– Anh còn nhớ không? Lần đầu chúng ta hẹn gặp, tôi đã từng nói, tôi hy vọng sau này ra sách, tốt nhất ở tờ lót có đề rõ rằng “Lời tự bạch về thể xác của một người phụ nữ phương Đông”. Tôi nghĩ, nhất định tôi đã nói điều này rồi. Còn về việc sau này anh có thể dùng nó hay không, có muốn dùng hay không, đó là chuyện của anh. Tôi cũng quyết không can thiệp nữa. Nhưng, tôi thực sự có cảm giác, câu này đặt ở bìa lót thì rất hay, rất hấp dẫn, gợi lên chủ đề và cũng rất ăn khớp với nội dung trong sách. Chỉ có điều cho mãi đến hôm nay, khuôn khổ do tôi tự thuật về thể xác của mình dường như hơi ít, chỉ ngẫu nhiên đề cập, thường không đi sâu nghiên cứu, ý nghĩa còn chưa tận tường. Được rồi, ánh trăng ngoài cửa sổ đêm nay đẹp như vậy, gió đêm nay mát mẻ và sảng khoái như vậy, ánh sao đầy trời hiếu kỳ chớp chớp nháy mắt... Như vậy, hãy để tôi nói cho tương đối cặn kẽ về thể xác của mình – vừa là để tôi sinh tình, trân trọng, tiếc thương và cũng là để tôi buồn đau cho thể xác, linh hồn của mình.
– Đương nhiên, có thể bình tĩnh mà nói chuyện về thể xác của mình với anh – một người đàn ông – thế này, với tôi trước đây, điều này thật khó tưởng tượng nổi. Còn bây giờ, tôi cảm thấy rất kinh ngạc bởi mình lại có những giây phút bình tĩnh và thản nhiên như vậy. Có lẽ cũng bởi duyên do tuổi tác dần lớn, sự lịch duyệt càng nhiều, thời thanh xuân đã dần qua. Nhưng, tôi nghĩ, tất cả những thứ này chẳng phải là điều chủ yếu. Cái chủ yếu nhất chính là tấm lòng tôi, tư tưởng của tôi, tình cảm của tôi, linh hồn của tôi (nếu đích thực tồn tại) đã đang ngày càng xa rời ngày càng lạ lẫm với thể xác tôi. Còn nữa, chẳng giấu gì anh, hôm qua tôi khiêu vũ cùng mấy cô bạn gái, uống mấy viên thuốc lắc, đến giờ vẫn còn có cảm giác high (hưng phấn). Buổi trưa hôm nay tôi có đi xông hơi mát xa, cái lò than đó dường như đã không chỉ chưng mất rất nhiều nước trong thể xác tôi, mà còn chưng cất cả những ngại ngùng của tôi... Đương nhiên, còn một chút, cũng là một điều chủ yếu nhất, đó chính là niềm tin của tôi đối với anh. Bởi vì ngay từ đầu, tôi đã không chỉ xem anh là một nhà văn, một văn nhân, mà còn xem là người bạn vô tính chân thành. Nhưng cũng xin anh đừng để bụng, vô tính tôi nói ở đây quyết không mang nghĩa chê cười, cũng không phải là cái mà người ta thường nói bóng gió đến năng lực của người đàn ông. Tôi thực sự rất ngợi ca, rất ngưỡng mộ, rất cảm động. Bởi vì chỉ có thiên sứ mới có thể là vô tính. Anh đối với cuộc đời của tôi mà nói, thực ra là thiên sứ, là Tiết sứ được Thượng đế phái xuống để giúp tôi hoàn thành cuốn sách rất có ý nghĩa mà tôi nghĩ là Thượng đế hoặc Bồ tát bắt tôi phải hoàn thành. Quả thật, tôi rất cảm ơn anh. Thời gian nói chuyện với anh, mặc dù phần lớn tôi tự lẩm bà lẩm bẩm, nhưng tôi cảm thấy rất vui vẻ. Tốt rồi, không nói những lời nghe giống như gắng sức tâng bốc và nịnh nọt, cũng nguyện sẽ không làm cho anh phải cảm thấy quá kinh tởm.
– Hãy quay về vấn đề chính đã. Nói thế nào nhỉ? Quả thật, giống như rất nhiều người phụ nữ khác, tôi thường thích soi mình ngắm nghía trong tấm gương mờ mờ hơi nước, thưởng thức những giọt nước lấm tấm khắp thân mình. Thật giống một đoá hoa trong sương, trong gương, tôi trông thon thả và mảnh mai hư ảo, hoặc trắng tinh khiết của trăng non. Hơi nước tan, như mây quang mặt trời hửng sáng, giống như đoá phù dung trên mặt nước, thể xác tôi hiển hiện ra một cách chân thực và sinh động hơn. Lúc này, mặc dù trên đầu tôi còn chít khăn bông, nhưng tôi không thể không kinh ngạc mến phục vẻ đẹp của chính mình – nói lời thông tục sáo rỗng, đấy chính là nơi nào cần thon thì thon, nơi nào cần nở thì nở, nơi nào cần săn thì săn, nơi nào cần tròn thì tròn, nơi nào cần to thì to, nơi nào cần nhỏ thì nhỏ... Đôi mắt tôi như đầm sâu, u tĩnh mà hàm súc, hàng mi như lá liễu, nhỏ dài mà thanh thoát, sống mũi thẳng tắp... nhưng cái tôi thích nhất chính là trán và cằm. Bỏ chiếc khăn bông ra, giơ hai bàn tay, lấy ngón làm lược chải, vuốt mớ tóc dài suôn sau vai, tôi phát hiện ra trán mình nhấp nhô như đồi núi, rộng bát ngát như thảo nguyên, lại tinh khiết óng ánh như đá Đại Lý. Tuy có hơi nhô về phía trước, nhưng chẳng hề lộ một chút dô, có cái trán của Tô tiểu muội, nhưng không có cái tật của cô ấy. Cái cằm của tôi hơi nhọn, khi cười cả hàm răng trắng ngần tự nhiên như nhiên kéo gần lại khoảng cách giữa miệng và cằm, đường nét và màu sắc hài hoà cùng tôn nhau lên. Cho nên, bạn gái tôi đều nói, khuôn mặt của tôi thuộc ngũ quan đoan chính, khiến người ta càng nhìn càng yêu. Cũng có người nói, gương mặt tôi kiêm cả cái đẹp cổ điển và vẻ hiện đại, như tạc đá và điêu khắc thời văn nghệ Phục Hưng ở phương Tây... vì vậy, mỗi khi tôi loã lồ trang điểm trước gương, bị mê hoặc và lôi cuốn bởi thể xác xinh đẹp, hai tay tôi thường thường không nén được vuốt ve khắp trên dưới, trước sau thể xác mình. Rất kỳ lạ, lúc này tôi thường thường cảm thấy đối tượng được vuốt ve chẳng phải là mình, mà là một người phụ nữ không hề quen biết nào đó, hoặc giả một tác phẩm nghệ thuật tôi rất yêu quý – vừa có dấu tích tiền sử, vừa có dấu ấn của văn minh hiện đại. Có lúc, vòng cổ tròn, giữa hai bầu vú, bụng thon, bờ vai gầy, bắp đùi thon của tôi vẫn còn ngấn lên những giọt nước, chúng long lanh tương phản dưới ánh đèn rực rỡ và kính luôn khiến tôi liên tưởng tới cảnh tượng “Một cành hoa lê dưới mưa xuân” trong thơ cổ nhân. Da thịt của tôi vô cùng sạch sẽ, giàu tính đàn hồi, sờ lên rất ấm trơn, rất mịn màng, giàu xúc cảm. Gương mặt tôi chưa từng có một thứ gì kiểu “mụn thanh xuân”... Quả thực, chẳng phải tôi quá tự tin, tự yêu tự mến, hoặc giả tự đánh giá quá cao, tôi nghĩ, nếu bộ phận kia của thể xác tôi không phải nửa kín nửa hở (đương nhiên, còn có dấu ấn mới thêm vào ở háng), với điều kiện và tố chất của thể xác mình, tôi cần phải được xem là một người con gái vô cùng hoàn mĩ.
– Nhưng, còn nhắc đến những thứ này để làm gì?
– Bề ngoài của tôi càng xinh đẹp thì càng khiến lòng tôi thêm đau khổ thê lương hơn.
– Ôi, mảnh đất hoang nửa kín nửa hở của tôi ơi, ngươi là cái lưới mà cuộc đời ta giẫy không thoát, chạy không qua, ma quỷ âm hồn lẩn khuất, cũng là chốn đau thương chôn vùi tất cả hạnh phúc của tôi... Xem ra, suốt cuộc đời này, tôi quả thực chỉ có thể “Giữ đạo trời, diệt dục vọng con người”.
– Trong một thời gian khá dài, tôi thậm chí rất sợ nghe thấy những từ như kiểu “kín, hở, đóng, khoá, hợp, long...”. Những từ này một khi từ miệng người khác vang lên, hoặc giả xuất hiện trong sách vở, một số bộ phận nào đó của thể xác tôi lại đau vô vùng, như có kim đâm...
Tôi cũng cần phải nói, từ sau khi trở về Trung Quốc, hoặc nói cách xác thực hơn, từ sau bận chảy nhiều máu bất thường ở rừng Khổng, Khúc Phụ tỉnh Sơn Đông ấy, tôi phát hiện ra con “đê lớn chắn sông” trong thể xác tôi chẳng hề bị xối vỡ, ngược lại dường như nó càng trở nên vững chắc hơn, cũng như lòng Hoàng Hà, mỗi ngày một bồi cao... hơn nữa, tôi cũng bỗng nhiên cảm thấy, cửa ra của “lòng sông” vốn đã chật hẹp, dường như lại bắt đầu rút căng lại.
Cuộc sống đang dần bình lặng của tôi lại bị đảo loạn.
Vốn, nếu như tất cả như cũ, mặc dù là “nửa đóng kín”, chỉ cần lòng tôi chớ mơ màng, đóng cửa tạ từ khách thì tôi còn có thể tiếp tục ứng phó. Nhưng nếu như biết được “con đê” trong thể xác này tiếp tục lớn lên, lấp lại và phong kín nghiêm ngặt cái cửa ra cỏn con ấy thì thực là tai hoạ tôi sắp phải đối đầu.
Nhưng, tôi cũng còn chưa chắc chắn, có thể lo lắng là bởi mình quá căng thẳng nên sinh ra cảm giác sai lầm.
Tôi chạy đến siêu thị y dược mua đôi găng tay, ngẫm nghĩ lại mua thêm dầu cao trơn. Từ đó, mỗi tối khi đi ngủ, tôi đều đeo găng tay như bác sĩ, thử dùng ngón tay út thăm dò phần dưới thể xác của mình...
Khi mới bắt đầu, đau đớn là điều khó tránh khỏi, nhưng cái chủ yếu hơn là cảm giác ngượng ngùng. Bởi vì mặc dù tôi làm việc này trong chăn, nhưng tôi luôn cảm giác trong hư không dường như có đôi mắt nào đó đang chăm chú dò xét hành vi kỳ lạ hoặc không bình thường của tôi. Đồng thời, cũng trong lúc thăm dò, sự nghi ngờ của tôi mỗi lúc một tăng, đến sau này, chẳng thể làm rõ được nơi đó của mình rốt cục có những thay đổi gì.
Thường thường là, ngón tay khi mới chọc vào rất căng, thậm chí có cảm giác như bị cắn, nhưng dần dần lại lỏng ra, thậm chí lại rất nhanh chóng dễ dàng. Nhưng đến sớm hôm sau thử sờ lại, lại thấy nó chặt khít như ban đầu...
Tôi bèn nghĩ: nếu như mình cứ thường xuyên đút ngón tay vào, để khoét, để móc, để thông có lẽ sẽ có thể khiến đám thịt thừa trong thể xác tôi không phát triển. Nếu không, thì sao người ta lại luôn nói “nước chảy không thối, chốt cửa không mọt”?
Vấn đề là sau mỗi lần đi ngủ, tôi không thể bảo đảm được ngón tay của tôi từng phút từng giây vẫn còn giữ được ở nơi đó.
Tôi nghĩ đến sau khi phẫu thuật, dì Doãn Hoa đã từng đưa cho tôi cái ống nhựa mềm –– nó hiện giờ đã nằm yên dưới đáy sông Hoàng Phố bên bến Thượng Hải, hoặc chìm nổi cùng với dòng nước, hoặc ngủ chung với bùn đất, hoặc cùng vật vờ với sóng gió mấy năm nay, dần dần dần tiến tới cửa biển... Tôi nghĩ, bây giờ mình không cần cái thô thế, không cần cái to thế, cũng không cần cái cứng thế, nếu có thể thì sẽ bửa nó ra, lấy một phần ba tới một phần tư là được (đương nhiên vẫn phải hình ống tròn).
Thực ra đấy không phải là việc quá khó khăn. Sau khi tôi đi qua rất nhiều siêu thị và cửa hàng đã không chỉ mua ống cao su lý tưởng có độ dài hơn hai mươi phân, lại còn mua thêm một cái thụt to gần như ống xi lanh tiêm.
Như vậy, ngày lại ngày, mỗi đêm nằm trên giường tôi đều trịnh trọng đưa đoạn ống bọc cao su đã được khử trùng bằng Iđrogien peroxit, sau đó lòng đầy thấp thỏm đưa vào thể xác mình. Và sau mỗi kỳ kinh nguyệt, tôi lại dùng ống tiêm bơm nước muối loãng và Iđrogien peroxit vào trong “lòng sông” của tôi nhằm có thể kịp thời xử lý hoặc làm sạch những cáu bẩn và vết máu tích tụ lại bên trong “con đê lớn” thể xác tôi – tôi thường hoài nghi (đương nhiên không có chứng cứ khoa học), chính là những máu bẩn bám cặn không thể dễ dàng bài tiết ra ngoài, mới dần dần sinh ra các loại khuẩn bệnh và nấm bệnh, một mặt càng làm tăng thêm độ cao của “con đê lớn”, mặt khác tạo thành cơn đau đớn không theo quy luật ở bụng dưới.
Những điều phân tích của tôi có lẽ cũng có lý, tôi áp dụng biện pháp “dùng ngón tay làm chủ thể, dùng ống bọc cao su làm vật dùng” để xem xét thích đáng. Mặc dù nói thế nào, qua một thời gian tìm tòi, sự sinh trưởng của đám thịt thừa trên “con đê lớn” trong thể xác tôi chắc chắn đã được khống chế, điều đó thể hiện ở việc cửa ra của phần dưới thể xác tôi không còn xuất hiện bất cứ một sự co rút nào nữa (nhưng cũng không có dấu hiệu của mở rộng), đồng thời, dần dần, sự đau đớn ở bụng dưới không theo quy luật cũng đỡ đi rất nhiều.
Mặc dù nghĩ là “có bệnh thì vái tứ phương”, nhưng đơn thuốc tôi tự kê cho mình lại có thể dùng được, trong lòng tôi không giấu được nỗi niềm phấn khởi vô cơn vô cớ, đồng thời cũng hối hận sớm không thay đổi vận dụng biện pháp hướng dẫn của dì Doãn Hoa
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy hưng phấn lại còn ở mặt sau đó.
Nói như này, nếu như sau phẫu thuật năm xưa, khi nhét ống đó vào trong người (đương nhiên khi vết mổ đã lành và không còn đau đớn nữa), thực tế tôi đã cảm nhận được một chút khoái lạc, thì nói thẳng ra hiện giờ, cái nguyện vọng dường như bẩm sinh đó đã chịu nằm ngủ yên, trải qua đợt giày vò này, bỗng nhiên như con thú lớn bị đánh thức...
Lâu dần, việc đưa đoạn ống bọc cao su và ống tiêm vào trong người đã không chỉ trở thành nhu cầu sinh tồn của tôi, đồng thời cũng trở thành một khát vọng bản năng cháy bỏng trong đời sống của tôi.
Tóm lại, cảm giác đớn đau lúc đầu đã dần mất đi, thay vào đó là sự kích động không thể hiểu khi khẽ chạm vào đã run lên không thể kiềm chế, đồng thời những tiếng rên và kêu la không sao ghìm nổi, hơi thở gấp gáp sau những động tác mạnh cũng như sự đê mê tột cùng...
Cuộc sống của tôi đã xông vào một lĩnh vực hoàn toàn lạ lẫm.
Lúc này tôi hiểu rõ: thể xác tôi tuy bị cầm cố, không thể mở cửa đối ngoại với thế giới bên ngoài, nhưng tôi còn có thể tự lực cánh sinh, tự động chân động tay để trải qua cuộc sống “no cơm ấm áo”.
Thực ra, ngẫm nghĩ cho kỹ, một thể xác bị cấm cố hoặc nửa kín nửa hở, cũng không phải hoàn toàn là khiếm khuyết hoặc đáng tiếc. Chí ít, trong xã hội khi tỉ lệ phạm tội cứ luôn tăng vọt thế này, trong môi trường quan hệ đối xử giữa hai giới tính ngày càng dễ dàng, trong thời đại mà đêm tân hôn đã không thể tìm được cô dâu còn trinh nữ, tôi có thể không phải lo lắng bị hãm hiếp (sự thực là cũng không thể thực hiện), cũng không phải lo lắng sẽ bị nhiễm AIDS hoặc các căn bệnh xã hội đáng sợ khác. Đương nhiên, còn có cái quan trọng hơn, tôi lại càng không thể rơi vào trò chơi tình yêu lấy quan hệ giới tính làm cơ sở mà đời người cần phải có kinh nghiệm và trải qua. Tôi có thể lạnh lùng bàng quan xét nhân thế trút lòng ham muốn bản thân, theo đuổi tình dục, và bị thiêu thân trong tình trường của sinh tử biệt ly đó...
Nhưng, tôi vẫn có thể hưởng thụ...
Đó không phải là sự khoái lạc do cọ xát của ngón tay và khí cụ tạo thành, cái quan trọng là có sự bổ sung của sức tưởng tượng phong phú của tôi.
Khi hướng đâm vào trong người, càng ngày càng tôi thích nhắm nghiền mắt, không muốn nhìn thế giới bên ngoài, chìm đắm trong hạnh phúc ảo tưởng của thể xác mình. Lúc này, tôi thường cảm giác chân thực được ngón tay trong vận động và chuyển dịch đã không phải là ngón tay của tôi, đoạn ống bọc cao su cũng không phải khí cụ không có sự sống, nó bỗng nhiên thanh xuân phơi phới, giống như một chú nai tơ trong rừng, khoan khoái loăng quăng giẫm đạp và đâm chọc khắp nơi trên gò đất hoang đen thui thủi của tôi. Có lúc, chú nai tơ này lại biến thành Ngô Nguyên, Dabruce hay Thường Đạo...
Nhưng bất kể là ai, hiện tại đã trở thành công cụ thuần phục của tôi. Tôi cần nó dũng mãnh thì nó dũng mãnh, tôi cần nó cương cường thì nó cương cường, tôi cần nó mềm mại thì nó mềm mại... Tóm lại, tôi vừa là tôi vừa là một lực lượng khác mình và khác giới. Tôi là một người phân làm hai, vừa là đàn ông lại vừa là đàn bà; lại hợp hai là một, đàn ông và đàn bà đồng thời là tôi... âm và dương, đực và cái, ở tôi đều đạt đến sự thống nhất diệu kỳ. Tôi chính là phép biện chứng, chính là sự phủ định của phủ định, chính là Bồ tát, chính là thiên sứ... Thiên sứ và Bồ tát đều là vô tính hoặc song tính, tôi cũng là vô tính hoặc song tính, đồng thời có đặc trưng của tất cả mọi giới...
Cho nên, tôi bỗng càng yêu thể xác mình hơn bất cứ lúc nào trước đây –– mảnh đất hoang của ảo tưởng lông mọc mơn mởn... có lúc tôi cũng tỉnh ngộ, thể xác của tôi thực ra chính là “Ngọc của Thường Sơn”, “Ngọc của họ Hoà”. Lão Tử nói: “Vô vi là khởi nguồn của trời đất, hữu vi là mẹ của vạn vật”. Đàn bà trong thiên hạ đều có, chỉ riêng mình tôi không. Có thể thấy, đây cũng là dám đưa ra cách thức lạ của tạo hoá và tự nhiên. Tất cả đàn bà thế gian này, Thượng đế có thể không quan tâm, để mặc họ chịu sự giày vò và giẫm đạp của bọn đàn ông, duy chỉ Thạch Ngọc là không thể. Đồng thời, Người lại đặc cách khai ân với tôi, cho phép tôi có thể tự mình hưởng thụ, hơn nữa không lo lắng mầm mống ô trọc của bọn đàn ông gieo trồng... Vì vậy, mỗi khi đêm khuya vắng lặng, hai tay tôi lại lướt qua bụng dưới mịn trơn trong ánh trăng tưởng tượng, tìm tòi sơn động thần bí, rậm xanh, tôi lại nghĩ tới háng của tôi là vườn Địa đàng, nơi đó ánh nắng mặt trời tươi đẹp, đầy tiếng chim hót và hương hoa... Lúc này, tôi lại muốn cất tiếng hát, nhưng mắt cũng ứa lệ –– các anh có ai có thể cảm nhận như thế? Tôi là người khai khẩn duy nhất thể xác của mình!