Lúc tôi tỉnh dậy thì đã gần mười giờ trưa, tôi dụi mắt, chẳng biết Doãn Hoa đi đâu. Tôi đứng dậy vào nhà vệ sinh. Nhưng, khi tôi lật đật đứng lên, cảm thấy đầu rất đau. Tôi biết tác dụng của cồn vẫn chưa hết nên quay lại giường nằm, chợt phát hiện trên tủ đầu giường có mảnh giấy, bèn nhặt lên. Đó là mảnh giấy có nét bút rồng bay phượng múa của Doãn Hoa:
Xin lỗi, em còn phải đi kiếm ăn. Có lúc thật không muốn làm việc hầu kẻ khác. Nhưng rồi không được, vì lâu dài, em cần phải kiên trì trước mắt; vì tương lai để người Nhật Bản làm cho em, bây giờ em cần phải cung cúc phục vụ họ. Cho nên, chị đừng đi, hãy đợi em, khoảng bảy giờ tối em mới về.
Ngày hôm nay,
Doãn Hoa
Tôi vo tròn mảnh giấy, ném trở lại tủ đầu giường, mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Nhưng tôi không sao ngủ tiếp được, bởi vì tôi chợt nhớ đến cuộc điện thoại dở dang sáng sớm nay.
Tôi xoay người, do dự mấy lượt, cuối cùng quyết định gọi điện đến cơ quan Ngô Nguyên.
Dường như anh không ở phòng làm việc, bởi có tiếng người gọi to trong điện thoại:
- Ngô Sở trưởng! Có điện thoại.
Tiếp đó là tiếng đế giầy cộp cộp xuống nền nhà vẳng lại từ xa, sau đó dừng lại:
- Xin hỏi ai đó?
Đúng là Ngô Nguyên ư? Tôi nghe tiếng tuy rất quen thuộc, nhưng lại quá lịch sự, không giấu được chút hoài nghi, tim bỗng nhiên đập rộn lên. Tôi vẫn bình tĩnh hỏi:
- Có phải Ngô Nguyên không?
Đầu dây bên kia có vẻ sững lại giây lát, rồi lại lên tiếng:
- Thạch Ngọc, đúng không?
Chẳng đợi tôi đáp, anh lại vội vã hỏi:
- Bây giờ em đang ở đâu, gọi từ đâu tới thế?
- Khách sạn Bắc Kinh, ở cùng Doãn Hoa...
Họng tôi bỗng nghèn nghẹn, nước mắt trào ra, cuối cùng chẳng thể nói được lời nào.
....
Chẳng mấy chốc Ngô Nguyên đã đến khách sạn tìm tôi.
Lúc đó tôi vừa trang điểm xong xuôi, nghe tiếng chuông, vội từ trong toa lét ùa ra mở cửa.
Anh đứng trước cửa, ăn mặc rất chải chuốt, chiếc áo jacket màu xám, quần âu màu đen, mái tóc hơi bồng bềnh, nét mặt gầy xanh, hàng ria hình như đã hai ngày chưa cạo; đôi mắt đen láy thêm chút từng trải nhân tình thế thái, nhưng thoạt trông vẫn trong sáng như xưa.
Tôi ngắm nhìn con người đã từng là chỗ dựa quan trọng nhất trong đời mình, vốn dự định chẳng thèm để ý đến điều gì mà ngã vào lòng anh, nhưng lại nghe giọng anh cực kỳ lạnh nhạt:
- Anh không vào, xe đang đợi bên ngoài. Em sửa soạn đi, chúng ta xuống lầu. Anh mời em đi ăn ở nhà hàng người Thái mới khai trương. Doãn Hoa đâu?
- Cô ấy đi dẫn đoàn rồi. Bảy giờ tối mới về.
Tôi nói, mọi xúc cảm trong lòng bỗng tan biến thành một cơn gió bay đi.
- Em có khoẻ không?
Khi chúng tôi xuống lầu, anh mới quan tâm hỏi.
- Vẫn thế. Tôi nói, rồi hỏi lại: - Còn anh?
- Một lời chẳng thể nói hết.
Anh nhún vai, cười đau khổ. Khi dừng chân trước cửa cầu thang máy, giơ tay bấm nút, anh ngoái đầu lại hỏi tôi:
- Nghe nói cô em đã qua đời? Tôi im lặng gật đầu.
- Thật đáng tiếc, cô ấy rất tốt. Nhưng kể cũng may, khi qua đời có em ở bên.
- Cũng đành phải nghĩ vậy thôi.
Cửa thang máy từ từ mở ra, chúng tôi lần lượt bước vào khoang thang máy.
- Sao em lại ở cùng với Doãn Hoa? Trong điện thoại anh còn cho là mình nghe nhầm. Bọn em vẫn thường xuyên liên lạc với nhau?
Sau khi cửa thang máy đóng, anh nhìn tôi buồn rầu hỏi.
Tôi thuật lại chuyện hai chúng tôi tình cờ gặp gỡ. Anh nghe xong gật gù:
- Thế cũng tốt.
Khi ra khỏi thang máy, anh lại nói:
- Nhưng con người Doãn Hoa có lúc chẳng rộng rãi cho lắm, chỉ có rách việc, luôn gây phiền phức cho người khác, tốt nhất em phải giữ khoảng cách với cô ấy.
Chúng tôi lên chiếc Santana màu đen nghe nói sở anh mới mua đỗ ở ngoài bãi.
Chúng tôi ngồi ở hàng ghế sau, khi chiếc xe hoà vào dòng xe trên đường Tràng An, tôi xoay lại, muốn hỏi han tình hình công việc của anh, nhưng thấy anh giơ tay che môi ra hiệu, mắt liếc liếc người lái xe. Tôi hiểu dụng ý của anh, bèn ngậm miệng chẳng dám nói gì. Nhưng đối với một người bạn học cũ mấy năm chẳng gặp, không khí im lặng này có vẻ kỳ kỳ, vậy là anh lại chủ động nói với tôi về tình hình thời tiết Bắc Kinh, bắt đầu là oán thán không khí ngày càng bẩn, tầm nhìn ngày càng giảm, chất lượng không khí ngày càng kém, rồi lại xoay sang nói đó là điều khó tránh khỏi trong quá trình cải cách mở cửa, trong tiến trình hiện đại hoá đô thị các nước phát triển đều phải trải qua giai đoạn như vậy. Sau đó anh lại nói với tôi về sự thay đổi mỗi ngày mỗi khác của thành phố Bắc Kinh. Đáng tiếc là tôi lần đầu tiên tới Bắc Kinh, chẳng có gì để so sánh đối chiếu, không thể đưa ra ý kiến của mình, chỉ đành “vâng vâng dạ dạ” xướng hoạ theo. Đương nhiên, lòng dạ tôi cũng chẳng chú tâm vào đó, chí ít thỉnh thoảng tôi đưa ánh mắt ngắm nhìn khuôn mặt anh, nhưng không thể hiện hứng thú đối với những bàn luận của anh, mà trái lại là tôi đang quan sát. Bằng mẫn cảm của người phụ nữ, bằng những hiểu biết của mình trước đây về Ngô Nguyên, giờ đây trước mắt tôi anh trở nên là lạ, hoặc đã ít nhiều khang khác. Nhưng tôi cũng tự an ủi, con người trong chốn quan trường cũng khó tránh được những lời nói sáo, bởi vì phải đọc báo cáo, xem báo cáo, học văn kiện, viết tổng kết và báo cáo nhiều, có lẽ trở thành thói quen. Hơn nữa, nói nhiều ắt lỡ lời –– ai mà biết được người lái xe đang ngồi kia là ma phương nào?
Tôi đoán phần nửa là đúng. Bởi vì sau khi chúng tôi đến nhà hàng người Thái, anh lập tức cho lái xe nghỉ. Tôi không nén được hỏi:
- Sao anh không giữ anh ta lại ăn cùng luôn thể?
- Thôi, có anh ta ở bên, nói năng không tiện.
- Như vậy, anh ta không phải là người của anh?
Chúng tôi bước vào nhà hàng Thái, sau khi lựa chọn bàn ăn ở góc khá yên tĩnh, tôi hiếu kỳ hỏi.
Anh lại cười cười:
- Khó nói lắm. Là người của một Phó Sở trưởng bố trí cho vào, anh còn phải xem xét đã.
Nói rồi anh trút hơi thở dài, bỏ áo ngoài mắc vào thành ghế, nét mặt trở nên sinh động, lại lẩm bẩm:
- Xem như được thảnh thơi chút ít.
Nói rồi anh đẩy quyển thực đơn được cô phục vụ mang lại đến trước mặt tôi:
- Em cứ chọn thoải mái nhé, chọn món ngon, quý, đắt tiền vào. Đừng có khách khí, anh có thể trả được. Nói rồi anh lại bổ sung: - Bình thường những chuyện đưa đưa đón đón, anh đều để người khác đi thay, chẳng ai có thể nói chuyện phiếm.
Nhưng tôi chỉ chọn món “mì sợi qua cầu” đặc sản Vân Nam, hai món mặn và một món chay. Ngô Nguyên không vừa ý, anh nhặt quyển thực đơn lên. Cuối cùng sơn hào hải vị bày đầy bàn, bay trên trời có, chạy dưới đất có, bơi trong nước có, chẳng thiếu thứ gì, rồi lại gọi thêm chai XO góp vui.
Quá nửa tuần rượu, Ngô Nguyên nói năng cũng thoải mái hơn trước. Đầu tiên là ta thán sự hiểm ác của chốn quan trường, tiếp đó là liệt kê đủ điều không phải của “Quả quýt” –– nào là không biết làm việc nhà, không biết quản lí, không hiền thảo, không nhân hậu, không có khí chất phụ nữ, kiêu căng, thích điều khiển... cho nên sau hôn nhân chỉ có cãi vã không ngừng, thậm chí anh thường cảm thấy tâm cùng sức kiệt. Nhưng ngại nỗi thế lực bố vợ nên không thể không nhẫn nhịn cô ta mọi điều... nửa năm trước, giữa hai người bùng nổ trận đại chiến, thậm chí hai bên đã sử dụng cả chân tay... nói đến đây, anh có chút xúc động, hai mắt cay cay nhìn tôi, dường như có ý hối lỗi rất nhiều. Tôi cũng chìm trong dòng suy tưởng của mình, ngẫm nghĩ lại một lượt: nếu như không vì trở ngại thể xác, cuối cùng sau khi trở thành vợ anh, giữa chúng tôi liệu có xảy ra những cãi vã? Phải chăng sẽ tương đối tốt đẹp, và tôi có thể giúp đỡ được anh điều gì to tát? Nhưng tôi không ghìm được lắc đầu, bởi vì tôi biết, nếu như thế, tuyệt đối anh không thể nhanh chóng lên được tới cấp Chánh Sở...
- Em còn nhớ anh đã từng nói, mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này đều có khiếm khuyết. Bản thân cái đẹp cũng chỉ là chớp mắt qua đi. - Tôi bỗng chẳng đầu chẳng đuôi cảm thán.
- Nhưng được gặp lại em trong lòng anh rất phấn khởi. Em đi mấy năm mà chỉ gửi cho anh một lá thư, anh cho rằng em... sau này, em gái anh nói em trở về, anh cũng chẳng ngờ em sẽ đến thăm anh... thôi, chẳng nói những điều này nữa, nào, cạn chén! Quả thực, lâu lắm rồi anh chẳng được vui vẻ. Có lúc ngẫm nghĩ, làm quan ở Trung Quốc quả là mệt. Chẳng phải mệt vì công việc nặng nhọc, mà là bởi các mối quan hệ nhằng nhằng nhịt nhịt, làm cho mình đầu óc mình quay quay cuồng cuồng. Anh vẫn chưa nói với em, anh quản lí bộ phận tổ chức và nhân sự, một khi không cẩn thận thì không biết đắc tội với các công tử, thiên kim hoặc em út của mấy vị lãnh đạo bất cứ lúc nào. Cho nên, có người nói làm quan ở Trung Quốc là “công lao ở ngoài công việc”, lời này quả danh bất hư truyền.
Anh nói đến đây, lại nâng cốc tợp một ngụm đầy, bỗng nhiên hỏi tôi:
- Buổi sáng hôm nay, dì anh có nhận điện thoại của một phụ nữ, có phải em gọi không?
Tôi gật gật đầu, nhưng cũng bổ sung:
- Doãn Hoa bấm máy, cô ấy uống say, có ý quấy anh dậy. Nhưng sau đấy lại để em cầm máy.
- Em cũng chẳng để lại tên tuổi, làm anh căng thẳng muốn chết.
- Vì sao?
Tôi thấy lạ, không hiểu hỏi lại.
- Có người nói với anh, mấy hôm nay có bà lãnh đạo ở ban Tổ chức Trung ương tìm anh, có thể là muốn điều anh đến trường Đảng Trung ương học. Sau khi dì nói với anh, anh liền nghĩ, vừa mới sáng sớm, ai lại gọi điện cho mình đây? Lại không chịu nói tên tuổi. Anh biết, bạn bè thân thích nhất định sẽ không gọi vào lúc sớm như vậy, thuộc hạ thì càng không dám quấy rối giấc ngủ của anh. Nghe nói vị nữ cán bộ này thường thích gọi điện cho người khác vào buổi sớm. Anh nổi xung với dì một chặp, trách dì ấy không gọi anh dậy. Dì anh ôm ấm ức trong lòng. Kết quả làm anh cả buổi nay cứ thấp tha thấp thỏm. Cũng may, hoá ra là em.
Khoé miệng anh nở nụ cười nhạt rất quen thuộc.
Chúng tôi lại nói về tình hình của một số bạn học quen biết hồi học đại học. Bỗng ở chính giữa đại sảnh, dưới lầu trúc bỗng vang tiếng đàn sáo, trống điểm từng hồi, tiếp đó ở góc lầu trúc thấp thoáng mấy thiếu nữ dân tộc Thái trong trang phục màu trắng nhảy múa theo tiếng trống và tiếng nhạc, từ từ tiến ra.
Chúng tôi bỏ bát đũa, chăm chú thưởng thức một tiết mục đặc biệt nhà hàng đưa ra. Ngô Nguyên xem vẻ rất chuyên tâm, thần thái càng lúc càng thoải mái, chân dậm dậm, ngả người hẳn ra phía sau, thỉnh thoảng lại xoay sang phía tôi bình luận.
Nhưng chiếc điện thoại trong chiếc cặp sách đen của anh để trên ghế bỗng đổ chuông.
Anh lơ đễnh áp máy lên tai, buông một tiếng “A lô ––” dài thượt, bỗng anh nhỏm hẳn người dậy, sắc mặt thay đổi, tiếp đến gật đầu vẻ hoảng hốt, không ngớt miệng nói: “Vâng, vâng, em đến ngay, em đến ngay”. Sau đó anh vội vã cất máy điện thoại, gọi phục vụ đến tính tiền. Anh quay sang nói với tôi:
- Xin lỗi, đang nói tới Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Chính là bà lãnh đạo anh vừa nói với em đấy, bà ta muốn anh phải đến văn phòng của bà ấy ngay. Thế này, em ăn một mình nhé, từ từ thưởng thức, ở Bắc Kinh ít ngày nữa, anh sẽ tranh thủ đưa em đi chơi.
Anh ghi số điện thoại nơi tôi ở, nhận số tiền lẻ cô phục vụ đưa tới, xách cặp rồi như một cơn gió ào đi, chỉ để lại trước mặt tôi một bàn tiệc dở dang và nửa chai XO.
Sau đó Ngô Nguyên không thể đưa tôi đi chơi như đã nói. Một tuần sau anh phải đến trường Đảng Trung ương báo danh, ở cơ quan còn rất nhiều việc phải bàn giao. Nhưng ngày hôm sau, anh vẫn bớt chút thời gian trong lúc công việc bận túi bụi, điều một chiếc xe cùng tôi đi Trường Thành. Doãn Hoa vốn cũng muốn đi cùng chúng tôi, nhưng sau lại sai hẹn, nói là chưa thể tìm người thay thế được mình, hơn nữa đoàn khách hôm sau cô hướng dẫn lại đi ngoại tỉnh.
Lúc leo Trường Thành, tôi luôn cảm thấy Ngô Nguyên có tâm sự nặng nề, bèn nói với anh:
- Làm sao thế, tinh thần hăng hái Tân Nho gia năm nào của anh đâu rồi?
- Hừ, em không hiểu. Lý luận một đằng, thực tiễn lại một nẻo. Bây giờ, đối với anh, bố vợ không dựa nổi nữa, tất cả phải tự lực cánh sinh. Cho nên được bà lãnh đạo ban Tổ chức Trung ương rất xem trọng, điều đó làm anh rất phấn khởi, nhưng vấn đề là, bà ta cũng có không ít mặt đối lập... nói thế nào nhỉ, hay nói một câu thế này, anh phải như lý bạc băng, như lâm thâm uyên...
- Cẩn thận là đúng, nhưng anh cũng không nên rón rén sợ sệt như vậy, cẩn thận từng ly từng tí, càng không thể quên lý tưởng ban đầu của việc theo chính trị là cứu người, cứu xã hội... Tôi thử khích lệ anh, rồi lại nói: - Mao Chủ tịch đã nói “Hùng quan mạn đạo chân như thiết, nhi kim mại bộ tòng đầu việt”(1). Em rất tán thưởng anh có thể tự lực cánh sinh. Bởi vì đời người ngẫm nghĩ cho kỹ, thực ra chẳng ai có thể dựa vào ai. Cầu xin người chẳng bằng cầu chính mình, cái mình nắm rõ nhất, chính là lòng mình. Cho nên, bất cứ gặp chuyện gì khó khăn và trắc trở, nhất định không thể lùi bước...
Nói rồi tôi xoay người, hít hơi thở sâu, nhấc chân tiếp tục leo lên đài phong hoả ở đỉnh Bắc Cao.
Trong lòng tôi hiểu rõ, những lời tôi vừa nói với Ngô Nguyên, thực ra cũng là cảnh giới với chính mình.
Cuối cùng chúng tôi leo tới đỉnh Bắc Cao. Tôi thở sâu, chống tay vào eo ngồi trên cửa sổ hoả phong đài nghỉ ngơi, mãi xa ngút mắt, đồi núi nhấp nhô, kéo dài vô cùng vô tận, màn trời càng xa càng nhạt, gió ngàn thổi càng mạnh. Bỗng nhiên Trường Thành như một con mãng xà khổng lồ, nâng thể xác tôi lên trong ảo mộng cùng những suy nghĩ miên man vô cùng vô tận...
Tôi nhìn Ngô Nguyên bên cạnh, bỗng nhiên rung động, thì thầm:
- Ôm em đi, được không?
Anh hơi chần chừ, rồi tiến lên, giang hai tay ôm tôi vào lòng...
- Chặt nữa...
Tôi lại nói và gục lên vai anh khóc không thành tiếng.
Anh nồng nàn vuốt vuốt tóc tôi, nhè nhẹ vỗ vào vai tôi, khe khẽ:
- Đừng, đừng thế, đừng như thế...
Đợi sau khi tôi bình tĩnh trở lại, anh ghì lấy khuôn mặt tôi, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn cháy bỏng.
Tôi có chút đê mê, như uống cam lộ, nhưng trong lòng tôi không dám tin đó tất cả là sự thực. Tôi mơ như thấy mình đang ở trên trời, trong lòng ôm một đám phù vân.
Tôi lau nước mắt, ngẩng lên nhìn anh, rồi lại xoay mặt, lặng lẽ ngắm nhìn sắc hoàng hôn mênh mang ngoài biên ải. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy trước mắt mình dường như lại xuất hiện một ảo giác xa xưa, thậm chí còn nghe được cả âm thanh. Tôi nói với Ngô Nguyên:
- Em bỗng nhớ đến câu thơ của cổ nhân.
- Câu gì.
Ngô Nguyên ngoái đầu lại hỏi.
- Oán chi dương liễu, sáo ơi
Gió xuân đâu thổi tới ngoài Ngọc môn.
- ...
Ngô Nguyên muốn nói điều gì đó rồi lại thôi
- Câu thơ này thực ra là viết cho em.
Tôi tự trào xót xa nói, đồng thời cũng nở nụ cười tê tái.