Sau khi tỉnh mộng, tôi cảm giác mình mẩy rã rời.
Phía thân dưới dường như vẫn còn đau ê ẩm, tôi không nén nổi việc đưa tay xoa nhè nhẹ chỗ đó.
Nhưng trong lòng tôi lại dần dần vui vẻ trở lạ. Bởi vì, cái gọi là bị luân phiên hãm hiếp hoá ra chỉ là giấc mộng, một phen hú vía.
Lẽ ra, trong mơ tôi cần phải nghĩ đến, cái đó của tôi đã bị bịt kín, nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ là một lỗ nhỏ xíu. Tối đó, Ngô Nguyên đã ráng sức suốt đêm mà còn không thể… lũ lưu học sinh này sao có thể...
Thế là tôi liền liên tưởng tới –– nếu như yếu ớt chống lại cưỡng dâm hoặc cái đáng sợ hơn là luân phiên hãm hiếp mà nói, phần cơ thể phía dưới bịt kín của tôi thực ra lại chẳng khác nào một bức tường thiên nhiên không thể vượt qua nổi.
Nói như vậy, tôi dường như phải thật sự đáng hân hoan và cảm tạ ân đức của Thượng đế và Bồ tát mới phải.
Chỉ có điều trạng thái hung dữ của Doãn Hoa cùng nòng súng đen ngòm kẹp giữa hai đùi của cô ta khiến tôi vẫn sợ hãi.
Tôi thực không thể hiểu nổi, cho dù là nằm mơ, vì sao lại xuất hiện một người đàn bà điên cuồng rồ dại hãm hiếp tôi? Lẽ nào trong tiềm thức của tôi luôn mong ngóng… dù là một người đàn bà đã không ngại sử dụng cả bạo lực?
Ngẫm kỹ hơn, tôi và Doãn Hoa chẳng có ngày kỷ niệm nào đặc biệt, thật chẳng hiểu vì sao trong mộng cô ấy lại muốn… phải chăng cách tìm Doãn Hoa nói chuyện sáng nay của tôi là sai lầm, cho nên từ trong thẳm sâu mới có lực lượng siêu nhiên thông qua giấc mơ để ngăn trở tôi tiếp xúc với Doãn Hoa?
Nhưng, tôi rất nhanh yên lòng.
Bởi vì tôi chợt nhớ người già thường nói: giấc mộng ban ngày (cũng bao gồm giấc mộng ban đêm) đều là ngược lại với những gì trong mơ. Điều này tức là, trong mơ Doãn Hoa rất không hữu hảo với tôi, trong hiện thực cuộc sống rất có thể sẽ trở thành bạn thân thiết của tôi.
Vậy là, trong lòng tôi yên tâm nhiều, cảm giác đớn đau thân dưới bỗng chốc biến đâu.
Cho nên, sau bữa cơm tối, khi đang ở nơi rửa bát trước cửa nhà ăn, vừa may gặp Doãn Hoa, tôi hỏi cô:
- Tối có rảnh không?
- Vừa mới tắm xong, còn chút đồ phải giặt. Có chuyện gì à?
Doãn Hoa nói, chớp đôi mắt đen bé, đưa tay gỡ mái tóc ướt thả bên vai.
- Tớ muốn tìm cậu nói vài câu chuyện.
Tôi nói.
- ừ. Được. Quần áo để sau giặt cũng được.
Doãn Hoa nói nhưng nhìn tôi rất ý tứ:
- Đi đâu? Phòng ngủ của cậu, hay của tớ?
- Chúng ta đi ra ngoài vườn trường, tối trời thì về.
Tôi nói tưởng như rất tuỳ ý, nhưng thực ra đã suy nghĩ rất kỹ. Bởi vì tôi biết, trong phòng ở có người qua người lại, lại thường xuyên có người buông rèm ngồi trong đó đọc sách, cho nên đó quyết không phải là nơi nói chuyện tốt; phòng học và phòng đọc càng không thích hợp, mọi người đều cố gắng ôn luyện, hoặc xem hoặc viết, khắc khổ miệt mài, cho dù là rì rầm mấy câu cũng sẽ có người trừng mắt nhìn. Còn bãi cỏ bằng phẳng trước cổng trường, ban ngày quá nổi, ban đêm hơi lạnh… Cho nên, trong giấc mộng buổi trưa nhắc nhở tôi, phía sau trường có mảnh ruộng, tản bộ trên bờ ruộng con con là chủ ý chẳng tồi…
- Được. Để tớ về cất bát đã, mười phút sau đợi tớ ở dưới lầu.
Doãn Hoa nói rồi vội vã cắm đầu bước đi.
Tôi cũng quay về phòng ngủ, khoác thêm chiếc áo len ra ngoài chiếc áo gió.
Doãn Hoa ở lầu số bốn, cách lầu số sáu của tôi một toà nhà, muốn ra cổng sau, buộc phải qua chỗ tôi. Cho nên sau khi mặc áo xong, tôi xuống đợi Doãn Hoa ngay trước cửa lầu.
Chẳng mấy chốc, Doãn Hoa xuất hiện từ xa, trên cổ cô đeo khăn quàng lông thỏ mầu phấn hồng.
- Trước đây chẳng thấy cậu quấn khăn quàng này, rất đẹp, mua ở đâu đấy?
Đợi Doãn Hoa tới gần, tôi khoác tay cô, tâng bốc.
- Mua ở đầu phố mới Nam Kinh. Đẹp cái gì, nếu không phải sợ lạnh, tớ chẳng quàng làm gì.
Doãn Hoa nói, nhún vai kiểu trẻ con, rụt đầu lại.
- Đẹp, đẹp thật mà. Da cậu trắng, đeo khăn màu phấn hồng này, choàng qua đầu trông giống như bông sen phấn tuyết ấy.
Tôi đưa đẩy.
- Tớ lại thấy như con gấu mèo ấy.
- Gấu mèo cũng đẹp, đấy là quốc bảo.
- Quốc bảo cái nỗi gì, chẳng qua chỉ là động vật quý hiếm, chỉ để cho người ta ngắm nhìn. Nào được như cậu, hoa khôi của trường nổi tiếng, lại có danh nhân đến hái.
- Ai là danh nhân?
- Ngô Nguyên ấy.
- Anh ấy được xếp vào hàng danh nhân nào.
- Trưởng ban tuyên truyền chẳng phải danh nhân à? Nhưng cậu cũng đừng có sơ sểnh, phía sau còn một lũ chẳng biết sợ là gì theo sát đấy.
- Hừm, ai muốn thì người ấy nhặt đi, tớ cũng chẳng thiết.
- Nói thật đấy à? Thế thì tớ có thể gia nhập hàng ngũ những kẻ theo đuổi đấy rồi. Nhưng, tớ cũng biết rõ, trong con mắt đại biểu cho Đảng của Ngô Nguyên nhà cậu ấy, cùng lắm tớ cũng chỉ là bông hoa loa kèn dại. Khi anh ta mà làm hoàng đế á, tớ nghĩ, có thể tớ cũng được phong làm tài nhân, quý nhân gì đó. Nhưng sẽ muốn cậu lên ngôi hoàng hậu nương nương kia.
Doãn Hoa bắt đầu láu lỉnh trêu chọc tôi.
- Cậu cũng đừng xem thường tài nhân, quý phi, dụng chút tâm không chừng sẽ trở thành Doãn Tắc Thiên ngày nay ấy chứ.
- Cậu nói ý gì thế? Tức là tớ cũng sẽ hại chết Thạch nương nương cậu ấy à.
Doãn Hoa quay người lại, trừng mắt ra vẻ tức giận.
- Còn không đúng.
Doãn Hoa liền nắm tay dúi mạnh vào sau lưng tôi một cái, đợi khi tôi muốn trả đòn thù thì cô vội rướn lên, cao chạy xa bay.
Chúng tôi cười đùa náo loạn cả cổng sau.
- Không được, tớ mệt đứt hơi rồi, chẳng đùa nữa đâu.
Chạy cách cổng trường khoảng một vài trăm mét, tôi ngồi bệt xuống con đường nhỏ trên ruộng, thở hồng hộc. Doãn Hoa cũng ôm ngực ngồi xuống.
- Được, nói đi, cậu tìm tớ có việc gì thế?
Nghỉ ngơi một lát, Doãn Hoa đứng dậy, hai tay chống nạnh, hất đầu, nhìn tôi hỏi.
- Buổi trưa đã đón được dì cậu chưa?
Tôi hỏi.
- Đón rồi.
Doãn Hoa gật đầu.
- Tớ biết dì cậu, cô ấy đã khám cho tớ. Việc này cậu biết không?
- Dì ấy cũng nói qua.
- Cô ấy có nói với cậu tớ bị bệnh gì không?
- Không nói kỹ, các dì ấy có quy định.
- Tớ khẳng định cậu đã biết rồi, chúng ta đều có bệnh tật như nhau. Dì cậu còn nói dì đã mổ cho cậu. Đương nhiên, khi ấy dì ấy chưa biết chúng mình cùng trường, lại còn rất quen biết nhau. Dì ấy lấy làm ví dụ giới thiệu với tớ.
- Thế à?
- Cho nên, tối nay tớ mới tìm cậu, muốn cậu tư vấn cho.
- ừ.
- Cậu phẫu thuật trước khi đi học, đúng không?
- ừ.
- Cậu có thể nói về tình hình của cậu với tớ không?
- ừ… nhưng tớ nghe đâu chúng mình không hoàn toàn giống nhau.
- Chẳng sao cả, tớ muốn phẫu thuật thì cũng na ná thế.
- … Hiệu quả phẫu thuật của tớ cần phải nói là rất tốt. Nhưng tớ không biết cảm giác thông thường của phụ nữ cần có là thế nào? Chẳng giấu gì cậu, thực ra tớ là “hai không”, tức là không âm đạo, cũng không tử cung, chỉ có túi trứng là được thôi. Cái đáng tiếc nhất hiện nay của tớ là mai sau vẫn không thể sinh con. Nếu như muốn có con, có thể cần phải thụ tinh ống nghiệm, hoặc mượn người đẻ hộ.
- Tình hình của tớ không giống với cậu lắm. Cái đó của tớ không hoàn toàn bị bịt kín, mà sinh ra cái gì đó gọi là “vách chắn ngang”, kinh nguyệt vẫn có…
- Kinh nguyệt có, như vậy thì chẳng khác với người bình thường là bao. Cậu còn buồn cái gì nữa? Không mổ cũng được, vẫn có thể như một người phụ nữ. Chẳng giống tớ, không mổ không thể được…
- … ừ, cậu không biết, cái đó của tớ thực ra chỉ có một lỗ nhỏ…
- Lỗ nhỏ? To không?
- Tớ nghĩ bằng ngón tay cái…
- ừ. Hoá ra là vậy, tớ hiểu rồi. Xem ra cậu không muốn mổ, Ngô Nguyên cũng chẳng để yên. Như vậy phải mổ rồi, tìm dì tớ là đúng, về mặt này dì ấy là chuyên gia đấy, tay nghề cao siêu lắm. Lần này đến Thượng Hải là dì ấy tham gia hội nghị học thuật.
- Vấn đề là tớ nghe dì cậu nói, tình hình của tớ, sau phẫu thuật lại sẽ dính liền lại…
- Thì lại mổ tiếp. Lấy tinh thần Ngu Công dời núi không ngừng khai đao, cái cửa này ắt có ngày phải mở. Hơn nữa, như cắt miếng thịt thừa mà. Cậu không thử, sao có thể biết nó có liền lại không? Cậu cũng đừng sợ. Thực ra tiêm mũi thuốc tê, cậu đã ngủ từ lúc nào rồi, chẳng biết cái gì nữa…
- … Cũng có thể là thế. Trước nay mình không biết, hoá ra cậu lại thuộc phái vô tư lự.
- Chẳng giấu gì cậu, tớ vốn chẳng xem nó vào đâu cả. Ngay từ năm lớp tám, tớ đã nghe bọn con gái trong lớp nói, những ai những ai có kinh, vẻ bí hiểm lắm. Đến năm lớp chín, có một người chúng tớ gọi là chị cả ngốc, chị ấy ngầm thống kê tất cả trong lớp tớ có bao nhiêu nữ sinh ra cái ấy. Chị ấy dường như luôn dỏng tai để đợi có ngày được nghe tin vui “cả lớp đỏ”. Nhưng tớ đã làm chị ấy rất thất vọng, mãi cho đến khi học kỳ kết thúc, cũng không thể đưa cho chị ấy tờ “đại hồng hỉ báo”. Sau khi vào cấp III, tuy chẳng có người nào nói đến chuyện vô bổ ấy, nhưng tự bản thân tớ có lúc không giấu được nét buồn rầu –– việc gì thế, sao vẫn còn chưa xả van? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không ra thì sao nào? Chậm chậm không ra mới gọi là “không đỏ nhẹ tấm thân”. Nghĩ đến cô bạn người An Huy cùng phòng với tớ kia –– cô là người núi Mã Yên tới trọ học, hàng tháng đều một lần “mưa ngàn lũ quét”, hệt như mổ lợn vậy, khắp giường, quần, nơi nào cũng một mầu đỏ rói. Cho nên sau này chúng tớ gọi cô ấy là “Toàn khố nhất phiến hồng”, dần dần lại biến thành “Toàn quốc nhất phiến hồng”, đại khái là cái tên dài nhất của người Trung Quốc… Cho nên, hừm, bản cô nương cũng chẳng lấy làm chuyện, mới qua được những ngày tháng không lo không nghĩ… Cho mãi đến lúc kiểm tra sức khoẻ thi đại học tớ mới phát hiện ra. Nhưng lại chẳng là do cô y tá trẻ phát hiện ra, trên thực tế, họ căn bản chẳng nhòm ngó gì cả. Có bà bác sĩ tuổi cũng khá cao hỏi tớ kinh nguyệt thế nào, tớ mới nói xưa nay chưa từng biết cái đó là gì. Thế là họ mới kiểm tra, mới phát hiện tớ là nhân vật “hai không”. Bản thân tớ cũng rùng mình, lo lắng chứ vì cửa dưới cơ thể đóng lại mà cửa vào đại học cũng khép lại với mình. Cha mẹ tớ lại càng lo lắng. Tớ đã quở trách trút tội lên đầu họ. Tớ nói: “Từ lúc con sinh ra, thế bố mẹ chẳng thèm nhìn lấy một lần ư?” Nói đến mức bố tớ đỏ mặt. Tớ lại quay sang trách cứ mẹ, “Tại mẹ ấy, lơ đễnh cẩu thả, chẳng hề quan tâm tới con gái”. Mẹ tôi ấm ức nói: “Mẹ sao biết được… Ngay mẹ mãi đến lúc lớn tướng mới có”. Còn may là, tớ có dì làm bác sĩ phụ khoa…
Doãn Hoa nói một thôi dài rất bóng bẩy về mình, giọng khôi hài, tôi mấy lần phì cười. Vậy là tôi thành thật kiến nghị:
- Theo tớ, cậu cũng đừng học khoa Trung văn làm gì nữa, cứ tự tiến cử vào đoàn nghệ thuật quốc gia diễn kịch. Cậu là nhân tài hàng đầu ấy chứ.
- Hay, tớ đã soạn mấy tiểu phẩm, đề mục là “Hai cô gái bế quan tự toả”, còn cậu diễn cùng tớ, thế nào?
Doãn Hoa đắc ý rủ rê.
- Cậu lại nói không đứng đắn…
Tôi nói, muốn đấm cho cô ấy một cái, Doãn Hoa tránh được, chạy ra giữa ruộng lúa mì.
- Đến đây đi, đến đây đi…
Doãn Hoa hướng về phía tôi vẫy tay, cười “ha ha ha” không ngừng.
- Mau lên bờ đi, ba kỷ luật lớn, tám điều chú ý, không được phép phá hoại tài sản quần chúng.
Tôi thấy Doãn Hoa bỗng trở nên tinh nghịch, trong lòng rung động, cảm thấy cô ta vô cùng đáng yêu. “Đây chẳng hề giống Doãn Hoa lúc bình thường dịu hiền, ngoan ngoãn, giá như mình có em gái như thế này thì hay biết bao”. Trong lòng tôi nghĩ như vậy, không đừng được hỏi:
- Năm nay cậu bao nhiêu rồi?
- Cái gì, muốn làm mẹ chồng tớ à? Nhưng tớ phải nói rõ với cậu rằng, nếu không phải Ngô Nguyên tớ sẽ không lấy chồng. Sao thế, hối hận à?
- Lấy đi, tớ đã chẳng nói rồi à. Nhưng đứng đắn một tí nào, rốt cục là bao nhiêu?
- Hai mươi mốt, hình như ít hơn cậu một tuổi. Tớ đi học sớm, năm tuổi tròn đã đi học rồi.
- Chẳng trách, chẳng ra dáng người lớn gì cả. Nhưng, theo tớ thế này đi, cậu làm em gái tớ, để sau này làm chị cho dễ quản cậu.
- A, như thế hay quá!
Doãn Hoa vỗ tay, nhảy từ ruộng lúa lên, dang tay ôm lấy tôi:
- Mấy ngày nay mắt trái em may máy, hoá ra em được ban cho một bà chị hoa khôi như hoa như ngọc này. Vâng, như thế hay quá. Thế mới bắt kịp lông chân ông anh rể trưởng ban tuyên truyền chứ. Quá hay, quá hay.
…………
Sắc trời dần tối lại, gió lạnh nổi lên, tôi không chịu nổi run lên vì lạnh.
Nhưng có Doãn Hoa ôm tôi, tôi bỗng cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
- Doãn Hoa, biết không? Buổi trưa chị nằm mơ rất kỳ lạ, có lẽ cũng ở nơi này, chỉ hơi hoang vắng hơn một chút, bắt đầu là hai đứa mình. Còn em, bỗng dưng lừa dối chị. Sau còn đồng loã với một bọn người… xem này, giấc mơ ban ngày quả nhiên ngược lại…
Trên đường trở về nhà, tôi không giấu được sự cảm khái.
- Em lừa dối chị thế nào? Nói nghe đi.
Cánh tay Doãn Hoa ôm eo tôi, đầu tựa vào vai, lúc đấy hiếu kỳ hỏi lại.
- Không nói nữa, nói ra em xấu lắm.
Tôi nhìn cô cười.
- Được rồi, không nói thì thôi. Nhưng đừng có trách em gái từ nay trong mộng tiếp tục…
Doãn Hoa nói, tay đang ôm eo tôi bỗng trườn tới mông tôi véo một cái rất mạnh.
- ái!
Tôi kêu lên thất thanh.
Mãi tới cổng trường tiếng cười mới dứt, chúng tôi lại dắt tay nhau bước đi.
Quả thật, trong lòng chúng tôi cảm thấy đặc biệt nhẹ nhàng, tay trong tay ấm áp.
Khi chúng tôi đứng trước lầu của tôi, chuẩn bị chia tay, chúng tôi thật sự giống như hai chị em vô cùng thân mật, lưu luyến, thậm chí không muốn chia tay.
- Có cơ hội, chúng mình sẽ đi thăm dì của em, được không?
Tôi ôm lấy đầu Doãn Hoa, ôn tồn nói.
- Of course. Dì em gặp chị nhất định sẽ rất vui.
Doãn Hoa nói và ôm tôi thật chặt.