Nhưng, điều khiến tôi không thể hiểu nổi là, tuy thể xác tôi đã được “giải thoát”, “mở cửa”, nhưng người tôi yêu chân thành, Thường Đạo, từ đó lại ngày càng xa rời tôi...
Lúc đầu, khi tôi báo tin vui ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp, anh cũng rất vui mừng cho tôi, mời tôi đi “nhà hàng Tokyo” – một nhà hàng ăn cao cấp của Nhật Bản, thể hiện sự chúc mừng. Nhưng trong mấy ngày tiếp sau đó, anh chẳng hề gọi điện cho tôi. Tôi gọi điện tìm anh, anh luôn tìm cớ thoái thác rằng bận. Ngẫu nhiên gặp mặt, anh chỉ nói vài câu qua quýt rồi vội vã đi ngay...
Sau này từ tình cảm biểu lộ và lời nói của anh tôi nhận ra: Anh dường như cố tình lẩn tránh tôi.
Vì sao lại thế? Anh không yêu tôi? Điều đó không thể xảy ra.
Nếu như nói trước đây, bởi vì trên thể xác tôi có “cấm cố” nào đó, anh không thể không chế ngự tình cảm của mình mà đau đớn “yêu”, thì bây giờ “lá bùa đai chặt” thể xác tôi đã được bóc dỡ, anh cần phải vui sướng và phấn khởi hơn tôi mới phải!
Hoặc, anh đã nghe láng máng điều gì, cho rằng yêu và lấy một thạch nữ –– cho dù đã được mở toang – cũng sẽ luôn gặp xui xẻo và bị sự quở trách của ông trời?...
Anh sẽ không nghĩ như thế. Anh quyết không phải là con người như vậy. Anh đã luôn xem tôi là em gái của mình, là cuộc sống của bản thân mình, nếu như nghe những lời này, anh không chỉ không cho rằng đúng như thế, mà sẽ còn cười cợt họ.
Như vậy, nguyên nhân gì khiến anh lẩn tránh tôi?
Sức khoẻ không tốt? Tâm tình không vui? Xảy ra vấn đề và sai phạm gì đó trong công việc? Thư nhà báo tin buồn...
Lại nghe một cô bạn gái nói, có đêm khuya, cô đã nhìn thấy một mình Thường Đạo uống rượu say mèm trong quầy bar của người Trung Quốc...
Tôi đoán, trong cuộc sống của Thường Đạo nhất định đã xảy ra một biến cố trọng đại gì đó, có lẽ anh không muốn gây ra rắc rối và lo lắng cho tôi nên mới một mình lặng lẽ gánh chịu...
Tôi quyết định tìm Thường Đạo để nói chuyện thẳng thắn, chí ít cũng để tôi gánh chịu một phần những phiền muộn của anh.
May đúng sinh nhật của tôi, ngày đó bình thường anh còn nhớ rõ hơn tôi, anh luôn gặp tôi và chúc mừng. Tôi gắng lòng đón đợi đến ngày đó. Để có thể yên lặng nói chuyện cùng anh mà không gặp trở ngại nào, tôi tìm cớ thoái thác mấy cô bạn thân dự định tổ chức sinh nhật cho tôi.
Sinh nhật tôi trùng ngày với quốc khánh nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa – ngày mồng một tháng mười dương lịch.
Buổi tối đó, anh đến từ rất sớm, một tay xách bánh ga tô, một tay ôm hoa tươi.
Tôi cũng đã chuẩn bị tám chín món, hai chai rượu vang và một chai XO. Trong gian phòng, chủ yếu là phòng khách, tôi đã bày biện lại.
Bức tranh sơn thuỷ treo giữa bức tường chếch cửa ra vào được tôi cuốn lại và thay vào đó bằng một bức tranh “Hoa hướng dương” của một hoạ sĩ Trung Quốc tôi mới quen biết tặng; cùng đối diện với bức “Hoa hướng dương”, ở bức tường cạnh bàn ăn, tôi treo bức chữ “Hoa quang đồng trần” mà sau khi đi châu Âu về không lâu anh đã viết cho tôi. Mấy chữ này, Thường Đạo viết theo thể chữ Lệ, chúng giống như những con ngươi trầm lặng và ngờ vực, cuối cùng nhìn chếch sang đốm lửa cuộc đời đang rừng rực trên bức tường đối diện...
Trên nóc kệ vô tuyến, tôi mới mua một bình hoa Cảnh Thái Lam rất to, trong đó cắm hai mươi chín đoá hồng. Nó vừa là số tuổi thực của tôi, vừa hàm ý tình yêu giữa hai chúng tôi mãi mãi chẳng phai mầu, cùng với trời đất...
- Bức tranh này treo với bức chữ hình như có gì đó không hài hoà, thậm chí là đối nghịch.
Thường Đạo bước vào phòng, đặt bánh lên ghế, ngước mắt ngắm hai bên, thành thật đánh giá.
- Trên thế giới này, phương Đông phương Tây không bao giờ hài hoà, hơn nữa còn đầy mâu thuẫn và xung đột...
Tôi đón bó hoa trong tay anh, mỉm cười đáp.
Thường Đạo cũng mỉm cười nói:
- Nói như thế, hoá ra em thực sự muốn xem cảnh náo nhiệt phương Đông phương Tây trong nhà này rồi...
- Vâng, một nửa thế giới sao có thể náo nhiệt được?
Tôi mang hoa anh tặng cắm vào bình, ngoái đầu nhìn anh chứa chan tình cảm, giọng oán trách.
Anh hơi sững người, bỗng nhiên đổi sang giọng khôi hài, như dự báo nói:
- Chẳng có thế giới hoàn chỉnh, không có. Thế giới hoàn chỉnh chỉ là ảo giác...
- Vậy thì hãy để cho đêm nay chúng ta sẽ ở mãi trong ảo giác đó, chẳng chen một chút nặng nề nào, được không?
Tôi không để lỡ thời cơ, muốn dẫn dụ suy nghĩ của anh vào trong thế giới của hai chúng tôi.
- Đương nhiên.
Anh gật đầu, bước đến trước kệ ti vi, lôi ngăn đĩa và băng nhạc ra, chọn một đĩa nhạc đặt vào ổ máy. Âm nhạc ấm áp dịu dàng phát ra, dần dần tràn kín khắp phòng, anh bước vào bếp, xắn tay áo, múa may chân tay đòi giúp tôi.
- Thôi mà, em làm được. Anh ở đây càng bận chân bận tay, anh ra ngoài cho thảnh thơi.Tôi phất tay nói.
- Thế sao được. Hôm nay là sinh nhật em, cần phải để em nghỉ mới được. Em cũng vậy, anh đã nói rồi, mời em đi quán ăn, em lại không chịu, cứ đòi làm tại nhà.
Giọng anh nói có chút oán thán.
- Chẳng có gì bận rộn cả, mấy món chín này em mua ngoài hàng...
Cuối cùng chúng tôi đã ngồi trước bàn ăn, tôi nói với anh:
- Hôm nay sinh nhật có chút đặc biệt, chín bỏ làm mười, em cũng thọ ba mươi rồi, là rượu “nhi lập”(1). Anh phải uống hết mình, say không về được thì ngủ trên sô pha, hay...
- Được, chúc em thọ tựa Nam sơn!
Thường Đạo suy nghĩ chốc lát, giơ cốc về phía tôi. Tiếp đó cởi cúc nới áo, làm ra vẻ không xong không nghỉ, ngửa cổ uống cạn.
Quá nửa tuần rượu, chúng tôi đã đỏ mặt tía tai, tôi thấy thời cơ đã chín muồi, bèn bỏ bát bỏ đũa, hỏi:
- Gần đây anh gặp chuyện gì không vừa ý à?
- Không, không có.
Thường Đạo nói, rõ ràng có vẻ lấp liếm.
- Nhưng có người bảo với em nửa đêm thấy anh vẫn ở ngoài quán rượu kia.
- Thế á?
Giọng của anh không còn cứng nữa.
- Nói với em nào, có phải ở nhà xảy chuyện gì không, hay gặp chuyện phiền hà ở toà soạn?
- Không có.
Anh vẫn kiên quyết thẳng thắn lắc đầu.
- Thế rốt cục – vì sao thế? Bản thân anh cũng biết, tâm tình của anh gần đây rất tồi tệ.
- Đó...
Anh ậm ừ không nói tiếp.
- Đêm ở London anh đã nói là yêu em, còn em, anh cũng biết, một lòng chỉ có anh. Nhưng, trong lòng anh có chuyện phiền hà mà không chịu nói với em? Anh phải biết rằng, thấy anh buồn, trong lòng em cũng chẳng thấy thoải mái, thật sự em muốn cùng chia sẻ với anh...
- ...
Thường Đạo không nói một lời, hai mắt trân trân, đau đáu nhìn xuống đáy cốc rượu.
- Nói với em đi, được không.
Tôi lại nói.
Anh ngẩng đầu lên, bờ môi giật giật, cuối cùng anh nói:
- Thạch Ngọc, hôm nay là sinh nhật của em, anh không muốn làm hỏng tâm tình của em, còn không khí vui vẻ thế này
- Không sao cả. Nếu anh không nói, đó mới thật sự phá vỡ tâm tình của em.
Tôi tiếp tục thúc giục anh.
- ... ừ, anh luôn nghĩ, luôn nghĩ, có lẽ... chúng ta tốt nhất là nên như trước, đối xử với nhau như huynh muội. Như vậy, anh sẽ quen hơn...
Tôi sững người, vốn không hiểu sau khi tôi đã thực hiện ca phẫu thuật thành công, vì sao anh lại có ý nghĩ này, không nén được, tôi hỏi:
- Nhưng anh đã nói, anh yêu em mà. Hơn nữa rất yêu rất yêu... lẽ nào anh lại dối em?
- Không!
Anh kiên quyết lắc đầu.
- Thế
– rốt cục là anh...
Tôi bỗng nhiên nghi ngờ.
Thường Đạo né tránh ánh mắt tôi, cúi thấp đầu.
- Không nói nữa, mau ăn đi.
Tôi bỗng thấy chua xót trong lòng, nhưng trên gương mặt vẫn giả vẻ tươi cười, và gắp cho anh một ít xách bò trên đĩa trước mặt anh. Sau đó, tôi tự mình rót rượu, coi rượu như nước Côca một hơi uống cạn...
- Em không được uống như thế.
Nói xong, Thường Đạo không thể không rời ghế đứng dậy giằng cốc rượu trong tay tôi.
Nhưng lúc ấy tôi đã khăng khăng, vùng tay anh ra, cũng chẳng thèm nhìn anh, nửa như ương ngạnh nửa tức giận nói:
- Mặc kệ em, hôm nay em muốn uống thế nào thì uống thế... Rồi lại lẩm bẩm nói tiếp: - Giả dối, hoá ra là giả dối. Nếu sớm biết...
Lúc ấy Thường Đạo chẳng biết phải làm như thế nào, đành cố tiếp tục an ủi tôi:
- Thạch Ngọc, đừng làm thế, nếu không sẽ hại cho sức khoẻ của em...
- Anh còn quan tâm đến sức khoẻ của em?
Tôi bất giác cười, ngoảnh đầu lại, mắt nhắm hờ nhìn anh.
- Đương nhiên. Sức khoẻ của em còn quan trọng hơn anh rất nhiều.
Anh nói rất chắc chắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, nhưng lại như có vẻ khổ đau cầu khẩn.
- Thôi đi. Tôi chẳng thèm để ý, đau khổ nói: - Anh không phải nói quay trở lại quan hệ huynh muội trước đây. Mà phải trở về triệt để, trở về lúc chẳng ai quen ai. Em cũng chẳng phải là em gái gì của anh cả. Em gái anh là Hải Lam. Em chẳng qua chỉ là vật thay thế, là con rối, là anh bắt em phải sắm vai...
Tôi càng nói càng xúc động, những giọt nước mắt nóng hổi tràn mi.
- Không phải, không phải như vậy... Thường Đạo rõ ràng chẳng biết phải làm gì, bỗng nhiên lại lắc đầu, cắn môi, thở dài nói tiếp: - Anh phải làm thế nào em mới hiểu, làm thế nào mới hiểu...
- Thế nào mới có thể cái gì? Thế nào mới để em đau khổ hơn?
Lúc này tôi đã chẳng để ý gì đến lý lẽ nữa, tôi chẳng thèm hãm lại tình cảm đang trượt dốc của mình:
- Anh biết rõ ràng rằng, vì sao em phải đi phẫu thuật... Anh cũng biết, vì thế em đã phải lo sợ hơn ba tháng trời. Nhưng bây giờ tất cả đã trở lại bình thường thì anh lại đột nhiên nói... rốt cục thì là anh nghĩ gì? Đương nhiên, việc phẫu thuật không phải là anh bức em làm, là việc tự nguyện của em. Nhưng, vì sao ngày xưa anh nói rằng anh yêu em? Nếu như anh không yêu em, anh hoàn toàn có thể nói thẳng với em, em cũng chẳng trách móc gì anh, cũng không có quyền trách anh. Nhưng hiện giờ anh đang chế giễu... Có phải anh đang cố ý trêu em không?...
Tôi nói rất nhiều, nước mắt giàn giụa.
Thường Đạo vào phòng vệ sinh lấy cho tôi chiếc khăn mặt thấm nước lau mặt cho tôi.
- Không cần. Tôi gạt tay anh ra, nói tiếp: - Để cho đau khổ của em tràn chảy ra. Em cũng cần phải nhớ, hôm nay là sinh nhật thứ ba mươi của em... Anh đã tặng em một món quà không thể nghĩ tới... Em cũng thật ngốc, còn luôn cho rằng anh em mình đời này kiếp này thật sự là hoa liền cành...
- Không! Thường Đạo bỗng nhiên hét lớn, anh nắm lấy tay tôi: - Đừng nói thế, Thạch Ngọc, đừng nói thế nữa... Anh không hề lừa dối em, thề với trời cao, anh rất yêu rất yêu em. Em cần phải tin anh. Anh cũng đã nói, nguyện vọng của đời anh chính là gắng hết sức mình mang lại hạnh phúc và vui sướng cho em, anh muốn để cho cuộc đời em đầy lời ca tiếng cười...
- Thật thế?
Tôi ngước lên, âm ỉ nhìn thấy tia hy vọng bừng lên.
Anh gật đầu, nắm tay tôi chặt hơn.
Đầu tôi hơi choáng váng, cảm thấy anh dường như đã trở thành hai người quay quay trước mặt, tôi với tay nói:
- Thế, anh ngồi xuống đi, chúng mình uống tiếp.
- Không được, em uống quá nhiều rồi, không được uống nữa. Thường Đạo nói.
- Nhưng làm sao em biết được những lời anh vừa nói là thật? Anh cần phải hiểu rằng, những lời của người say mới là sự thật... Anh cũng đừng nhìn em... đầu hơi choáng váng, nhưng... trong lòng em rất rõ...
Tôi nói bỗng thấy lưỡi mình bắt đầu cứng lại.
- Như thế này đi. Thường Đạo nhìn tôi một lát, nói một cách chắc chắn: - Anh có thể uống cùng em, đến khi say mới thôi. Nhưng anh có một điều kiện, em phải hứa với anh, em không được uống nữa.
- Được. Em – em nghe theo anh.
Lúc đó đầu óc tôi đại khái đã ngủ rồi, nhưng ánh mắt vẫn mở trừng trừng, mơ mơ màng màng nhìn anh ngồi xuống trước mặt, tự rót một cốc rượu rồi giơ về phía tôi và nâng cốc cạn tới tận đáy. Tiếp đó, lại một cốc nữa...
Chỉ một chút rượu đó tất cả đã dường như cuốn phim trong ký ức tôi, bỗng nhiên tất cả mọi hình ảnh trước mắt tôi nhoà đi...
Khi tôi nặng nề tỉnh dậy, phát hiện ra mình đã nằm trên giường, quần áo vẫn chưa hề lột bỏ.
Tôi hơi đau đầu. Tôi muốn trở người bật đèn đầu giường, chợt phát hiện tay mình bị người khác giữ.
ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ, trong mờ mờ ảo ảo, tôi nhận ra đó là hình hài của Thường Đạo, đồng thời nghe được hơi thở của anh. Anh đang quỳ ở cạnh giường với tư thế như đang thú tội, đầu anh tựa vào đùi tôi, cơ thể phập phồng nhịp nhàng theo hơi thở...
Tôi đã hơi tỉnh rượu, nhưng cảm thấy khắp mình nóng ran.
Thường Đạo vẫn ngủ như cũ, hơi thở mạnh của anh càng tăng thêm sự tĩnh mịch trong căn phòng, phảng phất hương rượu nhàn nhạt...
Tôi bỗng thấy trong tim như có một chiếc bàn là ngát hương nhẹ nhàng ủi qua, để lại một thảm hạnh phúc tốt lành, yên ổn. Tôi vẫn thấy khắp người nóng ran lên.
Tôi có chút mệt mỏi chớp mắt, giống như đi vào cõi hư không tịch mịch ngàn xưa, cố gắng cảm giác sự tồn tại không chân thực của tôi và Thường Đạo. Cái bóng dáng đã cùng quan tâm và bầu bạn với tôi trong đêm tối, cái trụ cột như thanh song cửa vàng son lộng lẫy, rèm hoa đó như có muôn vàn đóa hoa từ xa tới gần, từ nhỏ hóa to, từ không rõ ràng trở thành rõ ràng, lúc này lại cứ xoay xoay trước mặt tôi không ngừng, dần dần chen chặt căn phòng của tôi và vũ trụ của tôi... nhưng bỗng nhiên lại mất hút...
Tôi xót thương cho Thường Đạo cô độc trong đêm tối, bên tai vẳng lên lời ca bài hát Phiêu lưu khàn khàn trong cổ họng anh: “Chân trời góc bể một mình cô độc, trong gió trong mưa không lời hỏi han; anh hôm qua, đã không thể níu giữ, nhỏ rớt xuống tim tôi...”
Tôi sợ anh lạnh, nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, rồi lại nhẹ nhàng nhỏm dậy, sau đó lại khẽ khàng trở mình... Tôi muốn tìm một chiếc áo khoác hoặc chiếc chăn đơn đắp lên người anh, sau đó muốn bế anh lên giường. Anh vẫn chưa tỉnh, chỉ lẩm bẩm câu gì đó, trở người rồi lại thiếp đi.
Tôi ngẫm nghĩ, giúp anh cởi áo ngoài, lột tất chân và sau đó đắp chăn cho anh.
Làm xong những việc này, tôi ngồi bên lặng lẽ ngắm nhìn anh. Tôi lại đưa đôi tất lên mũi thèm khát hít hít mùi thum thủm (mỗi lần giặt quần áo cho anh, tôi đều luôn thích làm vậy)... Tôi bỗng lần đầu tiên ý thức được rằng: Tôi yêu Thường Đạo là yêu toàn bộ con người anh. Không chỉ yêu sự tưởng tượng bay bổng trong đầu anh, yêu cái “cổ đạo nhiệt tràng”(1), thậm chí bao gồm cả mùi mồ hôi dưới háng anh...
Tôi trầm mặc một lát, vẫn cảm thấy nóng rát như cũ, bèn vào trong nhà vệ sinh, sau đó dùng khăn lạnh xoa xoa lên mặt...
Khi tôi từ phòng vệ sinh trở ra, định lấy một chiếc ga trong tủ ra sô pha ngoài phòng khách, nhưng khi tôi ngang qua Thường Đạo, bỗng nhiên cảm thấy như bị muôn ngàn con ma lôi kéo, tôi chẳng thể nào rời đi nổi. Tôi leo lên giường, nằm xuống bên cạnh anh.
Tôi nhìn kỹ gương mặt góc cạnh của anh, lông mày đen thẫm, hốc mắt sâu, sống mũi thẳng tắp... sau đó, tôi lại không ghìm được khẽ khẽ sờ vào vết sẹo nho nhỏ dưới cằm anh.
Da anh hơi thô ráp, dưới cằm mới nhú thêm mấy chiếc râu dài. Nhưng khi ngón tay tôi khẽ miết lên môi anh, anh lại thè lưỡi ra liếm liếm mấy ngón tay đó ngoài dự liệu của tôi...
Một luồng nóng bỏng hạnh phúc chạy xuyên khắp người tôi.
Tôi bỗng nhiên có cảm giác sai lầm rằng người nằm bên cạnh mình không phải là Thường Đạo, mà là con tôi, một đứa trẻ trong cái yếm...
Khắp người tôi nóng rát. Tôi co người, cúi đầu, run run hôn lên môi Thường Đạo...
Anh bỗng xoay người, hướng tới tôi, cánh tay bám chặt vào bờ vai tôi, thở dốc rồi hét to:
- Thạch Ngọc, cứu anh với!...
Tôi cuống cuồng ôm anh vào trong lòng.
- Thường Đạo, tỉnh dậy, em đây mà...
Tôi cũng thở dốc.
Dường như anh đã tỉnh, tôi hốt hoảng thấy anh mở mắt... nhưng anh ôm tôi chặt hơn, chân anh cũng quặp chặt lấy chân tôi.
Cuối cùng tôi không thể kìm nén tình cảm bốc lên rừng rực, càng ôm anh chặt hơn, hôn anh cháy bỏng hơn...
Tôi cảm tưởng mình như quả bom sắp nổ tung.
ít nhất, tôi cũng đã trở thành đoá hoa hướng dương trên bức tranh treo ngoài tường đang rừng rực... Mỗi đốm lửa trong thể xác tôi như nướng đốt sợi thần kinh mẫn cảm nhất của mình, khiến tôi nhảy loạn, đập loạn, run loạn lên trên giường... và đám sương mù bừng bừng bốc lên khiến tôi nghẹt thở... Tôi nóng như một thỏi sắt hồng mong mỏi được cơn gió mưa rèn dập của búa đe...
Tóm lại, tôi hoàn toàn mê mụ, chỉ biết ôm riết kéo Thường Đạo về phía mình, kéo về phía mình... và hơn nữa mồm cứ lẩm bẩm:
- ... Hôm nay... sinh nhật em, em đã ba mươi, “hôm nay bồng môn mở cho chàng”... để em giữ lại dấu ấn này, giữ ... chút gì đó...
Tôi tin, Thường Đạo chắc đã tỉnh rượu.
Có lúc, cũng đã mong muốn dừng nụ hôn của anh lại.
Nhưng sự xung động tình cảm của tôi càng khiến anh sợ hãi và bối rối. Nhất định anh cũng cảm nhận được “men ngọt lâu năm” từ đầu lưỡi tôi mà anh chưa từng được thưởng thức... Đúng là anh bị tác động của một dạng men nào đó làm cho đê mê, giống như tôi, không còn tỉnh táo được nữa, không còn có thể tự phân biệt, không còn có thể chủ động được nữa...
Quá trình là một khoảng trắng không.
Lời nói là một khoảng trắng không.
Cuối cùng, chỉ còn lại hai thể xác quấn riết lấy nhau, thịt dán vào thịt, da ép vào da...
Và khoảng khắc thần thánh “tiến vào” cũng là một khoảng quá bộ và ra đời trong hoảng loạn và lo sợ.
Nhưng, xảy ngoài ý muốn, tuy tôi nhận ra anh rất đê mê từ thần thái đắm say của anh, nhưng tôi không thể đo lường được Thường Đạo, và cũng chẳng cảm thụ được Thường Đạo.
Chẳng hề có “cường đạo” cứng đầu xông pha như mong muốn, thậm chí cũng chẳng có “trộm vặt” thăm dò chần chừ... Chỉ có cỏ dại, một nhúm cỏ chẳng đáng là bao, phất phất phơ phơ rớt xuống những giọt ái ân trước cửa sông đã mở rộng...
Tôi không ghìm được túm lấy “đám cỏ” – “đám cỏ” ấy không còn đứng dựng lên.
Trời ơi, trên thế gian này còn có gì khiến tôi kinh hoàng hơn thế nữa!
Tôi không dám tin, trong thể xác của người đàn ông cao lớn, già dặn như lại chứa đựng một “mẩu thừa” của trẻ em thế này ư.
Tay tôi như chạm phải hòn than, hốt hoảng buông vội ra.
Và Thường Đạo của tôi, từ cùng quẫn không thể hơn được nữa, xoay người quay mặt, tụt xuống giường, chẳng thèm bật đèn, lần mò quần áo vứt dưới đất.
- Xin lỗi, anh phải đi. Chúc sinh nhật vui vẻ.
Sau khi anh mặc xong quần áo, đến trước đầu giường khẽ nói, trong mắt anh ngân ngấn dòng lệ.
- Vâng. Tôi ậm ừ, chẳng níu kéo, cũng chẳng dậy đưa tiễn.
Chỉ nghe tiếng “cạch” ở gian ngoài khi anh nhẹ nhàng khoá cửa, tôi mới dường như chợt tỉnh, vội kéo tấm chăn bịt kín đầu, oà khóc...
ánh trăng lạnh lẽo nhạt dần, tôi ló đầu ra khỏi chăn, ngừng khóc,
bỗng nhiên hé nhìn chiếc đồng hồ trên đầu giường – chiếc kim xanh lè như lân tinh chỉ đúng mười hai giờ mười ba phút.
Tôi cảm thấy như mình gặp ma.
Và thời khắc này lại giống như gã say loanh quanh một hồi rồi lại trở lại nguyên chỗ cũ.
Tôi cũng bỗng nhiên chợt nhớ đến lời đại Phật pháp ngữ “Một chiếc chìa khoá mở một ổ khoá”, cuối cùng bừng tỉnh ngộ: hoá ra Thường Đạo chính là chiếc chìa khoá để mở ổ khoá thể xác tôi trong cõi tịch mịch mà tôi luôn đau khổ tìm tòi bấy lâu.
Nhưng, ma xui quỷ khiến, tôi tự đưa ra chủ trương, phá huỷ cái ổ khoá đi, chọc đâm “tim khoá”...
Tạo hoá ơi, Thượng đế ơi, tôi đã bị các người trêu chọc quá đủ rồi, vì sao các người còn đùa giỡn sỉ nhục và dày vò một con người tốt như Thường Đạo thế, một người đàn ông hoàn mĩ chưa từng bị vấy bùn?