Thường Đạo bỏ đi, Ngô Nguyên vô duyên, bỗng nhiên khiến lòng tôi ngập tràn một nỗi sợ vô cớ.
Tôi bắt đầu tin rằng, đại khái một vài đời trước, một vài kiếp trước tôi đã bị số mệnh sắp đặt chỉ có thể dựa vào “tự lực cánh sinh”, dựa vào ảo giác và tưởng tượng để đạt được sự hoan lạc của thể xác mình. Nhưng rất hiển nhiên, trong lòng tôi lại không dễ dàng chấp nhận kết luận này mà luôn luôn kháng cự và chống đối. Tôi cũng không cam tâm – phẫu thuật tuy đã xong, hơn nữa đã thành công, tôi thuộc hàng chẳng biết sợ, tôi không tin mình không thể hưởng thụ một cách hoàn toàn, triệt để cho dù chỉ một lần của sự “tiến nhập” và “ôm ấp” của hai con người khác giới cùng tạo nên.
Có một quãng thời gian, tôi cảm thấy được từ đầu tới chân mình, từ trong ra ngoài đều đặc biệt hư không. Bởi sự hư không này, thể xác và tinh thần tôi cũng có một sự xốc nổi và đói khát vô căn vô cớ. Trong đêm tôi càng liên tục dùng tay mình sờ mó phần dưới, cảm nhận được sự hư không nơi đó dường như là rộng lớn vô hạn, kéo dài vô hạn... thậm chí dần dần biến thành một cái động không đáy không thể đo lường...
“Cái động không đáy” này luôn luôn dày vò tôi, giống như một cái mõm thú, cắn ngoặm tất cả mọi thứ nó có thể cắn... vì vậy, tôi bị nó đày đoạ đến kiệt sức, nguyên khí tổn thương, thậm chí ngày càng hao gầy, ngày càng tiều tuỵ...
Có lúc tôi nghi ngờ phải chăng tên của mình đã bắt đầu hư hoại. Nghe – “Thạch ngọc câu phần”, “Thà ngọc nát còn hơn ngói lành”, “Thâu hương thiết ngọc”, “Lân hương tích ngọc”, “Tha sơn chi thạch khả dĩ công ngọc”(1)... tất cả những điều này, dường như là điềm báo của điều không may mắn.
Tôi cũng không ngừng oán thán sự bất công của vận mệnh và Thượng đế đối với tôi, và căm hận sự bắt tay của họ chọc ghẹo tôi, cầm cố tôi... nhưng, có lúc tôi cũng thầm cầu nguyện họ: hãy cho tôi một người đàn ông, mặc hình dáng, mặc mầu da, tôi chỉ cần một lần – một lần để thể xác và tinh thần tiến vào một cách hoàn chỉnh.
Như vậy, trong đêm tối tĩnh mịch tôi rất khó chịu, trong đầu luôn “ong ong” vang lên lời của Doãn Hoa bên tai – “Chị có biết không, anh ấy cực kỳ!”.
Tôi sao lại không thể được biết?
Chí ít tôi có thể tưởng tượng, có thể lãnh ngộ được rằng, chỉ cần cái “cực lớn” như của Dabruce mới có thể thực sự thoả mãn sự “trống vắng” đặc biệt của tôi...
Hồi tưởng lại một cách rõ nét tình cảnh anh ấy đã như một con lợn nhui nhủi hôn vào nơi kín của tôi, bỗng nhiên tinh thần tôi không thể nào tập trung được, hơn nữa cũng vì chút ghen tuông nên cảm thấy tinh thần kích động, oán hận Doãn Hoa đã xa xôi vạn dặm bay đến, lấy trộm quả hôn nhân của tôi và Dabruce... Trước đây cô ấy đã từng cướp người yêu của tôi, nhưng tôi còn ngu dốt lấy đức báo oán với cô ấy... Cô ấy có lí do gì để có được cuộc sống thảnh thơi và vui vẻ hơn tôi? Cô ta cũng chẳng phải là một thạch nữ sao? Chỉ có điều trước đến nay chưa có người nào vạch trần cô ấy là một nhân vật “hai không”... Đương nhiên, trên người cô ấy có thể có chút tà khí khiến người khác nể sợ... nhưng, tôi thì thiếu tà khí à? Trước đây tôi đã từng có rất nhiều người gọi sau lưng là “phù thuỷ” đấy thôi? Hơn nữa, xác thực tôi đã từng dự đoán cha của Doãn Hoa qua đời vì tai nạn ô tô, hơn nữa còn ứng nghiệm...
Tôi rất bất bình ngẫm nghĩ như vậy, những cảnh sinh hoạt cùng Dabruce, cảm giác của những ngón tay đẫy đà, âm ấm, ram ráp của anh nhẹ nhàng mơn trớn, lướt và nhảy nhót trên xác thịt tôi lại sống dậy... Hơn nữa cái cực lớn như con rắn của anh, thời khắc này cũng sống động hơn lúc nào hết trong tưởng tượng của tôi, và bị bóp nghẹt trong hai tay tôi...
“Ôi, Dabruce, anh vốn thuộc về em...” Tôi bỗng nghĩ, trong lòng, thổn thức mãi không thôi.