Tôi cần phải nói chuyện với cô tôi.
Đó là người đầu tiên tôi thật sự cần phải đối mặt khi trở về nhà. Hơn nữa, nếu như tôi thật sự muốn làm phẫu thuật, cô cũng sẽ là người ủng hộ kinh tế duy nhất của tôi (đương nhiên, tôi không nghi ngờ, bất kể Ngô Nguyên sau này sẽ có thái độ thế nào với tôi, trong việc này, anh cũng có thể hết lòng dang tay giúp đỡ). Cho nên, trước khi xuống xe tôi đã suy đi tính lại, phải đưa ánh mắt tuyệt vọng cầu cứu đến cô, tránh sau này cô biết sẽ trách móc rằng tôi không gần gũi với cô –– việc trọng đại như vậy mà giấu cô, không bàn bạc với cô, xem cô là người ngoài, như vậy sao ổn? Cô là một người rất trọng tình cảm, điều ấy sẽ càng làm cô đau lòng.
Quả thế, nếu nói ngày xưa không vì quá trọng tình cảm thì cô sẽ không bao giờ xuống tóc vào chùa làm ni cô.
Cô tên là Thạch Lan. Cái tên này do ông nội được gọi là “Cử nhân” đặt cho. Khi ấy, trên cô còn có một chị gái, tên là Thạch Mai, dường như để vẹn toàn khát vọng có được tứ quí quân tử “Mai Lan Trúc Cúc” cùng sum họp, bà nội lại sinh được một trai một gái, rất tự nhiên, con trai được gọi là Thạch Trúc –– đó chính là người cha đã cứu vớt và nuôi dưỡng tôi, con gái là Thạch Cúc.
Nhưng ở nhà, ở xóm, mọi người đều gọi cô là Tiểu Lan.
Lẽ ra tôi phải gọi cô là Cô Hai, nhưng bởi vì cô cả qua đời mấy năm trước khi cha tôi tự vẫn, tôi hầu như chẳng có ấn tượng gì, còn cô út lại yểu mệnh qua đời khi mới mười bốn tuổi –– đấy là duyên cớ khiến cha tôi theo học nghề y. Cho nên, trên thực tế, từ khi tôi lớn, chỉ biết mỗi mình cô mà thôi, hơn nữa cô đang ở trên huyện.
Hồi nhỏ cô rất thông minh, lanh lợi đáng yêu, được sự hướng dẫn chuyên tâm của ông nội, cô đọc thuộc lòng rất nhiều thơ Đường và từ Tống. Cho nên, trong mấy cô con gái, chỉ mỗi mình cô có cơ hội học tập, đầu tiên là trường tư thục, sau đó là tốt nghiệp tiểu học ở trường kiểu mới.
Ông tôi có một người bạn họ Lưu, một ông chủ có tiền tài và thế lực cách nhà chúng tôi khoảng năm sáu dặm, bởi ngưỡng mộ tài học của ông nội, tìm đến kết bạn với ông. Có lần chập choạng tối mùa hè, họ ngồi dưới gốc cây du uống rượu, đang tuần rượu ngọt, bà sai cô bưng đĩa trứng rán lên, câu chuyện bỗng chốc xoay sang cô.
Khi ấy, cô mới vừa sáu tuổi, buộc túm lọn tóc nhỏ, hai má hồng hồng, trông rất đáng yêu. Ông chủ họ Lưu nghe nói cô thuộc rất nhiều thơ Đường, bèn kéo cô vào lòng, cho ngồi lên đùi, bảo cô đọc thơ. Cô cũng chẳng sợ người lạ, đọc liền mạch hơn chục bài thơ. Ông chủ Lưu rất kinh ngạc, bèn hỏi đã có nơi nào hứa gả chưa.
Phong tục nơi quê tôi, khi còn bé, thậm chí là đang trong yếm tã, đã nghe mệnh cha mẹ, lời mối mai, định sẵn nơi chốn.
Ông nội nói chưa có. Ông chủ họ Lưu bèn ướm hỏi liệu có thể sánh cùng cậu cả nhà ông.
Nhà họ Lưu nổi tiếng xa gần, có mấy ngàn mẫu ruộng tốt; nhà họ Thạch tuy được xem là giàu có, nhưng cũng chỉ có hai trăm mẫu ruộng xấu. Nếu theo con mắt thế tục, đã là với cửa cao, hơn nữa, ông cũng đã từng nom thấy mặt cậu cả nhà họ Lưu thông minh, sáng sủa, há có lý để từ chối? Vậy lập tức một cái bắt tay là xong.
Từ đó, hai nhà qua lại thường xuyên hơn, mỗi lần ông đến Lưu gia, nhất định phải cho cô đi cùng.
Cậu cả Lưu lớn hơn cô ba tuổi, đọc sách thông đạt đạo lý. Cô rất quý cậu, cậu cũng rất quý cô, chỉ ngại bởi nam nữ, khi gặp nhau hai người lại đỏ mặt e thẹn, lời nói với nhau cũng hiếm.
Sau này, cậu Lưu đi học trung học ở Thượng Hải, họ mới bắt đầu thư từ cho nhau. Qua những lá thư, cô mới thực sự được thưởng ngoạn mật ngọt của tình yêu. Có lần, cậu Lưu nghỉ hè, trong vườn trúc bên bờ sông ở phía đông đầu thôn, lần đầu cô để cậu hôn. Lại sau nữa, có lần ở trên giường của người làm thuê phòng đông nhà cậu Lưu, cô không cự lại cậu, không nỡ nhìn dáng vẻ đau khổ của cậu, đã trao thân cho cậu. Sau việc đó, cậu đã thề non hẹn biển với cô...
Chẳng ngờ nửa năm sau, đầu tiên là nhà họ Thạch bị cường đạo, tiếp đến lại kiện quan. Ông nội đổ bệnh nguy kịch, đau lồng ngực, buộc phải dùng thuốc phiện để giảm đau, nhưng chẳng được bao lâu, bệnh nặng hơn rồi qua đời. Bà vẫn còn trẻ mà đã mất chồng, không chịu nổi cú sốc, đổ bệnh không gượng dậy nổi, rồi cũng nhanh chóng theo ông.
Gia cảnh nhà họ Thạch nhanh chóng lụi bại.
Nhưng điều khiến cô không thể chịu đựng được là sự thay đổi thái độ nhanh chóng của nhà họ Lưu đối với cô. Đầu tiên là sự lạnh nhạt, rồi trong lời nói đã có sự khinh miệt, tiếp theo là cô không còn nhận được thư của cậu Lưu từ Thượng Hải gửi về, cuối cùng là một giấy huỷ bỏ hôn ước của nhà họ Lưu...
Đau đớn vì mọi hy vọng đều đổ bể, cô quyết tâm xuống tóc làm ni cô, cùng bầu bạn nơi cửa Phật.
.............
Những sự việc và ký ức này chỉ mình cô cất giữ, thỉnh thoảng cô mới tiết lộ chút ít với tôi trong suốt thời gian nương tựa vào nhau hơn mười hai năm nay. Nay cô đã sáu mươi sáu tuổi đời, nói đến điều đau lòng xưa vẫn còn xúc động, lệ ứa trào.
Và những năm gần đây cô thường thường răn dạy tôi những điều từ đáy lòng:
- Thạch Ngọc, con cần phải nhớ cho kỹ, bất kể lúc nào cũng không được mê muội, mất sự kiềm chế mình. Con người, nhất là đàn ông, con chớ được nhẹ dạ cả tin. Hơn nữa, trai gái quấn quýt, nói thật cũng chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước, nhanh đến mà cũng nhanh đi. Cho nên, con người sống trên đời này, ngẫm nghĩ cho kỹ, niệm a di đà Phật, tiêu giải nhiều nghiệp chướng, sớm được vãng sinh tịnh thổ Tây Thiên là điều thực tế nhất...
Tôi không rõ cô sẽ phản ứng thế nào nếu như nghe những lời trình bày về thể xác của tôi. Đầu tiên có lẽ cô sẽ trách cứ quan hệ tôi và Ngô Nguyên không nên quá nông nổi, xem những lời dặn dò đứt đầu lưỡi của cô chỉ là gió thoảng qua tai; nhưng có lẽ cô sẽ không nói gì, chỉ trút những tiếng thở dài.
Nhưng, tôi đã chuẩn bị chịu đựng tất cả mọi thứ, trong đó bao gồm cả những lời trách cứ, oán thán, thậm chí là răn dạy của cô. Tôi quên đi sự xấu hổ này, mình làm mình chịu. Cô có đứa cháu “thạch nữ”, nét mặt cô ắt chẳng còn tươi nữa.
Nhưng tôi luôn có lòng tin –– rốt cục cô vẫn là người quan tâm tôi nhất, yêu thương tôi nhất trên cõi đời này. Tuy trước đây tôi đã từng chán ghét những lời dạy dỗ của cô, cho rằng đó là phản ứng tâm lý bệnh thái của người phụ nữ đã chịu những đau thương, thậm chí đã từng đối khẩu với cô vì những chuyện nhỏ nhặt, chọc đùa tính bảo thủ của cô… Bây giờ trong lòng tôi thực sự hối hận.
- Cô, cô đồng mệnh tương lân, xin lượng thứ. Từ nay con sẽ nghe lời cô như hồi còn nhỏ. Chỉ vì hiện nay con gặp phiền phức về thể xác, đó thực không phải là con sai…
Hơn bốn tiếng lắc lư trên đường, gần chín giờ tối xe mới về đến bến. Sau khi xuống xe, người rã rời, thân dưới vẫn đau ê ẩm, tôi đành phải gọi xe ba bánh chở về nhà.
Đến ngõ nhỏ gần nhà, tôi xuống trả tiền xe, chợt phát hiện ra ngọn đèn trên cột điện xảy ra sự cố từ khi nào, cứ chập chờn liên tục. Cảnh tượng đó thật giống như con ma nham hiểm nhìn rõ những bí mật thể xác tôi, đang cười cợt và ám thị tôi, giống như cái nháy mắt hý hửng khi thấy người khác gặp nạn.
Tôi dường như trở về tuổi thơ, như đã làm chuyện gì đó sai trái ở ngoài, cãi lộn với người khác, tay chân bị cào cấu, trong lòng vừa lo sợ vừa ấm ức, không cầm được nước mắt cứ trào ra. Nhưng tôi cố ngẩng đầu, chầm chậm bước tới trước sân, khe khẽ gõ vào cánh cổng.
- Con đi đâu? Tối thế này mới về?
Cô mở cửa, ngạc nhiên nhìn tôi.
- Con đi Nam Kinh.
Tôi trả lời, đầu cúi thấp, nước mắt lập tức trào ra, cúi xuống ôm con mèo đang kêu meo meo đón chào.
- Con đi Nam Kinh làm gì? Cô cứ nghĩ con ở nhà người bạn học nào đấy.
Cô cài chặt then cổng, chăm chú nhìn ngấn nước trên mắt tôi vặn hỏi:
- Gì thế, con khóc à? Xảy ra chuyện gì thế?
Tôi không lên tiếng, cúi đầu đi vào phòng, rồi đi thẳng về phía tây, rúc vào phòng mình, buông con mèo ra, đổ vật xuống giường và khóc nấc lên.
- Tiểu Ngọc, đừng khóc. Nói với cô nào, có chuyện gì thế? Ai ăn hiếp con à?
Cô theo sát tôi vào phòng, đến bên giường, nhẹ nhàng lay vai tôi, vừa an ủi vừa hỏi.
Tôi không trả lời, tiếng khóc càng lớn hơn. Cô đứng dậy, bước ra sảnh lấy chiếc khăn bông ướt đưa cho tôi.
Tôi cầm khăn mặt, lau bừa trên gương mặt, bớt nghẹn ngào. Tôi lật người, chầm chậm đứng dậy.
- Có phải Ngô Nguyên bắt nạt con?
Cô đón lấy chiếc khăn, lại hỏi.
Tôi cắn môi, lắc đầu.
- Thế các con cũng không cãi nhau? Hôm nay nó đến tìm con mấy lượt, dáng vẻ lo lắng lắm.
- Anh ấy đến tìm con? Đến lúc nào?
Tôi vội hỏi.
- Buổi chiều, buổi tối đều tới.
- Có dặn gì không?
- Bảo con phải gọi điện cho nó.
Tôi cúi đầu, đau thắt ngực, không ngăn nổi nước mắt lại trào ra.
………….
Tôi đã nói. Cuối cùng tôi đã nói tất cả.
Chỉ có một chi tiết, đó là “sự mê muội” giữa tôi và Ngô Nguyên buổi tối đó được giấu nhẹm đi. Tôi nói, tôi đã sớm cảm thấy phía dưới không bình thường, hay đau bụng, bác sĩ phụ khoa ở đây toàn là đàn ông nên mới phải đi Nam Kinh.
Cô ngồi lắng nghe, rất lâu chẳng nói lời nào, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, bảo tôi đưa bệnh án, cô đeo kính lão nghiên cứu rất lâu rồi mới trả lại cho tôi. Tiếp đó, cô chớp chớp mắt bình tĩnh nhìn tôi.
Lúc này tôi mới chú ý hốc mắt cô trũng sâu xuống, các thớ thịt trên mặt giãn ra, khoé miệng đặc biệt nhăn lại, dưới trán, mắt đã nổi rõ những đốm đồi mồi của người già. Nhưng mái tóc của cô vẫn xanh như ngày nào, mớ tóc mai mượt mà.
Bỗng nhiên, khoé miệng của cô giật giật, mắt ngầu đỏ, cô kéo tôi ôm vào lòng, nghẹn ngào:
- Tiểu Ngọc, khổ con tôi…
Tôi ôm lấy vai cô khóc nấc lên.
Đã sắp một giờ đêm, cô vẫn chưa trở về phòng của mình. Cô khoác thêm chiếc áo bông ngồi trên giường đối diện với tôi, an ủi tôi, bàn bạc với tôi, giúp tôi đưa ra một quyết định...
Cuối cùng, ý kiến của cô là: Phẫu thuật dù chỉ có một tia hy vọng thì cũng sẽ phải thử.
Cô cũng đã nói với tôi, của cải trong nhà mấy năm cung cấp cho tôi học đại học chẳng còn lại là bao, giờ chỉ còn năm sáu ngàn đồng. Nếu như kinh phí mổ quá cao, cần phải nghĩ cách đi vay mượn.
- Nhưng, mượn thì cứ mượn, cô không trả nổi thì sau này có con. Đây là việc hệ trọng cả đời con.
Giọng cô bỗng kiên quyết, rồi kéo chăn, tuột khỏi giường, chuẩn bị quay về phòng mình đi ngủ. Nhưng khi đến cửa phòng, cô lại quay lại dặn dò tôi:
- Nhớ kỹ, việc này tuyệt đối không được nói cho người khác, đặc biệt là không để cho Ngô Nguyên biết.
- Con hiểu rồi.
Tôi nói, gật đầu ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Song khi tôi nhìn theo bóng dáng cô nhanh nhẹn ra khỏi phòng mặc dù lưng cô đã gù xuống, trong lòng tôi bỗng nhói đau, thậm chí cảm giác tủi nhục. Bởi vì khi đối diện với một người già đã trải bao phong sương nhưng luôn cảm thông, quan tâm và yêu thương tôi như vậy mà tôi lại không thể thành thật tất cả với cô.
Sau khi cô đi rồi, tôi cảm thấy mệt mỏi rời rã mà vẫn không thể nào chợp mắt được.
Tôi chỉnh lại quần áo, xuống giường, ngồi vào bàn.
Tôi lôi từ ngăn bàn ra cuốn “Đại toàn y học gia đình” mượn thư viện vẫn chưa trả, giở đến phần “Những dị hình ở bộ phận sinh dục phụ nữ”, nghiên cứu kỹ lưỡng một lượt nữa. Tôi phát hiện ra trong sách tuy có nhắc đến “vách chắn ngang âm đạo”, và có tất cả mọi giải thích, nhưng không hề có một chữ nào nói đến nguyên nhân.
Tôi nghĩ, đây có lẽ là một chứng bệnh ít gặp, có thể cho đến nay giới y học vẫn chưa nghiên cứu được nguyên nhân phát sinh.
Cho nên, tôi dự tính sẽ tìm một hai bác sĩ nữa để khám lại, nếu như ý kiến nhất trí, trong lòng mới thực sự yên tâm. Còn về việc phẫu thuật hay không và phẫu thuật như thế nào có lẽ phải tính toán lại.
Lại nghĩ đến tình trạng kinh tế nhà mình khá túng quẫn. Lương của cô cũng không cao, đã về hưu nhiều năm, may mà trong nhà máy công việc nhiều, gấp, nên họ thường xuyên gọi cô đến giúp, cũng kiếm thêm được chút ít, nhưng cung cấp cho tôi ăn, mặc, đã khó khăn lắm rồi. Hơn nữa, người già, sức khoẻ mỗi ngày một khác, khó tránh nổi bệnh tật hoặc giả có điều bất trắc. Lẽ nào tôi nhẫn tâm tiêu sạch sành sanh chút tiền cóp nhặt của cô để làm một cuộc phẫu thuật tốn kém mà ngay cả bác sĩ cũng không dám nắm chắc phần thắng trong tay? Cho nên xét từ góc độ kinh tế, tôi ngẫm nghĩ kỹ, nếu có cần phải phẫu thuật thì nhất định tôi sẽ không sử dụng một đồng của cô, cần phải dựa vào cách kiếm tiền của mình. Tôi có thể tranh thủ cuối tuần hoặc ngày nghỉ để đi làm thêm, chẳng hạn như làm gia sư. Các bạn lớp tôi quê ở nông thôn đã chẳng từng làm như thế, gọi là “cần công kiệm học”. Dù chốc lát chẳng kiếm đủ tiền phẫu thuật cũng không sao, chỉ còn năm rưỡi nữa tôi sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó tôi có việc làm, góp nhặt tiền cũng nhanh chóng hơn. Hơn nữa, chắc lúc đó tôi đã có bảo hiểm y tế, phẫu thuật sẽ chẳng mất một xu.
Nghĩ vậy nên tôi cũng dần dần trở lại yên tâm hơn, bèn nhấc bút, lật tới trang giấy trắng, tự ghi cho mình đơn thuốc về sự phiền phức của thể xác:
1. Cần phải tìm ít nhất hai bác sĩ nổi tiếng khác để khám kỹ hơn nữa.
2. Số tiền tiết kiệm của cô khi chưa thật cần thiết tuyệt đối không được động đến.
3. …
Ngòi bút bỗng ngừng lại trên mặt giấy.
Tôi dự định viết một điều quan trọng quyết định về việc xử lý như thế nào mối quan hệ giữa tôi và Ngô Nguyên, nhưng tôi trù trì không thể viết nổi. Tôi nghĩ cần phải chủ động rời bỏ anh, nhưng lại không cam lòng; tôi cũng từng nghĩ để giữ được anh, sẽ không từ một thủ đoạn với bất kể giá nào dù chỉ là một phần trăm hy vọng, nhưng tôi còn chưa hiểu thái độ của anh đến nay đối với tôi, đối với phiền phức về thể xác của tôi cũng như quan hệ sau này của chúng tôi như thế nào. Nếu như anh đã có kế hoạch rút lui, há còn phải đợi đến tôi phí công sức?
Lại nghĩ đến việc cô nói hôm nay anh đã mấy lượt đến tìm tôi với dáng vẻ lo lắng. Rốt cục anh muốn nói với tôi điều gì?
Hai bàn tay tôi ôm lấy đầu, và thiếp đi tự lúc nào chẳng biết.
Đến khi tay tôi lơi lỏng, đầu chợt gục xuống, giật mình tỉnh giấc, phút chốc chẳng biết mình đang ở nơi nào.
Tôi dụi mắt, vươn người, dự định dọn dẹp sách vở và giấy bừa bộn khắp mặt bàn để lên giường đi ngủ, bỗng một việc xảy ra làm tôi vô cùng kinh ngạc.
Phía sau mục “ba” để trống chẳng biết đã được điền vào từ lúc nào tám chữ tôi đã rất quen thuộc:
Một chiếc chìa khoá mở một ổ khoá.
Tôi chẳng hề có một ấn tượng rằng chính mình đã viết mấy chữ này vào, nhưng rõ ràng chúng đã tồn tại ở đây, như những con ngươi chòng chọc nhìn tôi –– hơn nữa rõ ràng chẳng phải nét chữ của tôi.
Tôi không thể không có chút nghi hoặc.