Hôn nhân luôn là thần thánh. Hơn nữa bất kể trong đó có hay không có tính chất cùng lợi dụng.
Hôn nhân cũng là công khai thể hiện sự tồn tại của một dạng đồng minh và nghĩa vụ.
Cho nên, không ngoài dự đoán của tôi, sau cơn phong ba, Doãn Hoa không chỉ không bay ra ngoài hôn nhân mà cô ấy đã khổ tâm xây dựng, Dabruce bị cô ấy thôi miên cũng dần dần trở lại trong vòng tay của Doãn Hoa.
Còn tôi, cuối cùng vẫn chỉ một mình.
Tuy sau đó, tôi đã từng thử kết bạn với mấy người đànông, nhưng bất kể là về phương diện tinh thần hay thể xác, họ đều khiến tôi có cảm giác như nhai nến.
Tóm lại, chẳng giấu gì anh, sau khi trải qua cái "cực lớn" của Dabruce, tôi không thể dễ dàng thoả mãn mình. Tôi cũng cảm thấy chỗ đó của tôi thực ra đã trở thành cái "thùng rác" khổng lồ, chứa đầy các loại dục vọng nhơ nhớp và tham lam. Dù lúc mơ hay tỉnh tôi đều luôn không thể chịu đựng nổi không những đưa những tạp vật đủ kiểu vào đó, có khi bao gồm chai rượu lạnh toát hay cái chày thép kích thích... Trong bồn tắm, có lúc tôi dùng tay bắt chước một vật gì đó, tôi cũng không thể kìm nổi nghịch vớ vẩn một cách cuồng loạn trong nước, làm nước kêu oàm oạp, tràn khắp mặt sàn... Lại nữa, có khi tôi nhìn thấy người lái xe buýt, người làm đường, người bán rong ở hè phố, tôi cũng suy tính trong tưởng tượng một cách khó hiểu: món đồ chơi treo trong quần họ rốt cục to lớn được bao tấc? Phải chăng là thứ hàng đáng giá thực?....Thật vậy, tôi dường như thực sự cảm giác được toàn bộ con người mình đã triệt để cải tạo và hơn nữa đã thay da đổi thịt, và thuyết giáo: "giữ đạo trời, diệt dục vọng con người" đã từng thẩm thấu trong linh hồn trước đây bây h lại biến thành "giữ dục vọng con người, loại bỏ đạo trời" luôn ong ong bên tai...
- "Giữ dục vọng con người, loại bỏ đạo trời"... Thường Đạo ơi, Thường Đạo, nghĩ đến đây, em thật sự thấy xấu hổ với anh, em biết từ này về sau em không tài nào còn có thể gặp anh nữa. Tôi, giống như một người nghiện xì ke lâu ngày, đến nay đã ngấm vào xương tuỷ... Nhưng, Thường Đạo, anh ở đâu, vì sao không cứu em? Anh cần biết rằng, trong lòng em luôn biết rõ, chỉ có anh mới có thể cứu được em...
Có đêm, tôi thực sự ko chịu đựng nổi nỗi dày vò, đau khổ, bèn lái xe lang thang các góc phố. Lúc này, tôi như ko còn ý thức được gì, thần trí tuệ mê mụ, cảm thấy mình không còn là một người con gái, mà đã trở thành một loài thú, một con mèo động đực, một con chó cái phát dục...sau đó, tôi thấy một người đàn ông da đen lang thang ngủ dưới hiên siêu thị, tôi không chịu được, dừng xe ngày bên cạnh, ngồi trong xe ham muốn nhìn người đàn ông thật lâu, tiếp đó mở cửa xe, đi về phía anh ta.
Trăng đã lên, ánh đèn đường bỗng nhiên phụt tắt, nhưng ngay lập tức lại bật sáng trở lại. Gió đêm nhẹ nhàng mơn man, chiếc túi ni lông mỏng trên vai anh ta phấp phới.
Tôi đứng bên anh ta một lúc, phát hiện ra gương mặt anh ta trẻ trung và anh tuấn nhưng có điều môi rõ ràng rất dày, đầu tóc rồi bời, rất giống một con chó đực hoang. Tôi bỗng thấy phía dưới thân thể mình ươn ướt, dường như được ngâm trong suối nước nóng, cuối cùng trong hoang dâm vô độ, tôi cúi người xuống, kéo tấm chăn chiên rách trên người anh ta ra, lay anh ta tỉnh dậy.
-Cô làm gì thế?
Gã đàn ông lang thang dụi mắt, ngồi dậy, tức giận hỏi.
- Ở đây lạnh lắm. Tôi đưa anh đến chỗ ấm áp hơn.
Tôi nói, lời lẽ rất chân thành và khẩn thiết mà ngay đến tôi lúc đó cũng có cảm giác sai lầm, cho rằng mình thực sự ko fải là một kẻ thèm khát bệnh hoạn phá hoại giấc ngủ của người khác, ngược lại, biến thành một người bố thí đại từ bi...
Người đàn ông da đen ngẩng trông tôi hồi lâu rồi mới đứng lên. Anh ta kéo ống tay áo nhăn nheo, quả quyết nói với tôi:
- Cô tìm nhầm người rồi, tôi ko có tiền, một xu cũng chẳng có.
Nói rồi anh ta xoè hai bàn tay, rồi lại vỗ vỗ vào hai túi quần hai bên.
- Tôi ko lấy tiền của anh. Thật đấy, chẳng lấy một xu.
Tôi vội vàng nói, bờ môi khô rát, cổ họng khát khô, giọng nói ngường ngượng, tỏng lòng cũng có chút hoảng sợ.
- Nhưng, còn những thứ này của tôi?
Anh ta nói rồi chỉ chiếc xe kép tay chất đầy những thứ rác rưởi.
- Cái đó...tôi cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn theo ý mình nói - Yên tâm, nếu như mất tôi đền cho.
Anh ta nghi nghi hoặc hoặc ôm tấm thảm bẩn thỉu cũ rách ném vào thùng chiếc xe kéo, sau đó theo tôi lên xe. Tôi ko dám về nhà mình, mà thuê một phòng trọ xe thùng gần đó.
Sau khi vào phòng, tôi bảo anh ta đi tắm rửa, còn mình cởi hết quần áo chỉ còn để lại một bộ lót ngắn rồi chui vào chăn chờ đợi. Tôi nghe tiếng nước trong vòi sen lúc rì rì lúc ào ào chảy, nghĩ đến chỉ chốc lát sẽ ôm lấy cơ thể trần truồng khoẻ mạnh của người đàn ông da đen, và trút lên đấy sự tức giận ngùn ngụt..Không kìm được cứ run lên vì sự căng thẳng và hưng phấn.
Nhưng khi người đàn ông da đen từ trong phòng tắm bước ra, trên người anh ta vẫn quấn chiếc khăn tắm, vội vã như con bò đực lao tới tôi, trong ý thức tôi bỗng thoáng qua con chữ cực kì khiếp đảm - HIV! Còn tôi lại chưa hề có sự chuẩn bị phòng hộ nào cả!
Từ trong mong đợi, đói khát tôi bỗng quay quắt liều chết chống đối. Còn ngưòi thanh niên da đen dường như cảm thấy sự lừa dối và bỡn cợt của tôi càng trở nên điên cuồng, anh ta muốn dùng sức của mình để hòng mong áp chế tôi...
Có lẽ bởi tiếng cãi cọ giằng co của chúng tôi quá to, hoặc giả, người trực nhà khách đã nghi ngờ chúng tôi, tóm lại, ngoài cửa bỗng có những tiếng bước chân gấp gáp chạy tới, tiếp đó là tiếng đập cửa "thình thịch". Người đàn ông da đen thất vongtụt xuống giường, bất đắc dĩ đi ra mở cửa. Năm sáu người cảnh sát áo đen như quạ lao vào phòng, số còn lại chặn ngay cửa, đồng thời giương súng vào chúng tôi hét lớn:
- Không được động đậy! Giơ tay lên!
Tiếp đó có mấy người dắt 1 con chó nghiệp vụ cao to thè lưỡi dài thườn thượt hít hít ngửi ngửi, sục sạo khắp trong phòng.
Tôi ngần bằng này tuổi đời, nào đã trải qua cảnh này, người ngây như gỗ, mất hết trigiác. Mãi đến khi người cảnh sát áo trắng dẫn dầu đội hạ khẩu súng xuống, bình tĩnh hỏi tôi có cất giấu ma tuý không, tôi mới bừng tỉnhm kéo kín chăn, lắc đầu lia lịa. Sau đó, một người trong số họ lại chỉ vào người đàn ông da đen hỏi tôi:
- Như vậy cô bán dâm cho anh ta à?
Tôi sững người, lại vội vã lắc đầu, lời trước chẳng ăn nhập vào câu sau, chẳng có thứ tự gì cả.
-Không, tôi chỉ...nghĩ...thực ra...chẳng làm gì cả....không tin....anh hỏi anh ta...tôi cũng chẳng đòi anh ta một xu...thật đấy....
Dường như người đàn ông da đen đã từng trải, lọc lõi, chẳng coi chuyện đó vào đâu. Anh ta bắt đầu vừa mặc quần áo, vừa dùng thứ tiếng Anh rất đặc biệt mà chỉ người da đen mới có phân trần và thanh minh như thực, trong lời nói còn tỏ vẻ bao che cho tôi...
Như vậy, hỏi đi hỏi lại một lúc họ mới tin chúng tôi, dùng máy bộ đàm báo cáo với cấp trên không có mặt tại hiện trường, sau đó lại chào khách khí:
- Xin lỗi, đã quấy rầy.
Rồi tất cả rút sạch sành sanh.
Tim tôi lúc này mới an định trở lại, bèn vội vã mặc quần áo, bước ra chiếc Toyota của mình, lại lặng lẽ đưa người đàn ông trở về mái hiên siêu thị, trong lòng xấu hổ và ân hận nói "Sorry" với anh ta, đồng thời tôi cũng ấn vào tay anh ta tờ một trăm đô, rồi lái xe như trốn chạy.
Khi trở về nhà, trời đã mờ sáng. Tôi đứng trước gương trong phòng vệ sinh, ngắm nhìn sắc mặt tái bợt, đầu tóc xoã xượi, bờ môi bị nghiến rách từ lúc nào chẳng biết, mới chợt ý thức được rằng - sự đói khát và xung động nhất thời chút nữa đã đẩy tôi vào vòng ngục tù, thậm chí còn có thể phải trả giá nhiễm căn bệnh AIDS chết người, có hối cũng chẳng kịp.
Trong lòng tôi cũng đau khổ nguyền rủa sự vô liêm sỉ vô liêu của mình, không kìm được tôi tự vả vào hai má. Sau đó chẳng thèm thay quần áo, cứ thế ào vào phòng ngủ, nằm vật ra giường rúc đầu vào gối khóc nức nở. Đặc biệt vào lúc này, trong lòng tôi bỗng nghĩ tới Thường Đạo - Nếu như nhìn thấy tất cả những cảnh này, anh sẽ nghĩ thế nào? Tôi tự hỏi, và càng thêm nức nở.
Vĩ thanh,
Tôi cũng cần phải nói thực với anh, tin xấu này xảy ra với tôi, đến nay vẫn chưa hề có ai biết. Nếu như nó truyền ra ngoài, tôi nghĩ, tôi có thể không còn có chỗ mà chui. Hôm nay tôi có thể dũng cảm kể lại cho anh nghe, chủ yếu là do ảnh hưởng của lời anh nói “sự thực là đời sống của văn học nghệ thuật”. Tôi đã bộc lộ tất cả những phần bí ẩn nhất của người phụ nữ của mình với người đời thì trong cách nghĩ và hành động còn điều gì mang tai mang tiếng cần phải che giấu?
Đương nhiên, tôi cũng phải nói với anh: cái để cho tôi cảm thấy chút an ủi là tôi và Doãn Hoa sau đó cũng đã giải hoà. Nhưng tôi tin rằng, sự để bụng giữa chúng tôi chắc chắn luôn luôn có. Con người mà, đặc biệt là đàn bà, cho dù là chị em ruột, chỉ cần có xích mích tình cảm, thì chẳng còn có thể lấy lại tình cảm như buổi đầu...
Cuối cùng, giữa lúc tôi chuẩn bị kết thúc lời tự bạch về thể xác và tâm linh đẫm nước mắt và máu của mình, tôi cũng nói với anh một dự định bí mật vẫn còn giấu kín trong lòng, và thông qua anh nói với người đời. Anh có biết không? Từ sau buổi tối kết hợp và quấn riết về thể xác giữa tôi và Dabruce ở Las Vegas hôm đó, rất lâu anh không lại chỗ tôi. Nhưng tôi nghe nói, anh đã trở nên rất lăng nhăng, thường xuyên trốn Doãn Hoa đi ra ngoài kết giao mặc sức cùng hưởng lạc với mấy cô gái đến từ các nơi trên thế giới trong điều kiện thuận lợi đủ đường. Nhưng, dường như anh vẫn không thể quên được tôi. Bốn tháng trước đây, có đêm, anh bỗng nhiên như ma quỷ xuất hiện trước cửa nhà tôi. Khi tôi mở cửa, thấy anh khoác trên người ánh trăng thanh lạnh lẽo mà tôi rất quen thuộc, giống như từ trong mộng đi ra, thoạt đầu là ôm riết lấy tôi, sau đó lại nói với tôi như đọc thơ:
- ... Ôi, Thạch Ngọc, con người tội lỗi đáng thương ơi, anh đến để thực hiện trách nhiệm của mình cứu vớt cho em. Hãy mở ra, the forbidden lady hãy mở ra, hãy mở cánh cửa của em ra, anh sẽ gieo mầm văn minh cho em...
Và đêm đó, chẳng ngờ, tôi đã có thai với anh.
Khi tôi nghe được tin này từ bác sĩ, tâm tình tôi rất phức tạp, nhưng chẳng chút đau khổ, thậm chí còn rất vui mừng – Tôi ơi, hoá ra tôi vẫn có thể làm mẹ! Điều đó há chẳng phải đã lật đổ tất cả mọi lời không đúng sự thực về “thạch nữ” đã choàng lên người tôi?
Tôi quyết định sẽ giữ đứa trẻ lại, và một mình tôi nuôi dưỡng. Tôi tạm thời chưa báo cho Dabruce và Doãn Hoa biết việc này để tránh xảy ra những việc ngoài mong đợi...
Nhưng điều khiến tôi đau khổ là, một phần rất lớn tiền của tôi tích luỹ được đều đã bị thua lỗ trên thị trường chứng khoán (tôi vốn có kế hoạch dùng số tiền này để tiếp tục học Thạc sĩ). May là tôi còn có nhà cửa, tuy mới trả chưa đầy một nửa, nhưng còn có thể bán được chút tiền. Tôi đã nghĩ đến sau khi sinh con, tôi sẽ trở về Trung Quốc, ở đó chi phí sẽ giảm rất nhiều. Tôi dự định bỏ việc, một lòng một dạ nuôi dưỡng con tôi. Đương nhiên, kinh tế sau này sẽ gặp khó khăn, cho nên, thật sự áy náy – tôi rất cần số tiền nhuận bút của cuốn sách này. Nhưng ngàn vạn lần anh đừng hiểu sai, cho rằng tôi viết cuốn sách này chỉ đơn thuần vì tiền. Như trước đây đã nói, tôi cũng rất muốn tìm một người nói chuyện cho hết mọi nhẽ, hoàn toàn giải phóng bản thân mình, cho thảnh thơi lòng mình, cũng hy vọng người khác có thể từ những thể nghiệm tâm lý và sinh lý của tôi có được chút gợi mở... Đương nhiên, còn nữa, thực sự tôi dự định có thể biến cuốn sách này trở thành một lời quảng cáo sinh động, giúp tôi tìm lại được Thường Đạo. Thông qua cuốn sách này tôi cần anh ấy hiểu rằng – cho dù tôi đã trải qua những ngày tháng phóng túng nhất, nhưng trong linh hồn của mình vẫn chưa hề một phút rời bỏ ý nghĩ và mong mỏi tìm anh khắc sâu tận xương tuỷ... Nếu như có thể, nếu như tôi còn có thể tìm được anh, tôi cũng muốn anh sẽ là người cha đỡ đầu cho con tôi, và chúng tôi sẽ cùng nuôi dạy đứa bé...
Tôi cũng đã nghĩ, huyết thống của tôi và Dabruce cách xa nhau như vậy, về mặt y học mà nói, đứa bé tôi đang mang trong bụng rất có thể sẽ là một cậu bé thông minh xinh đẹp – cậu (cô) bé sẽ có hình dáng đầy sức cuốn hút của David (Venus), một mái tóc vàng, nhưng lại có đôi mắt to đen lay láy... Đương nhiên, căn cứ vào nhân tố di truyền, cậu (cô) bé cũng có thể là một đứa trẻ mất trí. Cho dù như vậy, tôi cũng vẫn yêu cậu (cô) bé, và càng yêu thương cậu (cô) bé đó hơn. Tôi cũng tin tưởng sâu sắc rằng, bây giờ đứa bé nhỏ xiu xíu đang nằm yên trong thể xác tôi, bất kể mặt mũi nó như thế nào đều sẽ kinh thế hãi tục... Vì sao lại không, phát triển ắt có suy vong, suy vong tất có phát triển(1), tất cả những khổ đau mà tôi đã chịu đựng lẽ nào không được báo đáp thích đáng vào con tôi? Vấn đề là tôi không biết ác mộng của mình phải chăng đã đến tận cùng hoặc là sẽ bắt đầu một vòng mới... Tôi muốn cẩn thận gấp lại những trang ác mộng đã luôn bám sát tôi, hoàn toàn để lại cho ngày hôm qua, và để...
Nhưng, Thường Đạo, Đạo của tôi, rốt cục anh đang ở nơi nào?
Tôi nghe có người nói anh đã trở về Trung Quốc.
Cho nên, mấy hôm trước tôi cũng đã trở về Trung Quốc.
Tôi đã từng đến quê anh, nơi có tiên sơn quỳnh cảnh của Bát tiên qua biển trong truyền thuyết. Nhưng chẳng có tung tích gì của anh.
Tôi lại ngẫu nhiên nghe được thông tin anh đi Nam Quốc bèn đến đó nghe ngóng kiếm tìm nhưng kết quả chẳng được gì.
Tôi cũng đã từng “nửa đêm giật mình tỉnh giấc nghe tiếng chuông buổi sớm” ở núi Cửu Hoa, đội mưa lên núi thắp hương khi trời còn chưa sáng, tiếp đó lại trèo lên chín chín tám mốt bậc thềm, đến cầu Địa tạng vương Bồ tát điện Nguyệt Thân mong người giúp đỡ tôi tìm được Thường Đạo... Mua một chiếc khoá Liên tâm trước tuyệt bích núi Thiên Thai, khoá xích sắt ở đỉnh cao nhất, hy vọng có thể khoá dấu vết và hình bóng của Thường Đạo...
Sau đó, có người nói đã từng gặp anh ở Tam Hiệp. Tôi lại vội lập tức đi Trùng Khánh, xuống thuyền xuôi dòng tìm kiếm anh khắp nơi...
Nhưng chẳng hề có Thường Đạo của tôi...
Quả thật, anh không biết trong lòng tôi bây giờ nhớ Thường Đạo thế nào đâu... nếu như đứa bé trong bụng tôi là máu thịt của tôi, tôi nghĩ, anh ấy chính là hồn phách của tôi mới phải.
Tôi cũng nhớ đến tình cảnh buổi sẩm tối hôm thuyền đi tới đập Cát Châu – Tôi đứng ở cuối thuyền nhìn về phía sau, chỉ thấy trời nước mênh mang, núi liền núi, nước liền nước, một mảng đỏ quạch đùng đục...
Tôi không kìm được hét vọng vào khoảng nước đỏ cuồn cuộn:
- Thường – Đạo –
Nhưng, rất lạ, sau tiếng gọi của tôi, trong lòng bỗng trở nên hoảng loạn –– bởi vì tôi bỗng thấy sông lớn rộng bao la trước mắt đột nhiên lại vắt ngang một con đập lớn hơn, rộng hơn, dài hơn. Tôi vội chỉ cho những người xung quanh:
- Xem kìa, nơi đó lại có một con đập lớn hơn!
Rất nhiều người vây xung quanh tôi, nhưng họ chẳng thể nhìn thấy gì, quay lại trách tôi:
- Chắc là cô hoa mắt rồi. Đập Tam Hiệp là do con người xây dựng vẫn còn chưa hoàn thành, ở đây sao lại có thể nhìn thấy được.
Nhưng đích thực tôi đã nhìn thấy con đập đó rất hùng vĩ, kéo dài mấy dặm.
Tôi nghĩ đến “cái đập” đã từng tồn tại trong thể xác tôi, trong lòng không ghìm được cười lạnh lùng:
- Ha ha, sao lại còn phải xây đập chứ! Tự cổ chí kim, lẽ nào xây còn chưa đủ? Đợi đấy mà xem, xem đời sau sẽ phá đi thế nào!
Tôi nghĩ như vậy trong lòng lại bất giác bật thành lời, khiến những người đứng cạnh chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, nhìn tôi lạ lẫm, cho rằng họ gặp nếu không phải là một kẻ mất trí thì cũng là một kẻ tâm thần...
Nhưng, hai mắt tôi vẫn đau đáu nhìn con đập đó, rất lâu rất lâu mới quay lại nhìn mặt sông...
Có một con thuyền gỗ nhỏ từ xưa xưa vội vã chèo tới chỗ tôi –
Tôi bỗng nhiên ngờ vực, dòng sông này vốn là con kênh Long Bối – nơi phát sinh cuộc đời tôi; mà chiếc thuyền gỗ nhỏ kia, đó chính là cái nôi khi xưa bà ngoại đã đưa tôi xuất chinh... Và, tôi cảm nhận được, ánh mắt của cha, cô tôi, dường như đang từ tít tắp tầng mây chiếu thẳng xuống, ấm áp và kiên trì dõi trông tôi...
Ôi cha, ôi cô! Sẽ có một ngày, con cần phải tìm và sẽ gặp cha và cô!
– Nhưng, hãy nói cho con, cha và cô có biết Thường Đạo của con đang ở đâu?
Yêu thương, giờ phút này anh đang ở nơi nào? Anh có biết, đến nay trên thế giới này, ngoài đứa con ra, anh là người duy nhất em còn nhớ đến!
... Còn nữa, con thuyền đã từng che chở sinh mệnh của tôi, chiếc lá sen xanh xanh đã từng che mưa chắn gió cho tôi?
Đạo, anh mau trở về đi, bụng em tuy mang con của người khác, nhưng trái tim em thật sự lại chứa đựng riêng anh! Hãy trở về đi, người huynh trưởng của em, ca ca của em, người yêu của em! Hãy trở về đi, mau trở về đi, đông có biển cả, tây có cát trắng, nam có nóng bức, bắc có tuyết lạnh... anh hãy trở về đi...
Đột nhiên, tôi nhìn thấy con thuyền nhỏ trên sông bỗng chốc biến thành một đoá hoa sen liền cành màu phớt hồng to lớn không gì sánh nổi, tươi sắc mầu... mỗi lúc một to, càng lúc càng xoay nhanh trước mắt tôi...
– Thân yêu, anh chắc đã đoán được, em lúc đó đã choáng váng, rồi ngã ngục xuống ván thuyền. Nhưng hai con mắt của linh hồn em vẫn như cánh diều lơ lửng giữa không trung, nối liền với hốc mắt em bằng một sợi dây nhỏ màu trắng bạc - Bỗng nhiên, trong ảo giác tôi thấy núi đồi bốn phía chao đảo, sấm chớp ùng oàng, cuồng phong dữ dội, mưa như hắt nước... Trong ánh chớp loè, bụng dưới của tôi bị giẫy đạp thình thịch, trong đó giống như khối nham thạch nóng bỏng trào ra, gầm rống, trương phềnh – cuối cùng, ầm một tiếng, bụng tôi rách ra, tử cung như chiếc cối đá bỗng nhiên nứt toác... nhưng, sau khi cái đớn đau của máu tươi trong tâm can ào ra, trong thể xác tôi bật ra một đứa bé tóc vàng mắt đen da trắng ngần không một tiếng gào thét, thậm chí cũng không có đứa trẻ mất trí như trong dự định... chỉ là, tôi có chút kỳ lạ, tuy tôi không thể sinh đẻ, nhưng trong khắp thế giới này vẫn vẳng lên những tiếng kêu khóc kinh thiên động địa không thể dùng lời diễn tả ra được..