Tôi cần phải nói thẳng, nguyên nhân tôi không muốn ngủ chung giường với Dabruce ngoài ý thức bản năng tự bảo vệ ra, còn có hai nguyên nhân quan trọng khác.
Thứ nhất, tôi không quen ngửi cái mùi là lạ không rõ là mùi hôi nách hay mùi cá tanh khẳn. Mùi đó quyện với mùi nước hoa xịt quá nhiều đến nhức mũi, khi anh đi sát người tôi, hay đứng trước cửa sổ nói chuyện, tôi luôn ngửi thấy mùi là lạ nhức mũi như mùi tã bẩn của trẻ con bị nước nóng xối vào.
Thứ hai, cơ thể đầy lông lá của anh cũng thường khiến tôi sinh ra phản ứng không thích nghi về sinh lý.
Trời nóng, mặc ít quần áo, tôi phát hiện bắp tay, bắp chân, trước ngực, sau lưng anh nơi nào cũng toàn những lông vàng dầy kín, óng a óng ánh... điều này càng khiến anh giống một con gấu lông dài, hoặc giả là một con lợn trắng. Cho nên, có lúc tôi có cảm giác nhầm lẫn, cho rằng anh chẳng qua là một con thú tiến hoá chưa hoàn toàn triệt để, một ngày nào đó thú tính sẽ trỗi dậy, rất có thể sẽ gây hại cho tôi. Vì vậy, cho dù lúc anh hiền hoà nhất, trong tiềm thức tôi cũng “luôn luôn sẵn sàng” đề phòng.
Nhưng buổi tối hôm sau, khi nhìn thấy anh chuẩn bị ôm chăn gối ra ngoài sô pha, tôi muốn ngăn lại.
- Thôi anh, đừng nằm ngủ ở sô pha nữa, chân anh dài. Anh vào giường ngủ đi, chúng ta mỗi người một chăn là được!
- Không, không cần. Anh chịu được.
Anh sững người giây lát, vội nói.
Tôi liếc nhìn anh một cái, cũng không nói nhiều, giật tấm chăn trong tay anh đi vào phòng trong.
......
Đó là buổi tối thật khó chịu đựng nổi.
Người Dabruce toát ra một mùi kinh khủng, mấy lần khiến tôi suýt nôn.
Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến “con người lông” to lớn đang nằm bên cạnh mình, trong lòng tôi cũng đã run lên. Nếu như nửa đêm “con người lông” này bỗng nhiên mộng du, hoặc giả mơ mơ màng màng trèo lên người tôi, cho dù anh ta không muốn làm cái chuyện xấu xa đồi bại, thì cũng đã đè tôi chết bẹp...
Đệm giường của chúng tôi do sức nặng của anh đè lên nghiêng lệch hẳn về một bên –– con gấu anh nằm ở cuối dốc, còn tôi dè chừng nằm ở đỉnh dốc. Trong giấc mơ nửa tỉnh nửa mê, tôi vẫn gắng sức co quắp cảnh giác, sợ sẽ bị lăn xuống dốc và rơi vào “bàn tay gấu” không đáng có...
Phải mất mấy tuần sau đó, không phát hiện Dabruce có hành động khác lạ nào trong đêm, tôi mới có chút yên tâm. Còn về mùi ở cơ thể anh cũng không thấy lạ nữa, tuy chưa hoàn toàn thích nghi, nhưng ít ra cũng không bị nhức mũi.
Nhưng tôi thường thường tỉnh giấc giữa đêm.
Tôi lặng lẽ ngắm nghìn “người chồng” đang ngủ ngon bên cạnh mình, lắng nghe tiếng thở đều đều ở anh, tôi không dám tin rằng đây là cuộc sống hiện tại của mình. Tôi cũng không dám tin, để trốn chạy những lời nguyền rủa và sự tủi nhục ở quê hương, để có thể sinh tồn ở một mảnh đất hoàn toàn lạ lẫm này –– tôi, một người con gái đã từng được coi là “hoa khôi trường” lại phải chịu cảnh éo le đến nước này... Tôi lại nhớ đến cô, nhớ đến Ngô Nguyên, nhớ đến tất cả...
Sau khi đến Mỹ, tôi đã viết thư cho Ngô Nguyên, anh viết thư trả lời, nhưng tôi quyết định sẽ không gửi thư cho anh nữa. Cuộc sống của tôi thực tại chẳng có gì đáng viết cả, huống hồ tôi đã là “cô dâu” nhà người, điều có thể kể, có thể bày tỏ cũng chỉ là những sự ngượng ngùng, lung tung và phi lý. Cho nên, hãy để Thạch Ngọc trong tim anh ngày xưa đã chết rồi...
Hơn một tháng sau, tôi tìm được công việc bồi bàn trong một nhà hàng nhỏ gần chỗ ở của chúng tôi, một tuần sáu buổi, sáng từ chín giờ hơn đã đi, tối hơn mười giờ đêm mới về. Lúc đầu tôi chưa quen, cả ngày bưng khay đĩa, lưng đau chân mỏi, khi trở về đến nhà, người rời rã đến tất cũng chẳng buồn cởi, cứ thế nằm vật ra giường.
Dabruce thấy vậy, có hôm nói với tôi rằng:
- Anh có thể giúp em xoa bóp được không? Anh đã học qua, có thể giúp em bớt mệt mỏi.
- Đương nhiên, em đang định cầu cứu anh đây.
Tôi nói rồi làm theo lời anh, lôi chiếc ghế trước bàn ăn lại, xoay người ngồi xuống gục đầu vào thành ghế.
Anh thật sự có phương pháp, nắn, xoa, bóp, ấn, day... tất thảy đều có bài có bản.
Anh vừa làm vừa không quên nói với tôi, đây là huyệt gì, kia là huyệt gì. Tiếc rằng tôi không thể nhớ nổi. Tôi chỉ cảm thấy bàn tay thô thô, dầy dầy, âm ấm của anh không ngừng day day ấn ấn trên vai, trên cổ tôi. Ngón tay thô thô của anh cứ ấn day khi mạnh lúc nhẹ, khi nhanh khi chậm trên những khớp đau mỏi của tôi, dần dần, tôi thấy thoải mái và mất đi sự tự chủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp lúc nào chẳng hay. Có lúc, vô tình, vì anh dùng lực quá mạnh, tôi buột miệng kêu “ái”, lúc đó, anh vội dừng tay, nói “Anh xin lỗi”, sau lại chuyển sang chỗ khác...
Sau này dịch vụ mát xa miễn phí trở thành “sự gần gũi xác thịt” dường như không thể thiếu được trong cuộc sống “vợ chồng” của chúng tôi.
Những phần của thể xác tôi được hưởng thụ bắt đầu dần mở rộng từ bả vai, cổ đến tay và đùi. Có thời gian, Dabruce rất chuyên chú “mát xa chân” cho tôi...
Một hôm, anh còn dùng khoản tiền lương mới lĩnh mua cho tôi một bộ ghế mát xa có thể nâng lên hạ xuống, có thể duỗi thẳng ra nằm, phần đầu còn có lỗ thông khí. Như vậy, tôi không còn phải ngồi trên ghế nữa, thoải mái nằm sấp trên chiếc giường nhỏ để tiếp nhận sự phục vụ mát xa toàn phương vị của anh.
- Cái này mất nhiều tiền không?
Tôi nhìn anh đang xé hộp giấy ở phòng khách, rồi lại cầm kìm, tuốc nơ vít lắp dựng chiếc ghế mát xa, không đừng được bèn hỏi.
- Cả thuế là hơn tám trăm đô.
Anh nói.
- Số tiền này em sẽ trả.
Tuy rất buốt ruột nhưng giọng tôi vẫn tỏ ra kiên quyết.
- Vì sao. Anh ngoái đầu lại nhìn tôi: - Đây là tự anh sắm thêm.
- Nhưng dùng để phục vụ em.
- Anh không cho là thế, anh có thú vui của mình. Hơn nữa, em cũng giúp anh ôn lại tay nghề.
.........
Anh thật sự có thú vui của mình sao? Tôi rất nghi ngờ. Nhưng tôi không thể không thừa nhận, ở nơi đất khách quê người, hưởng thụ “mát xa khác giới tính” mà tổ tiên ông cha chúng tôi đã truyền qua người xứ lạ, thực sự khiến tôi rất sung sướng. Nó khiến tôi quên đi, khiến tôi lơ là, khiến tôi mê mẩn muốn ngủ.
Tôi có vẻ béo ra một chút.
Áo lót tôi mang từ Trung Quốc sang đã chật không thể mặc nổi, đành phải mua toàn bộ mới với kích cỡ lớn hơn một số.
Có hôm nghỉ, tôi đến phòng mạch của Dabruce chơi, leo lên cân cân thử, thấy mình đã nặng hơn gần chục pound so với lúc vừa mới đến Mỹ.
- Ái chà, em thật sự cần phải giảm béo thôi. Cứ như này em sắp thành bà béo rồi.
Tôi kinh hãi kêu lên.
- Em mảnh khảnh thế lại còn đòi giảm béo thì anh phải làm thế nào đây? Còn nên sống nữa hay không?
Dabruce đứng bên cạnh, nghe tôi nói vậy, không chịu được ngoái đầu lại chau mày nói.
- Xin lỗi, không phải em...
Tôi thấy mình lỡ lời, vội nói.
Dần dần tôi đã hiểu, anh rất không vừa ý về cơ thể của mình. Béo như vậy, cồng kềnh như vậy không chỉ là một gánh nặng về thể xác mà cũng còn là gánh nặng về tinh thần.
Lại nghe nói năm mười bốn tuổi anh đã nặng một trăm hai mươi pound (gần sáu chục cân), anh rất tự ti, không dám chơi với bạn gái, luôn sợ họ lấy mình làm trò cười.
Cho nên, thực ra anh cũng là một người đồng bệnh tương lân.
Dabruce thực sự có bệnh.
Nó không chỉ biểu hiện ở chỗ anh lấy việc “mát xa khác giới” cho tôi làm thú vui mà còn ham muốn không biết mệt, hơn nữa, có lần tôi giặt quần áo còn lôi được từ túi quần anh ra chiếc áo vú của tôi. Từ sau đó, tôi càng lưu tâm hơn, chiếc quần lót tơ tằm màu hồng của tôi để trong ngăn tủ quần áo thường mất tung tích, thậm chí băng vệ sinh dính máu tôi vứt trong thùng rác ở nhà vệ sinh cũng thường có người lật tung...
Tôi hiểu vị ân nhân phong độ đã gần ba mươi tuổi của tôi chưa từng nói chuyện yêu đương này đích thực có khiếm khuyết về mặt tâm lý.
Thể xác quá béo và cồng kềnh đã tạo ra sự tự ti khiến cho anh ngày càng mất đi dũng khí tiếp cận với người khác giới, nhưng trái lại không thể tiêu trừ được khát vọng của người đàn ông ẩn kín trong thẳm sâu tâm hồn anh.
Có đêm tôi bỗng tỉnh giấc giữa chừng, phát hiện cánh tay anh đang đè lên tôi. Tôi lập tức muốn gạt tay anh ra, nhưng do dự một lát rồi thôi. Tôi nghĩ, nếu như anh đang thật sự ngủ say, tôi sẽ làm anh tỉnh giấc và khiến anh cảm thấy áy náy; còn nếu như anh vẫn chưa hề ngủ mà chỉ giả vờ ngủ, như vậy chắc sẽ làm anh mất hứng. Vậy là, nhờ ánh trăng tôi không đừng được dò xét kỹ gương mặt anh. Anh nằm ngửa, trán hơi nhô, cằm hơi cong, nét môi rõ ràng, sống mũi rất thẳng, thần thái an tường và lặng lẽ. Nếu như nhìn khuôn mặt này, không nghĩ đến thể xác cồng kềnh bọc trong tấm chăn kia thì có thể nói anh là một bậc anh tuấn –– giống như vẻ đẹp của dung nhan tôi...
Tôi chợt hiểu, những khiếm khuyết về thể xác của chúng tôi cũng chính là duyên cớ để cho thể xác hai đứa được gần gũi. Vậy là, một tình cảm người khéo quý kẻ khôn bỗng bao trùm lên tôi, khiến tôi lâu lắm không thể nhấc tay anh ra.
Tôi tiếp tục ngắm nhìn anh trong đêm tối. Dần dần, tôi hoàn toàn quên thể xác của anh, chỉ còn lại cái trán anh tú, lại còn hàng râu kiểu Stalin rất kiêu hãnh. Tôi phát hiện, nếu như không có hàng ria đó, gương mặt anh thực ra rất giống trẻ con.
Con người của cô độc, đè nén ảo tưởng, truy cầu bản năng... đó là bản chất của cuộc sống sao?
Tôi bỗng nhắm mắt, không dám ngắm nhìn tiếp. Bởi vì từ cái trán ấy, gương mặt ấy tôi lại nhìn thấy khúc xạ của bóng dáng chính mình...
Tôi bỗng muốn khóc –– vừa xót thương cho chính mình, vừa xót thương cho bàn tay và cánh tay đang đè trên người tôi.
Đây là cánh tay cần mẫn không biết mệt mỏi, bàn tay đầy tình hữu hảo, bàn tay đã vượt qua muôn núi ngàn sông trên thể xác tôi, bàn tay luôn hoá giải những mệt mỏi, nhưng có lẽ, đây chỉ là một cánh tay tuyệt vọng...
Trong tình cảm tự xót thương đó, tôi không kìm được ôm lấy cánh tay này. Dường như nó đã là một phần của thể xác tôi. Tôi kéo nó lại, đặt ngay ngắn lên vai tôi. Sau đó, nhẹ nhàng khẽ đặt lên đầu, lên mặt tôi, đặt lên... tôi lúc đó không còn thấy mùi vị, cũng không còn sợ hãi, cánh tay đầy lông lá chỉ còn tạo cho tôi ảo tưởng của một đám lông lá bù xù...
Chắc chắn Dabruce đã tỉnh giấc. Dường như anh cũng lưỡng lự, nhưng đúng như dự tính của tôi, chỉ lát sau anh đã nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Như vậy, dường như là một kiểu ngầm ước hẹn, hoặc giả cũng là một sự thoả hiệp không tuyên bố, chúng tôi áp mặt vào nhau, nhưng cơ thể của hai chúng tôi vẫn nằm nguyên trong tấm chăn ấm áp như cũ...
Đấy là một ngày đáng ghi nhớ. Bởi vì bắt đầu từ ngày hôm đó, “hôn nhân” giả của chúng tôi cuối cùng đã được rót vào một chút nội hàm chân thực. Chí ít, một số bộ phận trên cơ thể chúng tôi trên thực tế đã là “ở chung”.
Nhưng trong lòng tôi, cái thực sự “ở chung” với tôi chính là bàn tay của Dabruce. Trước đó, tôi thích ngón tay của nó giống như một lão nông phu “cày sâu cuốc bẫm” trên cơ thể tôi, nhưng giờ đây tôi khát khao nó vuốt ve ấm áp trong đêm...
Đó là kiểu vuốt ve thế nào?
Chắc chắn anh không thể nghĩ nổi, một người vụng về thế nhưng lại có đôi bàn tay khéo léo đến thế. Ngón tay chắc chắn, đầy thịt và ấm áp khi vuốt ve có điểm khác với lúc mát xa, dường như là không xương, lướt nhẹ như mộng như ảo trên cơ thể anh. Có lúc, nó cũng là bàn tay của nghệ sĩ piano, còn tấm thân giàu tính đàn hồi của tôi lại là những phím đàn nổi bị ngón tay anh ấn xuống nhấc lên không ngừng, mỗi lần tiếp xúc của anh đều gợi ra một âm phù thanh thoát, xâu lại thành một chuỗi thanh nhạc tuyệt diệu, lướt chảy, đồng cảm, lắng đọng và ngưng tụ trên thể xác tôi... nó khiến anh đắm say, khiến anh rung động, khiến anh khát khao, khiến anh mê mẩn, khiến anh thiêm thiếp, khiến anh khẽ rên lên... nó cũng khiến anh biến thành một con vật cưng, chỉ đơn thuần không phải là con mèo biết suy nghĩ, một con chó có bốn cái chân mềm mềm, đôi mắt nhắm nghiền...
Đương nhiên, là một dạng báo đáp, tôi cũng đã từng mong muốn được anh vuốt ve như vậy. Quãng thời gian này trôi qua rất vui vẻ.
Chúng tôi có sự kết hợp hữu hạn, nhưng lại đạt đến sự hài hoà và nhất trí chỉnh thể.
Đương nhiên, chúng tôi cũng có những lúc tranh luận và không vui vẻ. Chúng tôi đặc biệt không thể hoà hợp khi xem truyền hình phát bằng tiếng Trung động chạm đến vấn đề Trung Quốc phải chăng nên thống nhất, Đài Loan nên chăng độc lập. Đại để anh ấy đã từng học tập ở Đài Loan nửa năm, rất có tình cảm với Đài Loan, luôn kiên trì cho rằng Đài Loan độc lập hay không thì do người Đài Loan tự đưa ra lựa chọn của mình.
- Nhưng anh đã nghĩ tới chưa, Đài Loan từ xưa đến nay là một bộ phận của Trung Quốc, nếu họ muốn chia cắt, toàn nhân dân Trung Quốc có thể đồng ý không?
Tôi đã luôn tranh luận với anh như vậy.
- Sao em lại biết Đài Loan từ xưa đến nay là một bộ phận của Trung Quốc? Đây chỉ là những lời mà chính phủ nước em thích nói. Cứ xem đó là một bộ phận, trong một đại gia đình, người quá đông thì cũng còn có thể chia nhà khác mà.
Còn anh lại luôn nói như vậy.
Tôi có chút kích động nói:
- Được, thế anh thử chia bang California ra khỏi Mỹ xem nào...
- Vấn đề là bang California không muốn tách ra khỏi Mỹ, còn người Đài Loan lại không muốn hợp nhất với Trung Quốc.
Anh vẫn cười cười nói.
Tôi tức điên không nói nên lời.
Lúc này, anh đứng dậy tiến lại vỗ vỗ vào vai tôi, vui vẻ bảo với tôi rằng:
- Thôi, không nói chuyện nữa, Đài Loan là cái thá gì? Hãy để Trung Quốc, Hoa Kỳ ngủ một giấc đã.
Lại một câu đùa khiến tôi bật cười.
Anh cũng thích để tâm tới những việc không đâu. Nhìn thấy có xe đỗ trên đường vào gara, cho dù không phải trước cửa nhà mình, anh cũng thò đầu ra cửa sổ để bảo, hoặc cũng chạy xuống lầu nhắc nhở. Gặp khi trên xe không có người, anh viết một mảnh giấy rồi kẹp vào cần gạt nước trên kính xe. Có lần, anh nhìn thấy trong một gia đình người Trung Đông phía đối diện đánh trẻ con, chẳng chút do dự anh gọi điện đến cảnh sát, báo hại người ta bị nhốt ở đồn cảnh sát ba ngày hai đêm, suýt nữa mất quyền nuôi con... Tôi nói với anh:
- Anh sao mà khổ thế, làm cho người ta xui xẻo, và cũng lôi thêm phiền phức vào người.
Anh bất mãn nói:
- Cứ nghĩ như em thì có được không, nhỡ ra họ đánh đứa trẻ bị thương thì sao? Nói rồi anh lại phê bình tôi: - Em có tư tưởng xấu của người Trung Quốc chính cống. “Chỉ quét tuyết trước cửa nhà mình, không quản sương rơi trên nóc nhà khác”.
Tôi chỉ còn cách lắc đầu, trút hơi thở dài mà thôi.
Chúng tôi cũng đã có lần xảy ra tranh cãi bởi vì mầu sắc mình yêu thích. Anh đặc biệt thích mầu trắng, luôn cho rằng màu trắng là tượng trưng cho thuần khiết, đẹp mắt, cao quý. Tôi chủ quan cho rằng, trong xương cốt anh có “chủ nghĩa người da trắng chí thượng” đang tác oai tác quái, liền trề môi châm chọc:
- Trắng có gì là hay? Trắng nhợt nhạt là mầu của cái chết, hoa trắng là biểu hiện của tang lễ; màu trắng ở giới thực vật cũng luôn gắn liền với sự đột biến gien. Lại nói người da trắng các anh, rất có thể là sự đột biến gien của loài người. Nói như tiếng Anh mà người Mỹ các anh nói, thực ra cũng là sản phẩm tạp giao giữa tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Đan Mạch. Cho nên... Tôi thấy anh nghiêng đầu, lắng nghe vẻ rất chăm chú, nửa cười nửa không, thì dương dương tự đắc nói tiếp: - Màu đen xem ra tốt hơn màu trắng, chí ít cũng khá điềm đạm, bao dung, thắm thiết. Nhưng màu vàng mới thực sự là màu của lý tưởng chân chính. Chúa đã dùng đất nặn nên con người, màu của đất phần lớn là màu vàng... anh nghĩ xem, có người nào thấy đất màu trắng chưa? ánh mặt trời cũng màu vàng, vàng cũng là màu vàng...
- Xin lỗi –– Dabruce vội xua tay, phản pháo: - Đừng quên, ngoài vàng còn có bạch kim, ánh mặt trời cũng chẳng phải lúc nào cũng là màu vàng cả. Còn nữa, cái quan trọng hơn, đất trong lò nung tới một nhiệt độ vừa phải mới có thể biến thành đồ sứ trắng được. Còn em nói người da trắng là đột biến gien, tiếng Anh là tạp chủng, anh cũng đồng ý. Nhưng em đã nghĩ đến chưa? Người Trung Quốc các em, người Hán các em, tiếng Hán của các em lẽ nào không phải là tạp chủng?
Tôi ngẫm nghĩ cũng đúng –– “không có Tiên Tần, thì sao có Hán”. Chốc lát không đáp nổi lời, tự nhiên nhìn về phía anh, mỉm cười nói:
- Anh cũng nghiên cứu về lịch sử Trung Quốc cơ à. Rồi lại nói tiếp: - Nhưng anh cũng đừng quên, tục ngữ Trung Quốc có câu, “một cái trắng che đậy trăm điều xấu”. Người da trắng các anh có rất nhiều điểm xấu đây, thực ra đều được các anh dùng cái màu trắng bề ngoài để che đậy.
Anh cũng cười cười gật đầu.
Có thể nói thế này, tuy chúng tôi có những cuộc tranh luận, quan hệ cơ bản vẫn là hoà hợp, nhưng điều đáng tiếc có một việc, dù thế nào vẫn luôn là bóng đen ám ảnh trong lòng tôi, và cũng ảnh hưởng đến quan hệ hài hoà vốn có của chúng tôi.
Sự việc bắt đầu từ lúc anh thường xuyên cùng một anh đồng nghiệp ở phòng mạch thường xuyên đến đường Holywood để xem khiêu vũ thoát y, sau này lại thường xuyên hẹn hò đi Las Vegas, với danh nghĩa là đi Casino, tìm hiểu thực tế nhưng thực sự là đi mấy ổ chứa hợp pháp ở đó. Sau đó, có quãng thời gian anh dường như càng chìm đắm vào những việc như thế, ngày càng mê đắm, khi trở về nhà bắt gặp ánh mắt tôi, anh cũng có vẻ là lạ.
Khi tôi quét dọn phòng hoặc kê lại giường nệm, ba lần năm lượt thấy anh giấu dưới gối, hoặc quên tờ “Play Boy” cũng như một số tạp chí và hoạ báo khác của anh để quên trên bể nước xả toilet. Lật giở những trang này tôi thấy đấy là loại báo ___ cấp thấp, dần dần trở thành một nội dung không thể thiếu được trong cuộc sống của anh.
Anh cũng thường xuyên đến cửa hàng băng đĩa gần đó thuê những loại băng đĩa ___ đem về nhà xem. Lúc đầu, đại để còn chiếu cố đến sự khác biệt về văn hoá, hoặc bởi tôn trọng tôi, anh luôn trốn tôi xem một mình. Khi tôi trở về nhà, anh tắt phụt ti vi, lôi băng ra cất vào tủ quần áo hoặc ngăn bàn riêng. Sau đó, dần dần, cũng chẳng còn phải cẩn thận như thế nữa. Cho nên, bởi sự hiếu kỳ, tôi cũng đã từng nhìn những cảnh tượng giới tính đủ màu trần truồng...
Tôi rất sợ hãi, lại vừa kinh ngạc bởi văn hoá phương Tây thẳng thắn và thể hiện đến mức từng ly từng tí, cũng rất kinh ngạc bởi Dabruce như một “Lôi Phong sống” cũng không thể thoát tục nổi ở phương diện này... nhưng tôi cũng chỉ đành giả câm giả điếc, có nhìn mà không thấy, coi nó là cách giải thoát và trút xả những khổ muộn, vô liêu của anh. Nhưng, tôi đặc biệt chú ý kỳ cọ nhà vệ sinh, khi giặt giũ đặc biệt lưu tâm không để lẫn lộn quần áo lót của anh và tôi. Chẳng phải tôi sợ sự ham mê của anh sẽ tạo nên sự “ô nhiễm tinh thần” cho tôi ở một mức độ nào đó, cái chính là sợ thể xác và quần áo anh có thể sẽ lây sang tôi một căn bệnh xã hội huỷ diệt. Tôi ngày càng phát hiện thấy, trong đêm cùng với những tiếng rung rung sột soạt trong chăn là hơi thở phì phò của anh, quần lót anh thay ra sáng hôm sau có một mùi tanh đến lạ kỳ, sờ lên còn thấy một vệt đôm đốm...
Những cuốn băng ___ anh mượn về phần lớn là giống nhau, nhưng có một cuốn khiến tôi đặc biệt có ấn tượng sâu sắc, thậm chí có thể nói là khiến tôi mở rộng tầm mắt. Tóm lại, xưa nay tôi chưa từng nghĩ đến, hoạt động giới tính của loài người hoá ra còn có phương thức đảo điên và thác loạn khiến người ta buồn nôn đến thế...
Đây dường như là cuốn băng mà Dabruce yêu thích nhất, rất lâu mà anh không đem đi trả (hoặc có thể anh đã mua), hơn nữa anh như thể lơ đãng vứt ở những nơi mà tôi rất dễ để ý tới.
Sau này tôi mới hiểu, thực là anh cố tình để lại một kiểu ám thị cho tôi.
–– Nói thẳng ra, anh muốn dùng cuốn băng này để nhắc nhở tôi: tuy nơi kín dưới thân của tôi đã bị cấm cố, nhưng thể xác tôi vẫn còn “đường thông” ngoài chỗ đó.
Trong đêm, anh thường ngắm nhìn tôi với ánh mắt khát khao cháy bỏng. Có đến mấy lần, anh ngập ngừng, gần như muốn thổ lộ dục vọng và nhu cầu sâu kín trong lòng, nhưng đại khái còn chưa biết được phản ứng của tôi sẽ như thế nào, cuối cùng mất đi dũng khí, lời nói đến cửa miệng lại bị nuốt vào.
Tôi cũng cần thừa nhận, trước đó có một lần, khi vuốt ve tôi, anh rất kích động, kéo mạnh cánh tay tôi vượt qua phần bụng lồi cao của anh để sờ sờ nơi kín của anh –– cũng như cơ thể anh, cái nơi đó của anh cũng làm người ta kinh hãi. Phản ứng lần đầu tiên của tôi là như chạm phải đầu con rắn nóng rẫy, tôi kinh hãi rụt tay lại, không còn dám bừa ẩu làm lại...
Ý thức được anh bây giờ đang ấp ủ mưu đồ biến thái đối với thể xác tôi, hình tượng tốt đẹp về anh trong mắt tôi cũng đã vợi đi ít nhiều, thậm chí gợi lên sự chán ghét nào đó đối với thể xác anh. Đương nhiên, tôi cũng kiểm điểm lại mình, phải chăng mình đã phát đi tín hiệu sai lầm nào đó, khiến anh cho rằng tôi là người đàn bà trong lòng thực sự tràn đầy dục vọng... Thế rồi, hằng đêm, tôi đành phải cắt bỏ bớt những vuốt ve khích động lòng người. Tôi không muốn vì những ham muốn và đồng tình nhất thời mà khơi dậy hưng phấn ở anh, thậm chí sẽ có ngày đánh thức thật sự phần thú dục cực đoan trong con người anh (tôi nhớ đến anh đã từng tham gia luân phiên hiếp dâm tôi trong cơn ác mộng).
Nhưng tôi cũng thật sự cảm tạ anh, cuối cùng anh vẫn là một con người đàng hoàng, chưa từng bộc bạch và càng chưa từng bức ép tôi. Tôi biết, nếu như anh thật sự đề xuất yêu cầu đó với tôi, tôi sẽ rất khó xử, nhất định sẽ cự tuyệt. Kết quả nhất định sẽ gây tổn hại rất lớn đối với quan hệ giữa chúng tôi.
Cho nên, nhằm giữ khoảng cách vừa phải với anh, cũng nhằm tránh những điều nghe nhiều quen tai, nhìn nhiều quen mắt rồi sẽ tạo thành sự mất kiềm chế tình thế trong một ngày nào đó, ngày nghỉ tôi lại đi tìm một công việc sáng sủa khác. Như vậy, mỗi tuần tôi làm đủ bảy ngày. Tuy có mệt hơn một chút, nhưng cảm giác nắm được nhiều Mỹ kim trong tay luôn vẫn tốt. Nghĩ đến nỗi khổ sở không có tiền tiêu khi còn ở trong nước, tôi càng thấy mình cần phải nắm bắt thời gian kiếm thật nhiều tiền. Hơn nữa, trong lòng tôi cũng luôn có sự mong mỏi ngấm ngầm chưa bao giờ tiêu tan –– chỉ cần khi tôi có thể góp đủ tiền, trong một tương lai không xa, sẽ có ngày, nhờ kỹ thuật y học tiên tiến của nước Mỹ, cánh cổng thể xác tôi sẽ được mở tung. Chỉ cần không nhụt chí thì mấy chục nghìn đô la chẳng phải là chuyện không thể có. Nó cũng chẳng đáng kể gì, chỉ cần tôi chịu kham chịu khổ, hiện giờ một ngày làm việc cũng gần bằng cả tháng ở trong nước.
Nghĩ đến lúc mình chắt bóp được nhiều tiền như thế để đi bệnh viện, trong lòng tôi có chút thảnh thơi. Trước hết chẳng nói đến chuyện nắm chắc thành công được bao nhiêu phần trăm, cho dù thành công rồi, nhưng nếu như không thể gặp được ý trung nhân thì tất cả thứ đó còn có nghĩa gì? Cho nên, tôi lại nghĩ, việc phẫu thuật, tốt nhất là đợi đến khi tôi tìm được công việc chính thức, có công ty mua bảo hiểm cho rồi hãy hay. Còn số tiền tích cóp được, ngoài việc thường xuyên gửi về cho cô một chút, hãy dành lại còn lo chuyện học hành sau này của mình.
“Cho nên”, trong đêm nằm trên giường tôi nghĩ, “bất kể như thế nào thì cứ góp được nhiều tiền là điều quan trọng nhất”.