Bây giờ dù tôi nhắm mắt hay mở, đều có thể hồi tưởng rất rõ ràng, sinh động cảnh hỗn loạn lúc giao thời giữa hai mùa xuân hạ năm đó.
–– Đánh giá và nhận thức giai đoạn lịch sử này, ý kiến mọi người xôn xao…
–– Tôi học lịch sử, nhưng tôi không thể nói rõ và không thể xét tỏ tường được giai đoạn lịch sử này.
–– Điều duy nhất tôi có thể nói rõ là tâm tình tôi lúc đó. Quả thực rất hỗn loạn. Hình như tôi dần dần học được cách quên, hơn nữa hiểu được tất cả mọi việc đều là “nhìn về phía trước”
–– Hơn nữa tôi còn một điều bất an bí ẩn khác trong lòng –– tôi sợ vận mệnh của thể xác mình cũng sẽ hỗn loạn như vậy, cho nên, chỉ cần nghĩ đến thể xác “phong bế” của mình sẽ được “mở cửa” dầm dề máu dưới dao mổ trong tay dì Doãn Hoa mùa hạ đó, lòng tôi thắt lại….
Ngô Nguyên đương nhiên không thể hiểu và lãnh hội được những bất an và lo lắng chẳng đầu chẳng đuôi tận thẳm sâu đáy lòng tôi.
Tôi cũng chẳng ngu dốt đem những suy nghĩ lung tung mang chút vẻ thần kinh này ra bàn bạc với anh, và luôn mong đợi tình cảm sâu lắng của anh có thể san buồn sẻ khổ cho mình.
Trên thực tế, những việc phiền toái của anh cũng đã quá nhiều.
Nhưng, trong con mắt của con người bình thường, anh không nên phiền muộn. Trong trường ai chẳng biết, anh là người được lợi, được ích của đợt “sóng gió” này.
Anh phải thật sự cảm ơn lời nhắc nhở của ông bố “Quả quýt” buổi đó, lại còn sự tận tâm chỉ bảo của Bí thư khoa luôn quan tâm tới anh. Bởi vậy, anh trở nên rất cẩn thận, trong quá trình cạnh tranh chức Chủ tịch hội sinh viên trường, không nhắc đến khẩu hiệu chính trị quá khích, mà đặt điểm nhìn vào cải thiện nhà ăn và làm phong phú hoạt động ngoại khoá của sinh viên, cũng như sự giao lưu và quan hệ thẳng thắn với Đảng uỷ trường bao năm, và nhiều lần phê bình và kiến nghị mang tính xây dựng. Tuy điều này đã làm số phiếu dành cho anh giảm mạnh, còn kém xa cô nữ sinh khoa Triết học hô phong hoán vũ một thời, đành miễn cưỡng giành được vị trí thứ hai…, nhưng “Tái Ông mất ngựa, sao biết không phải là phúc?”
Hiện tại, nữ minh tinh có đôi mắt rực sáng ở khoa Triết trong trường kia bỗng mất tích trong một đêm, bỏ mạng nơi chân trời (sau này chứng minh cô ta đã thông qua con đường bí mật chạy sang HongKong rồi sau đó chạy sang Mỹ), còn Ngô Nguyên thì cứ thuận theo lẽ thường mà điền bổ vào chỗ khuyết do cô ta để lại. Anh trở thành nhân vật cấp cứu, đặc biệt được lọt vào mắt xanh của lãnh đạo trường và lãnh đạo khoa. Trong những cuộc họp lớn, họp nhỏ đều lần này lần khác anh đều được biểu dương tính chính trị mạnh mẽ, có đầu óc, có thể suy nghĩ độc lập, không ngừng thuận sóng mà lướt, quan tâm tới đại cục (để được biểu dương như thế này, anh cần phải thật sự cảm ơn “Quả quýt” có đầu óc chính trị như anh)…
Vậy vì sao có lúc anh lại cảm thấy phiền não? Anh cần phải từ đầu chí cuối “Xuân phong đắc ý mã đế tật”(1) mới phải chứ!
Không, anh hiểu rất rõ, lãnh đạo càng biểu dương, trong con mắt bạn học anh càng trở nên khó chịu. Anh đã phát hiện được một số bạn tốt trước đây giờ bắt đầu xa lánh anh, mà gần đây mọi người xì xào bàn tán, nói anh là “mật thám” chui rúc trong sinh viên thời kỳ “sóng gió”….
Cần phải biết rằng, khi lời xì xào đã bắt đầu bàn tán xôn xao thì dẫu anh muốn gột rửa cho sạch e rằng cũng khó có thể.
Nhưng anh biết, anh còn cần phải nỗ lực.
Mấy ngày nay, để tranh thủ nhân tâm, anh lại lấy danh nghĩa Hội học sinh mà viết một báo cáo dài hơn vạn chữ gửi lên Đảng uỷ, hy vọng sẽ có những xử lý khoan dung đối với lời lẽ và hành động quá khích trong đợt “phong ba”… Anh cũng kiên trì cho rằng: xuất phát điểm của một bộ phận lớn trong số họ đều là tốt cả…
Buổi tối đó trời rất nóng, nửa đêm tôi bị cái nóng làm thức giấc, mà không sao ngủ tiếp được nữa, bèn chui ra khỏi màn, thả bộ trong vườn trường hóng mát. Khi đi ngang văn phòng Hội sinh viên trường, thấy trên tầng hai đèn vẫn sáng, tôi bèn bước tới gần toà nhà xem sao. Quả nhiên, anh vẫn đang thách thức với ngọn đèn đêm, ngồi viết báo cáo.
Anh đánh trần, chỉ mặc chiếc áo may ô, mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt, nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt bàn gỗ màu vàng dưới ánh đèn sáng trắng như ban ngày…
- Khuya thế này rồi, anh nên nghỉ đi.
Tôi xót xa đẩy cửa bước vào, quan tâm nói với anh.
- ừ, nhưng nóng quá, không ngủ được.
Anh ngửa mặt nhìn tôi, buông bút.
- Xuống lầu dạo với em một lát, được không?
Tôi nói.
Anh nhìn đống giấy tờ ngổn ngang trên mặt bàn, chần chừ suy nghĩ, sau đó nói với tôi:
- Được, anh thu dọn chút đã.
Anh đứng dậy, dồn gọn đống giấy vào một chỗ, rồi kéo ngăn bàn cẩn thận cất vào, khoá lại
Chương 13
Chúng tôi xuống lầu, đi qua dãy phòng học khoa Văn học, qua bãi cỏ, hướng về bờ hồ trước cửa thư viện. Chúng tôi lặng lẽ đứng bên hồ nước duy nhất trong trường.
Trời đầy sao. Dường như các ngôi đều muốn xuyên qua đáy nước thăm thẳm, yên ắng và đen kịt.
Vài con đom đóm lập loè bay qua mặt nước, dường như muốn cùng toả ánh sáng chập chờn với những ngôi sao dưới đáy hồ.
Dưới rặng liễu bên bờ hồ phía đối diện, văng vẳng tiếng ếch kêu.
Vô cùng tĩnh mịch, chỉ có tiếng muỗi vo ve, lũ muối đói chẳng tìm đâu ra cái gì để hút, vậy là chúng cứ mặc sức châm ngòi vào đùi, cánh tay, cổ chúng tôi…
Chúng tôi vừa đuổi muỗi, vừa luyến tiếc rời bờ hồ, tiếp tục đi về phía không có mục tiêu, định nói điều gì mà lại quên khuấy chủ đề phải nói.
Chúng tôi thực ra đã chìm vào trong tâm sự của riêng mình.
- Chỉ còn hơn tuần nữa là nghỉ hè, anh có dự định gì không?
Cuối cùng tôi gợi chuyện liên quan đến mình.
- Ừ. Có lẽ anh sẽ ở lại trường một thời gian, sắp tới có một số hội nghị, có một số việc cần làm. Thành đoàn còn thông báo, yêu cầu người phụ trách chủ chốt của Hội sinh viên các trường ở lại trong kỳ nghỉ hè, để mở một lớp tập huấn một tuần.
- Bây giờ anh bận rộn quá nhỉ.
Tôi nói.
- Ừ. Toàn việc không tên, chủ yếu là cần phải như lý bạc băng, như lâm thâm uyên(1).
Anh có vẻ ngán ngẩm gật đầu.
- Thế còn việc anh đã đồng ý với em?
- Việc gì?
Anh quay sang tôi hỏi, xem ra có vẻ mơ hồ.
- Em biết em trong anh ngày càng ít, nếu không nói tới việc tốt sao bỗng lại quên ngay? Anh bây giờ á, mở miệng ra chỉ Hội sinh viên, Hội sinh viên, dường như là chuyên trách vậy. Đã vội như thế, vì sao không tìm thư ký? Biên chế không có thì tìm ngoài biên chế cũng rất dễ dàng mà. Em thấy “Quả quýt” chính là người cần chọn tốt nhất đấy, đã có hậu đài, lại có đầu óc chính trị, cũng rất hợp với anh, có thể nói là “cùng một cạ đấy”…
- Em nói ít đi một chút có được không. Anh thật không hiểu nổi, em ghen với cô ấy cái nỗi gì.
Ngô Nguyên cắt ngang lời tôi, trách cứ.
- Đúng rồi, em ghen đấy, suýt nữa thì em thành Hoạn Thư, đúng không? Nhưng mà làm sao em lại không ghen chứ? Anh nói xem từ học kỳ một tới giờ, anh đã quan tâm em bao nhiêu? Anh bận rộn như vậy, quan tâm tới quốc gia đại sự, vận mệnh nhân loại, còn tiền đồ chính trị của mình nữa. Người yêu anh mà chẳng hề có trong ban tranh cử của anh. Bây giờ, anh xem xem, việc đã đồng ý với em mà bây giờ quẳng lại đằng sau…
Tôi càng nói càng thấy ấm ức, nước mắt ngân ngấn. Nhưng trong lòng tôi biết mình không có quyền trách cứ anh, bèn gắng sức kiềm chế không để nước mắt trào ra.
Ngô Nguyên không nói gì.
Mỗi lần gặp tính trẻ con của tôi như vậy, anh vẫn thường làm như thế, dường như là để giữ gìn phong độ quân tử. Nhưng dưới một gốc cây ngô đồng, anh đứng xoay lưng với bóng đèn đường, quay lại, hai mắt trân trân nhìn tôi.
- Xin lỗi, em nhắc lại cho anh được không? Gần đây anh nhiều việc quá, bận tối mặt tối mũi. Em hãy tha thứ cho anh. Nhưng, về “Quả quýt”, quả là em có phản ứng hơi quá. Cô ấy quan tâm tới anh, thậm chí có thể là thích anh, đấy là sự thực. Nhưng em phải biết rằng, trong lòng anh chỉ có một mình em, không thể có người khác nữa. Hơn nữa, em cũng không nghĩ, em là hoa khôi được toàn trường thừa nhận, mà cô ta –– theo cách nói của em, gương mặt hệt như vỏ quýt, sao lại có thể cạnh tranh với em được?
- Em biết. Trẻ con ba tuổi cũng biết, vỏ quýt xấu xí, nhưng múi quýt rất ngon.
Tôi chẳng hề suy nghĩ, buột miệng nói.
Ngô Nguyên sững người giây lát.
Tôi cũng chợt phát hiện lời mình vừa nói có điều gì không phải, hơn nữa rất bất lợi cho mình. Bởi vì chỉ cần suy luận ngược lại một chút thôi, tôi thực ra chỉ là một củ cải xốp chỉ đáng để nhìn mà không đáng dùng, ngoài vỏ thì đẹp đẽ, trong ruột chẳng có tí thịt nào để nhai.
Còn may, Ngô Nguyên đại loại chẳng để ý đến lời của tôi, bởi vì anh bỗng giơ tay ôm lấy vai tôi, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, anh nói chẳng lại với em. Nói với anh đi, rốt cục là việc gì.
- Việc cần làm trong kỳ nghỉ hè.
Tôi nói.
- Trong nghỉ hè? Em nói là việc phải đi Nam Kinh làm phẫu thuật?
- Đúng. Việc trọng đại vậy mà anh quên, chứng tỏ anh chẳng để em trong lòng.
- Ôi dào, anh tưởng việc gì. Anh lại cứ nghĩ theo một hướng khác… Việc lớn như vậy thì sao có thể quên được? Em yên tâm, anh đã đồng ý với em, ngày bảy tháng bảy phẫu thuật phải không? Cho dù có trên trời hạ dao, dưới đất trào lửa, anh cũng sẽ ở bên em. Còn nữa, kinh phí phẫu thuật phải do anh chịu, em nhất định không được lấy tiền dành dụm của cô…
Anh còn muốn nói nữa, nhưng nghe tiếng bước chân phía sau lưng, tôi vội vã kiễng chân, dùng môi bịt chặt miệng anh lại.