Địch Hướng Thu rơi ra phía sau ngây người ngẩn ngơ, hình như hắn vẫn chưa tin nổi là mình lại “dễ dàng” bị Trọng Dương lão nhân đánh lui như vậy. Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, quả thật đã hoàn toàn bị người ta đánh bại, hơn nữa trên cánh tay hắn còn một viết thương nhỏ phía trong ống tay áo. Vết thương tuy là nhỏ nhưng cũng là vết thương, hắn nhìn một lúc rồi ngửa mặt lên trời cười lớn nói:
- Trọng Dương tiền bối quả nhiên là Võ lâm cao thủ chân chính, tại hạ bội phục!
Nói rồi chuyển thân lui tới bên cạnh Sử Đan Phong. Sử Đan Phong thấy hắn bị đánh lui nhưng vẫn không bị đả thương, trong lòng cảm thấy kì quái không nhịn được mở miệng hỏi:
- Địch huynh, Trọng Dương lão nhân chưa đả thương được huynh không thể tính là huynh thua được! Huynh mau quay trở lại ép hắn lui xuống!
Địch Hướng Thu lắc đầu, đại khái quan hệ giữa hắn và Sử Đan Phong vô cùng tốt, cũng không sợ hắn giễu cợt liền kéo ống tay áo lên một chút cho hắn thấy vết thương nọ. Sử Đan Phong thấy thế biến sắc thấp giọng hỏi:
- Địch huynh, không có chuyện gì chứ?
Địch Hướng Thu cũng cười đáp:
- Không sao, hôm nay ta mới biết thế nào là “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”. Thiết tụ của Trọng Dương lão nhân này quả thật quỷ dị khó lường, cho dù có đánh lại thì vẫn thua thôi!
Sử Đan Phong không nén được quay lại nhìn Trọng Dương lão nhân, chỉ thấy vẻ mặt hắn cực kì cao ngạo đắc ý mười phần, tựa như trên đời này không có ai có thể phá được thần công thiết tụ của hắn vậy.
Phương Kiếm Minh nghe Hoa đại ca nói xong liền thấp giọng hỏi:
- Hoa đại ca, tại sao huynh không thượng tràng một phen?
Hoa đại ca ko nói gì, chỉ nghe Ngô Thế Minh cười tiếp lời:
- Kiếm Minh, ngươi cũng không phải ko biết Hoa đại ca là ai, chẳng nhẽ Hoa đại ca lại là loại người vì bảo vật mà động tâm hay sao? Kiếm Minh, ngươi ko lên thì để ta lên vậy!
Phương Kiếm Minh cười cười đáp:
- Thế Minh ca, huynh cứ lên đi, ta sẽ trợ trận cho huynh!
Ngô Thế Minh nghe vậy liền gật đầu cười, đang định bước ra thì đã bị Hoa đại ca lôi lại nói nhỏ vài câu, Ngô Thế Minh nghe xong thì ngẩn người ra mất một lúc. Trọng Dương lão nhân đang đắc ý đứng giữa tràng chợt nhìn thấy Hoa đại ca nói nhỏ vào tai Ngô Thế Minh điều gì đó thì trên mặt chợt nở ra một nụ cười quỷ dị. Phương Kiếm Minh nhìn thấy thế cũng không khỏi băn khoăn nghĩ thầm trong đầu:
“ Ko hay, chỉ sợ lão quỷ này lại giở trò, ko biết hắn có quỷ kế gì nữa đây!”
Đang định gọi Ngô Thế Minh trở lại thì hắn đã đi tới trước mặt Trọng Dương lão nhân, ôm quyền chào hỏi. Phương Kiếm Minh thấy thế đành phải nuốt lời định nói vào trong bụng, im lặng quan sát!
Trọng Dương lão nhân thấy Ngô Thế Minh thi lễ với mình cũng mỉm cười, chậm rãi dương đôi thiết tụ lên, Ngô Thế Minh thái độ trầm trọng, trường côn để dọc thân, chân đứng chẳng ra cái thế tấn gì, tựa hồ như hắn đang đối mặt không phải là cao thủ võ lâm nhất đẳng mà chỉ là một kẻ bình thường nhất vậy, hoàn toàn không để Trọng Dương lão nhân vào trong mắt. Trọng Dương lão nhân thấy vậy mặt mày biến sắc, ông ta hét lớn một tiếng đồng thời đôi thiết tụ cùng lúc công ra. Ngô Thế Minh không chút nao núng cười ha hả nói:
- Trọng Dương lão nhân, thần công thiết tụ của ngươi đã bị Hoa đại ca của ta nhìn thấu rồi, ngươi còn dám múa máy trước mặt ta sao!
Nói rồi trường côn trong tay chợt đâm xéo ra, mũi côn mang theo một luồng chân lực cực kì hùng hậu đâm thẳng vào cổ tay đối phương. Hắn không hề đối phó với đôi thiết tụ mà lại chỉ chăm chăm đánh vào cổ tay đối phương, chiêu này quả thật quá cao minh. Nếu cổ tay bị đả thương thì thiết tụ có dũng mãnh tới đâu cũng không thể thi triển ra được, một thân công phu lúc ấy hoàn toàn trở thành vô dụng. Một chiêu này của Ngô Thế Minh cũng là do vị Hoa đại ca nọ chỉ bảo, đây chính là cách tốt nhất để phá giải thần công thiết tụ của Trọng Dương lão nhân. Chỉ nghe Trọng Dương lão nhân cười ha hả, thân hình chợt bay lên, đôi thiết tụ từ trên cao quật thẳng xuống đỉnh đầu Ngô Thế Minh, ứng biến có thể nói là vô cùng mau lẹ. Trọng Dương lão nhân vừa đánh vừa mở miẹng nói:
- Tiểu tử, vừa rồi chỉ là hư chiêu mà thôi, đây mới là sát chiêu chân chính! Ta xem ngươi làm sao phá giải!
Ngô Thế Minh biến sắc mặt, lão già này thật sự quá giảo hoạt, vừa rồi ông ta đã nhìn thấy Hoa đại ca nói nhỏ với hắn đã đoán ra được đối phương đang chỉ điểm cách phá giải thần công của mình nên trước hết cố ý dụ Ngô Thế Minh xuất chiêu liền biến chiêu khiến hắn không kịp ứng phó. Chiêu này quả thật nằm ngoài sự suy đoán của mọi người!
Thật ra thiết tụ thần công của hắn cũng có thể xem là một loại võ công lợi hại nhất đẳng, cho dù hắn có đường đường chính chính thi triển thì Ngô Thế Minh cũng chưa chắc đã có thể phá giải được!
Ngô Thế Minh thấy thiết tụ đã ập tới trước mặt không kịp suy nghĩ lập tức trở côn quét ra một đòn, dồn hết công lực ngạnh kháng một chiêu của đối phương. Lập tức giữa trường vang lên một loạt âm thanh va chạm “binh binh binh…” không ngớt. Thiết tụ của Trọng Dương lão nhân quả nhiên là vô cùng cương mãnh, trường côn của Ngô Thế Minh cũng không thể kháng cự được. Chỉ nghe Trọng Dương lão nhân hét lớn một tiếng “Lui!” thì đã thấy thiết tụ đảo lộn quất ra, đem Ngô Thế Minh đánh văng ra ngoài. Ngô Thế Minh đang bay trên ko trung thì đã há miệng ói ra một ngụm máu tươi. Hoa đại ca thấy thế vội vàng phi thân lên đỡ lấy thân hình hắn, đồng thời hai tay nhanh như chớp điểm hơn mười huyệt đạo trên thân hắn. Thấy sắc mặt Ngô Thế Minh đã bình ổn trở lại Hoa đại ca liền quay sang cười ha hả rồi nói:
- Ta vốn không muốn động thủ nhưng xem ra hôm nay không ra tay ko được rồi!
Giao Ngô Thế Minh trong tay cho Phương Kiếm Minh rồi đang định đi ra thì đã nghe một người cười nói:
- Vị thí chủ này, bần đạo xem cũng đã ngứa ngáy chân tay, không biết có thể nhường cho bần đạo thượng tràng lần này được không?
Hoa đại ca quay lại nhìn thì thấy người nói là một lão đạo sĩ, theo sát phía sau còn một tiểu đạo sĩ ôm một thanh bảo kiếm trong người. Hoa đại ca liền liếc Trọng Dương lão nhân một cái rồi nói với lão đạo sĩ:
- Nếu đạo trưởng đã nói như thế thì tại hạ ko xuất thủ nữa vậy, xin mời đạo trưởng đại triển thân thủ. Tại hạ xin lui lại chiêm ngưỡng!
Nói rồi lập tức lui về bên cạnh Phương Kiếm Minh, nắm lấy tay Ngô Thế Minh xem xét nội thương của hắn. Ngô Thế Minh vẫn rất tỉnh táo, hắn đưa tay lau vết máu bên khóe miệng rồi cười nói:
- Đại ca, Kiếm Minh, ta không sao. Thần công thiết tụ của lão già này thật là quỷ dị khó đối phó!
Hoa đại ca liền cười mắng:
- Đã bị nội thương mà còn mạnh miệng như vậy, ta thật đúng là hết cách với ngươi. Nếu không phải vị đạo trưởng kia có lời ta thật muốn lên xem Thiết tụ thần công của hắn có bao nhiêu lợi hại!
Lão đạo sĩ nọ mang theo tiểu đạo sĩ đi ra giữa sân nhưng lỗ tai vẫn vô cùng linh mẫn, nghe được mấy lời này liền xoay người chắp tay xá Hoa đại ca một cái rồi mới quay lại đi tiếp ra giữa sân, sau lưng vẫn là T ds ko rời nửa bước. Hai thầy trò Lão đạo sĩ đi tới trước mặt Trọng Dương lão nhân còn khoảng mười trượng thì dừng lại chắp tay nói:
- Vô lượng thiên tôn, Trọng Dương lão nhân lão đạo hữu lễ!
Trọng Dương lão nhân liếc mắt đánh giá Lão đạo sĩ rồi hỏi:
- Lão đạo ngươi là ai? Xuất thân ở đạo quán nào?
Lão đạo sĩ cười ha hả đáp:
- Trọng Dương chưởng môn, ngươi ko nhận ra lão đạo nhưng lão đạo lại biết ngươi. Sư huynh lão đạo đối với ngươi vô cùng kính ngưỡng!
Trọng Dương lão nhân ngẩn người hỏi:
- Sư huynh ngươi là ai?
Lão đạo sĩ cười cười đáp:
- Sư huynh lão đạo chính là Chưởng môn phái Võ Đang – Phi Hồng chân nhân!
Trọng Dương lão nhân nghe vậy vô cùng ngạc nhiên, hắn cũng biết rằng trong phái Võ Đang, ngoài Phi Hồng chân nhân ra thì cùng bối phận với ông ta cũng chỉ có Võ Đang ngũ lão mà thôi. Mặt khác Võ Đang ngũ lão đều là sư huynh của Phi Hồng chân nhân. Năm đó Phi Hồng chân nhân chính là cao thủ đệ nhị của phái Võ Đang chỉ sau đại sư huynh của ông ta mà thôi, nhưng người này lại không màng đến chuyện tiếp quản sư môn nên chức vị Chưởng môn mới được giao lại cho Phi Hồng chân nhân!
Võ Đang ngũ lão gồm Phi Nguyệt, Phi Điện, Phi Tuyết, Phi Sương và Phi Vũ. Địa vị của năm người này trong phái Võ Đang cũng tương đương với viện trưởng Đạt Ma viện và Giới luật viện trong Thiếu Lâm tự vậy, có thể nói là quyền cao chức trọng, cho dù là Chưởng môn cũng phải nhường họ ba phần. Nghe nói trên bọn họ còn một vị sư bá nữa đã nhiều năm không đi lại trên giang hồ, cũng không ai rõ pháp danh của ông ta là gì. Lão đạo tự xưng là Phi Tinh lão đạo này chính là lần đầu tiên nghe thấy. Nghe hắn nói thì Võ Đang còn một trưởng lão vô danh này không khỏi cảm thấy có chút kì quái, người này khí độ bất phàm, huyệt thái dương gồ cao nhất định là một cao thủ nội lực vô cùng thâm hậu, tuyệt đối có thể xếp vào hàng cao thủ đệ nhất võ lâm. Nhưng Trọng Dương lão nhân lại chưa từng nghe nói đến danh tiếng của ông ta, tựa như Phi Tinh lão đạo này vừa gia nhập phái Võ Đang vậy, thử hỏi ông ta sao lại không kinh ngạc cho được, nghĩ một lúc rồi Trọng Dương lão nhân trầm giọng hỏi:
- Võ Đang trưởng lão hình như không có ai tên là Phi Tinh, ngươi quả thật là trưởng lão của phái Võ Đang sao?
Phi Tinh lão đạo cười ha hả đáp:
- Lão đạo cần gì phải giả mạo làm người của phái Võ Đang. Trọng Dương chưởng môn, mấy vị sư huynh của ta danh tiếng vang dội nhưng ta lại không thích bên ngoài, rất ít khi hạ sơn. Đừng nói ông không nhận ra lão đạo mà cả đệ tử bổn môn cũng ko có mấy người biết đến lão đạo!
Trọng Dương lão nhân nghe vậy liền nói:
- Nếu ngươi là Trưởng lão Võ Đang thì võ công chắc phải cao thâm khôn lường. Chẳng lẽ ngươi tới một mình sao, sư huynh Phi Hồng chân nhân của ngươi đâu sao không thấy?
Phi Tinh chân nhân cười ha hả đáp:
- Chưởng môn sư huynh trăm công nghìn việc, đâu có nhàn rỗi mà tới đây làm chuyện dư thừa này. Lão đạo ở trong phái Võ Đang cũng nhàn rỗi không có việc gì nên xin Chưởng môn sư huynh cho ta hạ sơn quan sát một phen, rốt cục Thiên Hà bảo lục là bảo vật gì mà có thể khiến cho vô số nhân sĩ võ lâm ko màng sinh tử liều chết tranh đoạt như vậy? Hôm nay thấy được cũng rất mong chờ, Thiên Hà bảo lục này thật sự quá thần bí, phàm nhân chúng ta làm sao có thể thấu hiểu hết được. Hắc hắc, nói nhiều như vậy thật không phải. Lão đạo xin cung kính chờ thiết tụ của Trọng Dương chưởng môn, sao Trọng Dương chưởng môn còn chưa xuất chiêu?