẽ được giải thích trong những đoạn sau) Hiện giờ không có mặt ở Cổ Sư Trai.
Phụ thân của Hùng Đăng Huy và Hùng Đăng Phong chính là Hùng Lăng Tuyệt, là sư đệ đồng môn thủ túc của Trần Trì Hiên. Mười năm trước Hùng Lăng Tuyệt đã bị Ma Môn trưỡng lão là Ngụy Vô Dạng hại chết, trước khi chết đã phó thác hai đứa con cho Trần Trì Hiên. Trần Trì Hiên đối với bọn hắn xem như con ruột, một thân võ công tuyệt nghệ đều truyền thụ cho hai đứa. Hai đứa nhỏ rất chăm chỉ khổ luyện, cũng không phụ lòng kỳ vọng của Trần Trì Hiên. Cũng bởi vì Hùng Đăng Tuyệt bị Ma Môn trưởng lão giết hại mà năm năm sau đó mới có cuộc chiến Hoàng Sơn danh chấn giang hồ. Trong cuộc chiến diễn ra ba ngày ba đêm này Trần Trì Hiên cùng Ngụy Tử Thành đã đánh bại Ma Môn tứ đại trưởng lão, từ đó bốn lão già Ma Môn vĩnh viễn quy ẩn giang hồ. Cũng nhờ trận chiến này mà cho dù phải phá tiền lệ ngàn năm của Thần Kiếm Môn, Trần Trì Hiên cũng được phong là Trai chủ Cổ Sư Trai. Tuy cuộc chiến ở Hoàng Sơn thực sự là một chiến thắng rất hiển hách của Trần Trì Hiên nhưng bất quá đó không phải là trận chiến danh trấn thiên hạ của lão. Trận chiến được nhiều người ưa chuộng nhất và làm mỹ nữ trong thiên hạ phải điên đảo chính là “Đường Vô Nhất Chiến” sẽ được đề cập sau.
Trần Trì Hiên hít một hơi rồi nói với Thảo Căn : “Sư muội của ngươi còn nhỏ không có hiểu biết, ngươi cũng không cần so đo với nó.”
“Không có, chỉ là tại đồ nhi trên đường lên núi đã chạy loạn …” Thảo Căn nói một cách gấp gáp.
Trần Trì Hiên nói : “Con nít thường thích những điều mới mẻ, thì có gì là sai ? Nhưng ngươi vì người khác có thể nghĩ như vậy cũng là một đức tính tốt … ngươi đã ăn cơm chưa ? … À ngươi cứ trở về dùng cơm với cha mẹ. Ta sẽ cho Xuân Thủy an bài phòng ốc cho ngươi, ngay mai ta sẽ bắt đầu truyền thụ võ công, thân thể ngươi có khỏe mạnh không ?”
“Khỏe ạ !” Thảo Căn từ nhỏ phát dục trễ, vóc người thấp bé, bình thường vẫn hay bị người khác ăn hiếp, mỗi lần bị ăn hiếp như vậy thì đều là do Tiểu Lăng cùng Tiểu Thanh Tử giúp đỡ đòi lại công đạo. Mỗi lần nhớ lại sự che chở của hai đứa bạn trong lòng cảm thấy hạnh phúc như trên mây.
Trần Trì Hiên lại hỏi tiếp : “Ngươi sinh ra vào ngày mười tháng hai có đúng không ?”
“Vâng ạ” Thảo Căn trong lòng xuất hiện chút kinh sợ tự nhủ : “Chẳng lẽ mình sinh vào ngày mười tháng hai là không tốt hay sao ? Sư phụ có lẽ sẽ chẳng vì chuyện này mà đuổi mình ra khỏi sư môn đâu nhỉ ?.” Hắn vừa mới cảm thấy chút ấm áp trong lòng, giờ lại sợ bị tước đoạt.
“Không có gì đâu. Ngươi đã đi đường mệt nhọc cả ngày rồi, đi ăn cơm rồi trở về nghỉ ngơi đi, đến ngày mai sẽ nói tiếp. Xuân Thủy, ngươi vào đây một lát.
Nghe Trần Trì Hiên nói vậy Thảo Căn cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nhưng vẫn còn một chút bất an.
Thảo Căn được một vị cô nương xinh đẹp dẫn ra ngoài, sau khi ra khỏi thư phòng của Trần Trì Hiên hắn bất giác quay đầu nhìn lại một lần. Đối với hắn thực lòng mà nói hạnh phúc tiến đến thật bất ngờ, nhanh chóng đến nỗi hắn còn chưa kịp tận hưởng dư âm của cảm giác sung sướng này.