Nói cho tận cùng, thực ra tôi là một người do dự không quyết đoán.
Tôi đã chủ động quyết định không tiếp nhận sự ám thị của Dabruce, không duy trì việc “gần gũi xác thịt” hữu hạn với anh nữa, nhưng trong lòng vẫn thường xuyên có lúc dao động và phân vân. Tôi biết, từ ngày tiếp nhận sự giúp đỡ của Dabruce, tôi đã mắc nợ anh điều gì đó, hơn nữa càng ngày nợ càng nhiều. Một người nước ngoài, từ xa xôi vạn dặm tới Trung Quốc, giúp đỡ một người con gái Trung Quốc chưa hề quen biết, đó là tinh thần gì? Tinh thần nhân đạo chủ nghĩa? Tinh thần quốc tế chủ nghĩa? Tinh thần cộng sản chủ nghĩa? Nhưng tôi biết, những điều này dường như chẳng phải là nguyện vọng ban đầu của anh...
Xưa nay tôi chưa muốn mắc nợ một ai. Điều này khiến tôi ăn ngủ không yên
Khi xưa Ngô Nguyên đã cho tôi tiền để phẫu thuật, mặc dù anh nói không cần phải trả, nhưng sau khi làm thuê kiếm được tiền, tôi đã gửi tiền nhờ cô trả giúp. Còn những món nợ khác lo liệu cho việc xuất ngoại của tôi cũng đã thanh toán sòng phẳng trong vòng nửa năm.
Nhưng cái tôi mắc nợ Dabruce lại không phải tiền của, mà là món nợ tình người. Món nợ tình người thì chẳng thể xem là nợ, thực ra nó còn khó trả hơn nợ tiền rất nhiều, bởi vì nó vô giá.
Có lúc tôi nghĩ, chỉ cần tôi thể hiện giống như trong cuốn băng, thoả mãn Dabruce mấy lần, có lẽ có thể tôi chẳng còn nợ anh điều gì. Đây là việc thật sự quá giản đơn, thậm chí có thể coi là việc há miệng giơ tay mà thôi. Nhưng tôi vẫn không quyết tâm nổi. Bởi vì nếu như tôi làm như vậy, chắc chắn chẳng phải vì tình, thậm chí cũng chẳng phải chơi đùa, mà là một việc trao đổi xác thịt bẩn thỉu đê hèn, sẽ khiến cho tôi từ nay về sau không thể còn là mình nữa.
Nếu như, khi xưa Ngô Nguyên cũng yêu cầu tôi dùng phương thức này để thoả mãn anh, tôi có cam tâm tình nguyện không? Cũng không thể. Tôi cho rằng đó sẽ là việc mà anh cố ý lăng nhục tôi.
....
Dabruce chắc chắn cũng hiểu tâm tư của tôi. Dần dần trong vô vọng, những dục vọng luôn luôn giày vò anh cũng dần dần lắng xuống, tinh thần anh cũng dần từ trạng thái băng hoại trở lại bình thường. Một buổi sáng khi tỉnh dậy, anh nói với tôi mà tôi chẳng hiểu ra sao:
- Xin lỗi em.
- Anh có lỗi gì đâu. Tôi nói và nắn nắn bàn tay anh: - Chỉ vì em mắc nợ anh quá nhiều. Nhưng có thứ em có thể cho anh, cũng có thứ thật sự em không thể làm nổi. Xin anh lượng thứ cho.
- Không, anh xin em lượng thứ cho mới phải.
Anh nói, trong ánh mắt ra chiều có lỗi.
Tôi biết, tôi đã làm đúng. Bởi vì tôi đã không đón chờ sự ám thị nào đó của anh nên khiến anh càng thêm tôn trọng tôi.
Ánh mắt của anh, ngữ khí của anh, ngón tay anh, từ bây giờ không lúc nào ngừng nói lên tình yêu tận đáy lòng của anh đối với tôi. Tôi cũng tin rằng, nếu như tôi đồng ý, thì anh sẽ chấp nhận mãi mãi “ở chung” với tôi như vậy. Có lần, anh đi công tác miền Đông một tuần, lúc trở về anh đã nói với tôi:
- Mỗi ngày khi trở về khách sạn, không nghe được tiếng em, không ngửi được mùi em, anh như mất mát...
Từ sau đó, anh chủ động bớt thời gian dạy tôi lái xe, mỗi tối kiên trì đợi tôi về đến nhà thì mới chịu đi ngủ... có một lần tôi về hơi muộn, anh lái chiếc xe cũ nát của mình đến tận khách sạn tìm tôi.
Nhưng trong lòng tôi biết rõ, tôi và Dabruce sẽ không thể ở chung mãi mãi như thế này được.
Đó chẳng phải vì thể xác cồng kềnh, nhiều lông lá và mùi vị quái lạ của anh luôn ám ảnh tôi hoặc sự kỳ thị văn hoá, tập quán sinh hoạt khác nhau, mà cái quan trọng hơn chính là tôi không muốn mình sớm sớm chiều chiều tồn tại bên anh để từng giây từng phút tạo nên sự quyến rũ chết người với anh.
Nơi muốn cho thì cho không nổi, nơi có thể cho lại không muốn cho... đấy chính là toàn bộ những nghịch lý trong cuộc sống của tôi.
Có hôm, anh quan tâm hỏi tôi dự định khi nào phẫu thuật và khuyên tôi nên sớm mua bảo hiểm y tế, nhưng tôi lại nói với anh:
- Em không còn muốn phẫu thuật nữa.
- Vì sao? Kỹ thuật và thiết bị y tế của Mỹ có thể nói là hàng đầu thế giới, vì sao em không thử?
- Phí bảo hiểm đắt quá, em chịu không nổi. Tôi trả lời.
- Đấy không phải là lý do. Chỉ cần em nỗ lực, tiền tiết kiệm nhất định mỗi ngày sẽ nhiều lên.
- Em đã quyết định sống độc thân, cho nên có phẫu thuật hay không cũng chẳng để làm gì.
- Thế... quá vô nhân đạo. Em còn có cơ hội, em cần phải thử.
Dabruce ra sức thúc giục tôi.
Nhưng tôi chỉ biết lắc đầu cười đau khổ.
Anh, một “ông tây”, mãi mãi không thể hiểu nổi tâm tư luôn dậy sóng cồn trong tôi.
Trong những năm trước đây, tôi đã trao tất cả tình yêu của mình cho Ngô Nguyên, nếu như không vì anh, e rằng tôi cũng đã chẳng làm phẫu thuật... ngẫm đến hôm nay, người đã trở thành dĩ vãng thì còn nói đến phẫu thuật hay không? Cứ coi phẫu thuật thành công thì cũng sẽ còn có ai đáng là đức lang quân như ý của tôi đây?
Thạch nữ, cho dù một thạch nữ đã xé đi niêm phong thì vẫn là một thạch nữ, cô ta vẫn phải chịu những lời nguyền nhiều hơn ở chính quê hương của mình, và vĩnh viễn không được tiếp nhận thiện chí...
Cho nên, sau khi lấy được thẻ lưu trú vĩnh viễn –– thường gọi là thẻ xanh, tôi đã lập tức làm thủ tục “ly hôn”, rời bỏ Dabruce. Thực tại, tôi không thể chịu đựng hơn nữa việc cứ mãi mãi sống trong ánh mắt của một người đã biết tôi quá rõ, cho dù anh là một con người rất tốt.
Tuy có chút không vui nhưng Dabruce vẫn giữ lời hứa của mình.
Đêm chia tay, chúng tôi cùng “ăn bữa cơm cuối cùng” tại một nhà hàng Phúc Châu ở phố Trung Quốc.
Khăn trải bàn, khăn ăn toàn một màu phấn hồng, điều đó khiến tôi nghĩ đến tấm thẻ xanh mới nhận cũng màu phấn hồng này, rất ấm áp. Chúng tôi gọi bia, chọn những món hải sản như tôm hùm, hàu, sò và cũng không quên thưởng thức món đặc sản của nhà hàng này –– “Canh cá viên Phúc Châu”.
Bình thường tôi chưa từng uống rượu, nhưng trong bữa tiệc hôm nay lại liên tục nâng cốc, cảm tạ sự giúp đỡ vô tư của Dabruce đã dành cho mình.
- Không phải cám ơn anh, mà phải cám ơn chính quyền Mỹ kia, họ đã cấp thẻ xanh cho em, hơn nữa chưa từng gây rắc rối.
Dabruce chớp chớp mắt vui vẻ nói, rồi anh lại nâng ly bia trong tay.
Tôi hớp một ngụm bia đầy, nói:
- Nhưng người cần cảm ơn nhất nhất vẫn chính là anh, ân nhân mãi mãi của em, là người đã giải cứu em từ nước sôi lửa bỏng ra... Nói rồi, tôi lấy ra một bao giấy hồng từ chiếc xắc nho nhỏ đặt lên bàn trước mặt anh: - Đây là chút lòng thành của em, hy vọng anh sẽ nhận lấy.
- Nhưng em có thể nói với anh đây là món quà gì không?
Dabruce nheo mày nhìn chiếc phong bì.
- Anh cầm về rồi hẵng xem. Tôi nói.
- Không, anh muốn biết ngay.
Anh khăng khăng cầm chiếc bao giấy nhỏ lên bóc ra, rồi sau đó khẽ khẽ dốc xuống, ba chiếc chìa khoá ô tô mới tinh trôi tuột xuống lòng bàn tay anh:
- Cái gì thế này?
Anh ngước mắt ngạc nhiên nhìn tôi hỏi.
- Xe của anh nát quá rồi, em mua cho anh chiếc Ford. Em nghĩ, nếu có khả năng, nhất định em sẽ mua cho anh chiếc BMW hoặc là Mercedes, nhưng tiếc là hơn hai năm nay em mới chỉ có thể dành dụm mua được chiếc Ford này, hy vọng anh thích nó.
Dabruce sững người một thoáng:
- Không được, anh không thể nhận món quà quý giá thế này, anh không thể nhận.
- Em đã nói rồi, đây là chút lòng thành của em. Nếu như anh không nhận, em sẽ rất đau lòng đấy.
- Không được, anh không thể nhận.
Dabruce nói rồi cất chùm chìa khoá vào phong bì, kiên quyết đẩy đến trước mặt tôi.
- Nếu như anh không nhận, được thôi, tấm thẻ xanh này em trả lại anh. Em sẽ trở về Trung Quốc của em.
Tôi cũng nghiêm mặt lại, chàu chạu, lôi tấm thẻ xanh từ trong ví ra, đẩy đến trước mặt Dabruce.
Chúng tôi làm căng nhau một lúc, chẳng ai muốn uống, chẳng ai muốn ăn mà cứ nhìn nhau chằm chặp, chẳng ai nói với ai một lời.
Lúc này bỗng có người đi ngang qua, Dabruce ngoái đầu lại nhìn, một tay vội vã cầm phong bì giấy màu hồng, tay kia nhặt tấm thẻ xanh đưa cho tôi, cười nói:
- Thôi được, chúng ta nhận lấy đi. Nhưng...Bỗng anh có chút buồn rầu nhìn tôi.
- Nhưng cái gì? Tôi hỏi.
- Em không bye – bye anh vĩnh viễn chứ?
- Sao thế được? Mãi mãi em không thể quên anh, cho dù là đi đến đâu, em cũng luôn giữ liên hệ với anh.
Tôi nói rất thành thực.