–– Xin chào, xin ngồi bên này.
–– Chẳng thể ngờ lần này tôi lại ốm lâu đến vậy, lại phiền cả anh đến chơi.
–– Thực ra, tôi lại muốn đến nhà anh.
–– Tôi rất thích thư phòng nho nhỏ xinh xinh của anh, lại còn ban công phía ngoài thư phòng nữa, rất hài hoà.
–– Gốc tử đằng bên cạnh chậu “Mãn thiên tinh” ngoài ban công sao hợp đến thế, có thể nói chúng tôn nhau lên đấy. Nhưng tôi không ưa hai chậu hoa hồng một nhung một bạch kia lắm. Hồng nhung nở rộ trông quá bắt mắt, hồng bạch dáng vẻ lại quá tao nhã, quá gò bó, cam chịu, tâm tư nặng nề, như một nàng dâu chịu nhiều ấm ức.
–– Tôi có dự định tặng anh một chậu “Lan hạc vọng”, chẳng ngờ lại đổ bệnh.
–– Đúng rồi, chỉ mải nói chuyện, tôi quên cám ơn anh đã tặng tôi bó hoa tươi tắn.
–– Anh xem, gian phòng tôi sắp thành cửa hàng hoa rồi đấy. Chậu hoa tạp bên cửa sổ là Mary tặng, một bó to, mầu gì cũng có. Chỉ cần ngửa mặt lên trông đã cảm thấy như cô ấy đang trong mớ quần áo đủ màu sặc sỡ đứng đó, rồi chợt tự cười chẳng hiểu nổi vì sao. Chậu sen Mã đế dưới bàn trang điểm kia là của Hồng mang đến, trông điềm đạm lắm…
–– Người ta nói “văn như người”, thực ra hoa cũng như người.
–– Tôi ấy, thích nhất hoa màu tím. Thoạt nhìn là màu tím, nhìn kỹ lại trở thành đỏ nhung. Đỏ phát tím, đây dường như là từ có sự gian lận nghe ra chẳng có gì may mắn, nhưng tôi cho rằng có ý tán dương, hơn nữa còn có ý nghĩa sâu sắc… bởi vì sau khi rực rỡ chói đỏ, hiểu rằng cần phải thu mình lại, mới biến thành màu tím. Cho nên, tím chính là tư thế thấp, là khiêm tốn, không khoa trương, là sự lộng lẫy của hình ảnh bề ngoài rực đỏ chuyển biến thành khí vận hoạt bát sinh động bên trong của người khiêm tốn. Cho nên, màu tím bao giờ cũng gắn liền với cao nhã.
–– Phụ nữ ai chẳng qua thời thanh xuân, ai chẳng qua lúc tươi thắm kiêu hãnh? Nhưng có mấy người qua kỳ tươi thắm đó để trở thành tím, khí chất nội tâm cao quý…
–– Anh xem, tôi tán gẫu lung tung quá rồi, thật đã “múa rìu qua mắt thợ” rồi.
–– Nhưng biết làm gì đây? Một phụ nữ trong đau ốm, đặc biệt là người phụ nữ đơn thân đơn chiếc ngồi ngắm nhìn tuổi xuân mơn mởn mau qua, thân xác nằm đấy, ngoài việc suy nghĩ miên man, còn có thể làm gì?
–– Những suy nghĩ miên man này cũng là một cách giải thoát, không thế tôi chắc sẽ phát cuồng. Nhưng chỉ cần khoẻ lên, tôi sẽ tìm đến mấy người bạn quậy phá một trận. Anh đừng cho rằng tôi từ nhỏ đã là một cô gái cam chịu suốt ngày trầm mặc ít lời. Thực ra, lúc nhỏ tôi cũng rất thích cuồng quấy, tôi thích đánh nhau với bọn con trai, ai dám dứ dứ lưng, tôi sẽ đuổi khắp trường, bỏ cả học để đánh trả kỳ được mới thôi, khiến bọn con trai trên lớp không ai không gườm tôi. Đương nhiên, tôi cũng thừa nhận, từ sau khi quen với Ngô Nguyên, tôi bắt đầu khép mình hơn,… nhất là sau khi xảy ra bao nhiêu chuyện.
–– Anh có thể chuyển cho tôi cốc nước được không? Tôi muốn uống chút nước. Anh cũng nên uống một chút đi. Cũng có thể uống trước đi, điều này chẳng cần phải ghi chép.
–– Lần trước tôi nói đến đâu rồi nhỉ? Thật xấu hổ, trí nhớ giảm sút nhiều quá, chưa già mà đã vậy.
–– ồ, đúng rồi. Hình như đang ở thư viện. Đúng rồi, đúng là ở thư viện. Tôi đang có ý định đi tìm Doãn Hoa…
Nhưng buổi trưa, từ nhà ăn trở về phòng ngủ, tôi bỗng phát hiện “người bạn cũ” lại đến. Tôi vội vã chạy ra nhà vệ sinh xử lý.
Nhưng lần này rất quái lạ, thân dưới của tôi đau quặn.
Buổi chiều chỉ có một tiết chính trị, học tập báo cáo chính trị Đại hội đại biểu nhân dân gì đó. Tôi không đi, rót từ bình nước ra một ca nước ấm để uống, nằm lên giường, vừa đọc sách vừa nghỉ ngơi.
Tôi lại nằm mơ.
–– Tôi là một người rất hay nằm mơ, ban ngày cũng thường xuyên nằm mơ.
–– Nhưng, trong cuộc đời, ai chẳng trải qua vô số những giấc mơ? Vấn đề là tỉnh dậy còn nhớ được chẳng đáng là bao, mà có thể nhớ được lâu, còn nhớ suốt cuộc đời mình thì quả là hiếm như lông phượng sừng tê.
–– Nhưng giấc mộng của tôi buổi chiều hôm đó, lại là giấc mộng khắc cốt ghi tâm, suốt đời chẳng thể quên được.
–– Anh có thể ngồi gần lại đây một chút được không? Như vậy anh nghe mới rõ. Máy ghi âm tôi thấy chẳng cần đâu. Thực ra tôi không thích, có nó tôi thấy căng thẳng thế nào ấy…
–– Chúng ta hãy nói về giấc mơ nhé.
–– Bình thường tôi không thể đừng được ta thán: Vì sao rất nhiều sự việc trọng đại trong cuộc sống hiện thực trôi qua ngày tháng càng trở nên mơ hồ; một số mộng cảnh những năm xa cũ lại trở về rõ nét? Hiện thực và mộng ảo, mộng ảo và hiện thực, giữa chúng rốt cục có quan hệ như thế nào?
–– Có lẽ hiện thực chính là mộng ảo, mộng ảo chính là hiện thực; hiện thực là minh hoạ của mộng ảo, mộng ảo là sự kéo dài của hiện thực.
–– Xin lỗi, tôi phải ngắt giữa chừng một lát.
–– Tôi biết, anh sẽ nói, trước đây tôi chưa bao giờ như thế.
–– Đúng thế, chưa bao giờ như vậy. Có lẽ sức khoẻ tôi cũng đã quá kém rồi.
–– Nhưng có điều anh có thể không thể hiểu nổi –– tôi giống như một người bơi lội mùa đông trên bãi đá ngầm trên biển cả, tôi phải chuẩn bị thật tốt –– sức khoẻ, tinh thần, mới có đủ dũng khí để nhảy bước cuối cùng, lao vào mộng cảnh lạnh lẽo, khiếp đảm…
Trong giấc mộng, bắt đầu là Doãn Hoa tới tìm tôi, cô ấy nói có người muốn gặp tôi.
Tôi cho rằng đó là dì của Doãn Hoa, bèn theo cô ra lối cổng sau trường, đi về phía ngoại ô.
Hình như đang hướng về phía Trường Đại học Quân y số 2, nhưng không biết ở nơi nào, đi mãi đi mãi, đến một vùng ngoại ô hoang sơ, trời bỗng tối sầm lại.
Đang đúng lúc tôi hốt hoảng, thì ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt. quyết hét lớn:
- Tôi không cần!
- Ai?!
Tôi sợ hãi hét lên, giơ tay che mặt, cản luồng ánh sáng chói mắt ấy, bỗng bị một người đấm mạnh vào ngực, tôi ngã ngửa ra đất.
ánh đèn pin tắt, nhưng nhờ ánh trăng và sao mông lung, tôi lờ mờ nhận ra người đó là Doãn Hoa. Cô một tay cầm khí cụ bằng thép sáng loáng, một tay chỉ vào mặt tôi ra lệnh:
- Mau cởi ra!
- Cậu làm gì thế?!
Tôi sợ hãi tột độ, tôi bò mà bò không nổi, cởi lại càng không muốn.
- Sao, chẳng phải muốn tớ tìm dì giúp cậu mở ra à? Dì ấy không đến đâu, bảo tớ làm thay.
- Cậu? Thế –– không được…
Tôi ra sức kháng cự, hai tay ý thức giữ chặt phần dưới của mình.
- Cậu làm gì thế? Tớ đang giúp cậu cơ mà! Hơn nữa, không nhìn mặt sư xem mặt Phật, chúng ta còn cùng đội thể thao mà.
Doãn Hoa lạnh nhạt chọc ghẹo tôi.
- Cậu thế này –– giúp được không?
Tôi chăm chú nhìn khí giới giải phẫu trong tay Doãn Hoa, bỗng lấy lại được chút dũng khí, kiên cường
Tôi gắng sức thử đứng lên, nhưng chân còn chưa đứng vững, lại bị cô ta đấm ngã ra.
Tôi thật sự không ngờ nổi, tôi lại vô dụng đến mức này. Mà người con gái trước mắt tôi bình thường còn yếu ớt hơn cả tôi nay lại có võ, có sức khoẻ thế. Trước mặt cô ta, tôi như đã trở thành một đống bùn, chẳng còn chút sức nào.
Cô ta luyện công, học võ lúc nào?
Chẳng đợi tôi phản ứng, chiếc quần của tôi đã bị cô ta xé tan tành làm tam tứ ngũ mảnh.
- Dạng ra!
Cô ta lại ra lệnh.
Tôi cự tuyệt, cô ta bèn xốc tới, cậy hai đùi tôi ra.
- Chưa từng thấy bạn không thức thời như vậy, có người khác giúp, lại còn không muốn. Hiểu chưa? Trong vườn trường này, bây giờ chỉ có hai chúng ta tồn tại, cùng vinh cùng nhục.
Lúc đầu tôi còn gắng phản kháng, dần dần chẳng còn một chút sức lực nào, đành để mặc cô ta.
Nhưng Doãn Hoa nào có giúp tôi phẫu thuật, rõ ràng là mượn cơ hội để chọc ghẹo tôi, cười cợt tôi.
Đầu tiên là cô ta nói phần dưới của tôi quá bẩn, rồi lại nói hôi hám, lại còn có mùi thối; bỗng Doãn Hoa cười ha hả, cợt nhả nói đám lông của tôi quá dày xem ra vừa cứng lại vừa to nhưng thực ra vô dụng, dao cạo của cô ấy còn chưa kề vào đã tự thi nhau rụng xuống. Doãn Hoa sợ tôi không tin, nhặt những sợi lông đó giơ lên, chiếu đèn pin cho tôi xem.
- Xem này, dùng dao mổ giúp cậu cắt bỏ là chuyện nhỏ xé ra to, làm như này nhanh hơn, tiện lợi hơn.
Doãn Hoa nói, bỗng chẳng biết lôi từ đâu ra một nòng súng, cũng chẳng biết kẹp vào giữa háng đã lột trần trùi trụi từ lúc nào, như con hổ nhảy chồm lên tôi.
Tôi chợt tỉnh ngộ: người bạn gái cùng trường cùng tỉnh, đồng chủng đồng bào có dáng người thon đẹp hoạt bát này, nụ cười xinh tươi kia, da thịt mềm mại như bông kia lại dùng nòng súng đen sì sì để cưỡng dâm tôi.
Nhưng chưa đợi đến lúc nòng súng của cô ta chạm vào chỗ kín của tôi, Doãn Hoa đã thất thanh kêu “á!”, rồi từ trên người tôi ngã lộn xuống.
Tôi không thể đừng được sờ sờ phía dưới của tôi –– hoá ra bên ngoài cửa phần thân dưới của tôi còn có mấy sợi lông chưa rụng, dựng đứng như cây kim thép nơi đó. Nó đã anh dũng bảo vệ cho đại môn thể xác tôi, đã nghênh tiếp giáng trả đòn đau cho kẻ xâm nhập dã man.
Doãn Hoa rã rời.
Cô ta lẳng lặng bò dậy, tiếc rẻ và không cam chịu nhìn tôi cũng như phần dưới của tôi vẫn bủn nhủn nằm yên dưới đất, lắc lắc đầu. Nhưng trong ánh mắt của cô ta vẫn hằn những tia ham muốn, tôi nằm dưới đất mà ngay đến động cựa cũng chẳng còn đâu hơi sức, như một miếng mỡ ngọt bùi.
Trăng lên, bốn bề không một bóng người.
Tôi bỗng phát hiện mình nằm không phải là cánh đồng hoang, mà chẳng hiểu sao đang nằm trên biển cả sóng ào ạt, chẳng thấy bờ, đầu gối lên tấm ván thuyền lạnh lẽo…
Còn Doãn Hoa, đang hướng về một con thuyền khác vẫy tay.
Vậy là, từ xa xa vút lại một toán người.
Hoá ra là “Liên hợp quốc” nho nhỏ của trường tôi –– mấy lưu học sinh ở lầu lưu học sinh, đại để là bảy tám người. Người chạy đến đầu tiên là Thomas người Anh và Herse người Đức, sát phía sau là Dabruce người Mỹ.
Tôi tràn trề hy vọng họ sẽ giải thoát cho tôi, trái lại tôi thấy đôi mắt xanh của người nào cũng như bầy sói đói, vừa chạy về phía tôi vừa tuột cởi quần áo.
Bỗng chốc tôi chợt hiểu, hét lớn:
- Ngô Nguyên! Giúp em…
Nhưng, âm thanh của tôi nhanh chóng bị gió biển vùi dập.
Họ đè tôi xuống, xúm lại nhổ nốt mấy sợi lông còn sót lại ở phần dưới của tôi, rồi sau đó như bầy thú luân phiên nhảy lên tôi…
Đập vào, đập vào dã man…
Móc, cào, bấu, bóp, chọc…
Đau, đau đớn của đâm chọc… suýt nữa tôi đã ngất đi.
Nhưng trong hôn mê tôi còn cảm giác được thể xác đầy lông của Dabruce, cũng như hơi thở “phì phò” của anh ta phả lên mặt tôi. Sau đó, lại đến lượt Doãn Hoa và cái nòng súng của cô ta…
- Ngô Nguyên! Anh ở đâu? Vì sao không đến cứu em?
Tôi gào khóc, nhưng tiếng của tôi đều bị chìm ngay trong cơ thể của mình.
Chẳng biết đã qua bao kiếp bao đời, mấy triều mấy chúa, tôi mới tỉnh dậy từ trong hôn mê.
Khắp người tôi đau đớn, mặt tôi đầy nước mắt…
Mặt trời đã lên cao. Tôi gắng gượng đứng dậy.
Tôi chợt phát hiện: thực ra tôi không phải nằm ở giữa biển cả, mà là đang ở bên đống cỏ giữa bãi đập lúa mì của một thôn, thân tôi tựa vào một trụ đá cọc trâu xiêu vẹo, trong tay cầm một cuốn từ điển Anh Hán dầy dầy. Tôi dở cuốn từ điển, thấy ngay trang lót bìa nét chữ ghi tặng nguệch ngoạc của Dabruce, đồng thời còn ghi một câu của Lỗ Tấn làm lời đề tặng –– “Cung hình và u bế cũng là một hình phạt cổ đại”(1)….
- A ha… Tôi bất giác cười đau khổ: –– tôi bị bảy tám thằng đàn ông và một mụ đàn bà hãm hiếp, nhưng tôi có được một cuốn sách công cụ mà tôi luôn muốn.