Quác quác... Nóng vội làm gì. Lên lv nhanh rồi phi thăng thì "chó chết hết chuyện" rồi, còn gì đáng quan tâm nữa chứ. Đã gọi là "PN tu tiên" thì thành tiên là điều ai cũng nghĩ là đương nhiên. Cái để người ta đọc là quá trình tu này (có gì thú vị, có gì hấp dẫn). Hay nói cách khác là người ta quan tâm về quá trình trải nghiệm của nhân vật. Nói một cách nôm na là quá trình này càng khó khăn, càng đa dạng, càng đặc biệt... thì càng hấp dẫn người đọc. Đây chính là điểm khác nhau căn bản giữa PNTT và các truyện tu chân khác. Trong các truyện tu chân này thì hoặc là nhân vật chính quá xuất sắc, quá gặp may, thậm chí may mắn đến mức hồ lý hồ đồ thành đạt, đột phá, hay có khi dùng minh minh thiên ý để bang trợ.v.v... PNTT đã khắc phục ít nhiều các khuyết điểm đó. Vì thế, như mỗ đây đã có lần nhận xét rằng PNTT rất khá về nhiều phương diện, tuy nhiên sự tham gia của bình nhỏ thần kỳ là chỗ yếu lớn nhất của truyện này. Đặc biệt là cách mà nó xuất hiện và nơi mà nó xuất hiện - ngẫu nhiên và đơn giản đến mức khó tin. Một cổ bảo bình thương cũng không có cách xuất hiện giản dị như thế, huống chi bậc này bình nhỏ - có khả năng đoạt quyền tạo hóa - đến mức Ngân Nguyệt hoài nghi rằng nó vốn không ở nhất giới này, và cấp bậc còn có thể ở trên Thông thiên linh bảo. Như thế bình nhỏ đối với HL có tác dụng giống như một "cú huých" của thượng đế vậy. Đáng tiếc a! Đáng tiếc... Nếu không có nhân tố này thì quá trình tu tiên của HL sẽ hoành tráng hơn nhiều. Nhưng nếu không có, tác giả phải giải quyết vấn đề tư chất của HL như thế nào (?) để cho HL có thể tiến nhanh vào hàng ngũ tu tiên. Bổ thiên đan cũng chẳng phải là một cách giải quyết đó ư. Có lẽ VN đã ý thức được điểm này nên một đoạn dài sau này, ta thấy vai trò của bình nhỏ ngày càng ít được đề cập đến, tác dụng của nó hiện tại đã giảm đến mức thấp nhất. Đó là điều đáng mừng cho VN, cho HL, cho bộ sách này, cho mỗ và cho đạo hữu...
|