Chỗ đó của tôi cuối cùng cũng một lần nữa được mở ra.
Tôi đã không đi làm bốn mươi lăm ngày. ở công ty, chỉ có người quản lý và mấy cô bạn gái biết tôi đi mổ viêm ruột thừa.
Còn đối với Doãn Hoa và Dabruce, tôi chỉ nói mình không được khoẻ, sốt nằm viện mấy hôm, bây giờ đang xin về nghỉ ở nhà. Dabruce chắc chắn tin, nhưng từ ánh mắt Doãn Hoa, tôi biết cô ấy bán tín bán nghi.
Nhưng với Thường Đạo thì tôi không hề che giấu.
Nhưng tôi nhận thấy, dường như tâm trạng anh đối với sự việc này rất phức tạp và mâu thuẫn.
- Em không nên vì anh... thực ra, em chẳng cần phải như vậy. Đương nhiên, em có thể theo nguyện vọng của mình... chỉ có điều, cho dù như thế nào, anh vẫn rất yêu em. Thật đấy, đối với một tình cảm thánh khiết, xác thịt thực ra chỉ là thứ yếu... thậm chí còn phiền phức...
Đáng tiếc tôi không thể lý giải đầy đủ được lời nói của anh lúc đó.
Cái may mắn là, sau lần kiểm tra ba tháng sau khi phẫu thuật, bác sĩ đã khẳng định rất chắc chắn với tôi:
- Khẳng định phẫu thuật đã thành công. Hơn nữa, tôi có trách nhiệm đảm bảo với cô rằng, nơi đó của cô sẽ không bao giờ liền lại nữa.
Ngay trước mặt bác sĩ tôi chẳng thể hiện một sự vui mừng kinh ngạc đặc biệt nào, mà chỉ bình tĩnh nói
- Cảm ơn.
Nhưng sau khi bước ra khỏi cửa, tôi không thể ghìm nén được nữa, cứ thế tung tẩy nhảy chân sáo...
Tôi xúc động đến mức không thể lái xe, bởi vì tay tôi cứ run lên, hơn nữa còn luôn đi nhầm lối. Tôi không trở về nhà, mà dừng xe ở công viên gần đó, mở cửa xe ào ra ngoài, lao đến giữa bãi cỏ rộng rãi, thoáng đạt, chống hai tay xuống đất khóc hu hu.
Tôi biết, đấy là những giọt nước mắt hạnh phúc, giọt nước mắt vui mừng, giọt nước mắt khổ tận cam lai, chỉ trong tháng mười sắc vàng mới có giọt nước mắt nhạt nhoà...
A, ác mộng, ác mộng khổ đau của tôi, ác mộng bám riết lấy tôi, ác mộng ngăn cản hoạt động của tôi, cha ơi, cô ơi, người có biết không? Cuối cùng nó đã vĩnh viễn rời xa con, cùng gió cuốn đi, như một con rắn đã lột xác...
Ngón tay tôi đã cắm sâu vào trong lớp bùn đất đen, miệng tôi thậm chí đã gặm đầy cỏ rác... nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư thế như vậy. Bởi vì trong tư thế này, tôi không chỉ cảm thấy đang hôn vũ trụ, mà còn cảm thấy hôn tất cả mọi người thân của tôi, trong đó bao gồm mẹ tôi...
Rất lâu, rất lâu, đến khi giọt nước mắt dường như chảy ngược vào trong tôi, tôi lại không ghìm được tiếng cười. Tôi cười cũng rất lớn, kinh động một toán người đang nướng thịt thú rừng ở xa xa. Tôi cũng kệ, lại còn hướng về phía họ, đặc biệt trong đó có mấy đứa trẻ vẫy vẫy tay, gào lớn:
- Hello –
Sau đó tôi lại nằm ngửa trên thảm cỏ, cảm nhận gió và ánh mặt trời mùa thu mơn trớn ấm áp trên thể xác cuối cùng cũng được thức tỉnh của tôi...
Sau đó, sau khi rời công viên này, tôi không trở về nhà ngay mà lại lái xe đến đỉnh núi sau thành phố Santamonica.
Leo tới tận đỉnh núi, tôi đứng trên một tảng đá lớn, ngẩng trông bầu trời xanh xanh, thành phố mơ màng, rừng xanh thăm thẳm, hẻm vực hun hút... bỗng chốc máu trong tim bừng bừng...
Bỗng nhiên, gió từ các nơi ào ào ập tới, xổ tung mái tóc dài của tôi.
Tôi không thể ghìm được giang rộng hai tay, hét vang giữa vũ trụ:
- Giải – thoát – rồi! Tôi – đã – được – giải – thoát – rồi!
Rồi, dường như không chỉ có tiếng vọng của núi đồi, mà ngay trong linh hồn tôi cũng có tiếng “Giải – thoát – rồi! Tôi – đã – được – giải – thoát –rồi!” đáp lại.