Äây là má»™t phòng gá»— thấp bé nhất, hoang phế, đổ nát, không còn má»™t từ tốt đẹp nà o để hình dung đến nó nữa, tá»±a như má»™t lão nhân thấp bé tang thương, trải qua năm tháng lạnh lùng mà kéo dà i chút hÆ¡i tà n. Bên ngoà i căn nhà gá»—, là nhiá»u khối đá hình thà nh nên má»™t khu phố, dÆ¡ bẩn, đục ngầu, không thể ở nổi, nước bẩn từ phÃa trên chảy xuống, mà ngay cả má»™t số con chó hoang Ä‘i tìm thức ăn cÅ©ng phải bá» qua nÆ¡i nà y.
Cái cá»a thấp cá»§a căn nhà gá»— trước gió đầy mùi xú khà chỉ chá»±c mở ra, phát ra tiếng vang chi chi cha cha, ná»a chắn lên tưá»ng, nghiêng nghiêng lung lay như muốn đổ, bất quá cuối cùng cÅ©ng không có sụp đổ được.
Äịa phương đến cả chó cÅ©ng không muốn đến, nhưng lại chưa chắc đã không có ngưá»i ở.
Chi cha má»™t tiếng chiếc cá»a mở ra, ở bên trong Ä‘i ra là má»™t cô gái mặc chiếc váy mà u trắng, ước chừng mưá»i bảy, mưá»i tám tuổi, tóc Ä‘en buông xuống, phát ra tháºt mượt mà như trân châu bình thưá»ng. Vân vê mái tóc cá»§a mình, cô gái dùng ngón tay khá»u khá»u má»™t chút tóc, để má»™t Ãt tóc ra phÃa sau, sau đó dùng bà n tay có chút trắng nhợt kéo váy lên má»™t Ãt, nhảy vá» phÃa trước má»™t bước, đứng ở bên trên má»™t khối đá tương đối sạch sẽ, sau đó hướng và o trong nhà lo lắng kêu lên:
- Ca, nhanh lên một chút, huynh toà n ra muộn thôi!
Thanh âm cá»§a cô gái tháºt là thanh thanh thuý thuý tá»±a như Hoà ng Oanh xuất cốc, nghe rất êm tai.
Bên trong cá»a gá»— thấp bé má»™t nam tá» Ä‘i ra, bá»™ dáng khoảng 25, 26 tuổi, bởi vì cá»a phòng cá»§a căn nhà gá»— thấp quá, nam tá» không thể không Ä‘i qua mà không cúi xuống thấp tá»›i hÆ¡n phân ná»a cái đầu.
Thấy nam tá» Ä‘i ra, cô gái kéo váy, nhảy tá»›i má»™t tảng đá khác, nhưá»ng tảng đá ban đầu cho đại ca Ä‘ang Ä‘i ra.
Nam tá» mặc dù mặc má»™t bá»™ tây phục, cÅ©, đầy nếp nhăn. Nhìn qua có vẻ hắn có vóc ngưá»i tầm hÆ¡n má»™t thước, hÆ¡i gầy yếu, nhưng lưng lại rất thẳng, thoạt nhìn anh tuấn phi thưá»ng.
- Nhớ kĩ phải nghiêm túc là m việc nhé, không được đánh nhau nữa, nếu không, nói thầm….Buổi tối không được ăn cơm.
Cô gái giÆ¡ giÆ¡ hai nắm tay rất nhá», hai mÅ©i cau lại, sau đó ngá»t ngà o cưá»i, lá»™ ra đôi má núm đồng tiá»n nhợt nhạt, phi thưá»ng vui vẻ đáng yên, nếu như ngưá»i ta thấy được, khẳng định rất kinh ngạc, ở xóm nghèo lá»™n xá»™n nà y, tá»± nhiên lại xuất hiện má»™t cô gái xinh đẹp xuất chúng như váºy.
Là m việc? Nam hà i trong mắt hiện lên má»™t tia áy náy, cái nà y chẳng qua chỉ là lừa gạt muá»™i muá»™i hắn mà thôi, hắn là m gì có nÆ¡i là m việc, ngưá»i giống như hắn, có thể tìm được việc gì sao?
- Ừ! Nam tỠđáp, tay phải tá»± nhiên vuốt vuốt cái mÅ©i, cổ tay áo tây phục cÅ© mà u Ä‘en đã hiện lên chút trắng, cánh tay cá»§a nam tá» dị thưá»ng bắt mắt. Äây là má»™t đôi tay phi thưá»ng trắng trẻo, ngón tay thon dà i, không có bất cứ vết sẹo gì, trắng tá»± như má»™t khối ngá»c trắng ngần, đôi tay giống hệt như cá»§a nữ hà i tá» có cuá»™c sống an nhà n sung sướng váºy, má»™t đôi tay như váºy căn bản không nên có trên ngưá»i má»™t nam tá» như thế.
- Ca, tay huynh tháºt xinh đẹp!- Cô gái mÃm môi mỉm cưá»i nói, khom lưng cúi đầu đánh giá cẩn tháºt má»™t hồi, nà ng cÅ©ng rất kì quái, tại sao ca ca mình có má»™t đôi tay xinh đẹp như váºy, cô gái cúi đầu nhìn đôi tay mình, tá»± nhiên có má»™t chút tá»± ti mặc cảm, nhanh chóng đưa hai tay ra giấu ở đằng sau. Hai tay nà y có má»™t Ãt vết thương mà cÅ©ng có vẻ thô ráp nữa.
Nhìn thấy động tác cá»§a cô gái, nam tá» hai cánh mÅ©i hÆ¡i cay cay, quần áo trong nhà đá»u là do cô gái giặt, bất luáºn đông lạnh hè nóng, đến tiết trá»i mùa đông, trá»i giá rét như thế, đến sắt đá cÅ©ng có thể bị nứt ra, đôi tay xinh đẹp cÅ©ng trở lên thô ráp. Nam tá» cÅ©ng muốn giúp cô gái giặt quần áo những cô gái thế nà o cÅ©ng không chịu.
- Ừ! - Nam tá» không phản bác, thấp giá»ng đáp, trong lòng rất xúc động, tay ngươi má»›i là đôi tay xinh đẹp nhất thế giá»›i, nam tá» vuốt vuốt mÅ©i cô gái, nói:
- Ta Ä‘i là m đây, muá»™i phải Ä‘á»c sách đấy nhé.
- Biết rồi! - Cô gái hất hất cái mÅ©i, mở miệng tá» vẻ bất mãn vá»›i hà nh động cá»§a nam tá».
- Giữa trưa nhớ phải ăn cơm biết không, còn nữa buổi tối nhớ trở vỠsớm một chút.- Nam tỠlo lắng dặn dò.
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, biết rồi! ca phải biến thà nh bác gái trong há»™i Chữ Tháºp Äá» cá»§a bệnh viện má»›i đúng.- Cô gái thúc lưng nam tá» lên phÃa trước.
Nam tá» cưá»i khổ lắc đầu, giẫm từng khối đá nhô lên rá»i Ä‘i cuối ngã tư đưá»ng.
- Ca, chỠmột chút đã!- Cô gái vội và ng kêu lên.
- Có chuyện gì váºy? - Nam tá» quay đầu lại há»i.
Cô gái nhảy nhịp nhà ng Ä‘uổi theo nam tá», Ä‘i tá»›i trước mặt nam tá», mở cái miệng nhá» nhắn, ngữ khà có chút oán giáºn nói:
- Huynh xem huynh kìa, Ä‘i là m mà cả cổ áo cÅ©ng không gấp! - GiÆ¡ tay lên cổ nam tá» sá»a lại cổ áo má»™t chút, sau đó cẩn tháºn đánh giá lại, rồi lá»™ ra vẻ hà i lòng, vui vẻ nói:
- Tốt lắm, ca ca ngưá»i vÄ©nh viá»…n là đẹp trai nhất, cố gắng lên!
Nam tá» xoa xoa cái đầu cá»§a cô gái, mỉm cưá»i, cô gái tươi cưá»i luôn là m cho hắn quên Ä‘i hết tất cả các phiá»n não.
- Ta Ä‘i! Nam hà i nói xong đã biến mất cuối ngã tư đưá»ng.
Xuyên qua khu phố đầy đá nà y, sau đó lại Ä‘i qua mấy nÆ¡i đưá»ng tắt cháºt hẹp không ai lui tá»›i, trước mắt tá»± nhiên thông suốt, trước mặt là vô số nhà cao tầng, ngưá»i ngưá»i qua lại “ngá»±a xe như nước†(ý nói đông vui tấp náºp), cùng vá»›i những thứ vừa thấy tháºt là hai thế giá»›i bất đồng, phảng phất như phân biệt thiên đưá»ng cùng địa ngục.
Nhìn quán rượu rá»±c rỡ trước mặt, nhìn thì gần nhưng tháºt ra khoảng cách vá»›i mình lại rất xa xôi.
Ãnh mắt nam hà i đảo qua má»—i má»™t ngưá»i Ä‘i đưá»ng, ngưá»i Ä‘i đưá»ng trên ngưá»i má»—i động tác rất nhá», má»—i chá»— nhá» nhất trên ngưá»i Ä‘á»u không qua khá»i cặp mắt lợi hại cá»§a nam tá». Nam tá» nà y nhìn tá»›i nhìn lui những ngưá»i Ä‘i đưá»ng, hÆ¡i mang chút thất thần, Ä‘i tá»›i không có mục Ä‘Ãch.
- Tiêu Ngá»±! - má»™t thanh âm khoan khoái nhẹ nhà ng ở phÃa sau vang lên, trong giá»ng nói có pha chút ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Nam tá» quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên ngưá»i ngưá»i vừa đến, ngưá»i đến là má»™t thiếu niên khoảng 26,27 tuổi, hắn trên ngưá»i mặc độc má»™t chiếc áo cá»™c, bên dưới là má»™t chiếc quần jean rách nát, cÅ©ng không biết nhặt được ở đâu nữa, bất quá được giặt rất sạch sẽ.
- Là ngươi! - Tiêu Ngá»± vừa nói, ánh mắt lại chuyển hướng vá» phÃa đưá»ng cái.
- Äang tìm gì chứ! - Thiếu niên ánh mắt hướng vá» những ngưá»i Ä‘i đưá»ng qua lại, há»i.
Tiêu Ngá»± vừa lắc đầu lại vừa gáºt đầu, ngay cả chÃnh mình còn mâu thuẫn nữa là .
Nhìn mặt ngưá»i thiếu niên kia má»™t chút, Tiêu Nhá»± nhá»› tá»›i lần đầu tiên gặp thiếu niên kia, bởi vì thiếu niên kia trên đưá»ng hà nh khất bị ngưá»i ta đánh Ä‘áºp suýt chết, chÃnh là Tiêu Ngá»± đã Ä‘em hắn tá»›i há»™i Chữ tháºp đỠcá»§a bệnh viện, từ khi đó, hai ngưá»i quen biết nhau, bất quá cÅ©ng chỉ là quen biết mà thôi.
- Ngươi có má»™t thân bản lãnh, nhưng lại luôn luôn không ra tay, ngươi cuối cùng là đợi cái gì? Nếu không, ngươi dạy ta má»™t chút Ä‘i, nếu ngươi có thể dạy ta, sau nà y kiếm được bao nhiêu ta Ä‘á»u đưa cho ngươi má»™t ná»a được không ?- Thiếu niên cầu xin nói.
Tiêu Ngự lắc đầu nói:
- Hầu Tá», cho dù ta đồng ý dạy ngươi, ngươi cÅ©ng không há»c nổi.
- Tại sao? - Ngưá»i thiếu niên kia gá»i là Hầu Tá» bất đắc dÄ© há»i lại, ánh mắt rÆ¡i và o đôi bà n tay trắng nõn thon dà i cá»§a Tiêu Ngá»±, rất khó tưởng tượng loại ngưá»i như bá»n há» lại tồn tại má»™t ngưá»i có đôi tay như váºy, hai tay nà y nếu để đà n dương cầm có lẽ phi thưá»ng thÃch hợp Ä‘i, hầu tá» thầm nghÄ©, tá»±a hồ có thể hiểu được cái gì đó.
- Quên Ä‘i, không há»c sẽ không há»c.
Hầu Tá» thở dà i nói, nếu như ngưá»i khác có bản lãnh nà y, Hầu Tá» khẳng định sẽ không từ thá»§ Ä‘oạn mà há»c được, nhưng là Tiêu Ngá»± không giống thế, Tiêu Ngá»± là bằng hữu cá»§a hắn, tuy Tiêu Ngá»± không coi hắn là bằng hữu nhưng hắn vẫn coi Tiêu Ngá»± là bằng hữu, hÆ¡n nữa lại là bằng hữu sinh tá».
Ãnh mắt Hầu Tá» từ trên ngưá»i Tiêu Ngá»± rá»i Ä‘i, hướng tá»›i má»™t nữ nhân yểu Ä‘iệu tầm hÆ¡n ba mươi tuổi. Nữ nhân yểu Ä‘iệu nà y vóc ngưá»i cao gầy, mặt váy siêu ngắn, trên cặp đùi thon dà i xinh đẹp Ä‘i má»™t đôi tất chân mà u ngá»c toả ra vẻ hấp dẫn trà mạng, bất quá ánh mắtcá»§a Hầu Tá» không phải hướng vỠđôi chân đẹp cá»§a nà ng, mà là hướng đến chiếc ba lô mà u Ä‘en trên lưng nà ng.
- Xin lá»—i! - Hầu tá» thấp giá»ng nói, sau đó hướng tá»›i phương hướng cá»§a nữ nhân kia Ä‘i tá»›i.
Hầu Tá» là má»™t kẻ trá»™m, hắn tiếp theo chÃnh là muốn ăn trá»™m trong ba lô cá»§a nữ nhân kia má»™t số váºt.
Vì cuá»™c sống mà thôi, không có gì là đúng hay sai cả. Tiêu Ngá»± đôi mắt hiện lên má»™t tia ảm đạm, tá»± giá»…u chÃnh mình, chÃnh mình không phải cÅ©ng thế sao, cÅ©ng là kiếm ăn từ trong túi ngưá»i khác.
Tiêu Ngá»± cÅ©ng là má»™t tên trá»™m! giống như ăn trá»™m, không khác gì Hầu Tá», nhưng Tiêu Ngá»± tá»± nháºn là mình vá»›i tên trá»™m cắp khác có phân biệt.
Tiêu Ngá»± có chút thất vá»ng Ä‘i tá»›i phÃa trước, tìm ba bốn giá» rồi, Ä‘i qua cả ná»a thà nh phố. Thá» không ăn gần hang. Tiêu Ngá»± cÅ©ng không dám hà nh động ở gần nhà .
Hắn khi thì ngồi ở trong má»™t góc mà quan sát, khi thì Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng ngắn, thuá»· chung cÅ©ng không có phát hiện ra được má»™t con “dê béo†nà o thoả mãn cả. Tiêu Ngá»± có thói quen, hắn đôi khi cả ná»a tháng cÅ©ng không bắt được má»™t con “dê béo†nà o. Trên thá»±c tế thá»§ Ä‘oạn cá»§a Tiêu Ngá»±, Ä‘i qua má»™t con phố có thể tuỳ tiện dắt được khá nhiá»u con “dê béoâ€, chỉ là hắn sẽ không là m như váºy.
Tiêu Ngá»± ngón tay phải động Ä‘áºy, hai ngón tay như bạch ngá»c không có chút tì vết nà o, má»™t đạo ánh sáng hiện lên rồi lại biến mất không thấy, đạo ánh sáng đó phảng phất chưa từng xuất hiện ở đây.
Tiêu Ngá»± giÆ¡ đôi bà n tay phải cá»§a mình lên, năm ngón tay mở ra, ánh mặt trá»i xuyên thấu qua khe hở giữa các ngón tay, đây là má»™t đôi tay hoà n mỹ như thế nà o? Nhưng hai tay nà y lại dùng để Ä‘i ăn trá»™m, Tiêu Ngá»± ngước đầu lên nhìn ánh sáng mặt trá»i chiếu qua là m hiện ra ngón tay hồng hồng lá»™ng lẫy, tá»± nhiên sinh ra má»™t chút căm ghét đôi bà n tay nà y.
Tiêu Ngá»± dừng lại trên đưá»ng má»™t chút, đôi khi là đến cả giỠđồng hồ, hắn có thể Ä‘i như váºy cả ngà y trá»i, sau đó vá» nhà vá»›i hai tay trống trÆ¡n à .
Lúc Tiêu Ngá»± Ä‘i qua má»™t góc đưá»ng, có nhìn thấy hai tên dáng vẻ lưu manh tầm hÆ¡n 30 tuổi, trong đó có má»™t ngưá»i tóc trắng, ngưá»i kia trên ngưá»i mặc má»™t bá»™ áo tây phục, ná»a dưới cÅ©ng mặc má»™t cái quần jean rách nát có và i phần tương tá»± như quần cá»§a Hầu Tá».
Những ngưá»i nà y hÆ¡n phân ná»a là trên đưá»ng rất há»—n đản, lầm má»™t đạo tặc, tốt nhất là chá»› chá»c và o đám ngưá»i nà y. Bởi vì trá»™m cắp bình thưá»ng, bị phát hiện nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ là bị mắng và i tiếng mà thôi, trá»™m cá»§a những ngưá»i nà y, nếu như bị phát hiện khẳng định là sẽ bị đánh cho rất là thê thảm, có đôi khi bị ngưá»i đánh chết ná»a ngưá»i ấy chứ.
- Mụ đà n bà ná» cÅ©ng tháºt ghê gá»›m, trá»™m đã không được lại đánh lại tao, bá»±c tháºt! - Tên tóc trắng nói má»™t hÆ¡i.
- Äừng nói nữa, cà ng nói cà ng thêm giáºn, lần tá»›i phải chỉnh mụ đà n bà đó đên cha mẹ cÅ©ng không nháºn ra nữa! - Tên quần Jean rách nát mắng.
Hai ngưá»i hùng hùng hổ hổ Ä‘i tá»›i, trên đưá»ng ngưá»i Ä‘i đưá»ng cÅ©ng không dám nhìn nhiá»u, vá»™i vã Ä‘i qua, sợ rằng vô ý mà chá»c tá»›i đám ngưá»i nà y.
Tiêu Ngá»± ánh mắt đảo qua hai ngưá»i, chỉ là dừng lại trên ngưá»i há» và i giây thôi, rồi cúi đầu, Ä‘i tá»›i phÃa bá»n há».
- Thằng thá» con nà y, nhìn cái gì váºy mà y? - Tên tóc trắng mắng, ánh mắt nhìn và o nếp nhăn trên trang phục tây trang cÅ© kÄ© cá»§a Tiêu Ngá»±, khoé miệng cưá»i nhạo, tiểu tá» nà y nhìn qua lá»›n lên chắc chỉ là má»™t con chó trong hình ngưá»i mà thôi, còn giá» là hình dạng cá»§a má»™t con vịt đây.
Tiêu Ngá»± không có trả lá»i, vá»™i vã Ä‘i tá»›i.