Mọi tâm sự của tôi thật u ám.
Tôi đã mất đi hứng thú sống, mất đi hứng chí học hành.
Ban đêm, tôi cuộn mình trong chăn bông trên chiếc giường nhỏ xíu rất lâu mà chẳng thể yên giấc. Tôi không dám tuỳ tiện trở mình, sợ phá hỏng giấc mộng đẹp của người giường dưới. Bởi vậy, tôi luôn nhắc nhở mình: cần phải ngủ, nếu không, ngày mai sẽ chẳng còn sức đâu mà lên lớp. Nhưng từ đáy lòng lại vẳng lên một âm thanh khác chọc ghẹo rằng: “Còn đọc sách làm gì nữa, mang khiếm khuyết lớn như vậy trong cơ thể, ít ra cũng được xem là tàn phế hạng hai rồi, cho dù có học giỏi hơn nữa, cũng để làm gì?”
Cho nên khi lên lớp - tôi chưa từng nghỉ học hay đến muộn, lúc nào cũng có vẻ toàn tâm toàn ý lắng nghe giảng, song, trời biết, quỷ biết, tôi nào có nghe được gì. Trên thực tế, trong tai tôi lúc nào cũng rào rào, toàn tiếng của những con sóng hung dữ ào ào đập vào bờ đê, sau đó bất lực dội ngược trở ra...
Những lúc trong phòng đọc khoa Văn hay ôn luyện bài vở, tôi không thể tập trung tư tưởng được, nhìn đấy đọc đấy nhưng cứ trôi chuội đi, những chữ trên trang sách dính nhằng dính nhịt vào nhau, không hở một kẽ, cũng chẳng có dấu má gì cả, thậm chí lại chẳng có hàng có lối, khiến ngay cả tôi cũng không thể hiểu được nội dung tư tưởng, sự thật lịch sử ẩn sau những con chữ giấy trắng mực đen đó...
Bên ngoài cửa sổ có một gốc du già sù sì, trên thân chính nảy ra một cái “bướu thịt” to tướng, bắt đầu từ chạc cây, sau đó lại biến thành hình bầu vú, lặng lẽ rủ xuống mặt đất. Tôi thường xuyên ngồi bên cửa sổ này và ngắm nhìn nó rất lâu. Có lúc, giữa đùi tôi bỗng lành lạnh, có cái gì đó chen chúc, dường như trong cơ thể cũng có cái bướu hình chùm nho nhung nhúc trồi ra ngoài cơ thể...
Càng ngày tôi càng sợ gặp Ngô Nguyên. Sự lạc quan và tinh thần “Gió xuân đắc ý vó ngựa phi nhanh” của anh đã trở thành một sức ép kinh khủng tinh thần khiến tôi không sao chịu đựng nổi. Ngẫu nhiên, mỗi khi ở bên nhau, chỉ cần anh vô tình liếc nhìn tôi một cái, tôi cũng hoài nghi rằng ánh mắt của anh đã chú ?ý đến cái phần nhầy ướt của tôi và bắt đầu...
Suốt ngày tôi hốt ha hốt hoảng, thậm chí đã trở nên lẩn thẩn.
Dù những đợt gió lạnh chưa về tới phương nam, nhưng những nỗi sợ vô cơn vô cớ bởi mình sắp mất đi tất cả đã khiến tôi thường xuyên ớn lạnh, người lập cà lập cập.
Những lần vào nhà vệ sinh của tôi ngày càng ít. Nếu buộc phải đi, tôi cũng lựa chọn vào lúc trước khi bị cái nóng bức hâm nóng lên, lúc này, nhà vệ sinh nữ tương đối ít người, hơn nữa ai cũng ra vào vội vội vàng vàng, ít người quan tâm và châm chọc nhau. Hơn nữa, tôi cũng không tắm bồn, càng không dám vắt một chân lên bên thềm bệ xi măng, xoạc rộng bộ phận sinh dục của mình, dưới những ánh mắt soi mói chẳng chút kiêng dè gì, để kỳ cọ cáu bẩn nơi háng... tôi luôn chúi mình dưới vòi sen ở góc tây bắc. Nơi đó hơi thiếu ánh sáng, tôi đứng đối diện với góc tường, và cuối cùng trên người lúc nào cũng còn mảnh quần sơ - líp...
Có hôm, tôi đang tắm dưới vòi hoa sen bỗng nhiên có người vỗ mạnh vào vai, ngoảnh đầu lại, phát hiện ra Doãn Hoa đang trần như nhộng. Cô ấy dường như đầy vẻ cảm thông nhìn tôi, nhưng cô chỉ lắc đầu, không nói lời nào và bỏ đi. Sau đó tôi tắm xong, chuẩn bị bước vào phòng thay quần áo lại gặp Doãn Hoa, cô ấy nói:
- Em muốn gặp chị nói chuyện cho hết nhẽ.
- Được, kính cẩn đón chờ!
Nhưng, rốt cục cô ấy muốn nói chuyện gì với tôi? Phải chăng là truyền đạt điều gì của dì cô ấy, hay là sẽ lật bài ngửa về chuyện tình cảm của cô ấy đối với Ngô Nguyên?
Chính ngay tối đó, tôi bỗng đổ bệnh, rơi vào trạng thái hôn mê, nói lảm nhảm suốt đêm. Sáng hôm sau đến bệnh xá nhà trường khám bệnh, bác sĩ chẩn đoán là suy nhược thần kinh. Bác sĩ bảo tôi phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tạm thời không được lên lớp, và kê cho tôi nghỉ một tuần.
Tôi nghĩ, mình sẽ không nói với Ngô Nguyên, chỉ cần nói với thầy giáo chủ nhiệm lớp, thu dọn mấy bộ quần áo rồi về.
Cô nhìn thấy thần sắc của tôi thì hoảng loạn, khi hiểu rõ mọi chuyện, sắc mặt cô lại càng bợt bạt
- Như này –– biết làm sao đây?
“Vâng, biết làm sao được?” Trong đêm, tuy tôi đã nằm yên trên giường, nhưng trong lòng không được một giây yên ắng. Hai tay tôi không đừng được luôn sờ nắn và tìm tòi chỗ kín không xứng đáng đó, hơn nữa mỗi lần sờ và tìm tòi, ngoài việc khiến cho tôi càng trở nên u ám, trong cơ thể cũng nhen lên ngọn lửa khó gọi tên... có lúc, thậm chí tôi tưởng mình sắp nổ tung...
“Tôi không cam chịu, tôi không, tôi không! Tôi cần phải đả đảo, tôi cần phải lật đổ, tôi cần phải xé rách, tôi cần phải đập vỡ...” Có đêm, trong mơ, tôi đã hét lên.
Hét xong, tôi choàng tỉnh giấc, kinh hãi bật dậy, tuy là những lời nói hư không, nhưng trong lòng cũng bị ý nghĩ cuồng dại không sao kìm nén được bám riết lấy –– vì vận mệnh, vì tiền đồ, vì tình yêu, vì những ngày sau này có thể sống cuộc sống của con người bình thường, tôi phải không tiếc một giá nào để xoá đi dấu ấn tủi nhục bẩm sinh!
Tôi tung chăn, chiếu ánh đèn vào háng. Chà, “bồng môn” không xứng đáng này, đám lông dầy kín bị cạo sạch khi phẫu thuật đến nay đã mọc kín trở lại. Nó không chịu yên tĩnh và trầm mặc, một ly cũng chẳng thèm để tâm đến sự hận thù phiền não trong lòng tôi đã ngày càng chất chồng. Tôi phải nói gì đây? Hiện giờ, tôi không chỉ thương xót nó bất hạnh, mà càng ngày càng oán giận nó không xứng đáng! Tôi cầm lấy chiếc kéo dùng để cắt vải trên tủ đầu giường, “xoẹt xoẹt xoẹt”, cắt mấy nhát tóc đen rậm rạp che trời bít nắng quanh “bồng môn”, mãi đến lúc từ cái hốc nho nhỏ từng bị phong kín kia “môi hồng hé mở”...
Đó dường như là một dấu ấn thực sự –– dấu ấn từ kiếp trước mà chẳng thể nói rõ ràng.
Tôi nhìn nó không chớp mắt rất lâu, trong lòng bỗng xảy ra sự xung động, cây kéo trong tay sắp hướng tới cái hang đó cắt loạn, múa loạn... nhưng tôi còn kìm được, bởi vì lý trí của tôi vẫn chưa hỗn loạn đến mức không thể chi phối được, tôi cũng ý thức được làm như vậy kết cục chẳng khác gì với kết quả cuộc phẫu thuật của dì Doãn Hoa, cho dù có cắt mạch máu nơi đó, cũng không thể vạch ra con đường sống, chỉ uổng phí công sức, chỉ tổ khiến thể xác đớn đau của mình dầm trong vũng máu tươi hồng mà thôi... riêng tôi, từ nhỏ đã rất sợ máu, thấy người khác giết gà cũng bịt mắt chạy đi...
Nhưng một cách nghĩ cực kỳ táo bạo chợt loé lên trước mắt tôi –– đã là “dấu ấn”, tại sao tôi không thể cho nó thành dấu ấn?
Đúng, dùng lửa mà nướng? Thời cổ đại gọi là bào lạc, tuy nhiên đấy lại là một dạng cực hình, nhưng điểm hay của nó là không làm chảy máu. Đúng, đúng là gậy ông lại đập lưng ông! Dùng ấn mà trả ấn! Dùng cái đạo của người mà trị lại cái thể xác người! Thịt thừa ơi, thịt thừa, đã cắt bỏ mà còn có thể liền lại, thì ta sẽ đốt thiêu, sẽ khiến ngươi biến thành tro bụi, một nhúm tro bụi còn có thể làm gì? Hơn nữa, các hoà thượng trong chùa, cũng chẳng phải đã thiêu mấy nốt trên đầu đấy sao? Tin rằng nhất định có chút đớn đau, nhưng chẳng có người nào vì thế mà mất mạng... trong lòng tôi càng vững vàng, và càng kiêu hãnh...
Mãi đến đêm khuya, khi cô đã ngủ say, tôi mặc chiếc quần đông xuân, khoác thêm áo ngoài, nhón chân nhón tay bò dậy, đem chiếc lò than quả bàng từ bên ngoài vào phòng, lại tìm chiếc cặp gắp than, đổ thêm nước vào bồn rửa chân. Sau đó, không cần cử hành một nghi thức, cũng không làm một lễ cầu đảo nào, tôi mở cửa lò. Đợi đến khi ngọn lửa hồng rực, tôi nhét cái cặp gắp than vào hai mắt lỗ rực hồng. Khi thấy chiếc cặp đã đỏ lừ, tim tôi lập tức đập nhộn lên, máu nóng bốc lên bừng bừng, xung quanh mình tích tụ sự kích động bất an, niềm vui sướng và sợ hãi như sắp được rời khỏi địa ngục nhưng lại rơi vào chốn cực hình...
Tôi quyết định lột bỏ hết quần, ngồi trên tấm khăn bông trải trên sàn trước giường, hai chân vắt lên thành chậu, cho chỗ kín đối diện với miếng gương vỡ làm hai mảnh, tay phải cẩn thận nhấc chiếc cặp than đã rực đỏ... Đột nhiên, tôi chợt ý thức được rằng, thực ra tôi đang dùng chính bàn tay mình để hành hạ thể xác mình, và đôi bàn tay tôi chính là tên đao phủ có bộ mặt ghê tởm... vì vậy tay tôi bỗng run lên... Nhưng, tôi vẫn chưa từ bỏ, vẫn kiên trì giữ lấy. Tôi cũng tin rằng, phía sau là lò lửa rực đỏ, chiếc kìm nhọn nhọn rực hồng, vừa hong sưởi tôi, vừa cổ vũ tôi, dụ dỗ tôi khiến tôi một lần nữa lấy lại thăng bằng, cuối cùng vì nghĩa tiến lên, đưa chiếc cặp đỏ rực hướng thẳng tới “xã hội thịt thừa” “nửa kín nửa hở” của tôi...
Nhưng, chính trong giây phút sắp “phá cũ lập mới”, đám lông của tôi đã chạm phải mũi cặp đỏ lừ, “xèo”, và chính trong khoảnh khắc ngửi thấy mùi khen khét khó chịu đó, tôi trù trừ...
Đầu cặp cũng dần dần nguội lạnh, cái mầu đỏ dụ người kia cuối cùng cũng lùi bước. Tôi đành đặt nó vào lò để tăng thêm nhiệt. Đợi đến khi nóng đỏ, tôi lại lôi chiếc cặp từ trong lò ra, khi cầm trên tay, tôi chần chừ nhìn nó, bỗng có một cảm giác nhầm lẫn –– chẳng hề cho rằng đấy là chiếc cặp đã được nung đỏ, mà là một chiếc chìa khoá có thể mở tung cánh cửa lớn thể xác tôi, tôi lấy thêm dũng khí, nhằm thẳng chỗ đó, rồi nhắm mắt, run run đâm tới...
- ái,...
Khi mũi cặp vừa mới chạm vào da, tôi đau đớn suýt ngất đi, chiếc cặp từ tay tôi rơi tõm vào chậu nước, “xèo xèo”, một làn khói trắng bốc lên...