Một ngày nghỉ, sau khi thức dậy tôi bỗng nhiên hoảng sợ vô cùng, chẳng thiết gì cơm nước, nghĩ đi nghĩ lại, tôi bèn phi thẳng tới phòng mạch của Dabruce. Lúc đó anh vừa đi ăn cơm trưa, tôi gọi anh ra cửa rồi sau đó bình tĩnh nói với anh:
- Em – mấy hôm nay – trong lòng không vui, em muốn anh cuối tuần đưa em đi dạo cho thảnh thơi!
- Được. Được. Dabruce vui vẻ đồng ý, rồi một lát sau, anh lại nói: - Nhưng, anh phải nói với Doãn Hoa một tiếng, anh chẳng biết cô ấy có kế hoạch gì không.
Tôi vội cắt ngang lời:
- Tốt nhất anh đừng vội nói với cô ấy, nếu có thể để sau này em bảo cũng được.
Dabruce có vẻ hơi nghi hoặc nhìn tôi, nhưng vẫn gật đầu. Sau anh ngẫm nghĩ rồi hỏi:
- Đi đâu?
- Em muốn đến Las Vegas, được không?
- Đương nhiên là được, anh cũng đang muốn đến đó.
Anh nhún vai theo thói quen.
- Chúng ta chỉ nói một lời thôi nhé.
Tôi vừa nói vừa chìa tay ra.
Dabruce lập tức nắm lấy tay tôi, giống như một tấm lưới ụp lên con chim sẻ, nhưng lại hỏi:
- Khi nào đi? Đi bằng gì?
- Đi bằng xe của em, buổi sáng thứ sáu, được không?
- ừ. Anh nghĩ ngợi, lại nói: - Hay là đi xe của anh đi. Xe em bé quá, anh ngồi không thoải mái.
Nói rồi anh nhếch mép cười.
- Thế thì em cám ơn trước.
Tôi nói rồi quay người bước đi nhưng vẫn không nén được quay lại dặn với:
- Nhớ đấy, đừng có nói cho Doãn Hoa biết.
Buổi trưa ba ngày hôm sau, tôi và Dabruce cùng sánh vai trên đường phố Las Vegas. Đầu tiên chúng tôi đi xem biểu diễn cướp biển, sau đó lại đi xem “núi lửa hoạt động” và suối âm nhạc... phơi nắng cho nóng, đi cho mệt rồi lại bước vào sòng “Caesar” chơi một lát Slot machine(1), Blackjack và quay bàn. ở Slot machine tôi thắng được hơn trăm đô la, nhưng chơi sang Blackjack tôi lại thua sạch, còn sang đến quay bàn thì chẳng thắng cũng chẳng thua. Dabruce lại ngược lại tôi, ở Blackjack đặc biệt điểm của anh rất tốt, thắng không biết bao nhiêu tiền, xèng tích lại một đống trước mặt. Tôi kéo tay anh, nói khẽ:
- Đừng chơi nữa, nếu không lại mất cả đấy.
Dabruce nghe lời tôi, hoặc là do có kinh nghiệm, bèn đứng dậy. Sau khi thanh toán anh thắng được sáu trăm đô la. Dabruce rất phấn khởi nói:
- Tối nay anh bao đi nhà hàng và xem biểu diễn.
Chúng tôi vui mừng rời khỏi “Caesar”, chuẩn bị trở về phòng đã đặt ở sòng “Kim Tự Tháp” nghỉ ngơi, sau đó lại đi ăn tối và xem biểu diễn, nhưng khi chúng tôi đến ngã tư, bỗng nhiên một chiếc xe Toyota màu đỏ đang chạy trên đường rẽ trái, không bật xi - nhan, quay ngoắt một cái, chen ngay vào phía trước mặt chúng tôi, khiến Dabruce phải phanh xe dúi dụi. Rõ ràng Dabruce rất tức giận, tôi thấy anh nghiến răng chửi “Shit”, sau đó anh chẳng quay về nơi nghỉ nữa, cứ thế bám riết chiếc xe phía trước...
- ái chà, xem kìa, anh lại quản việc rỗi hơi rồi đấy. Nó vẫn chưa xô vào mình, anh làm gì được?
Tôi không nén được khuyên anh.
- Không được, nó đi như này thì tối nay xảy ra tai nạn. Anh vẫn khăng khăng.
Tôi vô tình và anh cố chấp, đành mặc kệ anh.
Sau đó, cuối cùng đến khu phố người Hoa chúng tôi bám kịp chiếc xe kia. Một người đàn ông phương Đông trạc hơn ba mươi tuổi trong xe bước ra, anh ta dường như không để ý chiếc xe bám theo đuôi, khoá cửa xe rồi bước vào một nhà hàng Trung Quốc gần đó. Lúc này Dabruce dùng tiếng Trung gọi anh ta:
- Này, anh đợi một chút.
Người kia quay giật lại, thấy một người da trắng nói tiếng Trung với mình, anh ta rất ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi:
- Anh gọi tôi?
- Đương nhiên là anh. Anh có biết không? Anh chuyển hướng ở ngã tư mà không nháy đèn, chen ngay vào đường người khác. Như thế là một hành động rất nguy hiểm.
- Vì việc ấy mà anh bám theo tôi? Người đàn ông kia cảm thấy vô cùng khó hiểu.
- Đúng. Tôi muốn báo cho anh biết, anh làm như vậy, vừa hại mình và lại còn hại người khác. Hy vọng lần sau anh đừng có đem thói quen xấu của Trung Quốc đến nước Mỹ này. Nhớ lấy, cho dù là có cảnh sát ở bên hay không cũng cần phải học cách tuân thủ luật giao thông, đó là vì anh, cũng là vì người khác.
Người đàn ông đó gật đầu lia lịa như vừa tỉnh mộng:
- Vâng, cám ơn.
Nhưng khi chúng tôi vừa bước lên xe, tôi nghe rõ ràng anh ta dùng tiếng Thượng Hải chửi đổng:
- Rõ điên khùng.
Chắc chắn Dabruce cũng nghe thấy, anh vội quay kính xuống, thò đầu ra, dùng tiếng Thượng Hải kính cẩn trả cái bóng kia:
- Tôi lại thấy anh là một thằng ngu.
Người đàn ông kia bất giác sững người, cứng miệng nhìn chúng tôi.
Dabruce ngoảnh đầu lại nhìn tôi, cười ha hả.
Hơn mười giờ đêm, tôi và Dabruce đã xem xong “Cô gái điên khùng” và trở về khách sạn.
Cả ngày hôm đó, mặc dù tư tưởng của tôi luôn có những ý nghĩ đó xáo trộn quanh quẩn trong đầu, trước khi đi xem, trong lòng tôi thực ra cũng đã ít nhiều trở lại bình tĩnh, cảm giác được sự thảnh thơi, vui chơi rất thoải mái. Tâm tư của tôi cũng không còn nghĩ về phương diện đó nữa. Hơn nữa, chỉ cần nhìn thấy thể xác cồng kềnh của Dabruce, hứng chí của tôi bỗng bị tổn thương. Nhưng, sau khi xem biểu diễn “Cô gái điên khùng”, nhảy múa điên cuồng, loạn xị, âm nhạc chói tai, đèn nhấp nháy muôn màu, các cô gái rừng rực run rẩy, sóng người dập dềnh, chao đảo khiến tôi kích động khắp người... Lúc đó, thật sự tôi muốn ùa lên sàn nhảy, tham gia hàng ngũ của họ, và cũng tuột sạch mọi thứ trên người, chỉ còn lại một chiếc sơ - lip mỏng tang, cùng nhảy múa cuồng loạn với họ, cùng họ bày tỏ hết sự ham muốn, cùng họ đê mê...
Cho nên, sau khi trở về phòng tắm rửa xong xuôi, khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, tâm trạng của tôi thực ra vẫn còn bị đắm chìm trong sự kích động không hề suy giảm. Trong đời lần đầu tiên tôi cảm nhận được mình mặc dù không uống rượu, cũng không hít heroin mà người lâng lâng, hai má nóng bừng, chân bước không vững...
Sau đó, tôi sang gõ cửa phòng Dabruce sát bên. Tôi nói với anh:
- Anh lại đây, em có chuyện muốn nói với anh.
Dabruce cũng vừa tắm xong, anh đã thay quần áo đi ngủ, nghe tôi gọi, liền khoác thêm chiếc áo đi sang.
- Có chuyện gì thế? Vừa vào cửa anh đã vội hỏi tôi.
- Anh ngồi xuống đi.
Tôi chỉ vào chiếc sô pha, còn mình leo lên giường, chui vào chăn, dựa lưng vào tường.
Dabruce đã ngồi ngay ngắn, hai tay vịn xoa vào tay ghế, khó hiểu nhìn tôi.
Tôi bèn nói:
- Em gọi anh tới là em muốn báo cho anh biết một chuyện, em đã phẫu thuật cách đây nửa năm, nơi đó đã được mở toang, hơn nữa còn rất thành công...
Dabruce trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi tiếp tục bình tĩnh nói:
- Em đã từng làm vợ anh, nhưng chưa từng làm trách nhiệm của người vợ... Bây giờ, em đã sẵn sàng rồi. Cho nên, nếu như anh còn cần em... thì anh tới đây...
- Thế...
Anh vẫn bán tín bán nghi, thậm chí còn có chút bất an.
- Thế nào, anh không còn thích em? Hay anh đã thấy rồi, chẳng còn gì hiếu kỳ nữa?Tôi nói.
- Không.
Dabruce giống như đứa trẻ phạm sai lầm, vội vã vịn ghế đứng dậy.
Tôi nhìn anh đắm đuối, sau đó vỗ nhè nhẹ vào tấm chăn bên cạnh.
Cuối cùng Dabruce cũng lên, nằm ngay cạnh tôi.
Tôi tắt đèn ngủ.
.....
Tất cả những thứ ô uế ô trọc dường như bắt đầu từ thanh khiết vô tội.
Tất cả mọi đau khổ của tâm linh cũng rất dễ dàng chuyển hoá thành sự bức hại thể xác.
Trong đêm đen mịt mùng đó, tôi đã đem linh hồn và xác thịt mình triệt để giao cho ma quỷ...
Tôi đã thay đổi. Thể xác của tôi hoàn toàn không chịu sự khống chế của tôi. Tôi thậm chí không thể nói tiếng “không” yếu ớt với thể xác mình...
Tuy tôi thoả mãn hết lần này đến lần khác nhưng nơi đó cuối cùng vẫn là “động trống hoác” cực lớn, là cái rốn của vũ trụ, luôn luôn mong muốn hút tất cả mọi vật chất nó có thể hút nạp...
Tôi trở nên rất đê tiện.
Tôi chẳng còn biết sỉ nhục là gì trèo lên tụt xuống khối “thạch nhũ” cực lớn của Dabruce... Tôi còn tham lam hít ngửi mùi hôi chồn của anh...
Tôi nghĩ tới tất cả các loại có thể nghĩ tới, trong sự hồi hộp và choáng váng, không còn liêm sỉ để thể nghiệm và hưởng thụ tất cả khoái lạc của khổ đau và nhơ nhớp...
Tóm lại, đêm đó, tôi giống như một con rắn, bằng dục vọng vô cùng vô tận của mình quấn riết lấy con voi khổng lồ Dabruce... cuối cùng, thể xác của anh dần dần bị moi rỗng, tiếng gầm gào dần dần trầm xuống, và không ngừng để lại “con số thâm hụt”...
Trước khi trời sáng, Dabruce đã mềm nhũn, anh luôn nghĩ cách lảng tránh tôi – giống như trốn chạy khỏi ôn dịch. Nhưng chẳng bao lâu sau, không chịu nổi sự cám dỗ của tôi, anh lại cuồng loạn ôm lấy tôi... không giống như yêu, mà là sự báo thù... cuối cùng, trong trận giáp lá cà không khói đạn, chúng tôi đều tã tợi, chẳng còn sức lực ngã vào vòng tay của đối phương, hưởng thụ giây phút tĩnh lặng sau những sự xung đột cực lớn đem lại, đồng thời cũng lĩnh hội và nhấm nháp được tình cảm nồng ấm của sự mệt mỏi quá sức...
Lúc này, tôi chợt nghĩ đến lời nói của Doãn Hoa – “Chị biết không, anh ấy cực kỳ!”
Quả thật. Dabruce quả cực kỳ!
Nhưng tôi còn muốn nói: Nơi thể xác gần gũi nhất, linh hồn cũng quyến luyến khó rời, vui vẻ như con chim phấp phới bay ra bay vào. Hơn nữa, sự kết hợp của chúng tôi đích thực là một bản khế ước không hề sai sót; sự tiến nhập của chúng tôi cũng không ngừng sản sinh ra “lợi ích chung to lớn”; chúng tôi đã trải qua giờ phút ngọt ngào nhất khi đầu gối má kề – mặc dù tất cả những thứ này chỉ nhanh chóng qua đi.
Cho nên, tôi bỗng nhiên tưởng tượng, đối với thể xác cuồng loạn bất an của tôi sau khi “mở cửa” mà nói, Dabruce có lẽ chính là chiếc chìa khoá châu liên hợp bích mà tôi mong đợi...
- Em so với Doãn Hoa thế nào?
Sau đó tôi hỏi Dabruce.
- Không cần phải hỏi. Anh nói, ngón tay khe khẽ miết bờ môi tôi, nhưng một lúc sau, anh lẩm bẩm: - Cô ấy á, hình như chỉ hiếu kỳ và ứng phó.