Bây giờ tôi nhớ lại, sau khi đối xử với nhau như quan hệ anh em, thực sự chúng tôi đã trải qua được quãng thời gian mấy năm vui vẻ, thoải mái.
Thường Đạo đích thực là một chính nhân quân tử, luôn giữ lời hứa của mình. Xem ra anh chỉ cần xem tôi như một người em gái là đã thoả mãn, luôn luôn chăm chút cho tôi mà chẳng hề mảy may nghĩ đến bản thân mình. Giữa chúng tôi chưa từng có sự gần gũi xác thịt của quan hệ huynh muội. Chỉ có điều tôi thấy là lạ – anh chưa từng có một người bạn gái nào. Nếu như tôi đoán không nhầm, dường như anh đã chuyển hoá tất cả mọi yêu thương trên thế gian này vào tôi... nhưng đó lại chính là điều tôi cảm thấy khó chịu đựng nổi nhất.
- Anh cũng quá tuổi lấy vợ rồi đấy, liệu mà tìm bạn gái đi. Tôi thường xuyên thúc giục anh.
Anh luôn cười, nói:
- Vội gì, vội gì. Có lúc anh lại nói: - Điều kiện của anh kém, chẳng có ai thèm.
- Anh còn kém nỗi gì? Thẻ xanh cũng đã làm xong rồi nhé? Hay là anh còn kén cá chọn canh. Anh có cần em để ý, giới thiệu cho không? Hoặc là anh về nước mà kiếm, các cô gái xinh đẹp có mà cả mớ.
Tôi lại nói. Anh vẫn lắc đầu như cũ:
- Không được, việc này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
- Chẳng là anh yêu cầu quá cao, hay...
- Cũng chưa hẳn như thế. Trái hẳn với sự hài ước, vui tính thường ngày, lặng im một chút, anh nói tiếp: - Chủ yếu là bởi anh có chút tự ti...
Tôi cho rằng anh vẫn nói đùa như mọi khi, bèn nói:
- Con người xuất sắc như anh mà còn cảm thấy tự ti thì thực em chẳng dám sống nữa.
- Nói gì thế, mau knock the wood! (gõ vào gỗ).
Anh vội giơ tay chặn miệng tôi lại, đồng thời kiên quyết bắt tay tôi phải gõ vào một vật gì bằng gỗ để giải toả thông tin trong lời nói của tôi khiến anh cảm thấy lo sợ và bất an.
- Anh tin vào những điều này?
Tôi chẳng tin nhưng cũng nhìn trước ngó sau, cuối cùng khom khom gõ nhẹ nhẹ xuống sàn gỗ.
Anh nói:
- Cuộc đời anh đã gặp quá nhiều lời mang điềm gở rồi nên có chút sợ. Cho nên, anh thà tin là có chứ không tin là không. Em ăn nói sao khinh suất thế, còn anh tuyệt đối không chịu lại sẽ mất đi một người em gái nữa.
Anh nói những lời bình thường và rất phổ thông ấy nhưng lại khiến tôi cảm động đến tận hôm nay.
Tôi hiểu được một số khí chất ở Thường Đạo khác hẳn với Ngô Nguyên. Cũng là đàn ông, hơn nữa rất có tài, nhưng tài khí của Ngô Nguyên nó lại lồ lộ ra, giống như nồi hơi nước nghi ngút khói, luôn muốn đẩy bánh xe lịch sử và hiện thực lăn về phía trước; còn Thường Đạo, tài khí của anh lại giống như lửa trong lò kín, tuy rừng rực cháy, nhưng lại rất âm thầm, dường như chỉ cầu mong có thể luyện được đan dược trường sinh bất lão... Ngô Nguyên là con người tích cực nhập thế, Thường Đạo nhiều lúc lại muốn xuất thế... cho nên, anh rất đàng hoàng, có việc thì anh miễn cưỡng mà làm, rất ít khi thay lòng đổi dạ vì tình thế.
Anh cũng thường xuyên dẫn dụ tôi không nên quá để tâm vào những việc không được như ý trong cuộc sống, cần phải “hoàn cảnh thay đổi vì lòng mình” chứ không phải “lòng mình thay đổi vì hoàn cảnh”... nhưng, tôi cũng rất lo, anh có cách nhìn rất thoáng đối với cuộc sống, đối với sinh mệnh, nhưng anh lại là người sống rất nặng tình. Chẳng nói đến vị trí Hải Lam trong lòng anh, mà nói ngay đến những mối quan tâm nhỏ nhặt trong cuộc sống đối với tôi, thì một người đàn ông bình thường chẳng thể nào làm nổi.
Khi tôi làm thuê ở khách sạn, mãi hơn mười giờ tối mới tan ca, sợ tôi lái xe không an toàn, hàng ngày anh nhất định đến đón tôi. Có hôm, vì phải vội viết tin nên anh không thể đến đón tôi, anh đã phải nhờ người bạn thân của mình đến chờ tôi trước cửa khách sạn. Bấy giờ chúng tôi ở hai thị trấn nhỏ cách nhau độ năm sáu dặm Anh, có một hôm được nghỉ, tôi lái xe đến chỗ anh chơi, chẳng may trên đường gặp tai nạn, đèn phải phía trước vỡ vụn, lốp trước nổ tung, may là người không bị thương, chỉ hơi đau cổ một chút. Nhưng từ đó, anh không cho tôi tự lái xe đến chỗ mình, phần lớn là anh đến nơi tôi ở. Một lần, tôi bị ốm liệt giường, cứ rảnh là anh lại lao đến giúp tôi làm mọi chuyện. Cái khó khăn hơn là, tôi nôn thốc tháo ra giường ra nhà, anh cũng giúp tôi lau chùi sạch sẽ từng ly từng tí...
Có lúc tôi nghĩ, phúc phận này của tôi từ đâu tới, đáng để Thường Đạo quan tâm săn sóc từng chút như vậy? Bởi vì tôi rất giống với em Hải Lam của anh, hay anh hình dung, giữa chúng tôi có “hoa liền cành” gì đó? Nhưng một người đàn ông quan tâm săn sóc như thế đối với một người con gái chẳng hề có quan hệ máu mủ, thật sự không ẩn giấu một động cơ hay tà niệm nào đó? Nếu đúng là thế, liệu anh có còn là người đàn ông?...
Quả thật, nói thực lòng, những việc Thường Đạo đã làm đã khiến tôi thực sự cảm động, thậm chí có thể nói là cảm động rơi nước mắt, tận đáy lòng mình, tôi cũng có chút ngờ vực động cơ của anh.
Tôi cũng đã từng nghĩ, sự suy nghĩ của tôi có thể là bắt nguồn từ việc trong tiềm thức của mình, tôi không muốn anh trở thành thánh nhân, một con người không chút bụi trần. Trên một ý nghĩ nào đó – cũng có thể tôi chưa ý thức được – thực ra tôi hy vọng anh có sự đụng chạm xác thịt với tôi, chẳng hạn thỉnh thoảng anh lại hôn tôi – dù chỉ như chuồn chuồn chấm nước, hoặc kéo tay tôi, ghì lấy khuôn mặt của tôi, xoa xoa đầu tôi... Chúng tôi rốt cục chẳng phải là... nhớ lại những ngày sống chung với Dabruce hồi đầu mới đến Mỹ, so sánh với bây giờ, tôi lại cảm thấy Dabruce có một kiểu chân thực và đáng yêu của đàn ông hơn.
Đương nhiên, tôi cần phải nói rõ thêm rằng, khi ấy tôi đã xem không ít các phim Hollywod cấp R, không còn là một cô gái trong trắng và ngốc nghếch nữa, vẫn tự lừa người, lừa mình rằng có thể thực sự thoả mãn dục vọng thể xác, mãi mãi “tự động chân động tay, no cơm ấm áo”.
Thể xác tôi tuy có những dị hình, nhưng trong lòng tôi rốt cục không có biến thái. Tôi biết, trong lòng tôi vẫn còn yêu, vẫn còn khát vọng, đặc biệt là khát vọng đàn ông. Tôi cũng thích ngửi mùi của họ, cùng đầu áp má kề, tiếp nhận sự đụng chạm của họ...
Tóm lại, cùng với sự tăng thêm của năm tháng, cùng với sự tự phóng túng của bộ phận kia trong thể xác lâu nay, khát vọng đó cũng ngày càng trở lên cháy bỏng...
Có lúc, tôi không kiềm chế được mình tự hỏi:
- Thạch Ngọc ơi, sao ngươi lại thế? Sao ngươi trở lên hạ lưu như vậy, chẳng còn chút lý tính?
Tôi thật sự muốn khóc, muốn gào khóc một hồi.
Thực ra, tôi đã khóc từ lâu. Có nhiều đêm mất ngủ, sau khi tự hành hạ thể xác mình sống say chết mộng, tôi thường cuộn mình trong chăn, tay vò mái tóc và bỗng bưng lấy mặt mà khóc hu hu, nước mắt thấm đẫm chăn, gối...
Tôi đang yêu.
Nhưng tôi cũng khổ đau nhận ra rằng: Tôi không thể yêu, không có khả năng yêu.
Trực giác của tôi luôn nhắc nhở mình rằng: Yêu – đương nhiên tôi chỉ tình yêu nam nữ – với tôi luôn là tai họa, và nó còn hủy hoại cả tôi.
Vì vậy, tôi đã từng điều chỉnh tất cả sức lực ý chí trong con người mình, hòng mong nó biến nó thành cái van hoặc con đê lớn vững chắc không thể nào vượt qua để có thể kịp thời ngăn cản những con sóng ngày càng hung hãn, ngày càng trắng trợn...
Cuối cùng tôi sẽ như thế nào? Sao tôi không còn nhận ra mình nữa?
Trước đây tôi chỉ yêu mình Ngô Nguyên, và cho rằng suốt đời kiếp này chỉ yêu mình anh. Nhưng, đích thực tôi có chút lẫn lộn – tôi không hiểu sau khi bị cú đánh, chịu sự giày vò và khốn khó lớn như thế, sao tôi vẫn còn đau khổ vì yêu Thường Đạo?
Ôi, Thường Đạo... nếu như anh có linh cảm, trong thẳm sâu anh sẽ nhận ra: trong tư tưởng, trong lồng ngực, bên gối trong chăn ấm áp... em đều gọi tên anh...
Đừng quở em, cũng xin đừng trách em, thật sự em không phải là một người đàn bà dễ thay lòng đổi dạ, buông tuồng lả lơi. Trong lòng em vẫn yêu Ngô Nguyên, hơn nữa còn yêu rất tha thiết. Nhưng bây giờ em còn yêu anh hơn, yêu anh đến hoảng hốt, yêu đến bấn loạn, yêu đến trái tim run lên... là anh, anh đã bằng sự quan tâm tận tình, từng giọt từng giọt gieo cho em sự quan tâm và ấm áp vô cùng vô tận...
Quả thật thế, nếu như không có sự hạn chế về thể xác và thế tục nào, em càng muốn yêu cả các anh – hai người đàn ông ưu tú! Có lẽ, chỉ có các anh kết hợp với nhau, thế giới đàn ông này mới có thể xem là hoàn chỉnh, mới giàu sức hấp dẫn...
Tôi cũng đặc biệt yêu tài thơ ca của Thường Đạo. Về lĩnh vực này mà nói, anh vượt rất xa Ngô Nguyên.
Trong suốt quá trình cùng quan hệ với nhau, anh đã viết tặng tôi không ít bài thơ và tản văn, có một số tôi còn thuộc lòng.
Tôi còn nhớ anh đã từng viết tặng tôi một bài về loài chim biển thế này –
Biển cả
Tinh khiết bao la
Màu xanh thăm thẳm
Tia chớp
Rạch sáng loè
Mộng ảo ấm áp
Chân trời
Cuồn cuộn âm u
ập xuống,
Chỉ một con hải yến trắng khiết
Nó
Nhẹ nhàng hôn
Con sóng bùng lên
Sau này anh cũng nói với tôi, bài thơ này anh viết cho em gái mình và cũng là viết cho tôi. Vậy là, con chim yến biển trắng khiết kia đã mang bóng dáng Hải Lam và tôi, còn anh, là “con sóng bùng lên”... nhưng, cái tôi đặc biệt thích thú, bài thơ này giống bức tranh theo trường phái ấn tượng rất đẹp được tổ chức bằng các gam màu lại với nhau.
Có hôm chúng tôi đến nhà một hoạ sĩ nghe nhạc, anh rất phấn khởi, nên đã viết bài tản văn Âm thanh của thiên nhiên, tôi đọc xong rất ngạc nhiên vì áng văn đẹp, hay. Bài đó như sau:
Tôi nhắm mắt, trong tĩnh lặng nghe tiếng nhạc từ rất xa vẳng lại, nghe không rõ ràng, vẻ lại rất trong trẻo, lắng nghe, ngọt ngào, như chuyện hoang đường. Trong kinh ngạc, nó đã dần dần bước tới, chẳng phải là chạy, cũng chẳng phải là đi, cứ thong dong mà tới, chầm chậm lướt qua... dần dần, lại trở thành tiếng thì thầm, giống tiếng kêu của chim én. Ở mãi xa xa, dường như từ tít tận chân trời vẳng tới.
Lại như từ đám cỏ non xanh kia trỗi dậy. Làn sương sớm mong mỏng quyện lấy, nhưng rất nhanh bỗng chẳng còn tăm tiếng gì. Nơi đó bỗng nhiên trở thành một khoảng tĩnh mịch vô ngần, như vũ trụ. Thoáng chốc, một vầng trăng ngời ngợi dường như tận đầu của ý thức bừng tỉnh, mơ ngủ mông lung chầm chậm bước đi, xuyên qua, kéo lê trong chốc lát bắc lên hải thị thần lầu... nháy mắt lại biến thành chuỗi cười ấm áp chưa từng thấy – nhẹ nhàng, trong trẻo, ấm áp, như đánh đàn, như hạt châu, như đi giữa khe suối... rõ ràng vừa mới lần chần tận chân trời, bỗng nhiên lại dập dềnh trong tim, cuối cùng ầm ầm lao xuống đáy bể, toé tung lên những bọt sóng vô cùng tận...
– Đó quả là âm thanh của thiên nhiên!
....
Tôi bất giác mở mắt.
Bỗng lờ mờ nhìn thấy, dải những con sóng lăn tăn, chính vào lúc tận cùng, thì thầm một chốc, rồi lại chuyển mình, ào lên quay trở lại, chớp mắt đã trở thành một mảng mênh mang...
Tận cùng vũ trụ ẩn giấu có một âm thanh than thở, dường như hợp âm của vận mệnh, giống như hạt sương châu kết tinh, bỗng nhiên rơi xuống, tan biến không thể tìm thấy.
Từ nhỏ tôi đã thích thơ và tản văn, đặc biệt các tác phẩm trữ tình. Cho nên, tôi không thể không thừa nhận, về mặt này Thường Đạo đã dùng cái tài khí độc đáo để hấp dẫn tôi, và bóp chặt trái tim tôi...
Tôi nghĩ đến một câu của người xưa “đàn bà trang điểm vì người yêu mình, kẻ sĩ chết vì người tri kỷ”, trong lòng bất giác rung động – tôi biết, chỉ cần Thường Đạo cũng yêu tôi – tôi chẳng sợ gì cả, vì anh, tôi có thể sẽ không nghĩ đến mình mà quyết tâm làm phẫu thuật thêm một lần nữa.