Ngay sau khi giữa tôi và Dabruce xảy ra câu chuyện nho nhỏ này, Doãn Hoa từ San Francisco gọi điện thoại tới, nói rằng cô rất thích Mỹ, đặc biệt là bang California, nên quyết định ở lại, hiện đã mời luật sư chuyển visa học sinh, không trở về Nhật hoặc Trung Quốc nữa (lúc này cô ấy đang sử dụng hộ chiếu Trung Quốc).
Lúc đó tôi cho rằng Doãn Hoa chỉ dừng chân ở San Francisco, chẳng ngờ mấy tuần sau, trong sòng bạc ồn ào, tôi ngồi chia bài trước bàn lơ đãng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy Doãn Hoa cùng Dabruce dắt tay nhau tiến tới trước mặt tôi. Thấy tôi, họ vẫy vẫy tay...
Trong công ty có quy định, khi làm việc tại bàn, không thể tuỳ tiện giao tiếp, tôi chỉ chỉ vào đồng hồ, lại nhếch mép ra hiệu, ý bảo họ tìm nơi nào đó ngồi đợi.
Khoảng mười lăm phút sau, có người thay ca, tôi vội vã đứng dậy lẳng khay đựng bài xuống bàn. Nhớn nhác nhìn quanh, phát hiện ra họ đứng cách tôi không xa.
Tôi vẫy gọi họ đi ra phía cửa lớn, ngồi trên những chiếc sô pha dành cho người chơi bạc nghỉ ngơi.
- Em đến lúc nào đấy? Tôi vừa đi vừa hỏi Doãn Hoa, mắt không ngừng quan sát Dabruce đi bên cạnh.
- à, được mấy hôm rồi. Doãn Hoa hơi ngập ngừng trả lời.
Sau khi chúng tôi ngồi trên sô pha, Doãn Hoa lại hỏi tôi:
- Em quên, mấy giờ chị mới tan ca?
- Một giờ mười lăm. Nhưng còn phải thu dọn bài, thay quần áo. Tôi trả lời rồi hỏi lại Doãn Hoa: - Có việc gì thế?
- Chẳng có chuyện gì đặc biệt, bởi vì thứ bảy, Dabruce cũng được nghỉ, chúng em dạo chơi, nhân thể ghé thăm chị.
- Chúng em?
Tôi nhìn hai người, trong lòng nảy ra hết nghi ngờ này đến nghi ngờ khác...
Doãn Hoa tỏ vẻ bất ổn, thậm chí hơi xấu hổ.
Dabruce ngồi trên sô pha phía ngoài Doãn Hoa ngoảnh đầu lại, hớn hở nói:
- Bọn anh đến đây để thông báo với em, bọn anh sống chung rồi.
- Sống chung?
Tôi giật thót mình, lâu lắm mà vẫn không dám tin vào tai mình. Tuy là ngoài dự đoán nhưng nghĩ lại, rốt cục nó nằm trong cái lẽ tự nhiên, hơn nữa cũng còn có manh mối để lần tìm. Tôi nhiệt tình nói với họ mà ngay đến bản thân cũng cảm thấy khách sáo:
- Như thế thì tốt quá. Chúc mừng, chúc mừng!
- Chúng em bàn bạc rồi, muốn thứ sáu tuần sau mời chị và Thường Đạo lại chơi, cùng ăn cơm tối luôn. Vốn định vào ngày thứ bảy, nhưng lại nghĩ đến chị chỉ được nghỉ thứ năm và thứ sáu.
Doãn Hoa đã bình tĩnh trở lại, nghiễm nhiên lấy tư cách của một nữ chủ nhân mời tôi.
- Được, nhất định chị đến.
Tôi vui vẻ tiếp nhận lời mời của Doãn Hoa, giọng nói rất vui vẻ phấn khởi, nhưng chẳng hiểu tại sao thậm chí là ác ý cố gây khó dễ:
- Nhưng chị cũng chẳng rõ anh Thường Đạo thế nào. Anh ấy cuối tuần thường xuyên phải đi phỏng vấn.
Doãn Hoa tươi cười nói:
- Chỉ cần chị để ý bố trí cho anh ấy đi phỏng vấn là được.
- Nói gì thế?
Tôi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hoảng loạn và bất an: bởi con mắt của Doãn Hoa như phù thuỷ ắt sẽ nhìn thấu tâm tư của tôi, tôi vội cúi xem đồng hồ, rồi khe khẽ kêu lên:
- Cha! Chỉ còn mươi phút nữa phải lên bàn rồi, chị còn phải sắp thêm bài và vào nhà vệ sinh. Như này nhé, em đợi chị, chỉ lát nữa chị sẽ ra.
Nói rồi tôi đứng lên, theo đường dành riêng cho nhân viên phát bài và quản lý sòng bạc đi vào phòng thẻ. Trên thực tế, tôi chẳng phải bổ sung bài, bởi vì tôi biết rằng, lát nữa mình sẽ trực ở bàn sắp nghỉ. Nguyên nhân tôi phải vào phòng mà người ngoài không thể vào được này vì cần phải để cho tâm trạng rối bời của mình bình tĩnh trở lại... Đương nhiên, trong phòng lấy bài còn có nhà vệ sinh dành cho nhân viên, lát nữa tôi cũng sẽ phải tới đó.
Đợi khi tôi quay trở lại thì nụ cười, điệu bộ và bước đi của tôi đã khá tự nhiên, tôi thân mật nói với Doãn Hoa:
- Đợi chị một lát, chỉ còn nửa tiếng nữa sẽ được nghỉ.
Doãn Hoa cũng cười nắm hai tay lại nói:
- Không sao, chị cứ đi đi. Bọn em có thể đi loanh quanh ngắm nhìn một chút. Chẳng giấu chị, lần đầu tiên em được thấy sòng bạc như thế này đấy, cái gì cũng mới mẻ. Còn anh ấy á - Doãn Hoa ngửa đầu về phía sau, liếc nhìn Dabruce với thể xác lớn ngồi như lấp kín cả chiếc sô pha phía sau nói tiếp: - ngứa chân ngứa tay lắm rồi, đã muốn vào chơi lắm đấy.
- Được, thế mau đi đi. Nhưng chơi ít thôi, đừng có mơ kiếm tiền, cứ nghĩ mua vui là được. Chơi nhiều thua nhiều, những người thường xuyên đến đây chẳng bao giờ thắng cả.
Tôi khe khẽ dặn dò Dabruce hai tay đang xoa xoa vào thành ghế ý chừng muốn đứng dậy.
Ở bàn tôi liên tục phạm hai sai lầm cấp thấp từ trước đến nay ít khi xuất hiện.
Sai lầm đầu tiên là tôi lơ đãng đưa cho mỗi khách chơi “thất trương tư đạt đắc” bốn lá ám bài(1) (vốn chỉ là hai lá ám bài), khiến khách chơi, có nam có nữ, có già có trẻ nhìn tôi ngơ ngác. Một người khách Trung Đông râu ria chọc đùa tôi:
- Dealer (nhân viên phát bài), cô nôn nóng quá rồi, ám bài của hai bộ mà lại chia cùng thế này à.
Kết quả khiến mọi người cười ồ lên.
Tôi đành phải cúi đầu, nén tức giận theo quy định chia lại bài.
Nhưng khi tôi vừa chia xong, người đàn ông râu ria kia lại giằn ngửa một con bảy và một con hai khác màu trước mặt, tiếp đó quẳng xuống khay bài trước mặt tôi, tròn hai con mắt ốc nhồi ra nhìn tôi.
- Không được tuỳ tiện lật bài.
Tôi nhắc nhở anh ta theo quy định của sòng bạc.
- Cô đừng có chia sai trước đã! Anh ta chẩu môi, lẩm bẩm nói tiếp: - Beautiful face, ugly cards (mặt thì rõ xinh, chia bài thì rõ tồi).
Kết quả lại làm cả bàn cười rộ lên. Tôi cũng hoảng hồn, một nữ khách Việt Nam ở ngay sát tôi, mắt dường như không rời con bài trên tay cũng thu lại. Kết quả đến lượt cô ấy đặt cược, đang khi hò hét “Raise” (đặt thêm), và lấy thêm bài, bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên:
- Bài, bài của tôi đâu?!
Tôi đành phải gọi nhân viên thị sát lại. Người thị sát này mới làm, nghe phân giải hồi lâu, xem xem xét xét rất lâu cũng không biết phải làm thế nào, đành phải gọi bộ đàm cho giám đốc trực ban tới.
Cuối cùng, bàn tôi tổng cộng được ba đô la tiền bo. Bình thường, mỗi bàn như vậy tôi có thể được mười mấy đô la (thu nhập của nhân viên phát bài chủ yếu dựa vào tiền bo).
Để xảy ra hai sai lầm như vậy, tôi hiểu rõ trong lòng, bởi tuy tay thì phát bài nhưng ý nghĩ lại không ở đó. Nói thẳng ra, việc Doãn Hoa và Dabruce sống chung đã khiến lòng tôi có những bất an sâu kín. Hay nói rõ hơn, chẳng thể ngờ được Doãn Hoa bỗng nhiên xích lại gần cuộc sống của tôi như vậy, tôi cảm nhận được những nguy cơ đáng sợ. Thậm chí tôi cũng nghi ngờ, hôm trước Dabruce bỗng nhiên nảy hứng thú với thể xác tôi, và biết rằng tôi nửa kín nửa hở, rất có thể chính là từ đầu lưỡi của Doãn Hoa...
Nhưng, tôi vừa rời khỏi bàn, Doãn Hoa đã mặt tươi hơn hớn tiến lại.
- Dabruce đâu? Tôi hỏi.
- Bên bàn bên kia.
Doãn Hoa giơ tay chỉ.
- Chơi thế nào?
Tôi quét mắt về phía đó nơi có tiếng người ồn ào, khói mờ mờ.
- Em xem chẳng hiểu gì cả. Thắng một nắm, bây giờ hình như đang thua thì phải.
- Mặc kệ anh ấy. Chúng mình tìm một chỗ nào ngồi đã.
Tôi nói, nhìn thấy sô pha phía trước đã có người ngồi, bèn dẫn Doãn Hoa đi ngang qua chỗ Dabruce hỏi han, sau đó theo con đường rộng ở gian quầy bài hướng tới khu phục vụ trong sòng bạc, cuối cùng ngồi ở quầy bar chếch với phòng cảnh vệ, mỗi người gọi một ly cà phê.
- Em che giấu bà chị cũng khá đấy, mãi đến hôm nay mới chịu nói.
Tôi khẽ thổi cốc cà phê nghi ngút khói, nhấp một ngụm nhỏ, nói.
- Đâu có. Doãn Hoa vội nói: - Chủ yếu trong lòng em luôn có trở ngại.
- Trở ngại gì? Mau nói bà chị nghe xem.
Tôi lại cúi đầu nhấp ngụm cà phê ngát hương.
- Nói thế nào nhỉ, chị đã kết hôn, đã ngủ chung một giường với anh ấy. Em luôn cảm thấy không hay, giống như trộm cắp cái gì của chị...
- Nói gì thế! Tôi vội cắt lời, bỗng nhìn thấy có đồng nghiệp đi tới, vẫy tay chào hỏi, sau đó nói tiếp: - Nhưng nói thật nhé, con người Dabruce rất tốt.
- Đương nhiên, nếu không như thế, ngày xưa chị đã không tìm anh ấy nhờ giúp đỡ. Doãn Hoa tít mắt cười nhìn tôi.
Tôi bỗng cảm thấy rất quẫn bách, mặc dù ngay lúc đấy chẳng thể hiểu nổi ?ý tứ đằng sau cái cười ấy mang dụng ý đùa cợt gì, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, Dabruce đã mang một số chuyện trước đây của chúng tôi – thậm chí bao gồm cả chuyện ngủ trên giường – nói cho Doãn Hoa nghe.
- Anh ấy còn nói với em những gì?
Tôi không nén được hỏi, trong lòng lập tức cảm thấy rất không thoải mái. Nếu không nhờ ánh đèn ở quầy bar hơi mờ tối, nhất định Doãn Hoa đã nhận ra sắc mặt thay đổi rất khó coi của tôi.
Nhưng tôi vẫn phải cố trấn tĩnh, tươi cười nói:
- Nói với chị nào, em có yêu anh ấy không?
Doãn Hoa hơi sững người, bỗng nhiên cười bí hiểm, tiếp đó lại miết nhẹ lên mu bàn tay tôi, thì thầm bên tai:
- Chị, chị không biết, anh ấy cực kỳ nhé.
Tôi bỗng cảm thấy mặt nóng ran lên.
Vừa lúc Dabruce cũng đi tới, thấy chúng tôi, anh nhún vai rồi xoè hai bàn tay ra và lắc lắc đầu, nói:
- Thua sạch rồi.
- Thua cái này đáng kể gì? Anh vớ được bảo bối kia mà!
Tôi lập tức trách cứ có dụng ý.
- Bảo bối nào?
Dabruce ngơ ngác hỏi. Tôi rờ rờ đầu Doãn Hoa, nói:
- Em gái em giờ gửi thân ở anh, lẽ nào chẳng thể xem là bảo bối?
Dabruce và Doãn Hoa cười có vẻ không tự nhiên.
Nhưng trong lòng tôi lại muốn khóc.
Đồng thời lúc này, tôi bỗng vội vã đưa ra một quyết định: Tôi cần phải nhanh chóng làm phẫu thuật trước thời gian đã định nếu có thể.
Hôm đó lúc tan ca, tôi đã đánh tiếng với trưởng ca: tuần sau tôi dự định đi bệnh viện phẫu thuật viêm ruột thừa, hy vọng anh có thể sắp xếp công việc trước.
Hôm đó trên đường trở về nhà, nguyện vọng tiềm tại trong lòng tôi mỗi lúc một mãnh liệt – sẽ có ngày, tự miệng tôi nói với Doãn Hoa
- ... Có biết Thường Đạo không? Anh ấy á, chỗ nào cũng cực kỳ!