Doãn Hoa ở chỗ tôi một tuần rồi lại quay trở về với người bạn học ở San Francisco.
Quãng thời gian sau khi Doãn Hoa đi, giữa tôi và Dabruce có xảy ra một chuyện.
Đó là sớm hôm thứ hai sau khi Doãn Hoa đi rồi, ở bãi đỗ xe của công ty, tôi chẳng may vấp phải cột bê tông chắn đường, ngã lăn ra, gót chân phải bị đau. Sau khi Dabruce biết chuyện, đã hai tuần liền đến châm cứu cho tôi. Tôi vốn có thể dùng bảo hiểm y tế đến bệnh viện xương khớp để chữa trị, nhưng không muốn làm phật ý anh, nên đến chỗ anh, cũng để anh có thể rút được ít nhiều tiền từ trong bảo hiểm y tế của tôi.
Nhưng khi chúng tôi ở một mình, tôi phát hiện Dabruce đã có ít nhiều thay đổi. Anh tuy vẫn còn rất “thân sĩ”, nhưng trong lời nói đã trơn tuột, hơn nữa còn đặc biệt thích đùa cợt, nói những điều liên quan tới tình dục. Có lần, Thường Đạo cũng có mặt ở đó, đặc biệt Dabruce dùng tiếng Trung để ra câu đố và gợi ý đó là một cơ quan của con người rất sinh động. Câu đố đó thế này – “Một con kênh cách đất ba tấc, bên sườn bốn mùa cỏ lá tốt tươi, chẳng thấy trâu bò ăn, chỉ thấy thằng nhóc con gội đầu”. Nói xong, anh cười ha hả. Thường Đạo nghe xong, ngẫm nghĩ một lát rồi cũng không nén được bật cười, nhưng khi ngẩng mặt lên nhìn sắc mặt không vui của tôi đành phải kìm lại. Còn tôi, tôi hiểu dụng ý của anh, miễn cưỡng phụ họa cười theo. Nhưng trong lòng tôi không sao cười nổi, không đừng được theo âm vận của câu đố này, vẽ lên bức tranh hài ước sinh động chọc ghẹo chính lòng mình hoặc tất cả những thạch nữ trong thiên hạ này rằng: “Con kênh cách đất ba tấc, xưa nay cỏ mọc bời bời; vô duyên đắp lên con đập, trăm thuyền vạn bè chẳng thể qua”.
Sau đó, vì có việc Thường Đạo phải đi trước, sau khi Dabruce thấy anh ra khỏi cửa, bỗng nhiên thay đổi hẳn, đắm say nhìn tôi, khe khẽ hỏi tôi một cách hiếu kỳ:
- Rốt cục ở chỗ đó xảy ra chuyện gì? Nghe nói là nửa kín nửa hở? Dừng lại một chút, anh lại nói tiếp: - Nhưng vì sao lại gọi là thạch nữ?
Lẽ nào thực sự có một hòn đá chẹn ngang chỗ đó, giống như Giả Bảo Ngọc trong Hồng lâu mộng cả đời trong miệng chỉ ngậm viên “linh thông bảo ngọc”? Nói rồi anh nửa đùa nửa thật nói tiếp: - Em xem xem, chúng mình làm vợ chồng mấy năm rồi, chỗ đấy của em anh vẫn chưa từng được nhìn qua một lần.
Những lời này của Dabruce khiến tôi cảm thấy tức giận, và cũng kích thích những dây thần kinh mẫn cảm nhất trên thể xác tôi, đồng thời cũng khiến tôi nghĩ đến sự giúp đỡ lớn lao của anh đã dành cho tôi, đặc biệt còn tờ ngân phiếu mười tám ngàn đô la, nên tôi cũng không làm toáng lên, chỉ khẽ mỉm cười. Sau đó, để chuyển sự chú ý và hiếu kỳ của anh, tôi tranh luận với anh về một số vấn đề mang tính lí luận của châm cứu cũng như châm cứu gây mê. Tôi nói rất trịnh trọng rõ ràng, tôi luôn có thái độ hoài nghi đối với lý luận và thực tiễn châm cứu gây mê. Anh nghe có vẻ không vui, lúc đầu không tranh luận với tôi, sau đó không thể không thừa nhận, hiệu quả của châm cứu gây mê thực ra phần lớn chẳng qua là ba xu morphine.
Bình tĩnh mà bàn luận, đối với y thuật của bác sĩ châm cứu xuất thân người Mỹ này, tôi luôn cho rằng chỉ ở trình độ nửa lang trung nghiệp dư. Nhưng gót chân bị đau của tôi qua điều trị của Dabruce, cảm giác đau đớn chẳng ngờ lại thuyên giảm nhanh đến bất ngờ. Điều này khiến tôi đã phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Hôm đó, sau khi anh châm cứu bắp chân và đùi tôi, tôi thử duỗi duỗi mấy cái, rồi lại đứng lên thử bước đi, cuối cùng đã cảm thấy hoàn toàn ổn. Tôi tươi cười nói với anh “Cảm ơn nhé”, rồi kéo chiếc quần vắt trên ghế lại mặc. Nhưng Dabruce đã với tay, giữ tôi lại:
- Khoan đã, có phải em nói mấy hôm nay rất mệt không? Để anh xoa bóp người cho, để cho em thấy nhẹ nhàng đi chút ít.
Lời anh đã khiến tôi nhớ lại rất nhiều khi cùng chung sống với anh, đặc biệt là ngón tay thô thô của anh khi nhanh khi chậm, khi nhẹ khi mạnh xoa bóp trên người, để từng thớ thịt, khớp xương của tôi có cảm giác thoải mái đến mất kiềm chế chợt lại sống lại rất rõ trong lòng tôi. Tôi gật gật đầu, nhưng vẫn nói:
- Anh còn thời gian không?
- Còn, chẳng hề gì. Anh nói.
Tôi cởi áo, chỉ để lại chiếc áo lót, sau đó phủ chiếc khăn tắm lên người, đầu tiên là quỳ rồi theo đó nằm ngửa lên theo chỉ dẫn của Dabruce...
Ngón tay ấm áp của anh giống như chiếc răng bừa, cày sâu cuốc bẫm trên từng bộ phận thể xác tôi. Bắt đầu còn có sức, giống như thâm canh, dần dần lại chuyển sang lần rờ, ngón tay dường như không đi trên thể xác tôi nữa, lúc lâu sau lại nhẹ nhàng sờ nắn lòng bàn tay bàn chân tôi...
Tôi bất giác mơ mơ màng màng thiếp đi, và ngủ được một giấc ngắn.
Sau đó tôi còn mơ, trong giấc mộng phần háng của tôi luôn bị một vật như lông gà khẽ khẽ cọ vào, không ngừng toả ra mùi thơm nồng ấm và ngọt ngào. Dần dần, cả thể xác tôi dầm trong đầm rượu lâu năm...
Nhưng bỗng nhiên, lại có một con lợn lông dài đến húc vào giữa háng tôi xốc ăn mất phần quan trọng nhất ở chỗ đó của tôi hay nhui nhủi cái gì đó...
Tôi choàng tỉnh, căng mắt nhìn, hoá ra đầu của Dabruce đang nhịp nhàng dụi dụi vào háng của tôi.
Tôi hoảng hồn, người không ghìm được run lên.
Dabruce cảm thấy không yên tâm nhìn tôi, tôi nhìn thấy hàng ria anh thấm ướt...
Tôi nhỏm dậy, thấy quần lót của mình đã bị lột xuống tận gót, bèn kéo lên, đồng thời cũng dùng khăn tắm quấn kín người.
- Em – cảm giác – tốt không? Dabruce bỗng nhiên đầy nghi ngờ hỏi.
Lúc này tôi mới để ý, hoá ra anh đang quỳ dưới đất, trông thần sắc vừa như đang cầu khẩn trước tượng Chúa, lại vừa như trẻ ăn xin được bố thí. Đồng thời, dường như sợ tôi không hiểu nội dung của bố thí, anh còn liếm liếm mép, nhấp nhấp miệng mỉm cười.
Tôi không biết phải định nghĩa như thế nào về hành vi vừa rồi của Dabruce. Quả thật, rốt cục anh ta là kẻ xâm phạm thể xác tôi, hay là kẻ ban ơn mồm miệng ướt nhoen nhoét?
Nếu như nói anh ta là kẻ xâm phạm thì sự biểu diễn xâm phạm đó của anh thực sự đã mang lại cho tôi khoái lạc và hưng phấn trong mong đợi hơn bao giờ hết (bằng sự hiểu biết của mình về Dabruce, tôi không hề hoài nghi điều này); Nếu như nói Darbruce là kẻ ban ơn, rõ ràng anh đã thể hiện trong khi không được sự cho phép của tôi, đã dùng bạo lực ấm áp xâm phạm lãnh địa thần thánh nhất của tôi... Vậy thì động cơ của anh là gì? Phải chăng là lẫn lộn cả hai cái mà xem như là mâu thuẫn và hơn nữa hoàn toàn không có thể điều hoà? Xâm phạm, có lẽ là hứng thú (hứng thú về tình dục) và lợi ích bản năng của Dabruce; ban ơn, lại là niềm tin chân thành không thể xa rời của anh...
Anh thấy tôi có vẻ khác thường, lâu lắm mà chẳng nói câu nào thì có chút hoảng sợ nghi ngại, quỳ lại gần tôi hơn, chớp chớp hai mắt, lại lẩm bẩm hỏi:
- Thật đấy, em cảm thấy tốt không? Là anh nói, em có khoái cảm không?
- Đương nhiên. Tôi cười lớn rồi nói tiếp: - Xem ra, em thật sự phải thưởng cho anh cái gì đây.
- Thưởng? Thật á?
Mắt Dabruce bỗng sáng lên và nhìn tôi câm lặng cúi đầu.
Tôi nghĩ mà chẳng biết đang nghĩ điều gì, giơ tay giáng cho Dabruce một cái bạt tai.
Nhưng trong khoảng khắc anh hoảng loạn giơ tay xoa lấy xoa để bên má vừa bị tát ấy, thì bỗng nhiên tôi ghì chặt lấy đầu anh, dán môi vào một nửa mặt anh, rồi hôn chùn chụt vào bên má bị bạt tai kia.
Trong lòng tôi biết: có cái bạt tai rất mạnh này, cũng đủ để trả giá kẻ đã xâm phạm; còn nụ hôn tiếp ngay sau đó, đó lại sự dập xoá món nợ tiền bạc và tình cảm của tôi đối với Dabruce...
Cho nên, sau khi tôi tát mạnh, đồng thời lại ôm hôn Dabruce nồng nàn, trong lòng cảm thấy thanh thản chưa từng thấy, không ghìm được tiếng cười lớn trong tự đáy lòng.
Dabruce không hiểu ra sao, nét mặt cũng giật giật, hàng ria rung rung, rồi cũng “ha ha ha” cười theo...