Buổi sớm, trong gió rét căm căm, mình tôi đáp chuyến xe đường dài đi Nam Kinh. Tôi quyết định đến kiểm tra phụ khoa ở một bệnh viện quân đội nổi tiếng trên tỉnh.
Sở dĩ lựa chọn như vậy, bởi tôi suy tính ba điều chủ yếu: thứ nhất, thành phố nhỏ nơi tôi sống có quá nhiều người quen, bất kể tôi đến bệnh viện nào đều có thể chạm trán bác sĩ, y tá hoặc người bệnh mà tôi quen biết, lại còn có những người chào hỏi tôi, quen biết tôi mà tôi thì không hề biết họ. Họ hoặc là láng giềng, bạn hoặc thân thích, bè bạn, cô dì chú bác của bạn học, của láng giềng tôi, hoặc là… Thứ hai, bác sĩ phụ khoa ở các bệnh viện trong thành phố này hầu hết toàn là đàn ông, nhất là đàn ông trẻ. Tôi đã từng hỏi một nữ y tá trung niên dáng người mập mạp ở trung tâm tư vấn bệnh viện Nhân dân huyện về việc này, không ngờ vô tình bị cô ta châm chọc:
- Có cái gì đáng hỏi. Cô đã từng thấy người phụ nữ nào có hứng thú với phần dưới của mình? Bẩn dề dề, phiền đến chết. Đàn ông ấy à, lại khác…
Nhưng, rốt cục tôi là con gái, mang thể xác mình, đặc biệt là bộ phận vô cùng kín đáo loã lồ trước người đàn ông xa lạ, dù anh ta là bác sĩ, tôi có thể chịu đựng được sao? Thứ ba, tôi đã đọc được một bài viết về thành tích của khoa Sản bệnh viện quân đội Nam Kinh này từ một tờ báo tỉnh, biết ở đây đều là bác sĩ nữ.
………
Khi ở nhà chờ xe, chốc chốc tôi lại nhìn cửa, lòng luôn mong ngóng Ngô Nguyên sẽ tới tìm tôi, sẽ đến tiễn tôi, sẽ đến đưa tôi đi. Đã mấy ngày nay, chúng tôi chẳng liên lạc với nhau, thật sự tôi có chút nhớ anh. Tôi chợt phát hiện mình bỗng trở lên yếu đuối, cần có người nâng đỡ, cần có người dựa dẫm, cần có người tiếp thêm niềm tin và dũng khí để đối mặt với hiện thực tàn nhẫn của bản thân, để cùng bầu bạn vượt qua lữ trình không ánh mặt trời trong những ngày đông rét mướt này.
Tôi đã lên xe, ngồi bên cửa sổ xe mà vẫn không đừng được chốc chốc lại lau những giọt sương bám trên cửa kính để ngoái lại. Tôi thật sự hy vọng vào giây phút cuối cùng khi xe sắp chuyển bánh bỗng bóng dáng Ngô Nguyên xuất hiện.
Nhưng…
Thôi chẳng cần nói nữa.
Cuối cùng khi chiếc xe lắc lư rời bến, lòng tôi tràn ngập nỗi thất vọng, nước mắt giàn giụa.
Thực ra, nếu như Ngô Nguyên thật sự có ngầm theo tôi, theo dõi tôi, quan tâm tôi, tiễn đưa hay đi cùng tôi, tôi cũng sẽ không cần. Tôi có lòng tự tôn của mình, tôi cũng không muốn cầu xin sự cảm thông, thương xót, quan tâm rẻ rúng từ bất kể một ai. Tôi chỉ muốn biết đến giờ tôi có trong trái tim anh được mấy phần.
Xảy ra sự việc như vậy, rốt cục anh nghĩ gì?
Anh hối hận không? Anh định rút lui chăng?
Tôi rất yêu anh, đó là điều tôi tin chắc; nhưng trong lòng tôi biết rõ hơn ai hết, anh nhất định không phải là con người của chủ nghĩa “tình yêu chí thượng”. Anh lại là con một, bố mẹ, ông bà anh đều rất kỳ vọng ở anh, trong đó bao gồm cả việc sớm nối dõi tông đường. Anh rất nổi ở trường, mặc dù có tôi luôn cặp kè như hình với bóng, nhưng xem ra còn không ít cô gái đang theo đuổi anh, trong đó còn có cả con gái của một minh tinh màn bạc và con của một cán bộ cao cấp. Hai người này tôi đều đã gặp, một người “mặt như chiếc bánh”, còn người kia da mặt “sần như vỏ quýt”, tôi gọi đùa họ là “đại sứ hình ảnh”, tỏ ý xem thường, không ngờ đã làm anh phật ý. Điều này chứng tỏ, ngoài hình dáng, xác thực còn có thứ khiến anh động lòng…
Như vậy, thật sự đến lúc tôi nên từ bỏ?
Nhưng tôi chưa từng được một cái gì, vì sao tôi lại phải từ bỏ?
Chiếc xe bắt đầu tăng ga phóng men theo bờ sông. Bên trái xe là dòng nước đỏ ào ào cuộn chảy, bên phải là cánh đồng và thôn xóm cứ vùn vụt lướt qua.
Tôi bỗng nghĩ đến cha (trong lòng tôi rất ân hận, lâu lắm rồi, tôi rất ít khi nghĩ về ông). Nếu như ông còn trên cõi đời này, với danh tiếng của một bậc thầy đông y, chí ít tôi còn có thể thỉnh giáo ông về những phiền phức của thể xác, và cùng ông bàn bạc. Nhưng…
Ngoài trời có mưa bụi, nước sông càng thêm ngầu đỏ, cảnh sắc đồng quê và thôn xóm càng trở nên mờ mịt, hư ảo.
Tôi thu tầm mắt lại, dựa vào thành cửa sổ lim dim dưỡng thần. Nhưng tôi nghĩ đến tương lai, trong lòng vẫn cảnh gió thảm mưa sầu…
Tôi không biết mình đã thiêm thiếp ngủ từ lúc nào, hơn nữa còn có giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, Ngô Nguyên luôn là cái bóng theo sát tôi, dù thế nào tôi cũng không thể nhìn thấy anh. Sau đó, hình như tôi tới một khe núi, bước thấp bước cao men theo sườn đá bên khe nước, tiếng nước chảy ào ào. Tận cùng của khe nước là một đầm nước xanh biếc, bờ bên kia là vách núi cao dựng đứng… Đúng lúc tôi đó bỗng phía sau có tiếng cười khúc khích. Tôi nghe tiếng Ngô Nguyên, vội vã ngoảnh đầu lại, nhưng chưa kịp rõ mặt thì anh đã vọt lên tận tầng mây, hoá thành dải lụa trắng lặng lẽ biến vào đầm nước, không còn lộ diện.
- Ngô Nguyên…
Tôi gào lên nhưng chẳng hề nghe tiếng của mình.
Sắc trời tối dần, tôi quay đầu lại, không còn nhìn thấy khe nước và con đường đưa tôi đến, chỉ cảm giác được gió đêm rì rào thổi lên mặt.
Tôi biết mình đã đến miền tuyệt cảnh, mà người duy nhất bầu bạn cùng mình lại là “hoàng hạc một đi không trở lại”, tôi không còn đứng vững nổi, bủn nhủn ngồi bệt ra đất, oà khóc.
Tôi cũng không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ thấy họng đã khô rát, mắt dường như đã mờ tối. Bỗng có bàn tay to khe khẽ xoa đầu tôi. Tôi cho rằng đó là Ngô Nguyên, bèn nắm chặt bàn tay đó. Nhưng đó lại là bàn tay gầy gò như que củi khô không hề có cảm giác xác thịt. Tôi hoảng hốt quay đầu lại, hoá ra là một ông lão ngàn thu, râu tóc bạc phơ, quấn mình trong tấm lụa trắng đứng sau tôi, lại dường như đang lơ lửng trên không.
- Con gái, chớ đau lòng. Ta có mấy tờ giấy, cháu hãy nhận lấy, cháu sẽ hồi tâm trở lại.
Ông lão vừa dứt lời, đột nhiên biến mất, nhưng tờ giấy trắng kia đã nằm gọn trong tay tôi. Tôi vội vã mở ra, trên đó viết tám chữ vẫn còn chưa khô nét mực:
Một chiếc chìa khoá mở một ổ khoá
Tôi không hiểu được ý của nó, bèn ngửa mặt lên thinh không, lại thấy ông lão đang từ sau màn đêm hiện ra, mỉm cười vẫy tay. Tôi định thần nhìn lại, hoá ra đó là cha tôi.
- Cha!
Tôi nhảy lên, thất thanh gọi.
Tiếng gọi của tôi không giữ nổi hình bóng người cha, nhưng đột nhiên làm tỉnh “giấc mộng hoàng lương” trên xe.
Tôi dụi mắt, vươn người, chợt phát hiện ra mình trở thành trung tâm chú ý của mọi người.
Nhưng tâm thần tôi bàng hoàng, thậm chí cảm thấy tờ giấy cha đã đưa cho vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay. Tôi nghi hoặc cúi đầu, mở bàn tay ––Tờ giấy đó không cánh mà bay, nhưng dường như tôi vẫn nhìn rõ ràng tám chữ viết theo lối chữ Khải trong lòng bàn tay:
Một chiếc chìa khoá mở một ổ khoá.
Giữa trưa tôi mới tới được Nam Kinh, đến khi vào viện đã là một giờ mười lăm phút.
Tôi chẳng muốn ăn cơm, chỉ mua hai chiếc bánh bao nhân rau ở một quầy hàng nhỏ bên cổng viện rồi hớt hải bước vào lầu khám bệnh.
Tôi leo lên phòng khám phụ khoa trên tầng 2 ngó ngó nghiêng nghiêng, xét kỹ hai vị bác sĩ trực ca chiều nay là phụ nữ mới yên tâm chạy xuống tầng một lấy số đăng ký khám bệnh.
Con số tôi cầm là số 0113, dường như lại là con số không may mắn. Tôi định quay lại bốc số mới, nhưng trông thấy ánh mắt kỳ quặc của một y tá đang nhìn tôi dò xét, dường như xuyên cả tâm can tôi, hiểu thấu bí mật của tôi nên đành thôi.
Trên cả dãy ghế dài trước cửa phòng khám phụ khoa chỉ có khoảng bảy tám người.
Tôi yên tâm ngồi xuống, lôi từ chiếc túi giấy ra chiếc bánh bao rau còn nóng hổi, cẩn thận lột bỏ những bụi bẩn bám bên ngoài, chậm rãi nhai.
Tôi ăn mặc rất đơn giản, chiếc áo lông vũ màu xám nhạt, quần bò xanh non, đi giày nhung đen. Tóc tôi cũng chỉ dùng sợi dây chun buộc quấn sau gáy. Nhưng tôi để ý những người đàn ông qua qua lại lại không ngừng chú ý đến tôi. ánh mắt của họ xem như lơ đễnh, nhưng thực ra rất chăm chú. Có một người lính lướt qua trước tôi, dáng vẻ rất vội vã, bỗng vội xoay người, vờ như xem tờ thông báo dán trên tường phía sau tôi, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua người tôi.
Từ năm đầu bậc sơ trung, tôi đã quá quen với những ánh mắt kiểu này, cũng từ trong ánh mắt đó, tôi ý thức được dung nhan mĩ miều của mình. Hiện nay, tôi biết, tôi đã là một nữ sinh năm thứ ba, ngoài vẻ đáng yêu của tuổi thanh xuân ra, còn phảng phất dáng vẻ trí thức.
“Nhưng”, liếc nhìn mới biết chẳng qua là một chiến sĩ giải phóng quân quãng hai mươi tuổi đầu, tôi nghĩ, “nếu như sau một lúc, qua bác sĩ, anh ta biết tôi là một người con gái không hoàn chỉnh, thể xác có khiếm khuyết, anh ta sẽ nghĩ thế nào? ánh mắt của anh ta sẽ lưu lại trên người tôi, rốt cục sẽ lâu hơn hay ít đi?”
Tôi nhìn tờ bệnh án của mình xếp ở bàn làm việc cửa phòng khám, tôi biết mỗi trang trong đó vẫn còn để trắng. Nhưng, chỉ cần lát nữa thôi, ngay trang lót đầu tiên còn tinh nguyên, sẽ điền đầy những nét chữ nghệch ngoạc như nhảy múa của bác sĩ –– mà đó có thể sẽ là nhân chứng về sự tủi nhục đầu tiên trong đời tôi.
Ngoài viết những điều tủi nhục –– dẫu là thiện ý ra, họ còn viết những gì? Lẽ nào họ cũng… tôi bỗng nghĩ đến tám chữ trên tờ giấy trong giấc mộng: Một chiếc chìa khoá mở một ổ khoá. Họ đương nhiên sẽ không thể viết được tám chữ này.
Nhưng ai có thể nói với tôi ngụ ý chân thực của tám chữ kia?
Nói thực, cho đến nay, tôi chẳng phải là một người quá mê tín. Trong số bạn học có những lần đi xem bói, bói tay, bói bát quái, bói tám chữ(1), tuy tôi cũng từng rất hứng thú, rất nhiệt tình tham gia, nhưng phần nhiều là để đùa cợt, trong lòng chưa bao giờ nghĩ là đúng. Tôi có người cô ăn chay niệm Phật đã lâu, nghe quen rất nhiều câu chuyện lục đạo luân hồi, kiếp này kiếp trước, nhưng cũng không thể khiến tôi có những kính nể và sợ hãi đối với lực siêu tự nhiên thần bí khó lường. Hơn nữa, giấc mơ trên xe là vô cùng kỳ lạ –– ông già râu tóc bạc bỗng biến thành cha tôi. Lẽ nào cha tôi thật sự có diễm phúc tới thiên đường, thậm chí có được chức quan, mới giành được tờ giấy và tám chữ đó từ Thượng đế, xem là ban lời “giải” cho thể xác tôi?
- Số 0113, Thạch Ngọc!
Khi tôi đang suy nghĩ mông lung, bỗng nghe tiếng nữ y tá trực ban gọi tên mình.
- Có!
Tôi vội vã đứng dậy, bước vội tới trước cửa, căn cứ theo hướng dẫn của người y tá, lặng lẽ ngồi xuống trước bàn bác sĩ phòng ngoài.
- Cháu là Thạch Ngọc, khám lần đầu, đúng không? Nói đi, có việc gì? Chỗ nào không bình thường?
Hỏi tôi là một nữ bác sĩ quân đội đã ngoài bốn mươi, mái tóc ngắn ốp sát mang tai, dáng vẻ rất tài giỏi, quả đoán, nhanh nhẹn. Bà ta lặng lẽ lật sổ khám bệnh của tôi, sau mới cầm bút, ngẩng đầu, rất hoà nhã nhìn tôi.
- Cháu nghĩ. Tôi do dự chốc lát: - Phần dưới cháu –– có thể có vấn đề.
- Nhiều khí hư, đúng không?
- Không.
Tôi lắc đầu.
- Kinh huyết không đều? Nhiều hay ít?
- Cũng không phải.
Tôi vẫn lắc đầu như cũ.
- Thường xuyên sớm hoặc muộn, đúng không? Đấy là chuyện bình thường ở tuổi các cháu mà.
Bà bác sĩ nói như đã có chủ tâm, cây bút trên tay chực cắm xuống mặt giấy, như chuẩn bị viết.
- Không phải.
Tôi vẫn kiên quyết lắc đầu.
Bà bác sĩ buông cây bút trong tay, nắm hai bàn tay lại trước bàn, nét mặt cau có nhìn tôi, sau đó hỏi:
- Cô luôn nói không, thế cô mắc bệnh xã hội à?
- Không, không phải, điều đó không thể. Tôi đỏ mặt, vội vã phủ nhận, rồi thật nhỏ nhẹ nói: - Cháu có vấn đề khác, cô khám mới biết.
- Được, thế thì vào trong này.
Bà nữ bác sĩ đứng dậy, chỉ tay, dẫn tôi vào phòng nhỏ bên trong.
Gian phòng này rộng khoảng chục mét vuông, phía tường sát cửa sổ kê hai chiếc giường bé giống như ghế nằm trên thuyền. Trên giường trải chiếc ga trắng đã giặt sạch nhưng thấp thoáng vẫn còn lốm đốm những vết máu loang.
- Cởi ra.
Bà bác sĩ vẻ dứt khoát kéo “soạt” tấm rèm che giữa hai chiếc giường xuống, đeo găng tay, ra hiệu cho tôi nằm xuống chiếc giường bên cửa sổ.
Tôi nhìn thấy phía cửa ra vào vẫn chưa cài chặt, để hở khe nhỏ, thấp thoáng bóng người qua lại thì có chút chần chừ do dự, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của bà bác sĩ thì lập tức nghe lời.
Tôi cúi đầu, lột quần như bóc măng, vừa nằm ngửa trên giường, đã cảm giác được bàn tay bác sĩ –– chính xác là bàn tay đeo găng cao su –– chạm vào đùi tôi, nói như ra lệnh:
- Dạng ra!
Tôi làm theo.
- Co chân!
Tôi lập tức phục tùng.
Nhưng có lẽ tôi dạng còn chưa đủ, tay của bà bác sĩ ấn đè lên hai đầu gối tôi.
“Có lẽ cô ấy sẽ cho mình thực sự mắc bệnh xã hội, thậm chí xem mình là một cô gái ăn sương”. Tôi cảm giác được khẩu khí và thái độ của bà bác sĩ có nhiều thay đổi, trong lòng chợt thấy bất an. “Có lẽ nên nói ngay sự thật”. Tôi nghĩ, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy không yên.
Bà bác sĩ bắt đầu nắn nắn phía dưới của tôi, động tác không đến nỗi thô bạo, nhưng chắc chắn cũng chẳng nhẹ nhàng. Sau đó, khẳng định là túm lông rậm rịt đã che kín phần cô ấy cần phải kiểm tra rõ, tôi cảm giác ngón tay cô khẽ khẽ gạt chúng sang hai bên… Cuối cùng, ngón tay của bác sĩ đã sục sạo đến lỗ nho nhỏ của tôi, và dừng lại ở đó.
- Từ nhỏ cháu đã như thế này rồi à?
Giọng bà bác sĩ chợt chùng xuống.
- Cháu không biết. Cháu chỉ biết cách đây mấy ngày.
- Chắc đi tiểu không ảnh hưởng gì.
- Vâng.
- Kinh nguyệt thế nào?
- Cũng bình thường, ở bụng dưới hay đau.
- Đó là bởi kinh huyết đọng lại, không ra hết.
Bà bác sĩ đứng dậy, nhìn tôi rất thông cảm, rồi lại nhìn phần dưới của tôi, sau đó nói:
- Thạch Ngọc, lỗ ra của cháu quá nhỏ, cô không thể dùng cặp mỏ vịt mở ra xem tình hình bên trong. Nhưng cô có thể dùng tay để sờ và kiểm tra một lát, sẽ đau một chút đấy, cháu cố lên nhé.
- Vâng, được ạ.
Tôi nói, cảm thấy ngón tay của bà bác sĩ trượt đến phần mẫn cảm nhất, tôi vội vã nhắm tịt mắt.
Bỗng nhiên, ngón tay của bà bác sĩ chọc mạnh, đầu ngón tay xoay xoay phải trái sờ nắn. Sự đau đớn của rách toạc lập tức trùm lấy toàn thân tôi, tôi không nén được kêu “á” lên một tiếng.
- Yên nào!
Bà bác sĩ nói, ngón tay tiếp tục ấn sâu vào.
Cuối cùng, trong thể xác tôi như có cây gậy thọc vào, vừa đầy căng vừa đau tức. Tôi cắn môi, cố gắng không để bật lên tiếng kêu rên.
- Cố gắng chút nữa, tí nữa là xong.
Bà bác sĩ nói, ngón tay như tiến vào đến tận chân cùng, bỗng nhiên thả bước dạo trong cơ thể tôi, tiếp rồi xoay phải xoay trái, nhảy lên trên, đạp xuống dưới...
Gắng nhẫn nhịn sự đau đớn, ngửa ngắm nhìn huy hiệu trên mũ và quân hàm nổi bật trong bộ blu trắng của bác sĩ, tôi bỗng cảm giác cô chẳng phải là một bác sĩ và thầy thuốc cứu kẻ sắp chết, giúp người bị thương, mà là một người lính thực sự; và ngón tay đang ở trong cơ thể tôi thực sự là cây kiếm sắc nhọn đang vung lên, lưỡi lê đang chĩa ra.
Sau khoảng năm sáu phút vật lộn, cuối cùng bà bác sĩ cũng “rút kiếm tra vào bao”, “cất súng vào kho”, còn tôi thì mồ hôi lã chã, dường như kiệt sức.
Nén sự đau đớn ở thân dưới, tôi mặc quần áo và trở ra phòng ngoài, phát hiện bà bác sĩ đã ngồi trước bàn, đang ghi ghi chép chép gì đó vào bệnh án của tôi.
Tôi khom khom người, ngồi đối diện với vị bác sĩ, nhẫn nại đợi bà viết xong, cất bút ngẩng đầu, mới nơm nớp lo sợ ngước nhìn và hỏi:
- Bác sĩ, cháu...
- Hẹp lỗ, một dạng hẹp lỗ âm đạo. Vị bác sĩ nhìn xoáy vào tôi rồi nói: - Nếu cụ thể thêm chút nữa, thì cần phải nói là “vách chắn ngang âm đạo”. Thông thường “vách chắn ngang” phần lớn nằm ở phần trên âm đạo, giữa hoặc ở bên cạnh, có lỗ nhỏ, kinh huyết có thể từ lỗ nhỏ mà bài tiết ra. Cho nên nếu như không kiểm tra phụ khoa, mọi người thông thường sẽ không thể nhìn thấy được, và cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống vợ chồng sau hôn nhân. Nhưng vách “chắn ngang” của cháu lại ở rất thấp, hơn nữa rất dày, dường như cả “cửa” này đều bị đóng chết luôn. Tuy không ảnh hưởng tới lưu thông kinh huyết của cháu, nhưng không thể quan hệ vợ chồng sau khi cưới.
- Thế –– tình trạng như cháu có thể làm phẫu thuật được không?
Tôi chần chừ giây lát, lại thắc thỏm hỏi.
- Mổ đương nhiên là được. Vấn đề hiệu quả rất khó nói. Chủ yếu là các cô chưa làm rõ nguyên nhân cụ thể sinh ra “vách chắn ngang” của cháu. Trước đây cô cũng đã từng khám qua một ca chẳng khác gì cháu, mổ chưa đầy nửa năm đã liền ngay lại rồi, lại cũng vẫn như thế. Nhưng đại để bởi duyên cớ có kinh huyết, nó cũng không hoàn toàn bị bịt kín, luôn chừa ra một lỗ nhỏ xíu. Các cô đã suy nghĩ đến việc mở rộng cái lỗ đó một chút, cắt phần thừa ra nhưng lại có rủi ro: bởi vì tổ chức cơ sở của thịt thừa đó vẫn tồn tại, cắt càng nhiều, mở càng to thì nó vẫn cứ lớn lên khít lại, chỉ có điều thời gian có lâu hơn một chút thôi; nhưng, nếu một khi nó bị cắt sạch, không thể sinh trưởng nữa, như vậy ắt sẽ tạo thành cái hang rộng hoác. Cái hang, cháu hiểu là gì không? Cho nên, cháu gái, có mổ, mổ như thế nào đều quan hệ đến cả đời cháu, cần phải thận trọng, cần phải bàn thật cụ thể với gia đình...
Tôi ngây người lắng nghe, dường như quên cả đớn đau phần thân dưới, hoàn toàn không ngờ được thể xác mình lại rơi vào ngõ cụt không đường tiến thoái này.
- Nói như vậy, cháu vô phương cứu chữa...
Tôi lẩm bẩm nói, nước mắt cứ trào ra.
Bà bác sĩ thấy vậy, vội rút mấy tờ khăn giấy từ ngăn kéo ra đưa cho tôi, khuyên nhủ:
- Cháu gái, đừng buồn, nghĩ rộng ra chút nào. Thực ra, chẳng giấu gì cháu, cháu gái của cô cũng bị giống như cháu, nhưng tính chất có khác, nó bị “không âm đạo” bẩm sinh, tục gọi là “thạch nữ”. Mấy năm trước khi vào đại học cô cũng đã mổ cho nó, hiệu quả sau mổ cũng không đến nỗi, bây giờ đang học ở Thượng Hải, đã có bạn trai người Nhật. Nếu như cháu muốn làm phẫu thuật, các cô sẽ cố gắng tìm cho cháu phương án mổ tốt nhất. Tiện thể cô hỏi luôn, cháu đã đi làm hay còn đang học?
- Đi học.
Tôi gạt nước mắt, nín lặng.
- Học ở đâu?
- Đại học F Thượng Hải.
- Thế à? Cháu của cô cũng học ở đại học F, năm thứ ba, khoa Trung văn. Còn cháu?
- Cũng năm thứ ba, khoa Lịch sử. Tôi cứ thành thực mà nói, tò mò hỏi lại: - Thế cô ấy tên gì?
- Doãn Hoa.
- Vậy cô là dì của Doãn Hoa?
Tôi kinh ngạc, chẳng thể tưởng nổi lại có sự ngẫu nhiên đến như vậy.
- Cô là dì út, mẹ nó là chị cả. Các cháu biết nhau à?
Dì của Doãn Hoa cũng ngạc nhiên không kém, ánh mắt sáng lên, khẩu khí cũng trở nên nhiệt tình hết mức.
- Không chỉ biết, chúng cháu còn rất thân. Chúng cháu cùng trong đội thể thao của trường, cô ấy ít tuổi nhất trong số chúng cháu.
....
Bởi có quan hệ đến Doãn Hoa, chúng tôi nán lại nói chuyện một lát, nhưng vì bên ngoài có nhiều người đang xếp hàng đợi khám nên bà bác sĩ không thể không chào tạm biệt tôi. Khi đưa tôi đến cửa, bà bác sĩ còn dặn đi dặn lại rằng sau khi quyết định dứt khoát phải thông báo ngay, để còn sắp xếp chuẩn bị, đồng thời cũng có chút lo lắng lắc đầu nói:
- Cháu còn đang đi học, cô cũng không biết gia cảnh nhà cháu thế nào, tiền mổ rất đắt đấy.
Cái giọng và thần thái ấy đủ khiến cho người khác cảm thấy chúng tôi đã quen biết hoặc là bạn hữu lâu năm.
Nhưng khi tôi ra đến cổng bệnh viện, những uất ức và tâm trạng tuyệt vọng của tôi không vì bắt được mối quan hệ với bác sĩ mà trở nên nhẹ nhàng. Còn việc phải phẫu thuật, dì của Doãn Hoa đã nói quá rõ rồi, viễn cảnh xem ra chẳng có chút lạc quan nào... vấn đề là lại xuất hiện Doãn Hoa, tuy cô ấy luôn nhiệt tình cởi mở với người khác, nhưng cũng lại là người thích nói chuyện cà dưa, không biết giữ mồm giữ miệng, nếu như dì của Doãn Hoa mà kể bệnh tình của mình với cô ấy, há cô ấy chịu nổi không chia xẻ điều bí mật cực kỳ giá trị với người khác ư?
“May là cô ấy cũng đã qua phẫu thuật rồi, chắc sẽ đồng bệnh tương lân”. Trên chuyến xe tối trở về nhà, tôi tự an ủi mình và cũng chờ đợi.