Đây lại là một ngưỡng cửa trong cuộc đời không may mắn của tôi.
Nhưng tôi đã trải qua những cảnh gió mưa, đã từng trải việc đời. Hoặc giả, qua một cơn bệnh nặng thì sức đề kháng của cơ thể cũng cao hơn. Tóm lại, tôi còn kiên cường hơn tưởng tượng, chẳng hề bị những lời bình phẩm xôn xao khắp trường quật ngã.
Tôi vẫn lên lớp đều, vẫn đến thư viện như thường, vẫn đến phòng tư liệu, vẫn đến nhà ăn, đi tất cả mọi nơi mà tôi có thể đi... đồng thời, tôi cũng hết sức giữ gìn sự an tường và bình tĩnh của thần thái và tư thế. Bởi vì tôi biết, nếu như tôi không thể làm được điều này, tức là đã chứng thực những lời bàn tán truyền miệng như mưa bão công kích vào tôi... nhưng ở mặt khác, tôi vẫn ra sức biến mình trở thành một con đà điểu –– Tôi cố gắng vùi đầu vào trong những bài vở và cuộc sống nội tâm. Như vậy, tôi mới là một kẻ đui mù, có thể không thấy những ánh mắt hiếu kỳ luôn bám riết không rời; như vậy, tôi mới trở thành một kẻ điếc lác, có thể bỏ ngoài tai tất cả những bàn tán trăm ngàn kiểu cách xung quanh mình.
Thực ra, tôi đã sớm dự cảm, giấy không thể bọc được lửa, tôi không thể giấu giếm mãi cái điều bí mật mà mọi người rất thích thú đó. Nhưng tôi chẳng thể ngờ, sự tình lại phát triển nhanh đến vậy.
Dù tôi có dùng chân tay để phân tích, cũng có thể hiểu được ai đã ra chiêu độc này với tôi. Xem ra, cơn ác mộng ngày đó chẳng phải là mũi tên không có đích, vấn đề là tôi không giác ngộ. Tôi đọc rất nhiều sách, tự cho là thông minh, thực ra cái tôi khiếm khuyết nhất của tôi lại là điểm hiểu biết nhỏ nhặt này. Vạn sự vạn vật của trời cao biển rộng, hồi tưởng kỹ càng, thực ra luôn có mối liên hệ và đối ứng nội tại, đều có những manh mối có thể dò tìm, vấn đề là ở tôi chỉ có một tấm thân phàm thai cốt tục...
Hiện tại, trước mặt tất cả mọi người, tôi dường như đều phải cúi đầu im lặng, nhưng trước Doãn Hoa tôi lại có thể ngẩng cao đầu mà bước, ánh mắt lạnh lùng... đương nhiên, tôi cũng có thể chẳng thèm chớp mắt, để thể hiện thái độ khinh miệt cao nhất của mình. Cô ấy có thể yêu Ngô Nguyên, có thể hận tôi trở thành kẻ cản đường, thậm chí không tiếc lời cãi vã với tôi, nhưng cô ấy không được giở trò như vậy.
Tôi nghĩ, tuyệt đối tôi không đổ oan cho cô ấy. Trong trường này, chỉ có cô ấy và Ngô Nguyên chia sẻ bí mật của tôi. Ngô Nguyên nhất định sẽ không tiết lộ, bởi vì vô hình sẽ làm tổn hại đến anh, hơn nữa, chúng tôi còn có cơ sở tình cảm sâu sắc bao năm.
Nhưng, tiểu muội đáng thương ơi (hãy để tôi một lần nữa được gọi em như vậy), em cho rằng làm như vậy thì em sẽ có được Ngô Nguyên sao?
Nhưng xin em hãy yên tâm, chị không quan tâm em đã nói cười thế nào đâu. Em cũng không cần phải làm việc trái với lương tâm, chẳng phải tìm cách trốn tránh, cho rằng chị cũng ác độc đến mức có thể tạt a-xít vào em... không, em đã từng giúp đỡ chị, cả nhà em nữa, chị luôn ghi nhớ điều đó. Cho nên, chị sẽ dùng đức báo oán.
Còn về Ngô Nguyên, anh càng không phải an ủi tôi. Tôi đã khiến cho anh phải xấu hổ, điều này đã lại khiến lòng tôi thêm một vết thương mãi mãi không lành. Mong anh trân trọng tất cả.
Được rồi, đến đi, cuộc đời còn có những gì tủi nhục nữa, còn có những toán tính gì nữa, còn có những mưa gió dập vùi gì nữa, hãy đến tất cả đi –– tôi gào lên trong giấc mộng.
Tôi thường chạy ra ngoài cánh đồng, tìm một nơi vắng bóng người, đối mặt với bầu trời, gào, hét và khóc to...
Như vậy, tôi có thể có được sự bình tĩnh và quên lãng tạm thời sau khi trút xả tất cả. Nhưng lâu dần, nó càng làm cho tôi thân xác và lòng tôi thêm mệt mỏi.
Tôi dần dần manh nha ý định bỏ học, thậm chí có ?ý nghĩ quay về quê.
Sau khi bỏ học, tôi sẽ đi đâu? Trong cái xã hội cạnh tranh khốc liệt này, tôi sẽ dựa vào cái gì để sinh tồn?
Tôi bỗng nhớ đến sau khi bước ra khỏi chùa Giác Tuệ hôm đó, cô tôi đã giải thích về sấm ngữ “Một chiếc chìa khoá mở một ổ khoá”. Có thể sẽ có một ngày nào đó, cửa Phật sẽ là chốn quay về không thể lẩn tránh.
Nhưng trong tôi luôn có điều gì đó không ổn.
Đương nhiên, tôi không yên tâm về cô, đấy là điều chắc chắn. Từ nhỏ tôi đã từng thề, sau khi lớn lên nhất định sẽ báo đáp ân nuôi dạy, tái tạo ân đức của cô. Tôi đã từng vô số lần nghĩ đến, một khi tôi có việc làm, mỗi tháng tiền lương tôi sẽ đưa cả cho cô lo liệu...
Nhưng trong lòng tôi dường như còn có một thứ bất ổn rất mơ hồ khác. Nó giống như con bọ vật vã trong lòng tay tôi, nhưng khi xoè tay ra, bỗng chẳng thấy gì; nó lại như một ánh chớp loé sáng trước mắt tôi, nhưng định thần nhìn kỹ thì đã mất hút. Sau này, tôi mới hiểu, đó thực ra là cái mà chúng ta thường gọi là hy vọng hoặc là mong mỏi. Nó vốn là viễn cảnh ảo nhưng không ngờ lại chính là ngọn lửa luôn tồn tại ẩn giấu tận thẳm sâu cõi lòng. Sau khi trải qua một loạt biến cố, nó không hề bị lụi diệt, mà lặng lẽ e dè ẩn trốn dưới lớp tro bếp lòng tôi, nhẫn nại đợi chờ khi tôi xào nấu lại có cơ hội bùng cháy và bành trướng lần nữa...
Cơ hội của tôi còn ở đâu?
Chắc chắn không phải ở đất cũ, quê cũ, trường cũ. ở đây, tôi đã bị phán xét là một dị loài, thậm chí ngay trong đất đai, trong không khí đã ươm mầm những lời nguyền rủa về sự cẩu thả của thể xác tôi. Hơn nữa, phải đối diện với bao người quen, đồng hương, bạn học và bạn bè, cũng như rất nhiều người quen tôi mà tôi không biết họ. Trước mặt họ, tôi mãi mãi sẽ trần truồng loã lồ. Còn trong ánh nhìn rắp ranh hiếu kỳ của họ, dung mạo xinh đẹp của tôi cũng chỉ càng làm nổi bật lên cái cơ quan sinh dục nửa kín nửa hở giữa háng tôi...
Mọi suy tính đều xám ngoét, có hôm đang trên đường, bỗng có một thuật sĩ lang thang đầu tóc phất phơ níu kéo tôi đòi bấm số cho tôi, lại nói chẳng lấy một xu. Tôi chối không nổi, đành để mặc ông ta. Đầu tiên ông ta bảo tôi nói giờ sinh, rồi lại xem tướng tay, tướng mặt, sau đó lại bấm đốt ngón tay, một lát sau mới nói rằng:
- Cô gái này số mệnh chẳng vừa, nhưng cũng chẳng phải rất tốt, mà là rất xấu, hơn nữa đại nạn, cần phải cẩn thận mới được.
Nói xong, chẳng đợi tôi hỏi, liền viết lên giấy ba câu đưa cho tôi: Thứ nhất, một của cải một hố; thứ hai, giữ thì nghi ngờ (mê hoặc), phá thì gặp hoạ; thứ ba, thích hợp với Tây không thích hợp với Đông.
Tôi xin ông ta giải thích cặn kẽ, nhưng ông ta lại lắc đầu, vẻ thần bí:
- Thiên cơ không thể tiết lộ.
Tôi trả tiền, ông ta kiên quyết không nhận, nói xong, ông lẩm nhẩm khúc Giang Nam thản nhiên bước đi, loáng chốc đã không thấy đâu nữa.
Sau này tôi suy đi nghĩ lại ba câu này, cho rằng “một của cải một hố”, đại để là “một chiếc chìa khoá mở một ổ khoá”; “giữ thì nghi ngờ, phá thì gặp hoạ”, rất có thể là nói thể xác tôi không thích hợp với việc phẫu thuật, nếu không sẽ gặp hoạ; còn “thích hợp với Tây không thích hợp với Đông”? Tây là nơi nào? chẳng phải là Thanh Hải hay Tây Tạng chăng, lẽ nào chỉ phương Tây?
Trong lòng tôi chợt loé sáng, bỗng tôi nghĩ đến du học nước ngoài, cho rằng đấy chính có thể là cái chìa khoá duy nhất có thể giải cứu vận mệnh khốn cùng của tôi. Hơn nữa, du học ngày nay đang trở thành trào lưu trong trường tôi, một dạng mốt, một dạng theo đuổi và vươn tới, đương nhiên cũng là sự trốn chạy.
Ba mươi sáu chước, chước chuồn là hơn.
Chính xác tôi cũng cần trốn chạy, tốt nhất có thể mai danh ẩn tích sống trong môi trường hoàn toàn lạ lẫm, không người quen biết và mãi mãi không có lời nguyền rủa. Trong môi trường đó, chí ít tôi có loã lồ phần dưới đi trong ánh mắt soi mói của mọi người cũng không còn nhận được những lời bình luận và giễu cợt vô cùng vô tận khắp nơi... Hơn nữa, trong môi trường đó, vì sống nơi đất khách, có thể số mệnh tôi sẽ có những đổi thay mang tính căn bản, chí ít những bùa chú mà ông trời đã dán lên người tôi sẽ không còn linh nghiệm. Nói cho rõ điểm này, ở bên đó kỹ thuật và thiết bị y học tiên tiến hơn rất nhiều, có thể tạo cho tôi cơ hội tái sáng tạo “mở cửa môn hộ” mà không biến quẻ...
Khi tôi nghĩ vậy, trong lòng ít nhiều có những lo âu, tôi rất sợ người ta hiểu sai, cho rằng tôi sùng Tây chuộng ngoại, không yêu tổ quốc mình, chỉ ham muốn cuộc sống vật chất của thế giới phương Tây giàu có. Nhưng, nếu như tôi không đi, ở mãi mảnh đất này, cho dù tôi có tinh thần Ngu Công dời núi và dũng khí để mổ tiếp không dừng, tôi cũng chỉ nhận được những hoá đơn thanh toán phẫu thuật vừa nhìn đã khiếp sợ, đương nhiên, càng không thể chịu nổi một cú đánh chí mạng của một lần thất bại nữa. Cho nên, cái bức thiết của tôi là cần phải tìm cái để sống ở mảnh đất lạ lẫm chẳng người quen biết đó đã, có thể là, gom góp một món tiền, dùng để cứu chính mình...
Nhưng kế hoạch của tôi có khuyết điểm duy nhất –– tôi sẽ quá xa cách cô tôi.
Nhưng cũng chẳng còn cách cứu giúp nào hơn. Tôi có thể gửi nhiều tiền hơn cho cô, tương lai cũng có thể sẽ đón cô đến ở cùng...
Từ khi nảy sinh ý nghĩ này tôi càng lơ là chuyện học hành, hận không thể một bước vọt qua biên giới.
Nhưng quyết định quan trọng này, tôi cần phải bàn bạc với cô, được sự đồng ý của cô. Vạn nhất cô không thể xa rời tôi thì cũng đành thôi.
Cho nên, trước kỳ nghỉ cuối tuần, tôi xin nghỉ hai ngày, mua vé tàu thuỷ, trở về quê một chuyến.
Đêm đó, trời đen kịt không trăng không sao, trên đỉnh màn của cô có chùm đèn tuýp, lạnh lẽo rủ xuống, thắp suốt đêm.
Chúng tôi ngồi hai đầu giường, quấn chung một tấm chăn, nói chuyện một chốc thì nước mắt lại chảy, nước mắt chảy vơi rồi lại nói.
Khi vừa hửng sáng, trong ngõ không ngừng vang lên tiếng bước chân, tiếng chuông xe đạp của những người nông dân vào thành phố bán rau, thỉnh thoảng lại vẳng tiếng rao hàng.
-... Con à, làm theo cách nghĩ của con đi. Con thật sự cần xuất ngoại, món tiền lần trước không dùng tới nay để mua vé máy bay. Con cũng lớn rồi, những cái khác, cô cũng chẳng giúp gì được con. Cô chỉ có thể thắp nhiều hương cầu nguyện cho con trước Bồ tát thôi. Được rồi, ngủ đi...
Cuối cùng cô nói, rồi với tay tắt ngọn đèn ngủ.
Tôi vẫn cúi đầu, vẻ như chăm chú vuốt ve con mèo trắng đang nằm trong lòng, nghe cô nói vậy, tôi ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn cô, có chút bất an:
- Tám chữ tuy bây giờ chẳng còn, nhưng con vẫn còn lo lắng một điều, một khi con đi rồi, nhỡ cô trái nắng trở trời, chẳng còn ai bên mình đưa cơm bưng nước...
Cô vội rụt cánh tay đang giơ ra tắt điện lại, nói:
- Điều này con đừng bận tâm cho cô, làng trên xóm dưới còn có thể giúp đỡ. Hơn nữa, cô thấy gân cốt mình vẫn còn khoẻ mạnh. Cô nghĩ kỹ rồi, nếu như con không ra nước ngoài, thì cũng đưa con đi trời nam biển bắc, cũng chẳng phải như vậy sao? Cho nên, tiền đồ của con là gấp... chỉ có điều... Cô lại không ngăn được dòng nước mắt, nghẹn ngào: - Cô nghĩ khi xưa con được vớt lên từ dòng nước, nay lại phiêu dạt qua biển, trong lòng thấy đau đớn...
- Cô, đừng nói nữa, bởi Thạch Ngọc bất hiếu...
Tôi nói, và cũng không kìm nổi những giọt nước mắt.