Mấy ngày sau buổi tối hôm đó, tôi chẳng có tin tức gì về Thường Đạo. Nhiều lần tôi do dự định gọi điện cho anh, nhưng không biết phải nói như nào, cũng không thể an ủi anh – điều đó đối với anh, chỉ có ý sỉ nhục anh hơn... Hơn nữa, tâm tình của tôi cũng đau đớn cực độ...
Đúng lúc này, Mary nói với tôi, có người muốn để lại năm vé tàu du lịch đi Mexico với giá rẻ một nửa, ngày kia sẽ xuất phát, ướm hỏi tôi có muốn đi không. Tôi muốn tìm nơi nào đó cho thanh thản, thoát khỏi những trói buộc của mộng cảnh hoang đường vừa xảy ra, liền lập tức đồng ý.
Chúng tôi lên tàu vào sẩm tối, khi tàu nhổ neo thì trời đã tối đen.
Ngày đầu tiên mọi người ăn một bữa ăn kiểu Pháp trong khoang ăn, rồi sau đó lên sàn nhảy ở tầng ba nằm phía cuối con tàu– nhảy để giảm béo. Nhảy mệt lại xuống khoang tàu chơi bài...
Tâm trạng tôi vẫn rối bời, chẳng muốn ăn uống gì, cũng chẳng có hứng thú nhảy nhót, càng không muốn đánh bài chung với bọn họ. Tôi khoác thêm chiếc áo khoác, đi ra ngoài boong. Dưới ánh trăng, tôi tựa vào lan can mạn tàu, lặng lẽ ngắm nhìn từng đợt sóng bạc ngay trước mũi con tàu lúc chìm lúc nổi, lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn mờ mờ và trong nước biển đen ngòm...
Gió bên phải sườn tàu dần dần mạnh lên, tóc tôi bị gió thổi rối tung. Tôi chuyển sang mạn trái. Bên này nhìn thấy đất liền thấp tha thấp thoáng, nhìn thấy hình dáng núi non trùng điệp mông lung chạy dài, cũng như những ngọn đèn của thành phố nhấp nháy như sao đêm.
Đêm tĩnh lặng, chỉ có gió Thái Bình Dương vội vã hôn những đợt sóng biển, tạo nên những tiếng ào ào liên tục... Thỉnh thoảng thấy những con hải âu màu trắng không biết mỏi lượn sà xuống đuổi theo con sóng phía cuối đuôi tàu...
Đêm càng thêm lạnh, gió quất lên mặt như nước lạnh trong hồ té lên. Đầu óc tôi rối bời dần dần trở thành một mảng trắng...
Nhưng trong khoảng trống không này lại xuất hiện bóng dáng Thường Đạo – bóng dáng của khổ đau muộn phiền, bóng dáng của tiều tụy, bóng dáng của bàng hoàng... Tôi cảm thấy được trái tim tan nát và đau đớn của anh... dần dần, những đau khổ này hoàn toàn trở thành đau đớn của tôi...
Bây giờ anh đang nghĩ gì?
Cuộc sống ơi, cuộc sống thực là một cái bẫy. Bất kể anh leo trèo hướng nào, cuối cùng sẽ phát hiện đó chỉ là một cái bẫy. Giống như một người đang tung tẩy bước trong ngõ và hẻm nhỏ, tràn đầy niềm tin rằng sẽ có lối ra, nhưng “cái ngõ cụt” lại xuất hiện...
Anh không có những khổ đau thế này – nếu như tôi đồng ý tiếp tục mối quan hệ huynh muội.
Sự thật tàn khốc đó vốn có thể mãi mãi không bị vạch trần – nếu như tôi không cố chỉ làm theo ý mình.
Ôi, Thường Đạo, em đã phụ tấm lòng tốt của anh...
Rượu, chỉ tại chút rượu chết tiệt đó, hay là dục vọng “cỏ dại thiêu không chết, gió xuân đến chồi lại đâm” của thể xác tôi...
Vốn có thể tốt xiết bao!... nhưng, cuối cùng tôi tàn nhẫn đẩy anh xa lìa tôi, đồng thời cũng khiến anh không còn mặt mũi nào gặp tôi...
Thường Đạo ơi, Thường Đạo, em đã sai rồi, em đã sai quá rồi...
Em hối hận lắm.
Nếu sớm biết thế này, em sẽ không làm phẫu thuật nữa, không làm nữa. Anh nói chẳng sai, vốn chúng ta đích thực là một đôi trời sinh, một đôi đất lập, hoa liền kiếp trước, rễ liền kiếp này... Em cũng chính là chìa khoá của anh, anh cũng chính là chiếc chìa khoá em tìm trong mộng mị...
Nhưng hôm nay em đã làm sai, thật cũng ứng với lời của ông lão xem tướng – “giữ thì nghi hoặc, phá thì gặp hoạ”. Em quá ngu dốt, em quá ngu dốt. Ai còn nói em là băng thanh ngọc khiết? Em quả thật chỉ đáng là đứa con của một người đàn bà mất trí...
Trên thế giới này có bán thuốc chữa được hối hận ư?
..........
Đêm càng khuya, tôi không ghìm nổi run người vì lạnh, bèn quay trở về khoang thuyền.
Cuộc bài vẫn chưa tàn, mọi người kéo tôi vào cuộc, nhưng tôi từ chối mình không khoẻ, muốn lên giường ngủ trước.
Trong chăn tôi lại không ghìm được mình sờ sờ phần dưới thể xác mình – một bộ phận trở thành vô cùng xa cách và lạ lẫm...
Tôi mơ mơ hồ hồ cảm giác được ngày tháng của nơi nửa kín nửa hở trước đây đã rất xa rời, dường như là dấu vết của đời trước kiếp trước, lại giống như một cơn gió, như một giấc mộng... sau khi tỉnh mộng, chỉ còn để lại một cái động trống huếch trống hoác...
Động trống huếch trống hoác, động trống huếch trống hoác, động trống huếch trống hoác của thể xác, động trống huếch trống hoác của tâm linh, động trống huếch trống hoác của tư tưởng, động trống huếch trống hoác của mọi lúc...
Cuối cùng tôi mới hiểu – thể xác tôi sở dĩ lần này không “hợp long”, đó là bởi vì đám thịt thừa trong thể xác tôi hoặc giả là nói “con đê thể xác” đại khái đã được xử lý quá triệt để, quá sạch sẽ... Cho nên, cũng như lời dì Doãn Hoa đã từng dự báo trước, nó trở thành sẽ một cái động trống huếch trống hoác như hiện tại...
Nhưng ở Thường Đạo rốt cục lại là chuyện gì? Lẽ nào tinh thần của một người đàn ông và thể xác của anh lại là tỉ số trái ngược nhau? Hoặc giả nói, “chuyên khí chí nhu, năng anh nhi hồ”, là một giới cảnh có thể gặp mà không thể cầu?
Tôi ư, bây giờ tôi muốn đám thịt thừa ngày ấy có thể quay trở lại...
Thời gian có thể xoay chuyển, thể xác cũng có thể khôi phục được diện mạo cũ không?
Ôi, Thường Đạo, anh có biết không? Tuy em đã làm hại anh trong vô ý, nhưng trong lòng em vẫn nhớ anh, yêu anh, nghĩ đến anh, và thừa nhận rằng em với anh là “liền cành liền lá”, “liền hoa” đời đời kiếp kiếp... cho nên, dù bất kể xảy ra chuyện gì, hoặc sẽ còn xảy ra chuyện gì mà không thể nghĩ tới, em vẫn yêu anh nồng nàn, cần anh, và cùng anh nương tựa suốt đời này kiếp này...
Cuộc bài vẫn tiếp tục, đám đàn em tôi cười nói oang oang. Nhưng trên biển như có sóng lớn, con tàu bắt đầu lắc lư.
Tôi khẽ mỉm cười, chỉ có đau thương mới khiến tôi mỉm cười như vậy.
Nhưng tôi cũng dần dần bình tĩnh trở lại, an nhiên chìm vào giấc mộng...