Khi toàn bộ tâm tư của tôi nỗ lực, bận rộn và chạy vạy vào việc xuất ngoại du học thì sức ép và gánh nặng tinh thần của “thạch nữ” đè nặng lên tôi đã giảm nhẹ đi rất nhiều. Đối với tôi mà nói, con đường cuộc đời dường như lại có hoa hồng và sắc cầu vồng. Hàng ngày, buổi sớm tôi ngồi trước gương bên cửa sổ chải chuốt, thấy hai gò má dần dần có sắc hồng.
Tôi đặt phương hướng lựa chọn nước Mỹ. Đây là quốc gia mà hầu hết mọi anh, chị đi du học trong trường tôi đã lựa chọn. Sự lựa chọn của tôi còn bởi mấy năm nay ngoại ngữ chung mà tôi chọn lựa là tiếng Anh, cơ sở cũng khá; hai là tôi thích kiểu tự do thoải mái bên đó, có không khí tôn trọng đời tư của người khác (đương nhiên là nghe bóng nghe gió, hoặc giả mỗi người một ý kiến).
Nhưng, muốn đi Mỹ du học nào có phải chuyện dễ.
Theo tìm hiểu, con đường bình thường, ít nhất cũng cần phải phải thi TOEFL hoặc GRE, cái quan trọng hơn là nếu như không lấy được học bổng toàn phần, thì bắt buộc phải tìm được người bảo lãnh kinh tế.
Tôi đánh giá trình độ Anh ngữ của mình, trong thời gian ngắn mà giành được điểm cao là rất không thực tế. Cho nên, tôi tránh những trường đại học nổi tiếng ở Mỹ, chỉ lựa chọn một số trường đại học bình thường không đòi thành tích TOEFL hoặc GRE để gửi đơn xin học. Rất nhanh, tôi nhận được thông báo của mấy trường liền. Trong đó có một trường gọi là “Đại học Quốc tế California”, học phí đặc biệt rẻ, rất hợp ý tôi. Nhưng cần tìm một người bảo lãnh kinh tế mới được. Tôi không có người thân nào ở nước ngoài, Ngô Nguyên biết được sự việc như vậy, giúp tôi viết hai bức thư, một gửi cho bạn anh ở New York, một gửi cho người họ hàng xa ở San Francisco. Kết quả là một đi không trở lại.
Tôi đang trong lúc tâm tình buồn chán, ngã lòng thậm chí có chút tuyệt vọng thì, một hôm ở phòng đọc khoa Văn bỗng trông thấy Dabruce. Lúc ấy, anh đang ngồi ở góc chăm chú hý hoáy ghi chép gì đó, đúng lúc ngửa mặt trông thấy tôi, anh ta mỉm cười gật đầu và giơ tay vẫy vẫy.
Bất chợt mắt tôi sáng lên, nhưng bấy giờ quá đông người, lại ở trong phòng đọc rất yên tĩnh, tôi không tiện nói với anh ta. Tôi cúi đầu ghi ra mảnh giấy, rồi đeo túi sách lại gần, nhân lúc mọi người không chú ?ý, nhẹ nhàng thả lên mặt cuốn sách trước mặt anh.
Trên mảnh giấy đó tôi ghi: Dabruce:
Tôi có chút việc muốn nhờ anh. Nếu tiện, lát nữa anh ra bãi cỏ ở cổng trường.
Cám ơn.
Thạch Ngọc
Ngày hôm nay.
Sau đó, tôi bước ra giữa thảm cỏ, thả túi sách ngồi xuống, ánh mắt không ngừng nhìn về lối cửa thư viện. Lát sau, tôi thấy Dabruce thấp thoáng qua những cây sồi bên ngoài bãi cỏ, đang tiến đến vườn hoa trước cổng trường. Dabruce dừng lại, dường như là tìm kiếm tôi. Tôi bèn hướng về phía anh vẫy tay, Dabruce nhìn thấy, giơ tay, xem như trả lời, sau đó xăm xăm bước tới.
Đây là lần đầu tiên tôi mới thực sự chú ý anh ta, Dabruce to sù sụ. Khẳng định anh phải cao hơn một mét chín mươi, bờ vai rộng và dày, bụng cũng rất to, còn cái đầu lại có vẻ hơi nhỏ. Những bước chân của anh trong nắng chiều khiến tôi tưởng tượng đến một con gấu đang tập tễnh trên thảm cỏ.
- Hoa hậu trường, xin chào.
Dabruce cao hứng chào hỏi tôi, đồng thời khom người tuột ba lô phía sau lưng xuống. Chiếc ba lô cầm trong tay bỗng nhiên trở nên xinh xắn và nhỏ gọn, dường như chuyên dành cho trẻ em trước tuổi đi học.
Tôi vội đứng dậy, bắt tay anh, nói:
- Cám ơn anh, lần trước đã giúp tôi mua số táo đó.
- Có gì đâu, có gì đâu. Bỗng nhiên lại chắp tay chào tôi: - Đúng ra tôi phải cảm ơn em mới phải, hai tháng tôi không phải ra phố mua hoa quả. Hơn nữa, mình tôi đi mua, nhất định họ chém, thu tiền gấp đôi.
Chúng tôi nhìn nhau cười.
- Tiếng Trung của anh lưu loát hơn nhiều rồi.
Sau khi ngồi xuống bãi cỏ, tôi chân thành khen ngợi.
- Đâu có, đâu có. Anh ta lại cúi đầu, làm ra dáng vẻ cụ đồ khiêm tốn, sau đó ngước mắt nhìn tôi, nói: - Không biết hoa hậu trường tìm tôi có chuyện gì thế?
- Vâng.
Tôi nói, bỗng nhiên chú ý có người đi ngang qua, vội dừng lại. Người này giống như một nghiên cứu sinh mặc áo hoa, mặt gầy, đeo kính, khi tôi đến bãi cỏ, đã thấy cô ta ngồi ở phía góc tây bắc bãi cỏ, tay cầm cuốn sách, một chốc gập lại, một chốc lại dở ra, dường như đang học thuộc từ mới. Nhưng khi Dabruce hướng đi đến chỗ tôi, tôi thấy cô ta cũng nhìn về phía này. Tôi chợt nghĩ có lần Ngô Nguyên nói, chúng ta đối với lưu học sinh nước ngoài trên thực tế là ngoài lỏng trong chặt, bề ngoài biểu hiện rất hữu hảo, bên trong là đề phòng mọi thứ, tôi bất giác rùng mình, nghi ngờ người phụ nữ giống như nghiên cứu sinh này phải chăng là người của cơ quan hữu quan chuyên môn giám sát. Cho nên, mặc dù cô ta đã đi xa chỗ chúng tôi, tôi vẫn còn cảm thấy rất căng thẳng, không biết hiện giờ tôi làm như vậy phải chăng là trái với kỷ luật ngoại sự, và cũng chưa quyết định có nên tiếp tục nói chuyện với Dabruce nữa không.
- Em tìm tôi phải chăng có chuyện gì? Dabruce dường như không chú ý tới người phụ nữ kia, anh nhún vai, làm ra vẻ không đồng ý, rồi cười đùa với tôi: - Yên tâm đi, tôi không phải là CIA đâu.
Dabruce nói xong, tôi lại thấy có chút không phải, cuối cùng quyết tâm, nói:
- ... Việc thế này, tôi mới xin du học, giấy thông báo nhập học cũng đã tới rồi, nhưng không tìm ra người bảo lãnh, cho nên, mới mạo muội muốn nhờ anh giúp đỡ.
Tôi mới nói được một nửa, thần sắc Dabruce đã trở nên rất nghiêm túc, cho đến khi kết thúc, trên gương mặt anh chẳng có lấy một nụ cười.
Vốn tôi định lấy tờ thông báo nhập học của “Đại học Quốc tế California”, nhưng liếc mắt nhìn thấy người phụ nữ lại đang hướng về phía chúng tôi, tay tôi vừa thọc vào túi vội rụt lại.
Dabruce cũng chú ?ý tới người phụ nữ đó, đợi khi cô ta lại gần, bỗng anh ngoảnh đầu lại, cười ha hả đóng kịch hướng về phía cô ta gọi với:
- Hello, cô có muốn tham gia gẫu chuyện với chúng tôi?
Người phụ nữ giật mình, đỏ mặt, vội vã lắc đầu, nhanh chân bước đi.
- Tôi nghĩ, đây mới là KGB của các em.
Dabruce cười cười nói với tôi.
Tôi không lên tiếng, cũng không biểu thị thái độ dễ dãi đồng tình, nhân lúc này tôi lôi tờ thông báo nhập học chuyển đến tay Dabruce, đồng thời căng thẳng đảo mắt nhìn ra xung quanh. Tôi hơi bất an, tự cảm thấy như không phải vừa chuyển một tờ thông báo nhập học bình thường mà là một văn kiện dấu đỏ tuyệt mật của Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi cũng nghi ngờ rằng phải chăng mình đang “có bệnh thì vái tứ phương”...
Bỗng nhiên, Dabruce nói:
- Tôi –– rất muốn giúp em, có thể giúp được em cũng là vinh hạnh của tôi. Nhưng, khả năng kinh tế của tôi rất kém. ở Mỹ, tôi cũng chỉ là giai cấp vô sản. Hai anh của tôi rất giàu, nhưng họ đều là luật sư, rất ngại phiền phức. Cho nên, ngoài những mối quan hệ đặc biệt, họ sẽ không đứng ra bảo lãnh kinh tế cho một học sinh nước ngoài nào đâu. Nhưng...
Như nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của tôi, Dabruce lại nói:
- Để tôi thể thử xem. Có thể làm một chút việc tốt cho hoa hậu trường đại học F, tôi cũng rất phấn khởi. Hơn nữa, tôi cũng rất sùng bái em, em là người phụ nữ phương Đông xinh đẹp nhất mà tôi được gặp. Được rồi, có tin thì tôi sẽ báo ngay.
Nói rồi, anh ta trả lại cho tôi giấy báo nhập học, chống tay đứng dậy.
Tôi cũng chỉ nói được “cám ơn”, rồi cáo từ.
Sau đó, tôi gần như quên việc này. Tôi chỉ xem những lời Dabruce nói khi ấy là câu khách sáo anh ta mới học được của người Trung Quốc chúng tôi. Tôi cũng đã chuẩn bị tư tưởng để thi TOEFL, cố gắng đạt điểm cao để có thể xin được học bổng toàn phần, như vậy sẽ không cần phải có người bảo lãnh.
Nhưng việc này lại phải tốn rất nhiều thời gian. Mà trong lòng tôi luôn nghĩ, chỉ hận rằng ngày mai không thể một bước vượt qua biên giới.
Nhưng một hôm sau giờ tan học, tôi bỗng nhìn thấy Dabruce đang đứng dưới đường đối diện với giảng đường tôi học. Thấy tôi vừa bước ra cửa, anh ta đã vẫy vẫy từ xa.
Tôi vội nhìn ngó xung quanh, hấp tấp bước tới.
- Tôi có việc phải báo với em.
Hai tay anh ta ra hiệu trước ngực.
Đấy là lúc tan tiết cuối cùng, con đường chính hướng về phía đông của khu giảng đường này chật cứng dòng người vội vã về ký túc xá hoặc đến nhà ăn. Những cao thủ xe đạp thì liên tục bấm chuông leng keng leng keng, len lỏi trong dòng người.
- Chúng ta đi bên này.
Tôi nói với Dabruce, chỉ ra sang con đường qua sân vận động lúc này tương đối yên tĩnh hơn.
Con đường này đi qua bãi cỏ trước cổng trường. Tôi liếc nhìn một cái, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh buổi nói chuyện hai tuần trước của chúng tôi. Tôi ngoái đầu lại, ngẩng nhìn Dabruce, dò đoán xem phải chăng tôi đã có tin vui –– đã tìm được người bảo lãnh cho tôi!
Nhưng những gì tôi nhìn thấy dưới hàng ria kiểu Stalin, bờ môi có vẻ thâm thâm kia vẫn mím chặt, dường như có điều gì khó nói.
Cuối cùng, sau khi chúng tôi đi qua bãi cỏ, Dabruce mới nói:
- Tôi đã liên hệ với gia đình. Tôi muốn nói –– xin lỗi –– em là vị hôn thê của tôi, như vậy họ sẽ sẵn lòng giúp đỡ. Nhưng sau khi bàn bạc, họ đã viết thư lại, bảo rằng phải nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn, mới giúp đỡ. Cho nên, tôi rất lấy làm tiếc. Cho nên...
Dabruce nói, lắc đầu có vẻ cam chịu.
- Cám ơn, anh không phải xin lỗi. Tôi hiểu anh đã cố hết sức mình.
Tuy tôi có chút thất vọng, nhưng vẫn rất nhiệt tình cảm ơn anh ta.
- Chủ yếu bởi vì trước đây họ đã giúp một cô gái Đài Loan, nhưng cô ấy đã khiến họ thất vọng...
Lát sau, Dabruce lại nói.
- Vâng. Tôi thể hiện thái độ hiểu biết, rồi lại nói: - Cho dù thế nào, tôi cũng rất cám ơn anh.
Chúng tôi im lặng đi qua sân vận động, rồi lại qua căng tin, rồi hướng về phía lầu lưu học sinh mới xây. Khi tôi đang chuẩn bị tạm biệt anh ta, rẽ trái về khu phòng của tôi, bỗng Dabruce đứng lại, dường như phải quyết tâm lắm mới nói ra được:
- Như thế này, tôi có cách nghĩ này. Em cũng đừng giận. Tôi nghĩ, nếu như... nếu như em cho rằng có thể, đương nhiên, điều này cần em quyết định... Tôi nghĩ, chúng ta có thể dùng biện pháp kết hôn. Đương nhiên, đây là giả, sau khi tới Mỹ em có tự do của em, có thể muốn ly hôn lúc nào cũng được, nhưng về giấy tờ cần phải là thật... đương nhiên, đây chỉ là đề nghị của tôi, tôi chỉ muốn –– giúp đỡ –– em, đương nhiên,...
Dabruce bỗng cứng hàm, mặt đỏ bừng.
- Nếu như, nếu như tôi nói sai, xin em hãy tha thứ.
Dabruce càng nói càng cảm thấy bối rối
- Không, không phải. Có điều quá đột ngột, để tôi suy nghĩ rồi sẽ trả lời anh, được không?
Tôi vội nói.
- Đương nhiên, đương nhiên...
Anh ta gật đầu liên tục, khiến tôi cảm giác rằng anh ta đang cầu xin sự giúp đỡ của tôi.
Tôi suy nghĩ độ khoảng một tuần.
Giống như người đang mò mẫm trong hầm tối, tôi bỗng phát hiện ra một sợi dây đang đung đưa trước mắt, giá phải trả là tôi phải kết hôn với người đã thả cho mình sợi dây đó. Nhưng, tôi, một thạch nữ trong những lời đồn đại, hiện lại cưới một người nước ngoài, nghe ra phải chăng là hành động khác đời?
Tôi có thể tưởng tượng được, việc này vỡ lở, dư luận trong trường sẽ xôn xao. Chắc chắn có người cho rằng tôi có ?ý định gài bẫy “Tây”, nếu không thể xác và tinh thần tên “Tây” này nhất định có vấn đề. Cho nên, tôi bỗng hy vọng rằng Dabruce đã nghe được những thông tin về tôi, và hơn nữa hiểu gốc tích về tôi, chỉ có như vậy, đề nghị của anh mới mang tính chất hoàn toàn chỉ là giúp đỡ tôi, chứ không phải là vì động cơ và mục đích nào khác...
Nhưng, tôi nghĩ, cho dù động cơ và mục đích của anh ta thế nào, cho dù là không phải thật sự giúp đỡ tôi, rốt cục trong cuộc hôn nhân này, tôi chẳng mất gì cả, thậm chí chẳng mất đi trinh tiết của tôi. Hơn nữa, cho dù có mất đi cái gì đi nữa, đó cũng chỉ có thể là “xiềng xích”, mà tôi thì lại được một “thế giới hoàn toàn mới mẻ”...
Đã dự định, tôi chuẩn bị giơ tay ra nắm lấy sợi “dây thừng” đó. Đúng vừa may khi tôi từ thư viện trở về lại gặp ngay Dabruce, tôi bèn hẹn với anh đến cầu môn sân bóng đá.
- ... Như thế này, em đã nghĩ kỹ, em sẽ làm theo lời anh. Cám ơn. Em biết, anh cũng hoàn toàn là giúp đỡ em. Em thật sự cảm ơn anh. Em cũng nói để anh yên tâm, em nhất định sẽ không trở thành gánh nặng và phiền phức cho anh, cả cuộc đời em sẽ mang ơn anh rất nhiều. Nhưng có một việc, em cũng cần phải nói rõ. Hoặc giả, có lẽ anh đã được nghe rồi. Em là người mà người Trung Quốc gọi là “thạch nữ”, trong tiếng Anh là “the forbidden lady”. Cho nên, nói nghiêm túc, thực tại em không thể kết hôn, cũng không thể sống cuộc sống vợ chồng, em hy vọng anh có thể hiểu được điều này...
Tôi nói một mạch những điều đã đắn đo suy nghĩ nhiều lần. Tôi nghĩ, nếu như không có màn đêm che đậy, tôi đã không có dũng khí và mạnh dạn như vậy.
Nhưng dường như do sự thẳng thắn của tôi mà Dabruce trở nên rất cảm động, anh luôn miệng nói:
- Anh đã biết rồi. Nhưng đó là chuyện riêng, họ cũng không nên bàn luận như vậy về em. Văn hoá các em quá bất công với phụ nữ. Cho nên, anh cho rằng, em cần phải rời khỏi nơi này, thay đổi môi trường. Nếu không, em sẽ không thể chịu đựng nổi. Em tin tưởng anh, anh cũng rất phấn khởi, anh rất muốn giúp đỡ em...
Nhưng tối đó, khi quay về nằm trên giường, tôi không dám tin rằng mình đã đưa ra quyết định mà ngay bản thân tôi cũng khó có thể tin được, cũng khó có thể tưởng tượng được tương lai không xa –– cho dù là giả –– tôi sẽ trở thành một người ngoại quốc, một người Mỹ mà từ nhỏ chúng tôi đã luôn hò hét rằng phải đả đảo, vợ một người “to sù sụ” như con gấu...