Phần Chí Tôn, trong chiếc thuyền bị sóng bão đạp nát, chàng ghì chặt lấy cột buồm, định đảo mắt nhìn xem Hồng Y Nữ Xảo Nhi ở đâu, thì bỗng thấy thân mình bị chấn động rất mạnh, chàng ngất đi không còn biết gì nữa cả. Đến chừng Chí Tôn giật mình tỉnh lại, thì nghe mình mẫy nóng như bị thiêu đốt, chàng mở mắt ra xem. Chí Tôn trông thấy mặt trời đã lên cao, thân nằm phơi trần trên một bãi cát gần ven bể. Chàng vùng gượng đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh cây cỏ hoang vu đoán biết mình đã lạc tới một hòn đảo nào đó. Bấy giờ, Chí Tôn mới hiểu ra chàng vừa thoát khòi tai nạn, nhưng không rõ nhờ đâu mà chàng trôi tấp vào đây. Chợt nhớ tới Hồng Y Nữ Xảo Nhi, mà cảm thấy lòng vô cùng đau xót, chàng nghĩ chắc giờ này nàng đã chôn vào bụng cá rồi, nàng không thể có một cái may kỳ diệu như chàng được.
Chí Tôn rơi nước mắt, thầm xót thương cho số kiếp ngắn ngủi của người yêu, cũng vì chàng mà nàng phải chết một cách oan uổng giữa lòng đại dương. Chí Tôn ngó mong ra ngoài muôn trùng lớp sóng mà ngơ ngẩn cả tâm hồn, Chàng nhớ mấy lời thề của nàng văng vẳng bên tai: “Em nguyện yêu anh đến chết, hình ảnh của anh trọn đời chiếm ngự trong quả tim em”. Lời thề đẫm lệ ấy nay không còn nữa, người yêu của chàng đã chôn mình dưới đáy sâu rồi. Chàng trách trời xanh sao lại quá khắc khe đối với nàng, và tự trách mình đã nhẹ dạ để cho nàng cùng theo, nên mới bị vùi sâu dưới đáy bể, giá chàng cương quyết cự tuyệt không cho nàng đi, thì đâu đến nỗi tai vạ xảy tới cho nàng. Nghĩ đến đây, Chí Tôn ngậm ngùi chảy nước mắt :
- Em Xảo Nhi, nếu linh hồn em có hiểu biết và còn lẩn quẩn đâu đây, thì em hãy chờ anh...
Quá thương tâm, Chí Tôn ngồi xuống bưng lấy mặt khổ sở. Hình ảnh của Xảo Nhi hãy còn phảng phất bên chàng. Chàng quên cả sự mệt nhọc, quên luôn đói khát, thừ người nhìn ra mặt bể như kẻ không hồn. Mặt trời sắp lặn, nước thủy triều cuồn cuộn chảy ngoài khơi, Chí Tôn mãi đắm mình trong cảnh vẩn vơ cho tới lúc màn đêm kéo về tự bao giờ chàng chẳng hề hay biết chi cả. Trong bụng đã thấy đói khát, nhưng bấy giờ bóng tối đã phủ đầy, rừng bụi lại quạnh hiu, Chí Tôn đành ngồi gần một gốc cây chờ sáng, lòng tưởng tới Hồng Y Nữ Xảo Nhi, mà giọt lệ cứ âm thầm chảy ra. Từ trước đến nay Chí Tôn chưa từng khóc trước bất cứ cảnh ngộ nào, nhưng giờ đây chàng đã khóc, vì người yêu cũng có, và vì cảnh ngộ của chàng cũng có. Trải qua một đêm dài, Chí Tôn ngồi tựa lưng vào thân cây thiếp đi giây lát, thì ánh bình minh đã rựng hé đằng đông.
Chí Tôn đứng dậy, chàng sực nhớ hôm nay là ngày thứ hai mươi tám, chàng không còn sống được bao nhiêu thời gian nữa, nếu từ giờ không tìm ra đảo Ô Thạch xin vài giọt máu Thần Quy của lão quái vật nào đó, thì chất độc Xuân Phong Nhất Độ Hoàn sẽ bộc phát nổ tung cơ thể chàng, với một cái chết vô cùng thê thảm. Nhưng lúc bấy giờ, chàng đang ở trên đảo hoang nào đây hãy còn chưa rõ, thì làm sao chàng đến đảo Ô Thạch cho kịp, mà xin máu linh vật trị chứng tử thương. Cho nên, đầu óc Chí Tôn cứ hoang mang mãi, chàng đứng nhìn cỏ cây tốt tươi trên haong đảo, mà chưa quyết định được điều gì cả. Đột nhiên nhớ tới sư cừu chưa trả, thân thế riêng mình chưa rõ cội nguồn và còn bao nhiêu sứ mệnh gánh nặng trên vai, Chí Tôn vùng sáng loé ánh mắt nhủ thầm :
- Không thể được, ta không thể chết ngay bây giờ, ta còn nhiều việc phải làm, tất cả đều trông cậy nơi ta, lời thề sư môn còn ràng ràng đó, ta cần sống để lo tròn bổn phận của mình.
Một bầu nhiệt huyết do đó sôi trào ngùn ngụt trong lòng Chí Tôn, tự nhiên chàng cảm thấy phấn khởi lạ thường, chàng thò tay vào lưng lôi ra những món “Tàn Chi Quái đao” huyết nan “Huyết Hải Thâm Cừu” “Ô Mộc bảo lục” của sư môn, “Tiểu Hồ Lô” của lão Quái Cổ, may mắn làm sao các bảo vật ấy đều còn đủ trong mình, chàng mừng vô kể. Tia mắt lòe lên một nguồn tin mãnh liệt rằng mình phải sống, Chí Tôn hăm hở bước đi, chàng men theo bờ bể, lần tới một gò cao ngó mông bốn hường, chẳng trông thấy có nhà ai cả. Tứ bề vắng ngắt, không một bóng người, cũng không tìm ra một bóng chim bay, xa xa mây nước một màu, ngoài kia muôn trùng lớp sóng, chàng gặp một con thuyền.
Chí Tôn vô cùng chán nản, niềm hy vọng vừa chớm nở bỗng biến tan đi đâu cả, chàng ngồi yên trên chót gò cao, nhìn mây nước, mà thì thầm :
- Chẳng qua tất cả đều do nơi số mệnh, có cố cho lắm cũng không ích lợi gì. Ta thoát chết khỏi dưới lòng bể sâu, nhưng rồi cũng bỏ mình trên hoang đảo, định mệnh đã an bài, ta còn gắng gượng làm gì nữa. Ta chỉ tiếc là tiếc cái công cứu tử của người Quái Cổ, đã hết lòng vì ta, dạy cho ta hai ngón võ công quái tuyệt trong chốn giang hồ và ký thác nơi ta biết bao niềm hy vọng ngày sau, nhưng giờ đây ta đã phụ người rồi, lần này ta không thể thoát chết được nữa, để làm tròn lời hứa đó.
Nghĩ tới đây, Chí Tôn buông tiếng thở dài sườn sượt, cơn đói từ trong bụng nổi dậy cồn cào, cấu xé da thịt chàng, chàng nghe tâm thần mỏi mệt khác thường, hồn nằm xuống gò cao, một chốc để lấy lại sinh lực trong người.
Chí Tôn đưa mắt ngó quanh, chàng bảo thầm :
- Hai là ta cứ đi xung quanh đảo hoang này, kiếm xem có vật gì dùng đỡ dạ hay không, rồi việc gì hãy tính sau.
Chí Tôn uể oải đứng lên, chàng rời khỏi gò cao xuống đất bằng đi rảo khắp đảo hoang tìm coi có món gì ăn được không. Vì nội lực đã hoàn toàn bị hủy diệt, nên Chí Tôn đi đứng như người thường, phải mất một thời gian thật lâu chàng mới đi hết đảo hoang, nhưng vẫn chẳng trông thấy vật chi lạ cả, ngoài những tảng đá gồ ghề dựng sát bờ bể.
Chí Tôn vừa đói, lại vừa mệt, chàng lại ngồi xuống bãi cát, thở dốc một hồi, thất vọng hiện lên gương mặt rõ rệt. Bỗng Chí Tôn bất chợt thấy một linh vật hình dục, phản chiếu ánh nắng năm màu rực rỡ, làm chóa cả mắt chàng.
Lấy làm kinh dị, Chí Tôn đứng dậy, bước lại gần xem thử đó là vật gì, mà hình thù trông quái gở như thế. Chàng đưa tay sờ thấy lớp vỏ ngoài thì thấy cứng rắn lạ thường, mồm lẩm bẩm :
- Ồ, có lẽ vật này là hòn đá ngũ sắc chứ chẳng gì lạ cả.
Chí Tôn vùng xô vật quái gở ấy một cái thực mạnh. Vật ấy liền bị lăn xuống dốc va nhằm tảng đá, kêu bộp một tiếng, vỡ một mảnh khá to. Tức thì một dòng nước sền sệt, trắng như màu sữa đục từ trong lòng vật ấy chảy ra.
Chí Tôn vụt la lên :
- Ồ, không phải là hòn đá ngũ sắc, mà là vật gì đây!
Chàng xem kỹ lại, thì nhận ra đó là một cái trứng ngũ sắc khổng lồ, bị chạm thủng vô một lỗ thật to, tròng trắng đã chảy hết ra ngoái chỉ còn tròn đỏ nằm nguyên vẹn bên trong mà thôi. Chí Tôn lòng mừng vô tả, chàng không hiểu tròng đỏ cái trứng ngũ sắc có dùng được hay không, sẵn cơn đói đang hoành hành trong cơ thể, chàng lao đầu vào nếm thử, thì nghe thấy mùi vị ngon ngọt lạ lùng, chàng ăn một lát hết sạch. Xong xuôi, Chí Tôn đứng dậy vươn vai mấy cái, chàng cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng, tất cả sự mỏi mệt từ hai hôm liền đến nay đều biến tan đi đâu cả. Vô cùng kinh ngạc, Chí Tôn nhìn cái trứng ngũ sắc khổng lồ không hề chớp mắt. Trong đời chàng chưa từng trông thấy một cái trứng nào to lớn ngần ấy, chàng có cảm tưởng như mình đang sống trong một giấc mơ kỳ ảo. Chàng hết sức thắc mắc không hiểu loài chim gì đẻ ra!
Nhưng dù sao lúc bấy giờ Chí Tôn cũng đã no bụng rồi, chàng khỏi phải lo về cái đói nữa, mà sực nghĩ tơi việc chàng chỉ còn được sống vỏn vẹn có hai ngày thôi, trong khi chàng chưa hiểu ra cái đảo hoang mình đang ở tên gọi là gì, và hòn đảo Ô Thạch gần hay xa? Trong khoảng thời gian hết sức ngắn ngủi ấy, chàng có thể tìm ra đảo Ô Thạch chăng?
Chí Tôn khẽ lắc đầu thất vọng, chàng không mong gì tìm ra được hòn Quái đảo đó một chút nào cả. Còn đang suy nghĩ viễn vong, chợt Chí Tôn nghe tiếng động chẳng khác trời gầm trên lưng chừng, làm cho mặt đất thảy đều rung chuyển. Chí Tôn giật mình ngẩng lên, chàng thấy một vật to lớn dị thường, chẳng khác vầng mây đen che mát cả ánh nắng mặt trời. Chừng trông kỹ lại, chàng đã phải khiếp thầm, vì đó là một con chim khổng lồ, nó lượng mấy vòng trên không trung, rồi dường như muốn bổ xuống gò cao.
Chí Tôn sợ quá, kêu lên :
- Ấy chết, con Quái điểu đây rồi!
Từ trên cao con Quái điểu lại kêu một tiếng như trời gầm đập chát vào tai, nó quạt cặp cánh cát bụi tốc bay mịt mù. Chí Tôn toát cả mồ hôi, chàng nghĩ thầm :
- Có lẽ con Quái điểu này đi tìm trứng chim ngũ sắc, nếu vậy thì nguy cho ta lắm, phải tính sao đây?
Chí Tôn chưa biết phải tính sao, thì con Quái điểu bỗng liệng xuống, cách mặt đất không đầy một trượng, gió lốc ào ào...
Quá khiếp đảm, Chí Tôn không còn kịp suy nghĩ nữa, chàng vụt chui tuốt vô cái vỏ trứng chim khổng lồ. Trong khi ấy con Quái điểu cũng vừa xếp cặp cánh che mát cả một phần hoang đảo, nó kêu lên một tiếng xé cả bầu trời, rồi vùng với lấy cái vỏ trứng khổng lổ, bay thẳng lên cao. Chí Tôn ngồi trong vỏ trứng khổng lồ hết sức lo sợ, chàng dòm qua cái lỗ hổng, thì thấy chỉ còn một chấm đen, hai bên tai chàng gió lồng nghe ù ù không ngớt. Ác hại làm sao, con Quái điểu càng bay cao hơn, ước đã có ngoài nghìn trượng, mây trắng bay lượn dưới chân, phút chốc hòn đảo đã không còn trông thấy nữa. Biết con Quái điểu tha cái vỏ trứng mình đang nằm bay lên tới từng mây rồi, Chí Tôn chẳng còn hy vọng gì sống sót được nữa, chàng lấy tay bấu chặt chỗ vỡ của vỏ trứng, vì sợ bị hất ra ngoài thình lình, rớt xuống đất tan thành cát bụi.
Lúc ấy, đột nhiên từ trong huyệt Đan Điền của Chí Tôn một bầu nhiệt huyết bốc lên, ngày càng thêm dữ dội, không bao lâu dường như có một trận lửa cháy ở trong đó. Bấy giờ, mồ hôi Chí Tôn tuôn ra như suối, cặp mắt đỏ ngầu, da thịt rát bỏng lạ lùng, chàng mệt lả người tưởng chừng mất thở luôn. Chí Tôn tự nhủ :
- Chết mất, có thể trong trứng chim ngũ sắc ta vừa ăn xong có chất độc, bây giờ đang ngấm vào cơ thể của ta, như thế còn mong gì sống sót.
Lại càng lạ lùng hơn, liền theo đó, cũng từ trong huyệt Đan Điền bỗng tiết ra một luồng lãnh khí chạy rần vào cơ thể, Chí Tôn có cái cảm giác da thịt mình đương bị ai cắt ra từng mảnh vụn và thân thể như vừa rơi giữa miền Bắc cực giá băng, khiến cho tay chân chàng lạnh cóng, không còn cựa quậy được nữa. Chẳng bao lâu hai luồng khí nóng và lạnh đó gặp nhau như hòa tan lại, rồi chạy qua khắp huyện đạo trong toàn thân. Và sau khi thông hết ba mươi sáu “Châu Thiên” rồi, thì đột nhiên tấn công vào huyệt đạo “Huyền Quan Sanh Tử”. Trong hai huyệt đạo này, chừng như có một vật gì chận lại không thể lọt qua, sức mạnh hai khí dồn ép, khiến cho Chí Tôn đau điếng cả người, mà chẳng hiểu tại sao. Chàng buông tiếng thờ dài hồng hộc, chờ sự chết sắp xảy đến cho chàng, chắc chắn là khủng khiếp lắm...
Đột nhiên, cái vỏ trứng ngũ sắc bùng lên thật mạnh, rồi rời khỏi vấu nhọn của con Quái điểu, rớt nhanh xuống...
Hốt hoảng, Chí Tôn bám chặt bên trong đưa mắt ra ngoài nhìn thấy vỏ trứng ngũ sắc lao vùn vụt, mà khiếp hãi vô cùng. Chàng chắc chắn lần này không thể nào thoát khỏi một cái chết thê thảm, nên nhắm nghiền đôi mắt lại không dám nhìn ra ngoài nữa. Gió lồng vào vỏ trứng khổng lồ kêu ù ù... ghê rợn bên tai Chí Tôn, có lúc bổng lên một cái như đứng dửng nửa chừng trên không, rồi lại lao nhanh xuống đất. Chí Tôn bỗng bừng mắt ra, bấy giờ chàng trông thấy cái vỏ trứng ngũ sắc chỉ còn cách xa mặt đất không đầy mười trượng, phía dưới lại là một cái đảo hoang lô nhô những hòn đá nhỏ, nhọn vắt.
Chí Tôn toát mồ hôi lạnh, chàng rú nhỏ :
- Trời, số mệnh ta đã hỏng rồi!
Chàng buông tay phó mặc cho sự may rủi...
Nhưng khi cái vỏ trứng ngũ sắc rơi còn cách mặt đất độ khoảng 5 trượng, thì thình lình bốc bổng trở lên, rồi ù... một tiếng, Chí Tôn bị đánh tuột ra ngoài không trung...
Khiếp quá, Chí Tôn nhắm mắt lại chờ một cái chết hãi hùng, chỉ trong chớp nhoáng nữa sẽ đến với chàng không thể nào tránh khỏi được. Thế nhưng trái với nỗi sợ hãi của Chí Tôn, thân hình chàng đương rớt xuống, bỗng vụt như có một sức vô hình nào đó nhấc bổng trở lên, rơi nhè nhẹ xuống...
Bùng...
Một tiếng vang lên, Chí Tôn cảm thấy toàn thân chàng bốc bổng, rồi ngất lịm...
Chẳng bao lâu, Chí Tôn dần dần tỉnh lại, chàng mở mắt ra mới hay mình hãy còn sống, mà lòng mừng vô hạn. Ngỡ thâm mình bị rêm nhức ê ẩm, không ngờ chàng lắng nghe trong người đã không việc gì cả, trái lại, tự nhiên nội lực trở nên khỏe mạnh dị thường, thân hình thì lại nhẹ nhàng như bao giờ cũng chực bốc lên cao. Chí Tôn hết sức lạ lùng về sự biến chuyển cơ thể này, chàng hơi khẽ lắc mình, là tức khắc đứng dậy ngay.
Đã ngạc nhiên lại càng ngạc nhiên hơn, Chí Tôn lặng người một chút, chàng rảo mắt nhìn, thì trông thấy xung quanh có rất nhiều gộp đá dựng ngược lên cao. Chỗ chàng té, mặt đất chỉ hơi xụp xuống một chút, chứng tỏ rất nhẹ nhàng, vì vậy mà chàng chẳng hề bị thương tích chi cả. Chí Tôn lòng mừng khắp khởi, chàng phóng mắt lên không trung, thì không còn thấy tăm dạng cái trứng ngũ sắc đâu nữa cả. Chàng hết sức lạ lùng, vì chẳng hiểu tại sao cò sự dị thường đó. Chứ chẳng có hiểu đâu trong khi con Quái điểu đánh rơi cái vỏ trứng ngũ sắc, nó liền quạt cánh theo để chộp lấy, nhưng mãi đến lúc chàng bị hất ra ngoài không trung, thì nó mới vấu được cái vỏ trứng, bay lên cao mất dạng. Đứng một lát lâu cảm nghe các huyết mạch đã điều hòa, Chí Tôn thử vận nội lực lên tả chưởng, phóng ra một ngọn về phía trước mặt xem có bình phục lại như xưa chưa...
Bộp... ào...
Chưởng phong mạnh như núi lở, đánh trúng chót vót hòn đá tan thành cát vụn, tốc lên không trung một đám bụi mờ.
Liền theo đó, một tiếng chưởng âm chớp động từ đâu đó, xoáy bốc một cơn gió ù ù, rồi đột mất trong vô hình. Chí Tôn vô cùng kinh dị, chàng không thể tưởng nổi, bỗng nhiên chàng có cái công lực khủng khiếp đến thế. Thoạt đầu, lúc phóng ra ngọn chưởng phong, chàng tin mình sẽ tìm lại được nội lực như xưa, nào ngờ, sức bảo vũ càng gấp trăm lần hơn trước. Chàng sững sờ một lúc, lại nhớ tới ngọn chưởng âm từ đâu đó nổi lên, kế tiếp chưởng phong chàng, mà hết sức hãi hùng. Chí Tôn quét cặp mắt sáng ngời như ánh sao sa qua những gộp đá, nhưng chẳng trông thấy gì lạ, chàng lẩm bẩm :
- Lạ thật, vừa rồi ta nghe rõ ràng có tiếng chưởng phong của kẻ bí mật nào đó, quất sau đuôi ngõn chưởng của ta, sao bây giờ tuyệt nhiên chẳng hề trông thấy bóng người?
Nhìn một chập lâu chẳng thấy gì, Chí Tôn ngồi xuống, chàng không nghĩ đền việc tìm lối ra khỏi hoang đảo, mà bấy giờ chàng chỉ chú mắt lên chót gộp đá, tưởng tới cái chưởng lực khủng khiếp của mình vừa rồi. Bắt đầu, Chí Tôn nhớ tới lúc chàng nuốt cái tròng đỏ trứng chim ngủ sắc, rồi đến chuyện con Quái điểu khổng lồ tha chàng lên cao vút tầng mây, kế đó, trong huyệt Đan Điền bỗng tiết ra một luồng lạnh khí và một luồng nhiệt khí đối chọi với nhau, bất giác chàng đã phải bật kêu :
- Ồ, Thiên Bằng Thái Noãn, có lẽ chính là trứng chim ngũ sắc chứ chẳng còn nghi ngờ gì nữa cả.
Chí Tôn vùng choàng đứng dậy vì không thể nào ngồi yên được nữa, một niềm vui vô tả vừa hiện trên gương mặt chàng, chàng khẽ rún chân một cái. Bất ngờ, thân mình Chí Tôn nhấc bổng lên không cao hơn năm trượng, nhẹ như chiếc lá vàng. Chừng dịu lại cái sức dũng mãnh, chàng mới từ từ rớt xuống...
Bộp... ù...
Lại có tiếng chưởng âm nổi lên từ sau gộp đá. Lần này không thể nào bỏ qua được nữa, Chí Tôn vừa rớt xuống lại nhấc bổng trở lên ngoài trăm trượng, sau cùng hạ ngay chót vót gộp đá cao nhất. Đứng trên cao, Chí Tôn quét mắt nhìn muôn nghìn gộp đá nhọn lổm chổm chạy dài hàng ngàn trượng, nhưng bề ngang thì không quá tầm mắt người có công lực, phía trong là rừng cây trùng trùng điệp điệp, ven ngoài là bể cà sóng bủa ầm ầm. Không tìm ra một bóng người vừa làm động chưởng âm. Chí Tôn vô cùng kinh dị, chàng thầm phục cái thân pháp ào diệu của kẻ vô danh, đã trốn thoát cặp mắt sáng như sao sa của chàng.
Chợt nghĩ tới cái công lực một trăm năm mươi năm của mình, do sự tình cờ nuốt viên nội đơn Ngưu Long Giao tại Nghiệt Long Đàm và Thiên Bằng Thái Noãn trên một hoang đảo vừa rồi. Chí Tôn càng thêm phấn khởi, càng nhớ lại những cách chiêu kỳ bí, và những chưởng thế kinh người, mà bấy lâu nay vì thân pháp hạn chế, chàng không sao luyện nổi, bây giờ công lực chàng đã tới cõi hư vô, chàng thừ đánh ra mấy chưởng, thảy đều siêu tuyệt cả.
Chí Tôn tự nhủ :
- Giờ đây ta đã có thể nối chí sư môn cầm cây “Tàn Chi Quái đao” mà rửa sạch mối huyết thù bang Cam Lộ được rồi!
Tự nhiên, máu nóng trong người Chí Tôn bốc sôi sùng sục, oán khí xung lên đầy mặt, chàng gầm một tiếng vang động rừng già...
Bỗng, Chí Tôn biến hẳn cả niềm tin mãnh liệt đang tràn ngập trong lòng chàng, vì chàng sức nhớ tới viên độc dược “Xuân Phong Nhất Độ Hoàn” hiện nằm trong Đan Điền của chàng, chỉ còn có hai hôm là nó xâm nhập vào huyệt “Sanh Tử Quan” nổ tung cơ thể chàng như xác pháo, theo lời chỉ bảo của lão Quái Cổ. Chí Tôn hết sức chán nản, chàng buồn rười rượi nghe chừng quả tim nặng, tựa nguồn hi vọng tràn trề đột tan trong mây khói. Giá chàng không gặp ả dâm phụ Tần Mỵ Nương đầu độc chàng viên thuốc kỳ dâm ác tuyệt, thì chàng đâu đến phải sống vất vưởng như thế này, càng nghĩ tới, chàng càng căm hờn cô ả vô tả. Hơn nữa, sư môn của Tần Mỵ Nương lại là Dâm bà “Ngọc Diện Diêm Bà Phan Thất Cô”, một trong kẻ tử thù của bang Cam Lộ cũng đã dùng ngón độc tuyệt ấy thảm sát trên trăm cao thủ trong đạo Hắc Bạch.
Nghĩ ra thế, Chí Tôn rất hận thù qua hai hàm răng cắn chặt :
- Nếu định mệnh không đến nỗi qua khắc nghiệt, ta còn sống trên cõi đời, thì ta sẽ quật chết hai thầy trò ả dâm phụ đó trước nhất.
Rồi chàng lại tưởng đến vẻ mặt u sầu của Hồng Y Nữ Xảo Nhi, mấy lời êm dịu còn nghe văng vẳng bên tai chàng: “Em nguyện yêu anh đến chết, hình ảnh của anh trọn đời chiếm ngự trong quả tim em”. Nhưng ngày nay, nàng đã không còn nữa, thân diễm kiều căng trào sức sống đã vùi sâu dưới nấm mồ trùnf dương, ngàn năm không thể gặp. Chí Tôn đau xót cả tâm hồn, chàng chắn mình tới trước, sực thấy một lão quái đương ngồi trên tảng đá ven bể câu cá. Thấy có người ở trên hoang đảo, Chí Tôn mừng thầm, chàng nhấc mạnh thân mình, tức thì đã đến nơi, cách lão quái độ ba trượng, lẳng lặng không một cơn sẻ động. Dường như chưa nghe thấy có kẻ đến gần mình, lão quái vẫn cứ cắm cúi vào cần câu thò ra mặt bể. Chí Tôn vô cùng kinh dị, khi nhận ra lão quái râu tóc bạc như sương, cặp lông mày xuội xuống, hai mắt híp lại, trên tay cầm cái cần trúc không mối dây mà cũng không lưỡi câu, cách khỏi mặt nước chừng ba tấc.
Chí Tôn hết sức lạ lùng, tự bảo :
- Ồ, sao lão này lại câu cá kỳ dị thế? Khắp cả thế gian này có ai lại câu cá ngược đời như vậy đâu? Hay là, lão buồn lòng tìm thú tiêu khiển?
Chí Tôn còn đang suy nghĩ, chợt thấy cần câu lão quái rúng động. Tức thì, một con cá chép gần một thước đi từ phía dưới trừng lên, nhấc khỏi mặt nước, vẫy vùng dữ dội. Đầu con cá chép như bị một sức hút vô hình nào bám chặt nó vào ngọn cần câu trúc trên tay lão quái.
Lão quái cất tiếng cười khì khì :
- Này con vật kia, người đừng tưởng rằng ngươi chạy khỏi bàn tay ta.
Rúng động trong lòng, Chí Tôn hiểu ngay lão quái đã dùng cái nội lực siêu tuyệt chuyển từ hữu chưởng sang chiếc cần câu trúc nhỏ, để bắt lấy con cá chép. Thật là đáng khiếp cho cái võ công kinh người của lão ta.
Xem như thế, Chí Tôn tự nhủ :
- Có lẽ lão quái chính là một Kỳ nhân trong giới võ lâm ẩn tích trên hòn đảo hoang này chứ chẳng còn gì nghi ngờ gì cả.
Trong khi ấy, chàng lại nghe lão quái lẩm bẩm :
- Ồ, lão phu cảm thấy dù sao ngươi cũng là một vật vô tri, ở đâu ta thả về đấy.
Nói dứt, lão quái khẽ động hữu chưởng, tức thì cần câu lay nhẹ, rồi “ùm” một tiếng, con cá chép to lớn biến mất dưới làn nước sâu. Lão quái vẫn thả câu lại như lúc nãy. Chí Tôn khiếp thầm cái công lực quán thế của lão quái, chàng liền gây tiếng động cho lão quái nghe thấy, rồi bước lại gần, cao giọng nói :
- Kính chào lão tiền bối, tiểu đồ Chí Tôn xin ra mắt lão tiền bối và mong có lời chỉ giáo.
Nhưng Chí Tôn nói như vậy mấy lần, mà chẳng thấy lão quái trả lời chi hết, lão cứ híp mắt cúi gầm mặt làm thinh.
Chí Tôn lấy làm lạ, chàng nhủ thầm :
- Lạ thật, hay là lão già này mang tật điếc chăng?
Chàng liền vận nội lực tiếng ngân vang như chuông đồng đập chát chúa vào tai, dù người chết đi cũng bị hơi nóng mà rúng động, đừng nói chi tới lão quái có cái thính lực không thể nào đo lường được :
- Tiểu đồ Chí Tôn kính chào lão tiền bối, xin nghe những lời chỉ dạy của người.
Chí Tôn tin rằng với cái luồng sóng phát âm đó, đủ khiến cho lão quái giật mình đứng dậy, thế nhưng ngoài sức tưởng tượng của chàng. Lão quái vẫn ngồi im như pho tượng, chẳng hề một chút xao động. Lần này, Chí Tôn không còn nhẫn nại được nữa, cơn giận trong người bốc sôi lên, chàng vùng nhấc mình tới sát mỏm đá lão quái ngồi câu, cất tiếng như sấm nổ :
- Phải chăng lão tiền bối không muốn bàn chuyện với kẻ tiểu đồ này?
Cho đến bây giờ, lão quái mới chịu hé cặp mắt lờ đờ ánh sáng ra, cất giọng run run như sợ hãi :
- Kìa tiểu tử, chẳng hay tiểu tử đến đây để làm gì?
Nếu cứ trông vào cử chỉ của lão quái, thì chẳng khác nào một ông câu tầm thường đang sợ hãi khi bất ngờ gặp một kẻ lạ định bắt nạt mình, nhưng vừa rồi Chí Tôn đã chứng kiến rõ ràng cái chân lực có một không hai trong đời của lão quái, chàng làm sao có thể tin được lão ta chỉ là một kẻ già nua yếu đuối nên đáp :
- Kính chào lão tiền bối. Tiểu đồ có chút chuyện xin thưa?
Như chưa nghe lọt lời nói của Chí Tôn, lão quái ra vẻ ngơ ngác :
- Tiểu tử bảo gì, ta không được rõ?
Chí Tôn nén cơn bực dọc :
- Tiểu đồ có một chút việc xin thưa với lão tiền bối.
Lão quái ra vẻ ngơ ngác hơn :
- Chuyện gì thế? Ta có hiểu gì đâu.
- Xin lão tiền bối cho tiểu đồ biết hòn đảo này tên gì?
Lão quái ra vẻ ngạc nhiên :
- Thế ra tiểu tử không phải người trên đảo này à?
Chí Tôn cố kiên nhẫn :
- Vâng, tiểu đồ không phải là người sống trên đảo này, mà là kẻ đi thuyền gặp bão trôi dạt vào đây.
Lão quái giả lả :
- Ồ, sao tiểu tử không ở trên đất liền, cỡi thuyền mạo hiểm ra bể khơi làm gì cho mắc họa?
Trong lúc ấy, ngọn cần câu của lão quái lay động, lại một con cá chép thật to trồi lên khỏi mặt nước, vẫy vùng toan thoát thân, nhưng chẳng làm sao được cả.
Chợt Chí Tôn nghĩ ra một cách, chàng bảo thầm :
- Ta thử làm cách này xem lão còn giả vờ điếc nữa hay không cho biết.
Nói xong, Chí Tôn ngầm vận nội lực vào hữu chưởng, vẻ mặt vẫn thản nhiên, như không quan tâm tới chuyện con cá chép đương cố hết sức giãy giụa. Thình lình, chàng lặng lẽ nhắm ngay con cá chép ra một luồng chân khí, tuy thấy nhẹ, nhưng hiểm ác như vũ bão...
Chưởng lực của Chí Tôn nhờ hun đúc bởi viên nội đơn Ngưu Long Giao, hòa trộn Thiên Bằng Thái Noãn tăng vọt lên một trăm năm mươi thành công lực, không có một chút sức nhanh nào có thể tránh nổi khi chàng đã phóng ra...
Thế nhưng Lão Quái cũng vừa phát ra tiếng cười khì khì... nói như để cho con vật nghe :
- Sao lại thế, ta có ý thả mi trở xuống bể, mà mi tự muốn mắc vào cần câu này thì đừng trách sao ta vô tình nhé!
Chưa dứt tiếng, Lão Quái hất nhẹ cần câu, tức thì con cá chép liền bị bắn lên không trung ngoài mười trượng.
Chưởng phong của Chí Tôn hụt con cá chép, thẳng ra biển khơi ù ù chẳng khác một trận gió to.
Lão Quái vờ nhưng chẳng hề hay biết chuyện đó, khẽ ngoắc ngọn cần câu một cái.
Con cá chép đương ở trên cao dường như bị một mãnh lực vô hình lao thẳng xuống bàn tay Lão Quái vậy, lão ta vẫn không thèm quay nhìn Chí Tôn.
Chí Tôn thẹn đỏ bừng cả mặt, chàng hậm hực, nhưng gắng gượng hỏi :
- Thưa lão tiền bối, tiểu đồ muốn biết cái đảo hoang này tên gọi là gì?
Bây giờ Lão Quái mới day lại, vờ hỏi :
- Ồ, ta tuổi già, lẩn thẩn, tai mắt nghe thấy không được rõ ràng, tiểu tử bảo gì xin bảo lại?
Chí Tôn giận tím gan, chàng nói thầm :
- Hừ, cái Lão Quái này gan thật, nhưng mắt ta đâu có mù mà Lão Quái lừa gạt nổi ta, để ta thử sức lão cách này xem sao nhé.
Chàng liền hỏi rõ từng tiếng một :
- Tiểu đồ xin hỏi, đây là hòn đảo gì?
Câu hỏi này, Chí Tôn vận toàn lực đưa ra, nếu là một người thường tự khắc màng tai bị tét ngay, nhưng đối với Lão Quái thì như chẳng có sự gì xảy ra, lại thong thả bảo :
- Ta vốn thật điếc lát, giọng nói của tiểu tử to như thế, mà ta chỉ nghe lờ mờ thôi, vậy ta hỏi: Tiểu tử muốn biết đảo này để làm gì? Đây chỉ là một cái đảo hoang.
Nghe giọng nói lôi thôi của Lão Quái, Chí Tôn tức ói máu mồm, chàng vận lực mãnh liệt thét trong câu nói :
- Tiểu đồ hiểu rồi, nhưng tiểu đồ muốn biết tên hòn đảo hoang này?
- Ồ, việc này thì ta không rõ, ta chỉ biết nay là một cái đảo hoang thôi.
Chí Tôn hết sức chán nản với cái tính tình kỳ quặc của Lão Quái, chàng hiểu ngay lão ta giả vờ điếc lát đùa cợt mình, nhưng nãy giờ chàng đã dùng đủ mọi cách mà chẳng làm gì lão ta được cả. Chàng chắc chắn tiếng chưởng âm chớp động lúc nãy chính cũng là của lão ta chứ chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Không biết phải làm sao hơn, Chí Tôn thầm nhủ :
- “Thôi, nếu Lão Quái này đã không muốn tiếp ta thì thôi, bây giờ ta cưỡng ép lão làm gì”.
Thầm nghĩ vậy rồi, Chí Tôn “Hừ” một tiếng rồi vùng quày quả bỏ đi.
Đến đây Lão Quái mới gọi giật Chí Tôn :
- Tiểu tử, hãy trở lại.
Hậm hực một chút, Chí Tôn day lại :
- Lão tiền bối gọi tiểu đồ gì?
Lúc bấy giờ, Lão Quái mới chịu nhìn vào mắt Chí Tôn :
- Tiểu tử làm sao lọt vào đảo hoang này?
Chí Tôn đáp cộc lốc :
- Đi thuyền đến đây.
Lão Quái ranh mãnh :
- Chứ không phải bị quái điểu tha từ hòn đảo kia tới à?
Chí Tôn ngạc nhiên, chàng nhìn lão ta mà chẳng thốt một câu nào cả.
Lão Quái lại nói :
- Trông tiểu tử, không phải là ngư phủ, cũng không phải là khách hải thuyền, thế sao tiểu tử tìm ra hoang đảo này để làm gì?
Không cần phải giấu diếm, Chí Tôn đáp :
- Tiểu đồ đi tìm Lão Quái Ngư trên đảo Ô Thạch
Câu nói của Chí Tôn làm cho Lão Quái phải giật mình, nhìn chàng có vẻ sửng sốt.
Bản chất vốn thông minh tuyệt vời, Chí Tôn thoáng thấy gương mặt biến đổi của Lão Quái, chàng vụt đâm nghi ngờ về lão.
Đưa mắt rảo xung quanh, thấy núi đá toàn một màu lam và chẳng hề loáng thoáng một sợi khói, Chí Tôn ngầm biết nơi nay ngoài Lão Quái ra không còn một ai trên đảo nữa, chàng bỗng sáng lòa ánh mắt niềm hy vọng :
- Thật là vớ vẩn, Lão Quái Nghư đang đứng trước mặt ta mà cứ lo tìm mãi tận đâu đâu.
Chàng phấn khơi bước tới trước mặt Lão Quái :
- Tiểu đồ xin ra mắt lão tiền bối.
Lão Quái vẫn với vẻ mặt ngơ ngác :
- Sao nay, tiểu tử hỏi thăm ta điều gì?
- Lão tiền bối không nên giấu diếm làm chi nữa. Tiểu đồ đã quả chắc lão tiền bối chính là Lão Quái Ngư.
Lão Quái lạnh nhạt nói :
- Ta chẳng hiểu gì cả, ngươi hãy đi đi.
- Thưa lão tiền bối, tiểu đồ đã chẳng ngại ngàn dặm đường nguy hiểm, lại vượt biển tới đây để xin ra mắt và có một việc vô cùng quan trọng nhờ lão tiền bối giúp cho một phen, suốt đời tiểu đồ sẽ không bao giờ quên ơn đức.
Nhưng Chí Tôn chưa kịp nói dứt câu, thì Lão Quái đã vác cần câu trúc lên vai, đủng đỉnh bước đi không thèm nói thêm một lời nào hết.
Nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội, Chí Tôn vùng nhấc mình tới trước, chắn ngang lối đi của Lão Quái, nghiêm giọng thốt :
- Lão tiền bối, xin dừng bước lại.
Lão Quái dừng lại cau cặp lông mày bạc phơ :
- Ngươi còn muốn hỏi điều gì?
- Tiểu đồ có một việc cần kíp nhờ tới lão tiền bối.
- Lão phu đã điếc lại mù, làm sao giúp ngươi cho được.
Trông thấy Lão Quái một mực cự tuyệt với mình, lửa giận của Chí Tôn bỗng bốc phừng lên, chàng xạ đôi mắt ngời ánh sáng ngay mặt Lão Quái :
- Lão tiền bối nhất định vứt bỏ cái danh hiệu của mình sao?
Lời nói của Chí Tôn thật sâu sắc và lợi hại vô ngần, vì dù bậc Kỳ Nhân, Dị Quái nào kiên nhẫn đến đâu, muôn việc đều có thể bỏ qua, nhưng chỉ có danh dự là không thể một ai xúc phạm tới mình, nên khi Lão Quái nghe chàng thốt ra mấy lời khiêu khích, từ cặp mắt lờ đờ của lão bỗng phóng hai tia sáng rực rỡ như luồng điện, vẻ mặt già nua, vô thần lúc nãy cũng vụt biến đi đâu mất. Lão trầm giọng bảo, tiếng của lão rúng động cả cành lá ven rừng :
- Lão phu chính là Lão Quái Ngư đây, nhưng đảo Ô Thạch của ta vốn là một mảnh giang san riêng biệt, từ trước tới giờ chưa hề có một ai dám cả gan đặt chân lên chốn này, nếu muốn còn được sống, ta khuyên ngươi hãy rời khỏi hải đảo ngay tức khắc.
Mấy câu nói nảy lửa của Lão Quái khiến Chí Tôn không sao dằn được cơn giận dữ ở trong lòng, chàng cũng không hề chịu sút kém chút nào :
- Lời của lão tiền bối vừa thốt có khi hơi quá đáng chăng? Hòn đảo Ô Thạch này vẫn là của chung mọi người, chứ nào phải của riêng phần lão tiền bối đâu mà người lại dọa tiểu đồ như thế?
Lão Quái vùng cười nhạt :
- Ngươi định dạy khôn ta đấy à?
- Không phải như thế đâu lão tiền bối ạ, tiểu đồ đã từ ngàn dặm đến đây mong sao chóng gặp lão tiền bối, để xin mấy lời chỉ dạy, và cũng để xin vài giọt máu...
Lão Quái gắt to lên :
- Bây giờ ta hỏi ngươi có chịu rời khỏi đảo này chưa?
Máu nóng xung lên đầy mặt, Chí Tôn trả đòn ngay :
- Tiểu đồ đã nguyện với lòng, khi đặt chân lên trên hải đảo này rồi, nếu chưa thỏa vọng, thì chỉ có tiến mà chẳng có lùi.
Lão Quái trợn cặp mắt phóng xạ ánh sáng :
- Tiểu tử này tuổi tác hãy còn trẻ nhưng láo xược quá độ, không thể tha thứ được.
Tuy đã hơi chùng trong dạ, nhưng Chí Tôn vẫn nhủ thầm :
- Dù sao ta cũng chỉ còn được sống có một ngày nữa mà thôi, Lão Quái lại gàn đến thế, ta khó thể dùng lời lẽ dịu dàng chinh phục lão ta được, bây giờ ta phải xoay qua cứng rắn với lão xem có hiệu quả gì chăng. Cuối cùng, nếu có phải giựt con Thần Quy trên tay lão, ta cũng chẳng chối từ, miễn sao ta lấy được vài giọt máu cứu vết tử thương trong huyệt đạo, rồi sau đó sẽ hay.
Thực ra, không phải Chí Tôn quên bẵng đi cái bầu màu hồng đơn của người quái cổ đã tặng cho chàng hồi còn ở ngôi chùa hoang cổ, để làm vật khi ra ngoài hải đảo, nhưng vì chàng có tính ương ngạnh thấy Lão Quái lại kỳ quặc trong đời, nên chàng phát sinh ra ghét mà bỏ qua việc đó.
Chí Tôn hét lớn làm rúng động cả rừng cây :
- Tiểu đồ đang mang trong mình một chứng tử thương khôn giải, chỉ còn trông vào giọt máu Thần Quy ngàn năm của lão tiền bối, mới có thể cứu vãn cái sinh mệnh mà thôi, nếu đợi tới sáng mai chất độc ngấm vào cơ thể sẽ nổ tung. Tiểu đồ chết chẳng toàn thây, vậy nếu lão tiền bối chịu ban cho tiểu đồ vài giọt máu, thì tiểu đồ sẽ rời khỏi hải đảo này tức khắc.
Sự thật, Chí Tôn quên hẳn một điều là đảo Ô Thạch nằm giữa bể trời nước bao la, cho dù cắm đôi cánh vào cũng không sao quạt khỏi nơi này.
Lão Quái hết sức kinh dị tự bảo :
- Lạ nhỉ! Tại sao thằng bé này lại biết ta nuôi con Thần Quy mà tới đây xin vài giọt máu trị vết tử thương?
Đột ngột Lão Quái hỏi :
- Ngươi tên họ là gì?
Chí Tôn nóng nảy chóng xong việc, chàng đáp mau :
- Dương Chí Tôn!
- Sư môn ngươi là ai, thuộc phái nào?
- Tiểu đồ còn mang trong mình một mối ẩn tình, chưa thể nói ra được.
Lão Quái bất giác hỏi :
- Nhưng ai đã chỉ cho tiểu tử rằng ta ở đây và có con Thần Quy sống hai ngàn năm trăm năm, ngươi phải bảo thật ta nghe thử?
Nghe Lão Quái hỏi, Chí Tôn muốn đêm câu chuyện trong ngôi chùa hoang cổ thuật lại cho lão ta biết rõ, nhưng chẳng hiểu nghĩ sao đó chàng lại thôi, mà chỉ bảo :
- Tiểu đồ được một lão kỳ nhân trong chốn giang hồ nói lại.
Lão Quái vụt quát to :
- Kỳ nhân cái quái gì, ngươi hãy mau rời khỏi chốn này.
Chí Tôn tia cặp mắt sáng rực vào mắt Lão Quái :
- Tiểu đồ đã bảo điều ấy với lão tiền bối rồi, nếu không xin được vài giọt máu con Thần Quy thì không bao giờ rời khỏi nơi này.
Lão Quái cười khì khì, cành lá gần đấy kều lào xào :
- Ồ, ngươi đã cố ương ngạnh thì đừng trách ta nhé?
Chí Tôn vận đủ nội lực để kịp thời đối phó, rồi nói :
- Tiểu đồ mong được lãnh hội chưởng lực của lão tiền bối.
Lão Quái thôi cười, dửng cặp lông mày trắng như tuyết :
- Ngươi hãy trông đây!
Bộp... lẹ như chớp giật, Lão Quái quật một chưởng kinh người ngay mặt Chí Tôn.
Lẹ hơn chớp giật, Chí Tôn nhấc mình theo thân pháp kỳ diệu “Thái Phụng Ngự Phong”, một thế võ ảo tuyệt mà từ lâu chàng chưa có một lần nào dùng tới vì trở ngại về nội lực.
Thế võ này, thân hình nương đà chưởng phong của Lão Quái bốc bùng lên không trung cao ngoài mười trượng, rồi chờ cho áp lực gió bão tiêu tan, Chí Tôn mới trở về chỗ cũ.
Lão Quái vô cùng kinh ngạc xạ cặp mắt như hai luồng điện nhìn Chí Tôn một chút, rồi cùng một lượt đưa ra hai chưởng thế mạnh vô tả...
Vẫn với cái thân pháp nhẹ như làn gió, Chí Tôn bốc mình lên tránh khỏi chưởng lực kinh người của Lão Quái.
Chân vừa chấm đất, chàng nói lớn :
- Lão tiền bối, tiểu đồ đã theo lễ độ mà nhường qua ba chưởng rồi.
Tuy đã sợ thầm cái thân pháp kỳ tột của Chí Tôn, nhưng Lão Quái vì đánh hụt chàng ba chưởng, máu nóng đã sôi trào, lão quát to lên một tiếng, rúng động cả rừng già, rồi nhanh như tia sáng, vận đủ mười thành công lực rập hai chưởng quật sang kẻ địch.
Ù... ù...
Chưởng phong phóng đi như một trận bão lốc, chực đánh tốc Chí Tôn ra tận ngoài bể khơi.
Lần này, bị chưởng lực của Lão Quái đánh bất ngờ, Chí Tôn không kịp dùng thân pháp lẩn tránh, chàng buộc phải quét ngang một ngọn chưởng phong ngăn chặn sức bạo vũ của địch thủ.
Với ngọn chưởng này, Chí Tôn vận hết chín phần thành công lực nên sức mạnh khôn tả.
Bộp... ào... ào...
Lão Quái bị sóng chưởng quật ngang rúng rính cả thân mình, hơi lảo đảo một bên, trong lúc Chí Tôn bị áp lực lùi về sau nửa trượng.
Sau khi đứng vững, Lão Quái nhìn Chí Tôn bằng cặp mắt hết sức kinh dị, không ngờ một thiếu niên như chàng lại có cái công lực khủng khiếp dường ấy.
Lúc đó, Chí Tôn cũng lấy lại được mức quân bình, chàng bước tới trước mặt Lão Quái, nghiêm nghị thốt :
- Một lần nữa, tiểu đồ mong lão tiền bối vì sự sinh tồn của kẻ cùng giống, ban cho tiểu tử một vài giọt máu con Thần Quy, trị chứng tử thương trong nội huyệt, suốt đời tiểu đồ xin nguyện nhớ ơn sâu.
Dứt câu, Chí Tôn cúi đầu ra vẻ cung kính. Nhưng Lão Quái xem như bị trêu tức, gầm lên :
- Không thể được, ta không thể nào hy sinh con Thần Quy có một không hai trên đời này cho ngươi được.
- Lão tiền bối là một kỳ nhân trong võ lâm, không lẽ lại hẹp hòi ngồi nhìn tiểu đồ sắp bị độc dược nổ tung huyệt đạo chết chẳng toàn thây sao?
Lão Quái lạnh lùng thốt :
- Đó là chuyện của ngươi không can chi tới ta cả, nhưng có một điều cần biết là ta không thể nào làm vừa ý ngươi.
Lúc bấy giờ, sự nhẫn nại của Chí Tôn đã tan biến đi mất, chàng không còn nể nang gì nữa cả, trợn mắt hét :
- Nếu lão tiền bối đã ích kỷ đến thế, thì phen này tiểu đồ buộc phải hành động rồi.
Lão Quái khí giận xung lên đầy mặt :
- Tiểu tử, bây giờ ngươi nhất định đòi đấu với ta sao?
Chẳng đợi Chí Tôn kịp trả lời, đột nhiên Lão Quái triển lực lên cần câu, đồng loạt đưa ra ba chiêu... ào ào như gió trốt...
Thoạt đầu, Chí Tôn hết sức bỡ ngỡ không biết phải nên đối phó với loại võ khí này ra sao, chàng giật lùi nửa trượng tránh thoát.
Lão Quái lắc mình tới bên Chí Tôn giơ cần câu quát :
- Tiểu tử đừng chạy, hãy thưởng thức vài chiêu nữa xem nào.
Dứt tiếng, Lão Quái quật cây trúc kêu ù ù... liên tiếp mấy đường chiêu. Đó là ngón võ độc tuyệt mà Lão Quái phải bỏ công phu cả đời người mới thành, khắp giới cao thủ võ lâm không một ai địch nổi, hôm nay lão ta lại mang ra dùng, thì đủ biết trận đấu khủng khiếp đến bậc nào rồi.
Tuy công lực Chí Tôn giờ đây đã thuộc hàng quán tuyệt, nhưng vì lạ lùng với lối công kỳ quặc của Lão Quái, chàng cũng khó mà chống đỡ, đành chỉ lẩn tránh mà thôi.
Nhìn gió chiêu phát từ ngọn trúc ù ù...
Đột nhiên Chí Tôn nhớ đến lúc gần lâm chung sư môn chàng có truyền lại một chiêu vô cùng quái lạ tên là “Tàn Chi Đoạt Hồn” mà người chết đã phí hoài hai mươi năm khổ luyện chưa đem ra dùng một lần. Chàng thầm mừng tự bảo :
- Ồ hay là ta hãy dùng tới nó xem sao.
Nghĩ xong, Chí Tôn dồn hết nội lực về cánh chưởng bên phải, dựng đứng lên trời, chia thành ba luồng sóng bão, đánh ra quần quật lấy ngọn gió cần trúc của Lão Quái, đồng thời, áp đảo như trận bão vũ, xô hẳn chưởng phong của địch thủ, rồi thốc mạnh vào ngực...
Bị sức ép ba luồng quái chưởng nặng nề như ba quả băng sơn, Lão Quái dường như không còn chịu đựng nổi, lắc mình về phía sau một trượng nhưng vẫn chưa vượt khỏi sức áp đảo tàn khốc của chưởng phong...
Thình lình, mấy tiếng thanh tao như chuông vàng đập chát vào tai Chí Tôn, khiến chàng kinh ngạc tháo lui nửa trượng, đưa mắt nhìn xem đó là ai.
Tức thì, một làn bóng sắc lam hiện ra một thiếu nữ vô cùng kiều diễm, vượt hẳn Hồng Y Nữ Xảo Nhi và Hắc Phụng Hoàng, làm cho Chí Tôn phải ngẩn người ra, vừa lạ lùng về sự có mặt của cô gái, vừa ngạc nhiên trước vẻ đẹp mê hồn của nàng.
Thiếu nữ áo lam sực thấy gương mặt đẹp trai của Chí Tôn, nàng liền dội lại, phóng đôi mắt nhìn chàng một hồi lâu, có vẻ sửng sốt, nhưng nhớ tới bổn phận của mình, nàng cầm thanh cổ kiếm, chỉ ngay mặt Chí Tôn hét lanh lảnh như giọng Hoàng oanh :
- Ngươi là ai? Sao to gan đến đảo hoang này gây sự với nội tổ ta?
Lạnh lùng như Chí Tôn mà khi thấy mặt thiếu nữ áo lam và nghe giọng nói của nàng, vẫn còn phải nhìn không hề chớp, thì đủ biết nàng đẹp đến bậc nào rồi, chợt nghe nàng hỏi, chàng trở về với thực tế :
- Không phải thế đâu cô nương ạ, tiểu sinh không hề gây sự với lão tiền bối bao giờ cả.
Thiếu nữ áo lam gắt to :
- Nếu không, tại sao ngươi đấu với nội tổ ta?
- Vì đó là một sự bắt buộc, tiểu sinh không làm sao hơn được, lão tiền bối đã quyết không dung tiểu sinh.
- Nói láo, nếu nội tổ ta nhất định như thế, làm sao ngươi thoát khỏi chết được?
Chí Tôn vùng cười lạt :
- Chuyện đó cũng chưa hẳn là thế đâu cô nương ạ!
Thiếu nữ áo lam dựng ngược cặp lông mày :
- Chưa hẳn thì ngươi hãy thử đỡ vài đường chiêu của ta xem.
Chưa dứt tiếng, thiếu nữ áo lam đã lay động thanh cổ kiếm, một luồng hào quang xanh rờn liên tiếp tuôn ra năm luồng kiếm phong ào ào như bạo vũ.
Không muốn gây thêm sự hiềm khích, Chí Tôn liền dùng ngay một thân pháp ảo diệu nhấc mình lên tránh luồn năm luồng kiếm phong khủng khiếp của thiếu nữ áo lam.
Trong lúc Lão Quái lui lại một gộp đá, đứng nhìn trận đấu giữa đôi nam nữ thiếu niên, mà chẳng nói năng gì cả.
Trông thấy năm đường chiêu kiếm đánh Chí Tôn đều bị chàng phá hỏng, thiếu nữ áo lam phừng cơn lửa giận, liền đổi ngay kiếm pháp, một lớp hào quang bủa lấy kẻ địch phát lên những trận gió ù, ù...
Đến đây, Chí Tôn nhận thấy thiếu nữ áo lam quả là một tay cao thủ võ lâm, lại thêm thanh cổ kiếm cực ác, nếu chàng cứ nhân nhượng mãi, chắc chắn sẽ thảm bại đớn đau, nên tức thì vận sáu phần nội lực, đưa ra hai chưởng, thế mạnh như sóng vỡ bờ.
Bộp... bộp... ào... ào...
Luồng sáng xanh rờn của thanh cổ kiếm bị hai ngọn quái chưởng đánh tan, toàn thân thiếu nữ áo lam bị đẩy lùi nửa trượng, nàng kinh hoảng đứng nhìn chầm chập Chí Tôn.
Lúc đó, Chí Tôn cũng dừng lại, lặng nhìn thiếu nữ áo lam, mà ngầm khen cái công lực siêu tột của nàng.
Bất giác, Lão Quái trầm giọng bảo thiểu nữ áo lam :
- Quỳnh Giao, tiểu điệt không phải là địch thủ của thiếu niên này.
Lời nói của Lão Quái vô tình va chạm mạnh vào lòng tự ái của thiếu nữ áo lam có cái tên đẹp tuyệt như người là Quỳnh Giao đó, khiến cho nàng tức tối, trợn mắt thốt giọng căm hờn :
- Chứ nội tổ để mặc hắn làm mưa làm gió à?
Rồi nàng gạt sang một bên đút thanh cổ kiếm vào vỏ, hai tay buông thõng xuống, nhưng ngửa mặt hít một hơi dài không khí.
Cử động này làm cho Chí Tôn hết sức chú ý, chàng hoài nghi nàng vờ đánh lừa chàng không còn để tâm nơi nàng, cho nàng dễ bề vận lực, thình lình quật ngã chàng.
Quả đúng như điều dự đoán của Chí Tôn, bất ngờ nhanh như làn chớp, Quỳnh Giao huy động song chưởng, cùng một lúc phóng sang kẻ địch...
Thoáng thấy chưởng phong chớp động, Lão Quái giật mình hét lớn :
- Quỳnh Giao, dừng tay lại!
Nhưng đã muộn rồi, hai luồng sấm chưởng vô cùng khủng khiếp đã ào tới trước mặt Chí Tôn mạnh khôn thể tưởng.
Chí Tôn hoảng hốt cả tâm thần, chàng rập hai chưởng quét ngang đón đỡ luồng sóng chưởng thiếu nữ.
Bộp... bộp... ào... ào...
Bốn chưởng quấn lấy nhau chẳng khác nào một trận bão tố, cuồng phong đánh trốc đá cát bay mù trời.
Sức mạnh bạo vũ dội lại, dồn ép Chí Tôn tưởng chừng ngạt đi sự thở, chàng phải giật lùi nửa trượng, tránh khỏi áp lực chưởng phong.
Giữa lúc Quỳnh Giao cũng bị chấn động khắp thân mình, nàng rạt về sau gần một trượng mồ hôi ướt đẫm mình, hết sức hãi hùng trước cái công lực thảm khốc của chàng trai lạ.
Thì ra Quỳnh Giao trong cơn nóng giận không còn suy nghĩ lợi hại, nàng dốc hết mười phần công lực, đưa ra một đường võ bí tuyệt “Càn Ngươn Chân Cang” quyết đánh gục Chí Tôn tức khắc.
Càn Ngươn Chân Cang, là một thế võ bất truyền của Lão Quái đã phí ngoài mười hai năm trời mới luyện thành, nó sánh với ngón võ “Hộ Thân Chân Cang” cũng hơi giống nhau, nhưng nó lại còn công kích kẻ thù, sức mạnh vô tả.
Vì vậy, khi vừa thấy Quỳnh Giao đánh ra thế võ bất truyền ấy, Lão Quái sợ Chí Tôn không thoát khỏi cái chết, nên mới hét lên mấy tiếng cho thiếu nữ dừng tay lại, nhưng vẫn không còn gì nữa, chưởng phong đã vụt ào ào.
Thế nhưng cả Lão Quái lẫn Quỳnh Giao đều không ngờ Chí Tôn phá hỏng thế võ “Càn Ngươn Chân Cang”, hai người đứng nhìn chàng sửng sốt.
Lão Quái tuy trong lòng cũng thầm mến cái nội lực kỳ tột của chàng, nhưng vì sự hoài nghi tại sao chàng từ đâu tới đảo Ô Thạch này, là nơi lão ta từng ẩn tích mai danh mang theo một khổ đau khôn tả, ngoại trừ vài ba người bạn tâm giao, thì không còn ai hay biết tông tích của lão nữa cả. Nay đột nhiên, có một chàng trai lạ chẳng biết từ đâu tới, đòi nằng nặc cho được vài giọt máu con Thần Quy, một vật quý nhất trong đời lão ta, thì trách sao lão chẳng cự tuyệt cùng chàng.
Riêng Quỳnh Giao, mặc dù thoạt đầu đã có ít nhiều tình cảm với Chí Tôn, vì cái vẻ đẹp hùng tráng của chàng, thế nhưng tuổi trẻ hiếu thắng, nàng quyết hạ cho bằng được chàng nên mới dùng tới thế võ bất truyền đó, mà vẫn thấy không hề hấn chi đến chàng cả. Nàng càng thêm tức tối, dựng ngược đôi lông mày, hét :
- Ta nhất định phải xem công lực ngươi đến bậc nào cho biết.
Vừa dứt tiếng, bỗng lẹ như chớp giật, Quỳnh Giao đã băng mình tới chỗ Chí Tôn, cùng loạt tiến đánh ra đường chưởng cực ác, uy thế mạnh bạo xô trốc cả đỉnh núi.
Chí Tôn lắc mình lệch ngang ngoài trượng, vừa kêu to :
- Cô nương hãy dừng tay lại, nghe tiểu sinh nói một vài lời.
Quỳnh Giao quật thêm mấy chưởng hụt Chí Tôn, nàng quát :
- Muốn nói gì, thì cứ đỡ thêm vài chiêu của ta cũng chưa muộn.
Chí Tôn tức giận nói :
- Như vậy, có nghĩa là cô nương buộc tiểu sinh phải ra tay à?
Quỳnh Giao cũng không chịu kém :
- Giá như ta buộc ngươi đấy, ngươi nghĩ thế nào?
- Tiểu sinh sợ rằng khi lỡ ra tay rồi không sao thu hồi lại kịp, e có sự hối hận sau này.
Quỳnh Giao giận dữ cất tiếng cười ròn rã :
- Ngươi chớ khoe mồm mép, hãy coi đây này.
Tức thì, thân hình nàng đã xê nửa trượng, quật luôn năm chưởng vào hông Chí Tôn, công lực và thủ pháp càng thêm lợi hại mấy phần.
Không dằn được sự nóng giận nữa, Chí Tôn liền giơ chưởng quét ngang chống đỡ, đồng thời hữu chưởng chàng xũ áo phất ra một ngọn...
Bộp... ù.. ù...
Lão Quái bỗng hét to :
- Dừng tay lại...
Đồng thời, lão ta đẩy ra một luồng quái chưởng, quật ngang hông ngọn bạo vũ của Chí Tôn vừa phóng tới...
Bộp... ù... ù...
Hai chưởng lực gặp nhau quần quật như một trận bão tố chớp động đầy trời, rồi dần dần quyện lấy nhau ra khơi bể cả.
Chí Tôn bị áp lực nặng nề của quái chưởng rạt về sau nửa trượng, còn thiếu nữ cũng buộc phải xê ngang năm thước.
Trong lúc, Lão Quái đã nhấc mình tới đứng giữa Chí Tôn và Quỳnh Giao cặp mắt rực lên tia sáng lạ kỳ.
Quỳnh Giao chạy lại gần Lão Quái, nắm lấy tay :
- Nội tổ ạ...
Nhưng Lão Quái đã gạt nàng về phía sau, nghiêm khắc :
- Tiểu điệt hãy lui ra, để đó mặc ta.
Quỳnh Giao vụt tiu nghỉu, nguýt dài Chí Tôn, rồi tháo lui đứng nhìn hai người, coi bộ hậm hực mãi không thôi.
Lão Quái nhìn Chí Tôn một chập rồi hỏi :
- Tiểu tử, ai đã dạy ngươi ngón võ “Lưu Vân Phất Huyệt” mà ngươi đã đánh ra vừa rồi, ngươi hãy nói thật cho ta rõ.
Chí Tôn thấy Lão Quái hiểu được đường võ bí tuyệt của mình, chàng liền nghĩ thầm :
- Đường võ do người quái cổ dạy ta, có lẽ không quen lớn gì với Lão Quái quái này, ta có nói thật ra chắc cũng không hại gì cho ai.
Vì vậy, chàng thành thật đáp :
- Đó là ngón võ của một lão hòa thượng truyền dạy cho tiểu tử.
Lão Quái ngập ngời ánh mắt, lại hỏi :
- Lão hòa thượng ấy hình dáng ra sao ngươi còn nhớ chăng?
- Nửa phần như hòa thượng, nửa phần có hơi ngông, cặp mắt ngó tréo lạnh lẽo như ánh đèn ma.
Quỳnh Giao đứng sau lưng Lão Quái nghe Chí Tôn nói tới đấy, nàng mừng rỡ reo lên :
- Nội tổ ạ! Có lẽ lão hòa thượng đã một lần đến thăm nội tổ cách đây năm năm về trước.
Lão Quái day lại trừng mắt ra dấu Quỳnh Giao im, rồi chiếu thẳng cặp mắt kỳ diệu vào mắt Chí Tôn :
- Thế ngươi có phải môn đồ của Bắc Phong Bán Ngộ hòa thượng không?
Chí Tôn nghe Lão Quái nói tên người Quái Cổ, chàng rúng động lòng, vì không ngờ mình đã gặp một trong hai Đại kỳ nhân trên chốn giang hồ, mà tất cả Hắc Bạch nghe tới tên đều rung sợ.
Chàng không trả lời Lão Quái mà chỉ hỏi vặn :
- Vậy thì lão tiền bối đây chính là Lão Quái Ngư, một Đại kỳ nhân mà trong giới giang hồ đều đồn đãi rằng đã mất tích từ hai mươi năm qua?
Lão Quái gật đầu :
- Đúng đấy, lão phu tức là Uất Trì Nhược Chương mà đời đã tặng cho cái danh hiệu là Lão Quái Ngư như tiểu tử vừa nói. Ồ, ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta? Có phải ngươi là môn đồ của Bắc Quái hòa thượng chăng?
Thấy mình đã gặp bậc đại tiền bối trong giới võ lâm, Chí Tôn chắp tay cung kính :
- Thưa lão tiền bối, sự thực tiểu tử không phải là môn đồ của lão tiền bối Bắc Phong hòa thượng.
Lão Quái có vẻ ngạc nhiên :
- Thế sao ngươi biết được ngón võ bất truyền “Lưu Vân Phất Huyệt” ngón võ bí tuyệt của lão hòa thượng Bắc Phong?
Chí Tôn liền đem câu chuyện mình bị Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương đầu độc viên độc dược “Xuân Phong Nhất Độ hoàn” rồi đưa tới một ngôi chùa hoang cổ, toan bày chuyện dâm ô, kế gặp Bắc Phong hòa thượng cứu thoát, truyền cho hai ngón võ “Lưu Vân Phất Huyệt” và “Phất Thủ Xuy Phong” đồng thời, dặn dò đến đảo Ô Thạch tìm cho được Lão Quái Ngư xin vài giọt máu con Thần Quy để trị chứng tử thương đang ngầm chứa trong các huyệt đạo chờ giờ nổ tung chết không toàn thi thể, sao sao chàng đều kể lại cho Lão Quái nghe, và cuối hết, chàng thò tay vào lưng, lấy ra quả bầu màu hồng đem trao cho Lão Quái, nói :
- Xin lão tiền bối xem qua để tin rằng lời nói của tiểu đồ đều là sự thật, không hề dám giả dối với lão tiền bối một điều gì cả.
Lão Quái cầm lấy quả bầu mầu hồng đơn, ngắm nghía một chút rồi trao lại cho Chí Tôn, rồi vùng ngẩng mặt cười khì khì :
- Không ngờ Bắc Phong hòa thượng lại chỉ dẫn ngươi ra tận đảo này, chính ngươi là người thứ hai lọt chân vào đây thôi.
Đến khi dứt cười, Lão Quái ngư vụt hỏi Chí Tôn :
- Tiểu tử từng học sư môn nào, mà công lực khá cao như thế?
Chí Tôn bỗng hiện lên nét mặt một nỗi buồn thấm thía, chàng đáp :
- Thưa lão tiền bối, tiểu đồ hiện còn mang trong lòng một niềm u uẩn, nên không tiện nói tên sư môn được, xin lão tiền bối thứ tha cho.
Lão Quái cười khì khì :
- Cũng được... thế thì không cần phải nhắc tới chuyện đó nữa, chỉ có điều ngươi cần nên cho lão phu biết là khi nãy ta trông thấy ngươi từ trong trứng chim đại bàng rớt xuống đất là tại làm sao?
Chí Tôn lại kể chuyện lạ lùng về cái trứng chim ngũ sắc cho Lão Quái nghe, chàng không quên nói rõ mình vô tình nuốt được viên nội đơn Ngưu Long Giao tại Nghiệt Long đàm, rồi bị nạn cho tới lúc ra hải đảo, khiến cho Lão Quái đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cuối cùng, lão ta gật đầu, trầm giọng bảo :
- Này tiểu tử, tiền duyên của ngươi thật là ngàn năm ít có, hôm nay ngươi lại gặp cái may mắn nhất trần đời, ta tin rằng sau này con đường vinh quang của ngươi chói lọi chưa từng thấy trong giới võ lâm từ trước tới giờ.
Thật là đáng mừng lắm vậy.
Chí Tôn lắng tai nghe những lời khen ngợi của Lão Quái, chàng không khỏi phải đỏ bừng gương mặt vì sung sướng, mà cũng vì thẹn thùng với Quỳnh Giao đương mở to đôi mắt tuyệt đẹp, chầm chập nhìn chàng.
Lão Quái nói tiếp :
- Lão phu biết, lão Bắc Phong hòa thượng từ bình sinh đến giờ chưa hề thu nhận ai làm môn đệ, nay lại đem cái ngón võ bất truyền của mình ra mà trao cho tiểu tử, thì chẳng khác nào lão đã giao cái sinh mệnh cho ngươi đó. Xem thế, đủ hiểu lão mến thương ngươi đến ngần nào rồi. Giờ đây đối với ta, cũng chỉ biết làm như lão đã làm, đành mang cái tuyệt học của mình mà truyền lại cho ngươi vậy.
Chí Tôn nghe Lão Quái nói tới đây, chàng vô cùng sửng sốt vì không ngờ lão ta bỗng nhiên lại dám đem cái bí tuyệt của mình trao lại cho chàng, thực là không thể tưởng tượng nổi cái tính kỳ quặc của lão.
Cho nên chàng đã phải cảm kích mà nói :
- Thưa lão tiền bối, tiểu đồ được lão tiền bối xót thương như thế, thật cảm kích vô cùng, tiểu đồ không dám làm phiền lão tiền bối hơn nữa, chỉ muốn xin lão tiền bối giúp cho mấy giọt máu con Thần Quy, trị chứng tử thương đang ngấm ngầm tàn phá trong các huyệt đạo của tiểu đồ là mãn nguyện lắm rồi.
Lão Quái gắt :
- Ồ, ta muốn đem cái tuyệt học của mình truyền lại cho ngươi, mà ngươi định từ chối đấy à?
Chí Tôn sợ hãi nói nhanh :
- Không phải thế đâu lão tiền bối ạ, mà là vì...
Lão Quái vùng cười lớn cắt ngang câu nói của Chí Tôn :
- Tiểu tử, lão phu truyền lại cho ngươi ngón võ bất truyền này chỉ vì một lời hứa.
Chí Tôn xạ ánh mắt vào mặt Lão Quái :
- Chỉ vì một lời hứa?
- Phải đấy, một cuộc hứa hẹn thí võ.
- Nhưng cuộc thí võ đó có liên hệ gì tới tiểu sinh không?
Lão Quái không đáp ngay câu hỏi của Chí Tôn, mà chỉ nói :
- Chuyện này hãy gác lại trong chốc lát... Quỳnh Giao tiểu điệt lại đây nào.
Từ nãy giờ đứng sau lưng theo dõi câu chuyện đối đáp giữa Lão Quái và Chí Tôn, Quỳnh Giao hết sức lạ lùng, bây giờ nghe Lão Quái gọi tới tên, nàng liền dạ to và bước tới, chớp mắt nhìn lén gương mặt xinh đẹp của Chí Tôn.
Lão Quái chỉ nàng bảo Chí Tôn :
- Đây là nội điệt của ta tên gọi Quỳnh Giao.
Chí Tôn thoáng mắt nhìn thiếu nữ, đồng thời bước tới chào :
- Còn tiểu sinh đây tên là Dương Chí Tôn, Quỳnh cô nương cứ gọi như thế.
Quỳnh Giao thẹn hồng cả đôi má ngà trinh bạch, nàng chỉ cúi đầu chào Chí Tôn, mãi chẳng thốt ra được một lời nào, lấy mắt nhìn chàng mà thôi.
Chí Tôn cũng không biết phải nói gì thêm nữa, chàng đứng lặng nhìn lại nàng, bốn mắt gặp nhau, hai quả tim non cùng rung đập...
Lão Quái hiểu ý, liền lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng đó :
- Bây giờ chúng ta hãy nên trở về nhà rồi sẽ đàm đạo sau.
Dứt tiếng, Lão Quái đi trước, kế Chí Tôn, và sau hết là Quỳnh Giao.
Ba người nhờ thân pháp nhẹ nhàng nên chớp nhoáng đã tới một gian lều lợp bằng tranh lụp xụp, cùng nối chân nhau bước vào.
Quỳnh Giao vượt lên trước, nàng thẳng vào trong lo việc cơm nước.
Lão Quái trỏ tay bảo Chí Tôn ngồi xuống chiếc phản, rồi đi nhanh ra ngoài, trong nháy mắt lão trở vô lều, trên tay bưng một cái bát nhỏ trắng ngần như bạch ngọc, trao cho Chí Tôn :
- Tiểu tử hãy uống lấy bát máu này, đó là bát máu của con Thần Quy mà ngươi đang tìm đấy. Uống xong, ngươi hãy ngồi vận lực trong giây lát, là độc dược sẽ biến tan.
Lòng mừng khôn tả, Chí Tôn vụt đứng lên, hai tay cầm lấy cái bát bạch ngọc, bên trong đựng một thứ máu lấp lánh sáng, chàng cất giọng run run :
- Ơn cứu tử của lão tiền bối hôm nay, trọn đời ghi tạc, nguyện chẳng bao giờ quên!
Rồi chàng nâng cái bát bạch ngọc lên mồm, uống một hơi cạn sạch máu con Thần Quy.
Xong hết, Chí Tôn vâng lời chỉ bảo của Lão Quái ngồi trở lên phản, chuyển vận nội lực trong người.
Bát máu Thần Quy vào bụng Chí Tôn nảy sinh một bầu nhiệt khí chạy rần khắp châu thân, rồi thì tản mác qua các huyệt đạo gom chất độc “Xuân Phong Nhất Độ hoàn” về một mối, chẳng bao lâu, chàng cảm thấy buồn nôn vùng mửa ra một vũng nước đen sệt, mùi xông lên hôi tanh lạ thường.
Sau đó, trong người Chí Tôn nghe khỏe khoắn dễ chịu vô cùng, chàng lại vận khí chân ngươn cho cơ thể điều hòa trở lại, thế là xong, chàng thoát nạn một cách kỳ diệu khôn lường.
Lão Quái gọi Quỳnh Giao giúp Chí Tôn tẩy uế rồi tươi cười bảo chàng :
- Thế là ngươi đã thoát chết rồi đấy, từ đây ngươi khỏi phải còn phập phồng lo sợ chi nữa cả.
Chí Tôn vô cùng cảm động, chàng cúi đầu nói nhỏ :
- Suốt đời tiểu tử xin nhớ mãi ơn này.
Trong khi Quỳnh Giao cũng vừa dọn cơm ra, ba người cùng ngồi ăn vui vẻ, mỗi người đều mang một niệm riêng. Riêng Quỳnh Giao thì cứ mãi liếc chừng Chí Tôn, thỉnh thoảng nàng tủm tỉm nụ cười trên đôi môi đỏ mọng.
Chí Tôn cảm thấy lòng chàng ngập tràn niềm vui sướng, chốc chốc, chàng chớp nhìn cái vẻ đẹp mê hồn của Quỳnh Giao, chàng thấy nàng vượt hẳn Hồng Y Nữ Xảo Nhi và Hắc Phụng Hoàng.
Ăn uống xong rồi, Lão Quái bảo Chí Tôn :
- Bây giờ, ngươi hãy theo ta ra sau này, ta sẽ truyền cho ngươi cái ngón tuyệt học của ta như lời hứa của ta ban nãy.
Chí Tôn hãy còn thắc mắc trong lòng, chàng nói :
- Thưa lão tiền bối, chẳng lẽ lão tiền bối lại nhờ đến tiểu đồ trong cuộc thí võ sau này hay sao?
Lão Quái bỗng lạnh nhạt bảo :
- Ngươi cứ học xong rồi thì sẽ hay.
Hiểu tính tình kỳ quặc của Lão Quái, Chí Tôn sợ phật lòng nên không dám hỏi thêm một lời nào nữa cả, chàng đứng dậy lặng lẽ theo gót Lão Quái ra sau lều.
Tới một sân cát thật rộng, chung quanh có nhiều gộp đá chập chùng, Lão Quái bảo Chí Tôn dừng lại, rồi giảng giải cho chàng bí pháp của ngón võ bất truyền “Càn Ngươn Chân Cang”.
Nhờ trí óc thông minh tuyệt vời, nên học chẳng mấy chốc Chí Tôn đã hiểu thấu sự nhiệm mầu của ngón võ bí tuyệt đó. Bấy giờ, Lão Quái mới nói :
- Với cái chân lực của ngươi hiện nay luyện tập nội trong đêm nay là xong cả, ta sẽ trở ra mà xem cái kết quả của sự thành tựu đó.
Dứt tiếng, Lão Quái liền quày quả bỏ vô lều...
Chí Tôn nhìn theo Lão Quái cho đến khi hút dạng trong lều, chàng cười thầm :
- Lão Quái này thật là kỳ quặc, ai đời đem cái bí pháp của mình truyền dạy cho một kẻ từ trước xưa chưa từng quen biết mà chẳng cần hỏi han nguồn gốc chi cả.
Lúc bấy giờ đúng giữa giờ Thân bước sang giờ Dậu, mặt trời tợ bánh xe khổng lồ quay chậm, đỏ rực như màu máu, tia sáng dường như cái rẻ quạt rọi ngược lên, từ từ lặn xuống góc bể, từng đàn hải âu lượn trên muôn trùng lớp sóng bao la.
Chí Tôn vận dụng khí công truyền chạy khắp cơ thể đủ ba mươi sáu vòng, thì chàng đã thấy chân ngươn trong người tràn ngập, rồi khởi đầu luyện thế võ bí tuyệt “Càn Ngươn Chân Cang”.
Chí Tôn tập luyện mãi cho tới khi trời đã về khuya, chợt có một cái bóng đen dáng điệu mảnh khảnh đang nhắm phía chàng bay tới.
Vì mải say mê trong sự luyện tập, Chí Tôn chẳng hề hay biết gì cả, chàng vận chân khí Càn Ngươn đưa cặp chưởng ra về hướng bóng đen sắp tới trước mặt chàng.
Ào... ào...
Chưởng phong đi như một trận bão vũ khủng khiếp, sức mạnh lại mau hơn chớp giật.
Bỗng có tiếng rú nhỏ của bóng đen, đồng thời ngã “huỵch” xuống đất, im bặt.
Chí Tôn nghe tiếng rú, chàng giật mình phóng tới xạ cặp mắt nhìn thì thấy một người đang nắm bất tỉnh dưới đất.
Chàng xem kỹ lại, nhận ra người bất tỉnh chính là Quỳnh Giao, Chí Tôn hoảng hốt sửng sốt nhìn nàng mà trong lòng bối rối chưa biết phải làm sao.
Ngó xuống đất, lại thấy lờ mờ một cái giỏ xách, bát đĩa vỡ rơi nằm ngổn ngang, thức ăn bắn đi lung tung, Chí Tôn hiểu ngay Quỳnh Giao mang cơm ra cho chàng, có lẽ vì nàng sợ chàng tập luyện quá khuya mà đói.
Chàng cảm kích bâng khuâng khôn cùng.
Chực chực cúi xuống đỡ Quỳnh Giao dậy, rồi lại ngẩng lên vì chàng không hiểu làm như thế có nên chăng.
Chí Tôn hết sức hoang mang, chẳng biết phải hành động ra sao cho hợp lẽ, thì đột nhiên có tiếng nói của Lão Quái đập vào tai chàng :
- Hãy để con Quỳnh Giao mặc lão phu, ngươi cứ tiếp tục luyện tập.
Chí Tôn chấp hai tay trước ngực, nói giọng băn khoăn :
- Tiểu đồ thật đáng chết, vô ý làm cho Quỳnh cô nương bị trọng thương, nếu nàng có mệnh hệ nào tiểu đồ làm sao sống được.
Lão Quái ôn tồn nói :
- Tiểu tử hãy yên tâm, đây chẳng phải là lỗi tại ngươi đâu, cứ tiếp tục đừng để dở dang mà hối hận.
Dứt tiếng, Lão Quái lẳng lặng cúi xuống xốc Quỳnh Giao lên vai, phóng thẳng về chiếc lều, vừa thoảng lại bên tai Chí Tôn một câu tối nghĩa :
- Lão Bắc Phong hòa thượng thật có mắt tinh vi, sự truyền dạy của ta sau này quả không vô ích vậy.
Chí Tôn nghe lọt vào tai những câu nói đó, chàng ngạc nhiên, thầm nghĩ.
- Ồ, không lẽ Bắc Phong hòa thượng và Lão Quái này đã có ngầm tính với nhau trước những điều gì mật nhiệm, nên cả hai người đều truyền cái tuyệt học cho ta, để sau này mưu toan một chuyện gì, nếu không tại sao Lão Quái vừa thốt ra mấy câu nói đó?
Chàng lại nghĩ không lẽ Bắc Phong hòa thượng và Lão Quái, hai đấng Đại kỳ nhân trong giới giang hồ mà lại có những hành vi bất chính hay sao?
Chàng không tin như thế được.
Chí Tôn hết sức bối rối, mãi thật lâu, chàng vẫn không bình tâm lại được...
Xem tiếp hồi 11 Lệnh xé xác xuất hiện lần thứ tám