Mấy thiên nhật ký trong thời gian phẫu thuật
Ngày mồng năm tháng bảy, thứ tư, trời quang đãng
Chập tối, tôi và cô xuống xe ở bến xe đường dài gần ga tàu hoả.
Doãn Hoa và cậu em trai đến đón chúng tôi. Tính cậu rất hay xấu hổ. Động nói đến là mặt đỏ dừ, nhưng lại rất tốt bụng. Nghe nói, bây giờ cậu đang học ở một trường mỹ thuật. Tôi hỏi tên, cậu ta cúi đầu ấp úng, nên không nghe rõ. Tôi hỏi lại mới biết là Doãn Quốc Lương, đại khái ý tứ bố mẹ muốn cậu trở thành rường cột của nước nhà, nhưng trên đường về Doãn Hoa cứ gọi cậu là “Đại cô nương”. Lúc đầu, cô cháu tôi đều cho rằng cô gọi là “Đại quốc lương”, sau mới nghe ra, không nhịn được cười.
Chúng tôi dự định đi xe buýt về nhà Doãn Hoa, như vậy sẽ tiết kiệm hơn. Nhưng Doãn Hoa nhất định đòi đi tắc xi, cô nói: “Bốn cô cháu ta, lại thêm hai chiếc túi nữa, coi như ổn”. Đương nhiên, tiền xe sau đó cũng do Doãn Hoa tranh trả.
Lên xe, thấy Doãn Hoa luôn mồm gọi cậu em “Đại cô nương”, không đừng được tôi khẽ rỉ tai nói với cô: “Con trai lớn rồi, có tự trọng, trước mặt người lạ đừng gọi như thế”. Doãn Hoa bác lại: “Không việc gì, nó quen rồi. Hơn nữa, chị cũng đừng xem mình là người lạ. Mấy hôm nay em luôn nhắc chị trước mặt nó. Nó cũng đã xem ảnh chị em mình chụp chung, nó rất sùng bái chị”.
Nhà Doãn Hoa ở phía tây bắc thành phố, rất gần bệnh viện của dì Doãn Hoa, đi bộ cũng chỉ mất mươi phút. Cho nên, Doãn Hoa kiên quyết khi tôi đến Nam Kinh thì phải ở nhà mình, tôi cũng khó lòng từ chối.
Đó là căn hộ mới hai phòng một sảnh, nằm ở tầng ba. Hai buồng ngủ, buồng rộng hơn một chút đương nhiên thuộc về bố mẹ Doãn Hoa, nhỏ hơn một chút là buồng ngủ Doãn Hoa. Cậu em Doãn Hoa thì an thân lập mệnh ở ban công phía ngoài phòng ngủ của bố mẹ –– ở đó đã dùng vật liệu xây dựng cơi nới thành một gian phòng nhỏ chừng bốn mét vuông.
Lúc này, Doãn Hoa nhường phòng của mình lại cho cô cháu tôi, còn mình thì nằm sàn bên phòng của bố mẹ.
Khi chúng tôi bước vào cửa, gặp ngay bố mẹ Doãn Hoa. Bố Doãn Hoa là cán bộ cấp phòng của một cục nào đó, trông rất nho nhã; mẹ làm công nhân phay ở một nhà máy công cụ, rất hiền dịu, nhưng có vẻ hơi chậm chạp.
Sau bữa tối, dì Doãn Hoa gọi điện tới, hỏi tôi đã tới chưa, sau đó nói ngay với tôi đã bố trí phẫu thuật vào mười giờ trưa ngày kia, nhưng sáng mai cần phải đến bệnh viện nộp viện phí và làm thủ tục nằm viện. Tôi hỏi có phải ngày mai sẽ phải vào nằm viện không, dì ấy nói đúng vậy.
Mai là ngày bảy tháng bảy, bây giờ ngẫm nghĩ, để chọn được ngày này, tôi cũng đã phải lao tâm khổ tứ.
Khi trước, dì Doãn Hoa cho tôi ba ngày để lựa chọn (đây cũng là điểm hay của chỗ quen biết, thông thường bệnh viện nhằm bảo đảm lợi ích kinh tế của mình để không bị thiệt hoặc cũng vì thu thêm một chút tiền viện phí, nên bất kể phẫu thuật lớn nhỏ, họ luôn bắt người bệnh phải nằm viện rồi mới tính. Có khi đợi dăm bữa nửa tháng, mà còn chưa đến lượt phẫu thuật), một là ngày bảy tháng bảy, hai là ngày mười bốn tháng bảy, còn một ngày nữa là mồng ba tháng tám. Tôi suy đi tính lại, cuối cùng chọn ngày bảy tháng bảy. Một là phẫu thuật sớm chút nào yên tâm một chút ấy, hai là người ta nói Thất tịch là ngày hội ngộ, Ngưu Lang Chức Nữ cũng cùng gặp gỡ nhau ở cầu Ô Thước trên trời trong ngày bảy tháng bẩy này, là điềm lành. Tuy Thất tịch cũng chỉ có thể là ngày mồng bảy tháng bảy âm lịch, nhưng người hiện đại đã quen sử dụng lịch dương, Ngưu Lang Chức Nữ đã nhập gia tùy tục cũng chưa biết chừng.
Tôi thật sự hy vọng mai sẽ là một ngày đại hỉ đối với tôi.
Tôi cũng hy vọng thông qua phẫu thuật ngày mai, Ngô Nguyên có thể thật sự đi vào trong tôi. Và lần phẫu thuật này, chính là cầu Ô Thước của chúng tôi, một khi đã bắc lên thì không bao giờ tháo rời.
Tôi không biết hội nghị của Ngô Nguyên còn mấy ngày nữa mới kết thúc, nhưng tôi hy vọng tối nay bất kể ở nơi nào, bất kể đang làm gì, trước khi đi ngủ anh sẽ không quên chúc phúc cho tôi.
Tôi càng mong đợi hội nghị kết thúc, anh lập tức biến thành con chim Thước, chắp cánh bay đến bên tôi…
Ngày mồng sáu tháng bảy, thứ năm, trời quang đãng
Sáng sớm tôi đến bệnh viện làm thủ tục, và nộp viện phí.
Trời rất nóng bức, người lại nhiều, ai nấy mồ hôi vã ra như tắm, hơn nữa chỗ nào cũng xếp hàng.
Tôi may mắn có dì Doãn Hoa dắt chạy chỗ này chỗ kia, mới bớt đi được rất nhiều thời gian xếp hàng.
Sau đó, cô lại ra sức thoả thuận ổn thoả với người phụ trách bộ phận buồng bệnh của tôi, bảy giờ sáng mai mới đến nằm viện –– tôi hiểu, cô lại muốn giúp tôi bớt một ngày tiền viện phí, thật sự tôi đã gây phiền toái cho cô. Cô thật sự là một người tốt, thậm chí tôi nảy sinh một sự xung động lớn, muốn ôm chầm lấy cô thật thân thiết.
“Nhớ đấy, bảy giờ ngày mai nhất định phải đến đúng giờ, còn rất nhiều việc chuẩn bị phải làm trước khi phẫu thuật. Ngoài ra, tối nay sau mười hai giờ thì không được ăn bất cứ thứ gì, trước khi phẫu thuật ruột cần phải sạch”. Trước khi chia tay, cô lại dặn dò lần nữa và giơ tay vuốt mấy sợi tóc loà xoà trên trán tôi, cô lại nói, “đừng lo lắng quá, cũng không phải sợ gì, cứ ngủ ngon, tĩnh dưỡng cho thoải mái, đây chẳng phải phẫu thuật to tát gì”.
Ngày bảy tháng bảy, thứ sáu, trời quang đãng
Nam Kinh thật sự là một lò lửa, ngay từ sớm đã nóng như thiêu khiến tôi tỉnh dậy.
Khi tỉnh dậy, khắp người tôi nhễ nhại mồ hôi, tôi bèn vào nhà vệ sinh xả nước cho mát.
Trời vẫn chưa sáng, tôi nhìn đồng hồ mới hơn bốn giờ một chút, nhưng tôi không có ý định ngủ tiếp.
Đại khái không chỉ bởi trời nóng bức, cái chủ yếu hơn là trong lòng không yên nên không ngủ nổi. Để không ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của cô, tôi cầm cuốn sổ nhật ký và chiếc bút, nhẹ nhàng khép cửa, bước ra phòng khách.
Tôi ngồi trước bàn ăn, bật ngọn đèn đỏ trên đỉnh đầu, mở cuốn nhật ký yêu mến…
Tôi bỗng chẳng biết phải đặt bút ở đâu.
Dì Doãn Hoa đã bảo tôi không được lo lắng, không sợ hãi, nhưng giờ đây tôi lại quá lo lắng và sợ hãi, hơn nữa là nỗi lo sợ chưa bao giờ có.
Trước đó, cô bảo đi cùng tôi, tôi còn không muốn cô đi. Một là Nam Kinh quá nóng, tôi sợ cô không chịu nổi; hai là tôi nghĩ phẫu thuật này đối với tôi cố nhiên rất quan trọng, nhưng chẳng phải tuyệt chứng kiểu ung thư, u não gì, chẳng hề nguy hiểm đến tính mạng… hơn nữa thời gian nằm viện còn có sự chăm sóc của y bác sĩ, ra viện có thể về nhà tĩnh dưỡng, hoặc giả…
Nhưng bây giờ tôi lại sợ hãi vô cùng, lòng dạ rối bời.
Không phải tôi sợ đau sợ đớn. Mà chỉ là nỗi hoảng sợ vô duyên vô cớ.
Tôi thật sự muốn khi phẫu thuật có Ngô Nguyên bên cạnh nắm bàn tay tôi –– nếu như bác sĩ cho phép. Chỗ đó anh đã từng nhìn một lần, nhìn lại một lần nữa phỏng có ngại gì.
Nhưng điều này là không thể.
May còn có cô ở bên tôi. Cô là chỗ dựa duy nhất của tôi trong lúc hoạn nạn.
D
oãn Hoa? Cố nhiên là người em gái tốt của tôi, nhưng ở lâu với nhau, cuối cùng tôi phát hiện ra, nhiều chỗ cô ấy còn như một đứa trẻ. Ví như ngày hôm qua, cô ấy đã nói chắc chắn sẽ đưa tôi đến viện làm thủ tục, nhưng khi vừa mở cửa, cảm thấy trời nóng bức, liền nửa đường bỏ đám…
Ôi, Thượng đế ơi, Bồ tát, nếu như Người thật sự tồn tại, xin hãy ban cho tôi dũng khí và sức lực…
Ngày mười tháng bảy, thứ hai, trời quang đãng chuyển u ám
Hôm nay là ngày thứ ba sau phẫu thuật.
Y tá vừa đến thay băng, giúp tôi gượng dậy húp bát canh cá diếc nóng mà cô tôi nấu mang đến. Mặc dù chẳng thấy mùi vị gì, nhưng tôi cảm thấy có thêm chút sức lực.
Phía dưới vẫn rất đau, khẽ động một tý là lập tức có cảm giác như bị xé rách.
Tiểu tiện lại càng đau đớn, chỉ có thể nằm trên giường thực hiện qua đường dẫn nước tiểu. Khi cắm ống dẫn tiểu không khác nào chọc mũi tên vào da thịt, và bỗng nỗi sợ bị giày xéo khiến tôi nhớ lại cơn ác mộng bị tám tên thay nhau hãm hiếp. Hôm đó trời rất nóng (trong phòng không có điều hoà nhiệt độ, đầu giường mỗi người chỉ có một chiếc quạt con cũ nát ngày đêm cành cạch), để đề phòng viêm nhiễm, mỗi ngày tôi phải thay băng hai lần. Mỗi lần bóc lớp vải xô, là một lần lột da phía dưới.
Cánh tay tôi vẫn cắm kim truyền dịch như trước, chỉ khi tôi yêu cầu, bắt đầu từ ngày hôm nay mới chuyển từ tay phải sang tay trái. Như vậy, tôi có thể duỗi cánh tay phải, viết mấy câu vào cuốn sổ nhật ký thân thiết của mình. Tôi cũng đã hai lần hỏi chị y tá, đang truyền cho tôi những gì. Chị ấy trả lời tôi bằng giọng Nam Kinh, nhưng tôi vẫn không nghe rõ, cũng chẳng tiện hỏi lại. Bây giờ nghĩ, có thể là có glucôza, thêm một chút thuốc giảm đau gì đó. Doãn Hoa tuyệt đối đã không nói dối tôi, rằng lúc phẫu thuật chẳng hề cảm thấy đau đớn chút gì. Khi bị đẩy đến phòng phẫu thuật thì tôi đã được gây mê và chìm vào giấc ngủ sâu rất nhanh. Khi tỉnh lại, tôi mới phát hiện mình đã nằm trong phòng bệnh có bốn người. Cái tôi nhìn thấy đầu tiên là gương mặt của dì Doãn Hoa, sau đó là cô tôi và Doãn Hoa. Doãn Hoa vội vã nói với tôi, Ngô Nguyên đã gọi điện tới, nói rằng hội nghị thành đoàn thứ bảy sẽ kết thúc, nhưng chủ nhật vẫn phải ở lại trường xử lý một số công việc, bảo đảm thứ hai nhất định anh sẽ tới Nam Kinh. Đây cũng xem là một tin mừng.
Bác sĩ lại đến kiểm tra, tôi tạm thời phải gác bút.
Ngày mười một tháng bảy, thứ ba, trời nhiều mây
Chập tối, cuối cùng Ngô Nguyên cũng đã xuất hiện trong phòng bệnh của tôi, anh hơi đen một chút. Tôi nghĩ chắc bởi vì hàng ngày phải chạy đi chạy lại nhiều giữa trường học và Uỷ ban thành đoàn.
Anh nói một mạch rất lâu, rằng mình đã tiếp xúc và quen biết những ai trong kỳ hội nghị, biết được những tinh thần mới từ tầng trên thế nào. Tôi chỉ nhớ một điều –– bắt đầu từ học kỳ tới, tất cả sinh viên mới nhập học đều phải tham gia khoá huấn luyện quân sự ba tháng.
- Sao anh không hỏi xem tình hình phẫu thuật của em thế nào?
Cuối cùng tôi nói.
- Thế này còn cần phải hỏi ư? Có dì Doãn Hoa đứng mổ, trăm phần trăm chẳng có vấn đề gì.
Anh nói với lòng tin tràn ngập.
“Nhưng con người đáng thương này, anh chẳng hiểu một chút gì, chỗ đó làm không tốt sẽ còn có thể to ra và bịt liền lại”.
Tôi không nén được thầm nghĩ.
Sự thực, đây cũng chính là bóng đen luôn ám ảnh trong lòng tôi.
Nói đúng ra, sự đau đớn thể xác đã bớt hơn hôm qua, nhưng sự lo lắng trong lòng tôi lại càng tăng. Tôi biết, nếu như chỗ đó thật sự to ra bít lại, tôi sẽ không thể nói như cách hài ước của Doãn Hoa là dùng tinh thần Ngu Công dời núi cứ liên tục cắt cắt bỏ bỏ. Tôi cảm thấy khí lực của mình đã cạn kiệt, không thể chịu đựng nổi một lần đau kiểu như này nữa. Hơn nữa, cho dù kinh phí phẫu thuật chỉ có năm ngàn năm trăm nhân dân tệ, tôi cũng không thể chắt chiu, càng không có mặt mũi nào mà xin Ngô Nguyên giúp đỡ.
Cho nên, trong lòng tôi chỉ có thể hướng tới tất cả mọi đối tượng và lực lượng siêu nhiên thầm cầu mong: nguyện cho đại nghiệp “mở cửa” thể xác tôi được thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công.
Ngô Nguyên ngồi đến mãi khuya mới chịu về. Sau này tôi mới biết, anh muốn tìm cơ hội để hôn tôi.
Trong lòng tôi còn mong đợi sự bù đắp nào hơn thế?
Cuối cùng khách trong phòng cũng đã lần lượt về hết. Người bệnh cùng phòng tôi cũng đã tắt đèn xoay mình đi nghỉ. Ngô Nguyên vội vã chộp lấy cơ hội dán đôi môi đói khát lên gương mặt tôi, và ấn “con cá chạch” ấm áp vào miệng tôi…
Con cá chạch tươi nguyên được tẩm qua rượu để lâu năm đã trôi tuột vào trong miệng tôi, hương thơm ngây ngất lập tức vượt lên tất cả mọi liều thuốc giảm đau hữu hiệu nhất. Tôi đê mê.
Tôi bỗng cảm thấy thân dưới không còn đau đớn.
Ngày mười ba tháng bảy, thứ năm, trời nhiều mây, có lúc có mưa
Cả ngày hôm qua Ngô Nguyên luôn ở bên tôi, chẳng có lúc nào rỗi rãi và cũng chẳng có tâm tư để ghi nhật ký.
Xin lỗi nhật ký, tôi đã xa cách ngươi.
Bây giờ, để tôi nói điều gì đó.
Ngươi biết không, trưa và chiều nay đã có trận mưa, một lát trời đã dịu đi nhiều, nhưng tâm tình tôi lại có chiều hướng xấu đi.
Nguyên nhân là từ sớm đến giờ, đã có mấy y tá khoa khác tụ tập ngoài cửa hành lang phía xa xa, vừa chỉ trỏ tôi, vừa thì thầm bình phẩm điều gì đó. Trong lòng tôi rất rõ, chắc chắn họ đang bàn luận về tôi. Thậm chí, tôi có thể đọc được sự biểu đạt trên gương mặt họ, chẳng phải họ đang nói –– “à, à, một sinh viên đại học xinh đẹp thế kia, chẳng ngờ lại là một thạch nữ”.
Thôi bỏ, ai thích hiếu kỳ thì cứ để họ hiếu kỳ, ai muốn bàn tán thì để họ bàn tán. Mõm chĩa vào tai người khác, tôi cũng chẳng thể chặn miệng không cho họ nói. Cũng may là chẳng ai biết ai.
Nhưng cái khiến tôi thực sự bực bội là, khi tôi vào nhà vệ sinh, bỗng nghe thấy mấy người bệnh cùng phòng với tôi đang đàm luận về tôi –– thật sự không biết họ moi những thông tin này qua con đường nào, trong đó có một người rất rõ là vừa mới nghe được, rất ngạc nhiên: “ –– à, đấy gọi là thạch nữ! có mổ, đàn ông cũng ai chẳng thèm lấy, chỉ tổ xui xẻo!”
“Xì ––”, đại để là cổ họng của cô ta quá lớn, lập tức có người chẹn lại.
Nhưng, mấy chữ “chỉ tổ xui xẻo” từ đó cứ luôn đeo đẳng tôi cả ngày.
Sau này, khi Ngô Nguyên ngồi bên cạnh giường cầm tay tôi rủ rỉ vào tai, cái luôn ám ảnh trong đầu tôi cũng vẫn chính là mấy chữ này. Quả thật, suýt nữa tôi bị mấy chữ này giày vò cho điên dại.
“Thạch nữ… dù có mổ thạch… vẫn là thạch nữ… thạch…” Tôi nghĩ.
“Ngọc, em sao vậy? Anh thấy em có vẻ không khoẻ”. Bỗng Ngô Nguyên giơ tay rờ rờ trán tôi.
“Thật sự sẽ –– xui xẻo ư? Nếu như anh tin điều này, anh có còn dám lấy tôi không (cho dù là phẫu thuật rất thành công)?” Tôi nhìn gương mặt hơi gầy của anh, nghĩ tiếp
Tôi bỗng nảy ra ?ý nghĩ –– cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, cho dù là trốn chạy, tôi cũng cần phải trốn khỏi nơi này. Tôi không muốn hễ đợt sóng này lặng đi lại tiếp một con sóng khác, khiến Ngô Nguyên vô tình nghe được những lời đàm tiếu đó. Nếu một khi anh nghe được mà lại tin (hoặc bán tín bán nghi), thì lần phẫu thuật này của tôi coi như công toi, sự đau đớn này của tôi cũng coi như công toi…
“Cháu có thể ra viện sớm hơn được không?” Khi dì Doãn Hoa lúc hết giờ làm việc đến thăm tôi, tôi hỏi.
Ngô Nguyên vội vã chặn lời tôi: “Vội ra viện làm gì? ở lại thêm mấy hôm, ở đây điều kiện tốt. Em đừng lo nghĩ chuyện tiền nong, anh đã gọi điện về nhà đưa tiền đến rồi, hai ngày nữa em gái anh sẽ đến”.
“Cháu thấy buồn quá, không khí không tốt, lại ồn ào nữa”. Tôi không để ý tới Ngô Nguyên, vẫn nói với dì Doãn Hoa.
“Thế –– phải đợi cô kiểm tra đã”, dì Doãn Hoa nói rồi quay sang bảo Ngô Nguyên, “Xin lỗi, cháu ra ngoài một lát được không?” Nhìn Ngô Nguyên bước ra khỏi cửa, cô mới bỏ tấm ga trắng trên người tôi ra, khe khẽ ấn bên cạnh vết mổ, sau đó hỏi: “Vết thương có còn đau lắm không?”
“Tốt lắm rồi”. Tôi nói.
Cô bèn cúi thấp đầu, cẩn thận nhìn một lượt.
“Vết mổ xem ra liền rất tốt”. Cuối cùng cô nói, “Như thế này nhé, bây giờ cô sẽ kê đơn cho, cháu bảo bạn trai –– nhưng bây giờ cũng đã muộn rồi, sáng sớm mai đi làm vậy. Nhưng, cháu chưa thể về nhà ngay được, không thích hợp ngồi xe đường dài, không cẩn thận vết mổ lại rách ra đấy. Cháu đến nhà Doãn Hoa nghỉ ngơi vài hôm, lúc rỗi cô sẽ tới thay băng cho, đợi khi cô thấy không còn vấn đề gì nữa, thì cháu hãy về. Nhưng, cô thấy cô cháu có thể về trước, bà già rồi, bà cũng chẳng giúp gì được, Nam Kinh lại quá nóng, nhất thiết không được để bà bị nóng”.
Những lời chân tình đã khiến tôi chực ứa nước mắt.
Bây giờ tôi mới nghĩ đến hình dung từ là “cảm động đến rơi nước mắt”, đúng, đấy chính là cảm động đến rơi nước mắt.
Tốt rồi, nhật ký, chúng ta cùng nghỉ ngơi nhé.
Nhớ nhé, ngày mai, tôi sẽ mang bạn rời khỏi nơi đây…
Chúc ngủ ngon.