Kỳ học mới lại bắt đầu.
Một chiều, tôi gặp Doãn Hoa trước lầu phòng học khoa Văn.
Cô đeo trên cổ chiếc khăn lụa trắng, mặc ngoài chiếc áo bông mầu xanh non, trên áo điểm xuyết hình những bông hoa anh đào.
Cô đang nói chuyện với lưu học sinh người Nhật Bản trước cây sồi xanh, liếc thấy tôi, vội vã đánh tiếng chào hỏi.
- Hi, Thạch Ngọc! Nghỉ có vui không?
- Chào. Còn bạn?
- Tàm tạm. Ngoài thăm bà con bạn bè ra, chẳng đi đâu hết, suốt ngày ru rú ở nhà. Các bạn có đi du lịch không?
- ờ …. Trời lạnh quá, chẳng muốn đi đâu.
Vừa nói đến đây thì một lưu học sinh người Mỹ, dáng vóc cao lớn, để ria mép theo kiểu Stalin từ trong phòng học đi ra. Anh ta nhìn thấy Doãn Hoa liền giơ tay, tiến lại gần sang sảng nói:
- Hello, Anh Hoa!
- Hello, Dabruce! Doãn Hoa cũng mỉm cười vẫy tay, nhưng khi anh ta tới gần, lại ra vẻ trách móc: - Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải là Anh Hoa, tôi tên là Doãn Hoa, Doãn –– Hoa, hiểu chưa?
Dabruce ngây người, chớp mắt như trẻ con, nghẹo nghẹo cái đầu, nhún vai nói:
- Tôi nói là Anh –– Hoa mà.
- No, no. Doãn Hoa lắc đầu: - Doãn –– Hoa, Doãn là thanh thứ ba, Hoa là thanh thứ hai.
- Anh –– Hoa, Anh –– Hoa…
Dabruce rất cố gắng sửa lại phát âm lạ lẫm của mình, miệng anh ta há ra rồi khép lại, ngực cũng phập phồng theo nhịp há ra khép lại của mồm.
Nhưng ai cũng đều nghe thấy, hai tiếng phát ra phía dưới hàng ria mỏng là “Anh Hoa”.
Chúng tôi đều cười, mấy học sinh nam chẳng biết đứng bên cạnh chúng tôi từ lúc nào cũng không nhịn được cười.
Trong đó có một người ước chừng là sinh viên khoa ngoại ngữ, nửa có vẻ khoe khoang nửa cũng muốn luyện tiếng Anh, chêm vào:
- Your ____unciation is very funny, just like a countryside man trying to learn Shanghai dialect (Bạn phát âm buồn cười lắm, giống như người nhà quê học nói giọng Thượng Hải ấy).
- ồ, tôi hiểu rồi, tôi chính là –– một –– người nhà quê. Tôi từ Los Angeles tới. ở đó có rất nhiều người Thượng Hải mới di dân tới, họ nói Los Angeles là nhà quê. Tưởng ngã nhĩ(1) (người nhà quê), đúng không?
Dabruce sử dụng ngữ điệu đều đều, cuối cùng anh bỗng nói một câu giống kiểu người Thượng Hải, khiến tất cả chúng tôi có mặt cứ ôm bụng cười.
Doãn Hoa cũng đành chịu lắc đầu.
Lúc này, tôi thấy lưu học sinh người Nhật phía sau khẽ kéo cánh tay Doãn Hoa, nhẹ nhàng nói:
- Anh lại thấy gọi “Anh Hoa” càng hay, Sakưra (tiếng Nhật là Anh Hoa, tức hoa Anh đào), như em ấy, thật đẹp!
Tiếng chuông bỗng vang lên, đám học sinh túm tụm bên chúng tôi tản tác, chen nhau vào lớp.
- Anh cũng phải lên lớp.
Anh bạn học sinh người Nhật đứng bên Doãn Hoa có vẻ quyến luyến nói.
Lúc này tôi mới chú ý, anh ta cũng chẳng đến nỗi quá thấp, quãng chừng mét bảy gì đó, chỉ có điều dáng người hơi mảnh khảnh. Nhưng đứng cùng với Doãn Hoa, trông rất vừa đôi phải lứa.
- Cậu không có giờ à?
Doãn Hoa dường như chẳng chú ý đến anh ta mà cứ tiện tay vẫy chào, quay lại hỏi tôi.
Tôi gật đầu, nói:
- Tôi định đi thư viện tìm tư liệu, còn cậu?
Doãn Hoa định đáp lời, bỗng chú ý đến Dabruce vẫn còn đứng bên, đang nhìn tôi dò xét, mà vẫn không có ý định bỏ đi, bèn nói:
- Anh làm sao đấy, sao còn chưa vào lớp?
- Tôi không có giờ. Dabruce nói, do dự một lát, giơ tay hướng về phía tôi, nói với Doãn Hoa: - Tôi có thể nhờ bạn giới thiệu –– “đoá” mỹ nữ này không?
Doãn Hoa cười:
- Cái gì gọi là “đoá” mỹ nữ, phải nói là đoá hoa khôi.
Dabruce mơ hồ:
- Hoa khôi có nghĩa gì?
- The most beautiful girl in our university.
Dabruce bỗng hiểu ra, vội khom mình, giơ bàn tay to như cái quạt, nói:
- Rất vinh dự –– được gặp ni cô(1).
Bởi phép lịch sự, tôi đành phải bắt tay, đồng thời cũng để ?ý thấy cánh tay anh ta toàn lông, bàn tay của anh ta hệt như một bàn tay gấu nắm lấy tay tôi.
- Tôi có thể thỉnh giáo tên của ni cô không?
Anh ta lại nói, nét mặt tươi cười, dáng vẻ vừa sùng bái lại vừa rất thành khẩn, ngữ khí cũng trở nên hoạt bát hơn. Tôi đoán, chắc đây là mẫu câu anh ta đã luyện quen trong các bài học.
- Thạch Ngọc.
Doãn Hoa đứng bên trả lời thay tôi.
- Thạch – Nữ(2).
Dabruce trịnh trọng nhắc lại từng từ.
- Không đúng, Thạch –– Ngọc.
Doãn Hoa sững người, chớp mắt nhìn tôi, vội vã cải chính hộ anh ta.
Cái nhìn đó đã nói thay hơn rất nhiều lời. Tôi hiểu: Doãn Hoa đã hoàn toàn biết chân tướng thể xác của tôi.
- Thạch –– Nữ.
Dabruce như không uốn nổi đầu lưỡi, vẫn gọi tôi như thế, nét mặt có vẻ dương dương đắc ý.
Tôi thật sự muốn cho anh ta cái bạt tai, nhưng ngại có Doãn Hoa ở bên, cũng không tiện gây chuyện, bèn ngầm dùng sức, véo mạnh một cái vào tay anh ta, quay sang Doãn Hoa nói:
- Còn cậu, cậu đi đâu? Cũng đi thư viện à?
- Không, tôi phải về phòng cất cặp, sau đó ra ga đón dì út. Doãn Hoa nói rồi lại bổ sung: - Dì đến dự hội thảo ở Trường Đại học Quân y số 2.
Chúng tôi nói “tạm biệt”, vẫy tay chào nhau, mỗi người đi về một ngả đường của mình, chẳng ai để ý đến Dabruce và cũng chẳng thèm chào anh ta.
Mãi đến lúc sắp đến cửa văn phòng hiệu trưởng, tôi mới ngoái lại phía sau, vẫn thấy anh ta đứng trời trồng tại chỗ cũ, dáng vẻ không thể hiểu nổi.
Tôi tìm nơi cất túi sách ở phòng đọc, rồi với mấy cuốn sách tham khảo dầy cộp trên giá sách xuống. Nhưng rồi dù đã ngồi xuống bàn, lật dở sách mà chẳng vào đầu chữ nào.
Tôi chẳng thể tập trung, cứ luôn nghĩ đi nghĩ lại chuyện dì Doãn Hoa tới Thượng Hải.
Bây giờ tôi có thể khẳng định, Doãn Hoa đã biết tường tận những bí ẩn về thể xác tôi từ người dì của cô ấy. Thái độ của cô ấy với Dabruce cũng như việc như lơ đãng nhắc tới chuyện đi đón dì, thực ra là sự ám thị rất hàm súc rồi –– cô ta đã nắm được những bí mật, chỉ có điều sợ quá đường đột, tạm thời còn chưa chọc ghẹo. Nhưng tôi thực sự rất muốn có lần chủ động tìm cô ấy để mở lòng mở dạ, bởi vì rốt cục chúng tôi là hai người có thể đồng bệnh tương lân, còn về việc cô ấy nhắc đến chuyện dì út sắp tới, cũng là hướng cho tôi một thông tin –– chỉ cần tôi đồng ý, cô ấy có thể giúp đỡ tôi.
Như vậy, rốt cục tôi nên hay không nên đón nhận sự giúp đỡ của Doãn Hoa?
Tôi lại chìm vào suy tư đau khổ.
Trước khi đi học, tôi đã làm theo lời dặn của cô, đến hai bệnh viện ở Thượng Hải khám, (tôi vẫn tránh Ngô Nguyên để đi một mình), bác sĩ của hai bệnh viện này đều nói cơ hội thành công của phẫu thuật rất lớn, tôi rất vui mừng. Chỉ có điều rất tốn kém, một bệnh viện nói hai vạn sáu, bệnh viện kia nói ít hơn một chút, nhưng cũng phải tới vạn tám. Hơn nữa còn nghe nói, hiện nay chỉ cần lên bàn mổ, đã phải có phong bì lót tay bác sĩ, chí ít cũng vài ba nghìn…
T
ôi quyết định khi kết thúc học kỳ sẽ gấp rút làm phẫu thuật để nhanh chóng giải toả cho lòng thanh thản. Nhưng xem ra tiền lại trở thành vấn đề lớn. Tôi lại tính theo cách nghĩ ban đầu, vẫn lấy tiền của cô, nhưng còn thiếu nhiều…
Cho nên, một suy nghĩ rất hiện thực: tôi cũng cần phải tìm hiểu tình hình kinh phí phẫu thuật ở chỗ bệnh viện của dì Doãn Hoa, hy vọng có thể thông qua sự giúp đỡ của cô ấy sẽ được miễn giảm chút ít. Hơn nữa, xem ra dì Doãn Hoa rất có trách nhiệm, lại có kinh nghiệm, bước đầu trong lòng tôi đã lựa chọn dì ấy phẫu thuật… Hơn nữa còn một điều rất quan trọng, dù là xu thế chung hiện nay nhưng bệnh viện quân đội nghe đâu còn chưa có thói xấu thu nhận phong bì lót tay…
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy thế nào cũng phải nhân cơ hội dì Doãn Hoa tới Thượng Hải để gặp cô một lần. Lại nữa, hôm đi Nam Kinh, cô ấy đã từng nói sau khi quyết định thì nên sớm báo cho cô ấy biết.
muốn gặp dì Doãn Hoa, sao có thể không thông qua sự giới thiệu của Doãn Hoa?
Lại nghĩ đến quan hệ của tôi với Doãn Hoa tuy không nói là mật thiết (có lẽ giữa những cô gái xinh đẹp vừa có sự gần gũi lại vừa có sự đố kỵ), nhưng so với người khác, phải nói là xưa nay chúng tôi tương đối hoà hợp. Hơn nữa, theo người khác nói, tôi với cô ấy cũng hơi giống nhau (chính bản thân cô ấy cũng thừa nhận điều này). Chỉ có điều trong con mắt thẩm mỹ của tôi, cái đặc sắc của cô ấy là nước da khá trắng trẻo, nụ cười rất niềm nở, nhưng mắt hơi nhỏ, chân cũng hơi ngắn chút ít.
Nhưng, dù nói thế nào, tôi cũng ngầm định chủ ý ––Tôi muốn, cũng là cần phải nhanh chóng tìm Doãn Hoa nói chuyện.