Tôi trở về ngôi trường như đã rất lâu không gặp.
Hai tháng nghỉ hè là quãng thời gian khó quên khi thể xác và tâm hồn như bị nung bị nấu.
Bây giờ, trong lòng tuy vẫn cảnh giác bảo vệ nơi đó, nhưng những đau đớn về thể xác cũng đã nguôi ngoai, mặt trời đã lặn về tây.
Tôi ngồi bên cửa sổ lớp học, tôi đi trên con đường đầy bóng râm, tay tôi vỗ vỗ những cây sồi xanh, ánh mắt tôi đưa tiễn ánh nắng cuối cùng khi chiều tối…
Ngôi trường vẫn là ngôi trường xưa nhưng tôi cảm thấy như nơi này đã có gì thay đổi.
Sự huyên náo không còn, bóng người thưa thớt, xung quanh là một kiểu yên tĩnh kỳ lạ…
Sau này Ngô Nguyên bảo tôi, tất cả sinh viên mới đã tham gia khoá huấn luyện quân sự.
Tổng quan cuộc sống từ khi khai giảng vẫn giống trước đây, chỉ tuần hoàn ở ba điểm phòng học (hoặc ở thư viện), ký túc, nhà ăn, nhưng có một chút thay đổi nho nhỏ. Có điều thay đổi này chỉ mình tôi mới rõ, người khác không thể hiểu và nhìn thấy được.
Tôi đã đem về cho lũ bạn thuần khiết cùng phòng mình một người bạn bí mật –– đó chính là món đồ chơi mà dì Doãn Hoa đã đưa để giúp tôi gìn giữ sự “mở cửa” của thể xác.
Thực ra, nó rất không thích hợp là khách thăm của tập thể con gái còn trong trắng chúng tôi. Nếu như, nó quang minh chính đại đi vào, hoặc giả vô tình bị bạn cùng phòng phát hiện, tôi nghĩ ai cũng phải giật mình. Cho nên, ngày đầu tiên của kỳ học, khi mọi người bận rộn sắp xếp đồ đạc, ra ra vào vào, tôi đứng trước bàn, nhân lúc chẳng ai chú ý, vội rút từ trong túi ra, lặng lẽ nhét vào ngăn bàn cá nhân, khoá lại. Sau đó, đêm đến lúc đèn đã tắt hết, tôi mới rón rén lại gần, nhẹ nhàng mở ngăn kéo, cầm lấy nó đưa về giường mình…
Từ đó, nó trở thành một người tình bí mật luôn luôn viếng thăm tôi vào đêm khuya thanh vắng.
Để từ đầu chí cuối bảo đảm tính riêng tư tuyệt đối của nó, thông thường khi nghe hơi thở đều đều, chắc chắn người giường dưới đã ngủ say, tôi mới nhẹ nhàng lôi từ dưới gối ra, thật nhẹ nhàng cởi chiếc khăn lụa màu trắng quấn chặt nó… Tuy lúc này rất tối, nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng được hình dáng nó –– cái đầu nhọn nhọn, thân tròn tròn, màu vàng sạm đen… mỗi khi nó thực sự nằm trong tay tôi, nó luôn khiến tôi hiếu kỳ, tim tôi đập rộn ràng, tôi bị kích động lạ kỳ… Tôi biết, nó thực sự là người cứu vớt thể xác –– không, chính xác phải là vận mệnh tôi. Khi vị cứu tinh này được sự ủng hộ và hỗ trợ của tôi, cuối cùng như một con cá chình “thẳng tiến” vào thể xác tôi, lập tức tôi nảy sinh một cảm giác căng tràn toàn thân…
Buổi sáng, thường tôi phải dậy sớm hơn bạn cùng phòng từ mười đến mười lăm phút để không bị người khác phát hiện, sau khi lôi con “cá chình” đã “thẳng tiến” vào thể xác ra, tôi dùng nước sạch và xà phòng cọ rửa thật kỹ trong phòng vệ sinh, tẩy trừ những vết bẩn và mùi hôi, sau đó lại giấu vào ngăn bàn. Có lúc, bởi trong phòng có người tỉnh giấc, thò đầu ra khỏi màn, tôi đành phải ấm ức để nó trong túi quần đợi một lát…
Tôi phải thừa nhận rằng, công việc đưa con “cá chình” vào “nuôi thả” trong thể xác tôi ban đêm, trên một ý nghĩa nào đó đã trở thành một một việc lớn hàng đầu ngoài việc học tập của tôi. Có lúc tôi có một ảo giác, dường như nó đã trở thành một liên lạc viên giữa thể xác và đại não, tuỳ lúc tuỳ nơi chuẩn bị truyền tải những thông tin mới nhất liên quan tới thể xác của tôi…
Qua những lá thư cô luôn luôn quan tâm tới tôi. Mỗi lần trả lời cô, tôi đều viết: “khôi phục rất tốt”, xin cô “yên tâm”. Còn về Ngô Nguyên, anh luôn tràn đầy niềm tin, cho rằng khi đã khai đao, đã cắt bỏ, chắc chắn sẽ vạn sự đại cát, hơn nữa cũng chưa từng nghe được thuyết “hợp long” nào (tôi ngốc nghếch báo với anh những dự đoán xấu đầy khả năng này, khiến anh và tôi cùng bồn chồn, lo lắng). Tôi nghĩ, tâm tư anh chẳng qua là đợi chờ, nhẫn nại đợi chờ thể xác tôi thật sự có thể “thông tàu thông bè”, có thể một ngày nào đó tiếp đón anh, vả lại, từ khi khai giảng đến nay, với tư cách Chủ tịch Hội sinh viên trường, anh luôn có nhiều việc phải làm, đại để không có thời gian nghĩ đến chuyện của tôi. Nhưng, phản ứng của Doãn Hoa lại khiến tôi khó hiểu. Cô ấy bỗng nhiên thay đổi vẻ hớn ha hớn hởi, thay vào đó là tâm trạng nặng nề, u uất. Chúng tôi vẫn thường xuyên gặp gỡ, nhưng khi tôi bất ngờ ngoái đầu hoặc ngước mắt lên thì luôn bắt gặp ánh mắt cô nhìn chòng chọc vào tôi. ánh mắt đó ẩn chứa sự lạnh lùng thách thức lạ lẫm, thậm chí là oán thán… có lúc, cô ấy ý thức được tâm tư sâu kín của mình bị tôi thấy được, khoé miệng của cô ấy lại khẽ giật giật, miễn cưỡng tạo ra một nụ cười, nhưng nụ cười đó càng khiến tôi cảm thấy dường như cô đang chờ đợi một câu chuyện cười về tôi…
Cảm giác này của tôi có lẽ cũng không phải không có căn cứ.
Hiện tại, tuy Doãn Hoa thường xuyên thăm hỏi tình trạng của tôi thế nào, nhưng khi nghe thấy nói “rất tốt”, tinh thần cô ấy đã thể hiện một nỗi thất vọng không thể che giấu.
Doãn Hoa ơi, “em gái” của tôi, rốt cục thì em đang đón đợi điều gì?
Tôi nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ và cố gắng buộc mình không nghĩ đến điều đó.
May mắn là những đau đớn do phần phẫu thuật gây nên cũng đã dần dần mất đi.
Hiện tại, hằng đêm tôi có chút hưng phấn đón nhận “người tình bí mật” kia hoàn toàn không còn sự đau đớn và khiếp sợ nữa, thậm chí nhiều lúc tôi còn hân hoan chờ đợi những cuộc viếng thăm. Hơn nữa, thật sự –– mặc dù hôm nay nói ra vẫn khiến tôi có cảm giác khó tả, nhưng tôi không thể không nói –– khi nó lắc lắc tiến vào, khi không phải để ý đến việc đạp cửa để vào, dần dần tạo cho tôi một khoái cảm dồn nén, một sự sung sướng dữ dội… Lâu nay, cho dù việc đẩy vào rút ra rất giản đơn, cũng khiến tôi nhấm nháp một lạc thú vô hạn…
Tôi bỗng có niềm ham mê, thậm chí thường xuyên quên mất ý nguyện ban đầu khiến tôi phải tiếp nhận “người tình bí mật” này.
Tôi cũng tìm cho mình muôn vàn lý do, để tăng số lần và thời gian viếng thăm của “người tình bí mật” đó.
Ví như, buổi trưa, thói quen trong phòng chúng tôi –– cho dù đã qua mùa hè, nhà trường đã quyết định bỏ thời gian nghỉ trưa, chúng tôi vẫn còn cố ngủ một lát –– trong thời gian khoảng một tiếng đồng hồ này, tôi cũng bắt đầu sắp xếp cho nó hẹn hò và tiếp xúc liên tục với thể xác mình.
Tôi cũng cần phải nói thẳng: cho dù trong mơ, chỉ cần ý thức được nó đang ở trong thể xác tôi, tôi đã cảm thấy rất yên lòng, tránh được nỗi lo sợ dự đoán sẽ “hợp long”. Có lúc, nó lại khiến tôi cảm thấy “cái này” bỗng biến thành “cái kia” của Ngô Nguyên… Tóm lại, nó dường như đã trở thành một liều thuốc, một ống ma tuý không thể xa rời tôi…
Có một trưa, trong lúc đang hứng thú, tôi bỗng quên mất khe khẽ rên lên, động mạnh. Kết quả bị người giường dưới thúc mạnh dát giường, hét lên:
- Thạch Ngọc, làm gì thế?
Tôi giật thót mình, từ đó cẩn thận hơn rất nhiều.
Nhưng đúng như câu “Tức nước vỡ bờ, sướng quá hoá buồn”.
Từ hôm đó, “cuộc viếng thăm ngầm” của “người tình bí mật” ngày càng không thuận lợi, thậm chí rất khó khăn. Cuối cùng có một ngày, thể xác tôi dường như trở mặt, không còn “trong ứng ngoài công” với nó nữa, trái lại nó “chống địch ngay từ ngoài biên cương”…
Tối đó, tôi mệt mỏi ngồi suốt đêm chẳng hề chợp mắt.
Tôi biết, ngày cuối của thể xác tôi đã đến. Hồi chuông báo tử đã dóng lên…