Doãn Hoa đã trở lại trường, nhưng cô không muốn gặp tôi.
Giờ đây tôi mang một tâm trạng có lỗi sâu sắc với cô ấy.
Tôi thật sự hối hận rằng trong lúc ốm đau đã ăn nói lung tung. Tuy nhiên trong ký ức tôi chẳng hề để lại một dấu ấn nào, nhưng Ngô Nguyên nói với tôi, chính xác tôi đã nói như vậy.
Cũng chẳng thể trách được Doãn Hoa, cô ấy vừa chịu nỗi đau mất cha.
Quan hệ giữa chúng tôi vốn đã có những mắc míu, tôi nói như vậy, cô ấy nhất định sẽ cho rằng tôi nguyền rủa ác ý. Nhưng, vì sao tôi lại có lý do gì để nguyền rủa bố của cô ấy đây? Cô ấy, cũng như cả gia đình cô đã từng giúp đỡ tôi, trong lòng tôi luôn ấp ủ một tình cảm biết ơn chân thành... chính Doãn Hoa, thực ra cũng không thể trách cô ấy. Doãn Hoa thích hoặc phát triển đến tình yêu với Ngô Nguyên, đó cũng là quyền của cô ấy. Cô ấy còn xét đến chút tình cảm chị em giữa chúng tôi cũng không quá trâng tráo, cố giành lấy được, xét về tính cách của cô ấy, là rất khó rồi. Hơn nữa...
Trong lòng tôi bỗng nhiên có chút lo sợ –– nếu như những lời nói lung tung của tôi thật sự linh nghiệm như vậy, tôi sẽ không chỉ là một thạch nữ, mà còn là một mụ phù thuỷ hoặc một con ma nữ...
Tôi thật sự có chút kỳ lạ, những ngày sau trận ốm tôi luôn có các loại ảo giác.
Tôi nằm trên giường, thường nhìn thấy rất nhiều những hình ảnh hoa xanh biến ảo khôn lường. Lúc thì chúng như những bức tranh trừu tượng đen ngòm, lúc thì lại giống như những mảnh vụn xác pháo tả tơi trong không trung, lơ lửng xoay tròn, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, rồi bỗng nhiên mất hút. Mà trong khoảnh khắc mất hút đó, một viễn cảnh lầu quỳnh điện ngọc lại manh nha xuất hiện, từ phía tận cùng của vũ trụ xa tít tắp từng đốm, từng đốm nổi lên, cuối cùng biến thành những xà và cột thẳng tắp ngời ngời trước mắt tôi. Cho dù tôi có nhắm mắt, bóng dáng nó vẫn hiển hiện ra rất sinh động, hệt như những hình ảnh trên ti vi không ngừng phát đi phát lại....
Điều càng khiến người ta khó có thể hiểu nổi chính là, có hôm, chúng tôi đang trên đường trở về phòng ngủ, gặp một cậu con trai khoa khác chẳng hề quen biết, tôi bỗng dừng lại, vẻ mê hoặc nhìn anh ta nói:
- Nhà anh có tang phải không? Mẹ anh mất, hôm nay tròn tháng, đúng không?
Vừa nói xong, tôi lập tức muốn vả vào miệng mình, bởi vì bình sinh lần đầu tiên trong lúc tỉnh táo, miệng tôi lại chẳng hề nghe sự chỉ huy của bộ não, toàn nói những chuyện hồ đồ.
Nhưng, điều khiến chúng tôi kinh ngạc mãi không thôi, cậu con trai kia sững sờ, bỗng nhiên lập bập nói:
- ... Đúng, mẹ tôi đã mất, hôm nay... tròn tháng... nhưng... làm sao cậu biết?
Tôi chỉ có thể lắc đầu xin lỗi anh ta.
Những bạn cùng phòng trợn tròn mắt nhìn tôi, đầu tiên là hoài nghi, sau đó là sự kinh ngạc, rồi sự kính phục.
- Thạch Ngọc, cậu bắt đồng linh thông từ lúc nào thế? Nói nghe xem nào.
Một người trong số họ kinh ngạc hỏi tôi. Những người khác thì hết sức thán phục, nói rằng tôi quả thật là “lời vàng lời ngọc”, và giằng kéo tôi rằng sau khi về phòng thì phải xem tướng cho họ.
Nhưng tôi chỉ có thể cười đau khổ. Nếu như tôi thật sự linh thông, hoặc giả được thần linh ứng nghiệm, tôi đoán đó cũng chỉ là thần tà ác, nếu không, vì sao cứ bắt tôi bạ đâu nói đấy toàn những lời nguyền rủa người khác chết, mà không phải là những lời tốt đẹp hoặc chúc phúc? Lẽ nào đây cũng là điều chứng thực truyền thuyết dân gian –– thạch nữ đều là hoá thân của tà ác? Hoặc giả, cũng là từ một góc độ khác đưa ra bằng chứng –– thể xác càng u bế thì càng dễ linh ứng? Chu Văn Vương chẳng phải trong ngục tối tại Dữu Lí, mới có thể diễn giải được bát quái sao? Lẽ nào bộ phận sinh dục đáng xấu hổ của tôi cũng là một “bát quái” mới mà chưa có người biết? Hơn nữa, nếu quả là linh ứng, vì sao tôi lại không thể xét tiên cơ vận mệnh của mình? Thậm chí không thể phá giải tám chữ “Một chìa khoá mở một ổ khoá” ...
Cho nên, thực tại tôi chẳng có tâm tình nào để giả thần giả quỷ xem tướng cho họ. Tóm lại, tôi mượn cớ thoái thác.
Tôi và Ngô Nguyên vẫn hò hẹn như cũ, vẫn giữ sự tiếp xúc và qua lại. Làm như vậy, xem ra lại có lợi cho tôi. Nếu không, biết rằng tôi đã cô độc, sẽ có không ít chàng trai khác vây xung quanh, sẽ làm cho tôi suốt ngày chẳng thể yên tĩnh.
Có lúc, chúng tôi còn quấn quýt như đôi uyên ương trong vườn trường, khiến cho ấn tượng của mọi người về chúng tôi vẫn như cũ. Nhưng chỉ hai chúng tôi mới biết, thực ra chúng tôi đã không còn ôm ấp và hôn nhau nữa.
Đây là mối quan hệ cắt không đứt, ghép cũng chẳng lành.
Về mặt lý trí, chúng tôi đều hiểu rõ sự phân ly đã là việc tất yếu, không thể cứu vãn, nhưng về mặt tình cảm vẫn còn có sự lưu luyến không thể hiểu nổi. Dường như tôi cũng nhìn thấy nhiều ưu điểm của anh hơn trước, cảm nhận được sự chân thành và khoan dung của anh đối với người khác, anh cũng chẳng phải là một chính khách thấy lợi vong nghĩa, chỉ giỏi luồn cúi. Tuy ở một số trường hợp anh không thể không nói những lời trái với lòng mình, nhưng phần lớn, anh vẫn giữ gìn tấc lòng của mình. Có lúc tôi cảm giác rằng anh dường như là con người có văn hoá trên chính trường, nhưng dù sao vẫn còn thiếu cơ trí và sự lão luyện của những con người làm chính trị –– đương nhiên còn phải khéo đưa đẩy, nhưng phần lớn dường như đại trượng phu không nên có tình cảm yếu mềm...
Đúng vậy, con người luôn luôn có mâu thuẫn.
Tôi biết, trong lòng anh luôn có tôi, và cũng không thể xa rời tôi.
Có lần, trong đêm trăng mênh mông, chúng tôi đến bên bờ hồ, bỗng anh cảm thán:
- Bây giờ anh mới hiểu, cái đẹp luôn tàn khuyết... nhưng vì sao em không thể lại...
Anh không nói hết câu, bỗng hai tay ôm lấy mặt, ánh mắt nhoà đi, thở dài.
Một thời gian tôi đã cảm động vì sự đau khổ của anh, chút nữa thôi thì tôi đã định đồng ý với anh thử lại một lần nữa. Nhưng bỗng nhiên, một ý nghĩ kỳ quái không thể lung lạc từ trong lòng vươn ra ngăn trở tôi: không cần phải thử, đừng có hại người khác nữa. Một thể xác chính là một đoạn kinh văn mà tổ tiên truyền lại, chính là một bản khế ước thoả thuận với thần linh, một chữ cũng không thể sửa, cho dù là chữ sai.
Sau này, dường như qua rất lâu, anh mới ngoảnh đầu lại, khẩn thiết hỏi tôi:
- Anh có thể hôn em được không?
Tôi hơi do dự, nhưng rồi cự tuyệt. Tôi lẳng lặng nói với anh:
- Không phải em không muốn thế, mà em đã hiểu được một thuyết pháp, nụ hôn của thạch nữ không trong sạch, em không thể hại anh.
- Anh không tin.
Anh kiên quyết lắc đầu.
- Anh hãy nhớ rằng chớ có tin là không có. Hơn nữa, em không thể biết rồi mà vẫn phạm sai lầm được.
Tôi nói, duỗi tay để anh nắm thật chặt.
Anh không còn kiên trì nữa.
Nhưng quan hệ có mà như không của tôi với Ngô Nguyên chẳng kéo dài được bao lâu. Bởi vì có một người càng ngày càng phiền não về sự tiếp tục gần gũi của chúng tôi. Tôi không nói thì anh cũng đoán biết là ai, đó chính là Doãn Hoa.
Cô ấy và tôi giờ đã thành kẻ qua đường, có lúc cô ấy còn xoi mói cay nghiệt nhìn tôi, dường như là tôi đã giết chết bố cô ấy.
Có lần, gặp cô ấy ngoài cổng trường, tôi muốn giải thích, nhưng cô ấy lại phủi tay, nói:
- Khỏi cần, tôi không quen biết cô.
Thần sắc ấy, thái độ ấy khiến tôi hồi tưởng cơn ác mộng trước đây, nó giúp tôi nhận thức được, hoá ra con người cũng có mấy bộ mặt hoàn toàn trái ngược.
Nhưng tôi vẫn thầm cầu mong trong lòng, hy vọng có ngày được cô ấy lượng thứ.
Nhưng sự hận thù của cô ấy đối với tôi dường như chẳng hề giảm, mà càng ngày càng tăng.
Có khi, trước mặt tôi Doãn Hoa biểu lộ thái độ khinh miệt tột cùng, chẳng thèm để ý đến tôi, dường như cô ấy chưa từng là một thạch nữ, cho dù là vậy thì việc “mở cửa môn hộ” cũng đã thành công giờ cô đứng vào hàng những người bình thường.
Thật vậy, cô ấy quả thực may mắn hơn tôi, chỉ có một lần “Minh Trị duy tân”, mà nơi đó đã “thông suốt không trở ngại”. Cô ấy có lý do để kiêu ngạo, có lý do để đắc ý, có lý do để chẳng xem tôi vào đâu cả...
Nhưng cô ấy không có lý do để lật mặt không thừa nhận “bà chị” mà trước đây cô ấy đã luôn mồm gọi tôi.
Tôi cũng dần dần cảm giác được, cô ấy không thể chịu nổi tôi và Ngô Nguyên ở bên nhau. Khi ấy, trong mắt cô ấy dường như nảy lửa, vằn tia máu. Cô ấy tỏ ra không hiểu, tôi là con người không thể bóc niêm phong, vì sao còn mặt dày mày dạn ở bên Ngô Nguyên... và Ngô Nguyên, dường như nhất định bị sự rắp tâm đầu độc của tôi, nên vẫn theo đuổi gặm mút gân gà “ăn chẳng được quẳng không xong”.
Một hôm, tôi có việc phải đến văn phòng Hội sinh viên tìm Ngô Nguyên, thấy cô ấy và Ngô Nguyên đang tranh luận chuyện gì đó rất gay gắt, thấy tôi, cô ấy căm hận liếc nhìn, đột nhiên quày quả, bật khóc và bỏ đi.
Chẳng mấy ngày sau, tin tức tôi là “thạch nữ” đã truyền đi khắp trường.
Mới đầu, có người còn chỉ trỏ sau lưng; sau này, khi tôi vào lớp, có người còn níu vào cửa sổ lén nhìn trộm. Tôi vốn đã quen trở thành trung tâm của mọi sự chú ý, hưởng những hư vinh của người phụ nữ, nhưng giờ đây, trong ánh mắt chú ?ý của mọi người không đơn thuần còn là sự ngưỡng mộ và trầm trồ đối với cái đẹp, mà là sự hỗn tạp của chọc ghẹo, chê cười, thương xót và cảm thông...
Có buổi trưa, tôi từ nhà ăn trở về phòng, bỗng nghe thấy các bạn cùng phòng đang bàn cãi xôn xao.
- ... Thật không thể ngờ nổi. Vốn cảm thấy gần đây nó kỳ kỳ thế nào ấy, cho rằng phòng chúng mình có một mụ phù thuỷ linh thông, chẳng ngờ lại là một thạch nữ...
- Nhưng cũng lạ, Ngô Nguyên và nó yêu nhau từng ấy năm, lẽ nào lại không biết?
- Có thể nó biết làm phép mà.
- Làm cái gì? Không thể biến ra một cái huyệt tạm thời. hi hi hi...
- Mày thật kinh khủng. Ngô Nguyên không chắc đã là một chính nhân quân tử.
- Ôi, chẳng phải cậu cũng thích anh ta à, có cơ hội thì tiến tới đi. Nhưng, nhưng nhanh chân lên một chút, chần chừ chẳng đến lượt đâu.
.....
Tôi nghĩ, nếu không có sự chuẩn bị tinh thần, thì tôi đã ngất ngay trước cửa phòng.