Đây là công viên duy nhất của thành phố nhỏ chúng tôi.
Dù đã qua tiết xuân, cần phải nói là mùa xuân, nhưng trong công viên chẳng thấy một chút dấu tích của một chút đầu xuân.
Tôi và Ngô Nguyên bên nhau lặng lẽ bước trên con đường lát đá bên hồ, chẳng ai nói với ai một lời.
Trên đường đến công viên, ngồi trên xe, anh vẻ quan tâm hỏi tôi:
- Em đã đi bác sĩ chưa?
Tôi không lên tiếng.
Sau đó, đến nửa đường, anh vừa đạp xe vừa ngoái đầu lại hỏi tôi vấn đề cũ.
Tôi vẫn im lặng không đáp.
Anh biết điều, không hỏi tôi bất cứ stupid question (câu hỏi ngu ngốc) nào nữa mà nhẫn nại đợi tôi chủ động phá vỡ sự yên lặng đó.
Không phải cuối tuần, trong công viên chỉ vài ba người dạo chơi, bầu trời xám xịt và có gió.
Phía trước là ngã ba, tôi dừng bước, bất giác mông lung, chẳng biết cần phải đi hướng nào. Thực ra, tôi đâu có ý định dạo chơi công viên, nên cũng chẳng biết đi đâu. Nhưng tôi nghĩ, hay là chọn lối “Cầu Tầm Phương”.
Tôi đứng giữa cầu, cảm thấy mặt hồ lăn tăn dưới chân chợt cuộn ào vào lòng hồ.
Hồ hình bầu dục nho nhỏ, có lẽ chỉ có mấy trăm mẫu bờ xung quanh là rộng. Sát mép hồ đối diện là một ngôi lầu nhỏ dầm kèo chạm khắc tinh vi, trông giống như con thuyền tranh không bao giờ có thể ra khơi đã khiến lòng tôi trào dâng nỗi niềm cảm thương vô bờ bến.
Tôi không còn nhớ mình đã bao lần cùng Ngô Nguyên dạo chơi ở công viên này. Nhưng lần nào tôi cũng cảm thấy thích thú đứng trên cây cầu đá này. ở nơi cao nhất của cây cầu đá lặng lẽ nhìn ngôi lầu nhỏ bên kia bờ, con thuyền tranh vẽ… Nó luôn luôn nhắc nhở ký ức tôi: công viên nhỏ này đã từng là vườn hoa riêng của một vị đại tài tử, đại danh nhân đầy khí tiết dân tộc cuối Minh đầu Thanh –– “Thuỷ phảng viên”; là biểu hiện thái độ kiên quyết bất hợp tác của ông đối với kẻ thống trị dị tộc, bấy giờ ông đã từng kiên quyết dắt cô gái lầu xanh tri kỷ chạy khỏi kinh thành, đến thành phố nhỏ bé chẳng tên tuổi của chúng tôi ẩn cư, lưu lại giai thoại tài tử giai nhân cảm động lòng người.
Tôi đã từng mấy lần thăm qua con “thuyền tranh”. Trước thềm dưới hè, trong lầu ngoài viện, trong ngày xuân, trong chiều tà, mơ hồ nghe thấy những lời thầm thĩ chân thành của họ năm nào, thấy được bóng dáng của họ bên nhau như mộng ảo…
Đó cũng là giấc mộng khiến tôi mãi mãi không quên, mãi mãi ấm áp trong lòng từ thuở mới biết yêu. Nhưng, Ngô Nguyên mới là đại tài tử, còn tôi –– quyết không phải xuất thân gái lầu xanh, nhưng trái lại cũng là hồng nhan tri kỷ một đời một kiếp bên anh…
Nhưng nghĩ đến “sự hẹp lỗ” ở phần dưới, nay e rằng tư cách của một gái làng chơi cũng chẳng còn, còn mơ tưởng gì đến chuyện mãi mãi bên nhau? Nghĩ đến vận mệnh thê lương của nàng Marguerite, cũng vẫn còn trong những tháng năm như hoa như ngọc, cùng với người nàng yêu tha thiết Armand, gắn bó keo sơn mấy tháng lãng mạn… so với họ, là một người con gái, một phụ nữ, một người đàn bà, cuộc sống của tôi dường như chưa bắt đầu, nhưng đã lại kết thúc… vận mệnh của tôi há chẳng phải bất hạnh hơn sao?
………
Một làn sương mây tê tái, dường như từ mặt hồ và tự đáy lòng tôi đồng thời tràn qua.
- Ngọc, em sao thế? Nói gì đi chứ?
Cuối cùng Ngô Nguyên không chịu nổi sự trầm mặc của tôi, anh tháo găng cầm tay tôi, lo lắng hỏi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh một lát, nói:
- Em chưa đi bệnh viện, chưa kiểm tra gì cả, điều này rất quan trọng với anh phải không?
- Đương nhiên. Anh cảm giác được trong lời tôi có hàm ý, nhưng vẫn gật gật đầu và bổ sung: - Đối với em còn quan trọng hơn.
- Được, anh đã quan tâm đến em như vậy, em cũng nói để anh rõ, em đã đi bệnh viện. Hơn nữa, em cũng nói để anh rõ, em đi Nam Kinh, ngày hôm qua, hơn nữa đi một mình, đi một mình.
Tôi nói, trong lòng bỗng cảm thấy xót xa.
- Thế bác sĩ bảo sao?
Ngô Nguyên sốt sắng hỏi tôi.
- Còn gì để nói. Chẳng phải anh đã thấy hết rồi sao?
Tôi lạnh lùng nói.
- Thạch Ngọc, em đừng như vậy, anh hiểu tâm tình em không tốt, nhưng trong lòng anh cũng rối bời. Em không để anh đưa em đi, không để anh đưa ra ý kiến, hơn nữa điện thoại của anh em cũng chẳng trả lời… Anh biết, xảy ra sự việc này, em buồn, không muốn nhìn thấy anh, anh cũng rất hiểu. Nhưng từ tối qua, anh không thể chịu đựng được thêm nữa, anh phải tìm đến nhà em. Chẳng ngờ đến mấy lượt em đều không có nhà… Nếu anh biết em đi Nam Kinh, nhất định anh sẽ đi cùng em.
Những lời của anh –– đặc biệt là câu nói sau cùng đã khiến tôi cảm động, biết được tình yêu của anh không vì những biến cố của thể xác tôi mà có thay đổi gì đặc biệt, hơn nữa vẫn quan tâm tới tôi như hồi nào, tôi dần bình tĩnh trở lại, ngữ khí cũng trở nên điềm tĩnh hơn, nhưng vẫn không giấu nổi chút buồn đau:
- Nhưng cho dù anh có đi cùng thì có thể làm gì? Kết quả vẫn chẳng thể khác.
- ít nhất là anh cũng chia sẻ với em phần nào cô độc và vất vả đường trường. Ngọc, em phải tin anh, những ngày này vì em mà anh không thể nào ăn ngon ngủ yên được.
Anh nắm chặt bàn tay tôi.
Tôi cảm thấy mệt mỏi khó tả bằng lời, không đừng được khẽ dựa vào vai anh. Nhưng tình cảm trong lòng tôi vẫn rối loạn không yên.
- Có thể phẫu thuật, đúng không?
Lát sau, Ngô Nguyên khẽ hỏi tôi.
- Nếu như em nói là không thể?
Tôi đứng thẳng người, hất đầu lại.
- Không thể thế, không thể thế. Anh đã nhờ người hỏi bác sĩ, đương nhiên, anh không hề nhắc đến em…
- Nhưng nếu em không muốn?
- Vì sao? Sao lại thế được? Hoàn toàn vô lý.
- Chẳng phải anh đã từng tán tụng phải là tân Nho gia sao? Khổng Tử đã từng nói: da tóc do cha mẹ sinh ra, không thể được phép huỷ hoại.
- Bây giờ chẳng còn phải là thời của Khổng Tử nữa, cái chúng ta cần là tinh thần theo đuổi không biết mệt mỏi đối với sự nghiệp kia, chứ không phải những lời giáo điều cũ rích ấy.
- Nhưng em rất nghiêm túc muốn hỏi anh một câu, giả sử em không muốn phẫu thuật, anh sẽ còn yêu em, muốn có em và lấy em không?
Tôi mở to mắt nhìn anh.
- Thế …. Anh hơi ngập ngừng, nói: - Of course certainly (đương nhiên). Nhưng anh tin, nếu như em thật sự yêu anh, muốn cưới anh, muốn hạnh phúc của chính mình, nhất định em sẽ đi phẫu thuật.
Lời của anh khiến tôi rất cảm động, hơn nữa phía sau lời nói đó đã phá vỡ những bí mật trong lòng tôi. Đó là tiếng tri âm. Tôi không nén nổi việc muốn ngã vào vòng tay anh nghỉ ngơi, hay muốn khóc to lên, nhưng tôi đã kìm được. Tôi không thể suy sụp, đặc biệt là suy sụp trước mặt anh. Tôi cần phải giữ được sự tôn nghiêm của người phụ nữ, cho dù tôi có hai bàn tay trắng, tôi quyết không thể đánh mất sự tự tôn và tự ái của mình.
Tôi quay lại đánh giá con “thuyền con” kia –– ngói xám gạch xanh, mái hiên bay vút lên, ô cửa sổ như mắt rồng, giả tưởng trong ngày cuối cùng của nó…
Trong phút chốc đó tôi bỗng ý thức được rằng: con “thuyền tranh” dường như không bao giờ có thể ra khơi trước mắt tôi, từ nay sẽ không chỉ thả neo ở quê hương tôi, đồng thời còn thả neo ở trong lòng và trong mộng tưởng của tôi… Chỉ cần Ngô Nguyên khẳng định suốt đời bên tôi, nào sợ “con thuyền tranh” kia chỉ là một phiến thuyền, tôi cũng cam lòng từ bỏ tất cả tiền đồ như thơ như hoạ, để cùng anh trên chiếc thuyền nhỏ đó, gian khổ bập bềnh…
Nhưng, tất cả những điều này cần phải xây dựng trên một tiền đề, đó là thể xác tôi, cuối cùng sẽ là cội nguồn của hạnh phúc của chúng tôi, chứ không phải sự chịu đựng và khổ đau của hai đứa.
- Ngô Nguyên. Tôi quay đầu lại, khẽ gọi anh, trong lòng trào dâng tình cảm nồng ấm: - Đến rặng cây kia, được không?
- Được, em không mệt à?
- Có anh em thấy tốt hơn nhiều rồi.
Mặt trời rồi cuối cùng cũng vén đám mây u ám để lộ gương mặt tươi cười ấm áp.
Chịu sự xúi bẩy và khích lệ đó, tôi đã chủ động hôn Ngô Nguyên bên sườn dốc dưới rặng cây.
Tôi biết tôi cần phải làm gì.
Nhưng khi chúng tôi đứng dậy từ khoảng đầy lá rụng đó, chuẩn bị rời công viên, tôi vẫn không quên dặn anh:
- Đừng để cho cô cảm thấy anh biết chuyện này, cô vẫn nghĩ anh chưa hề hay biết, em cũng chẳng dám hé lộ với cô.