Một tuần sau tôi trở về nhà, vừa đặt hành lý xuống, việc đầu tiên là tôi gọi điện cho Thường Đạo. Tôi dự định nói với anh: mặc dù đã xảy ra chuyện hôm đó, nhưng tôi hy vọng đấy không phải là lý do để cách ngăn giữa chúng tôi, cũng không vì thế mà gây khốn khó và ảnh hưởng đến tình yêu chân thành của chúng tôi. Tôi cũng sẽ gắng sức an ủi anh bằng những lời anh đã an ủi tôi– cần phải “cảnh vật xoay chuyển bởi lòng mình” chứ đừng để “lòng mình xoay vần vì cảnh vật”...
Nhưng, dù là điện thoại nhà riêng, điện thoại cơ quan, hay điện thoại di động cũng chẳng ai trả lời. Sau đó, tôi gọi điện cho một người bạn thân của anh ở toà soạn, tôi giật mình khi biết được Thường Đạo đã xin từ chức ba hôm trước.
Tôi vội lái xe đến nơi ở của anh, phát hiện ra nơi đây đã trống vắng không người. Lại hỏi hàng xóm, anh chẳng để lại một chút tin tức gì.
Tôi vội vã trở về nhà, đầu tiên là kiểm tra hòm thư, sau đó kiểm tra tất cả xó xỉnh như nền nhà, bàn trà, phòng bếp, bàn ăn xem anh có để lại một vài lời nào không... Cuối cùng, tôi thấy một phong bì bên bàn điện thoại, gần chiếc bình hoa cắm hai mươi chín bông hồng kia.
Tôi vồ lấy, quả nhiên trên đó nét chữ quen thuộc của anh.
“Thạch Ngọc thân”.
Tôi vội vã bóc thư – đầu tiên là chiếc chìa khoá rơi ra, tiếp đó là mấy tờ giấy viết thư màu xanh phảng phất mùi của anh.
Tôi ngẫm nghĩ và bước đến bên sô pha, bật cây đèn đứng, cố gắng dằn tâm trạng căng thẳng bất an, từ từ ngồi xuống sô pha, đọc kỹ lá thư của anh.
Thạch Ngọc! Em gái và người yêu của anh, xin em hãy tha thứ cho anh, anh viết lá thư này là để từ biệt em. Anh đã nghĩ rất nhiều khi quyết định rời xa em. Khi anh lựa chọn như vậy, trong lòng anh rất đau khổ, rất buồn chán, nước mắt tràn mi... anh nhớ đến những giờ phút hạnh phúc bên nhau: nhớ đến lúc câu tôm ở trường, nhớ đến lúc bất ngờ gặp nhau bên bờ biển Santamonica, nhớ đến lần đầu tiên em kể về cuộc đời của mình với anh bên hồ Lucerne, nhớ đến lần đầu em đã hôn anh trong đêm cuối cùng chuyến du lịch châu Âu trong khách sạn ở London, nhớ đến em nói chúng mình là hoa liền cành ở đời này kiếp này...
Nhưng anh biết đó là lúc anh phải rời xa.
Xin hãy tin anh, em gái, người yêu của anh, bởi vì anh yêu em nên anh mới quyết định rời xa em. Chỉ có rời xa em anh mới đủ dũng khí để gọi em, để xưng hô em, một tiếng gọi em... mặc dù mỗi tiếng gọi em là những cơn mưa lệ, khiến anh mang nỗi đau đớn cắt thịt, khiến tim anh đớn đau như bị bóp nát và chọc xé... Nhưng, em gái ơi, em gái, người yêu của anh, anh không thể không rời xa em... quên anh đi, quên đi người anh không xứng đáng này, quên đi người yêu không còn đủ dũng khí để gặp em... quên đi, hãy quên đi... cũng xin em hãy quên đi đời này kiếp này... âu cũng là định mệnh kiếp nạn khó tránh... nhưng cho dù anh đi đến đâu cũng đều có em trong trái tim anh. Em sẽ bầu bạn cùng anh qua những đêm dài, cùng anh qua chặng đường nhân sinh dằng dặc... chỉ có điều, em gái ơi, người yêu của anh, anh không thể quan tâm, săn sóc em, giúp đỡ em như trước được nữa... từ nay về sau, tất cả em phải dựa vào chính mình, em phải bảo trọng...
Giữa lúc anh sắp sửa đi xa, thực ra tâm tình anh cũng vui vẻ. Thật đấy, từ sau khi anh nghe em nói đã phẫu thuật thành công, tất cả đều trở lại như bình thường, trong lòng anh luôn mừng vui... chỉ có điều anh càng yêu em tha thiết thì anh lại càng cảm thấy lo sợ, càng thấy không giúp được gì... cho nên, cho nên, anh mới tìm muôn ngàn cách để chúng mình trở lại quan hệ huynh muội ngày xưa...
Anh chẳng hề che giấu em điều gì... chỉ có điều anh thấy xấu hổ khi mở miệng. Từ hồi học trung học, anh đã không dám vào phòng tắm công cộng... xin em hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho sự chần chừ của anh, tha thứ cho sự xấu hổ của anh, tha thứ cho sự chưa đủ chân thành nhất thời của con người anh...
Bây giờ em đã trở lại bình thường, như thế thật tốt. Anh tin tưởng, trong cuộc đời nhất định có nhiều thứ tốt đẹp đang chờ đợi em... tự đáy lòng anh chúc phúc cho em. Em đã chịu quá nhiều dày vò và khổ đau, em có một ngàn, một vạn lý do để đi tìm sự viên mãn và hạnh phúc của tình yêu của chính mình, đi tìm con người trong tim em... Em sẽ tìm được (em hãy nhớ lấy, trên thế giới này, thực ra còn có một người đang đợi em).
Nhớ lấy, nếu như trong tim em vẫn xem anh là người yêu và người anh, anh cũng muốn em nhất định phải nhớ lấy điều này: trên thế giới này, anh chẳng còn mơ tưởng hão huyền gì, bất kể là lúc nào và ở đâu, có thể nghe được thông tin hạnh phúc của em, cảm giác được bước chân vui vẻ của em, trong lòng anh đã rất thoả mãn rồi...
Anh đi đây, em gái, người yêu của anh, xin đừng trách anh, cũng xin đừng nghĩ cách tìm anh... anh sẽ đến một nơi, một nơi em không thể tìm được, làm một việc có ý nghĩa với anh và đáng để anh làm. Đương nhiên, anh cũng xin em tin rằng, anh nói như vậy, chẳng hề có ý muốn nhẹ nhàng trút bỏ cuộc sống của mình, anh còn giữ gìn vì em.
Tạm biệt, chúng mình sau này vẫn còn kỳ hội ngộ. Cho dù là không thể, anh cũng luôn luôn ở trong không khí, ở trong ánh nắng, ở trong cát bụi, ở trong ánh trăng, trong mỗi khoảng khắc tồn tại của sinh mệnh mà chăm chú dõi theo em, ngắm nhìn em, chúc phúc cho em...
Anh gửi lại em chiếc chìa khoá cửa.
Hai bài thơ ngắn để làm kỷ niệm.
Tái bút: Mãi mãi yêu em
Thường Đạo
Tôi đọc thư mà không sao cầm được nước mắt, nhưng cũng chẳng thèm gạt lệ, vội vã đọc tiếp hai bài thơ.
Bài thơ thứ nhất:
Chớ nói cuộc sống này hoa liền cành
Lá rơi hoa rụng rễ còn liền
Vườn xưa mưa gió tây
Rớt rơi giữa trái tim
Bài thơ thứ hai:
Tâm tư anh tựa suốt đêm thâu
Trầm lặng gõ bức tường đổ
Dằng dặc
Chẳng nghe nổi tiếng của em
Anh phiêu bạt quảng trường ký ức
Tìm mặt trời sau ngày đen tối
Chỉ có bóng dáng em
Đón ánh trăng
Anh tập tễnh say chốn tiên cảnh
Muốn đưa sinh mệnh thành một khúc hát cho em
Lời ca, chẳng chạm vào sợi tóc em
Chân trời, anh bàng hoàng phiêu bạt...
Tạm biệt, người yêu của anh
Do dự của anh, đau thương của anh
Mong đợi của anh, mộng tưởng của anh
Ngượng ngùng của anh, sụp đổ của anh...
Hãy để anh đợi em ở tận cùng vũ trụ
Ôm tinh vân của một ngày, thất truyền của thời đại;
Hãy để anh trên vách dựng ở Tây Thiên đợi em
Ngày ngày ngắm nhìn, đêm đêm mong đợi...
Tôi ngây dại, biết rằng chuyến đi biển của mình đã đẩy những sai lầm đi xa hơn, tôi lại tạo thêm sai lầm lớn, mãi mãi mất Thường Đạo và cơ hội liên lạc với anh, tự đấm vào ngực liên tục, nước mắt tuôn như suối...