Cảnh Thiệu Nam hạ đạn cung xuống, ngửa mặt lên trời cười. Đột nhiên, phía sau lưng có người nói:
- Đạn cung của các hạ thật tốt!"
Cảnh Thiệu Nam ngạc nhiên quay lại, quả nhiên là bạch mã thiếu niên, không biết đã phóng ngựa trở lại bờ sông bên này từ khi nào. Mọi người vừa rồi khẩn trương bận rộn, không hề phát giác được chuyện này. Cảnh Thiệu Nam đáp:
-Điêu trùng tiểu kỹ, chỉ làm trò cười cho chuyên gia!
Bạch mã thiếu niên cười nói:
- Ta làm gì là chuyên gia nào, chỉ dựa vào con ngựa không tệ này mới đào thoát được đại nạn.
Trác Trọng Liêm xuống xe nhìn kỹ bạch mã thiếu niên, thấy lưng ngựa của gã trống không, chẳng hề có hành lý gì, lời nói lại màu mè văn vẻ, lại ra bộ dạng thư sinh, vì thế cất tiếng hỏi:
- Túc hạ có phải là người xuất môn du học hay không? Hiện giờ đường sá không yên, nếu bạt thiệp trường đồ nguy hiểm lắm đa!
Bạch mã thiếu niên khom người đáp:
- Vãn sinh nhập học ở Duyên An phủ, đang khẩn cấp hồi hương để kịp đi thi. Lão bá ở phủ nào chẳng hay có thể cho biết?
Trác Trọng Liêm mỉm cười báo tính danh, bạch mã thiếu niên kinh ngạc thưa:
- Thì ra là Hương tiên bối Trác lão đại nhân, thất kính, thất kính!
Sau đó gã báo tính danh, tên gọi là Vương Chiếu Hi, hai người nói chuyện rất hợp. Vương Chiếu Hi thưa:
- Vãn sinh cô thân vô bạn, nguyện đi theo cùng, nhờ lão đại nhân ra tay che chở.
Cảnh Thiệu Nam nháy nháy mắt, Trác Trọng Liên tuổi già lòng từ, khẳng khái nói:
- Cùng đi với nhau có gì mà ngại? Túc hạ hà tất nói lời như vậy.
Và thế là lão bằng lòng. Cảnh Thiệu Nam lạnh lùng nói:
- Các hạ là một thư sinh mà lại cưỡi lên thần câu như thế, quả thật bội phục.
Vương Chiếu Hi đáp:
- Con ngựa này thuộc giống đại hãn mã ở Tây Vực, tên là Chiếu dạ sư tử, tuy thần tuấn nhưng rất thuần lương.
Tây bắc có nhiều danh mã, người phổ thông đều biết thuật cưỡi ngựa, Trác Trọng Liêm tuy cảm thấy thớt ngựa này giỏi đến kỳ lạ nhưng không hề có nghi tâm.
Các phiêu sư được Trác gia mời tới vừa rồi nhất mực hộ vệ xung quanh xe, lúc này mới kéo đến bên cạnh Cảnh Thiệu Nam, chờ Trác Trọng Liêm nói xong, cùng hướng đến Cảnh Thiệu Nam bái một lễ. Lão Phiêu đầu làm lễ càng cung kính hơn, cúi rạp người tới gối, dùng giọng thành thật thưa:
- Lão hủ mắt kém, tuy nhiên sớm biết Cảnh anh hùng là một đại hành gia, nhưng không rõ Cảnh anh hùng là cao đệ của Võ Đang, lão hủ cần phải thỉnh Cảnh anh hùng vài chung mới được!
Trác Trọng Liêm nghe thế ngạc nhiên không hiểu. Cảnh Thiệu Nam mỉm cười nâng lão phiêu đầu dậy, đáp lời:
- Cảnh mỗ bất tài, nếu như đã nhóm lửa bên sườn núi, tất tuyệt không thể nửa đường thối lui. Cảnh mỗ chuyến này đến đây không phải bảo tiêu, mà là vì bằng hữu mà không tiếc kẹp đao bên sườn. Lão tiêu đầu, xin ông yên tâm.
Trác Trọng Liêm nghe xong mà càng kinh ngạc. Thì ra Cảnh Thiệu Nam này tuyệt không phải là sĩ tử đọc sách, mà là đệ nhị đại đệ tử của đương kim chưởng môn của phái Võ Đang. Võ Đang Thiếu Lâm chính là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm, thanh uy rất lớn. Chưởng môn nhân của Võ Đang phái hiện thời là Tử Dương đạo trưởng, võ công trác tuyệt. Lão cùng bốn sư đệ là Hoàng Diệp đạo nhân, Bạch Thạch đạo nhân, Hồng Vân đại nhân, Thanh đạo nhân hợp xưng thành Võ Đang ngũ lão. Môn hạ đệ tử có đến hàng trăm. Cảnh Thiệu Nam chính là đồ đệ của Bạch Thạch đạo nhân, là nhân vật xuất quần bạt tụy trong đệ tử đời thứ hai của Võ Đang.
Hán tử râu xồm vừa rồi đánh cướp chính là Phiên sơn hổ Chu Đồng, còn đại hán mày rậm mắt to chính là Hỏa Linh viên Chu Bảo Xuân, đều là hãn phỉ ở biên cảnh vùng Xuyên, võ công còn trên cả Tây Xuyên song sát. Võ Đang phái tự cho mình là võ lâm chánh tôn, do đó đời đời tương truyền hai quy củ: một là không cho phép làm cường đạo, hai là không cho phép làm phiêu sư. Cảnh Thiệu Nam lấy thân phận là môn nhân của Võ Đang hộ tống hành lý cho quan lớn quả thực là chuyện rất hiếm. Lão tiêu đầu một là sợ Hỏa Linh Viên và đồng đảng báo phục, hai là không biết ý định của Cảnh Thiệu Nam, do đó vừa rồi mới nói những lời như thế nhằm kéo Cảnh Thiệu Nam vào cùng.
Trác Trọng Liêm lúc này mới biết Cảnh Thiệu Nam người đầy tuyệt kỹ, không biết cháu của mình sao lại kết thân với dị nhân như vậy, chỉ biết cảm tạ mấy lần. Cảnh Thiệu Nam thần sắc rạng ngời, đối với Trác Trọng Liên có phần ngạo mạn. Trác Trọng Liêm muốn hỏi gã và cháu mình quen nhau như thế nào, gã chỉ nói qua loa vài câu, thậm chí chỉ cười mà không đáp.
Vị bạch mã thiếu niên Vương Chiếu Hi lộ rõ vẻ thập phần văn nhã tĩnh lặng, trên đường đối với Trác Trọng Liêm và Cảnh Thiệu Nam đều lễ độ cung kính. Đi được hai ngày, mọi người đã vượt quá Cường Trữ, sắp đến Dương Bình quan. Dọc đường không ngừng xuất hiện những nhân vật khả nghi, tụm năm tụm ba, hoặc cưỡi khoái mã, hoặc đánh xa ngựa, qua lại không ngừng trên dịch đạo. Lão tiêu đầu vừa nhìn là biết những nhân vật lục lâm theo dấu, suốt cả hai ngày liền đều hết sức dè chừng, nhưng rất may là không xảy ra chuyện gì. Sau khi qua khỏi Dương Bình quan, những nhân vật khả nghi đó đột nhiên không thấy nữa. Đến nửa đêm họ đã đến Đại An dịch, Trác Trọng Liêm nói:
- Ngày mai là vượt Định Quân sơn, sau đó là đường bằng phẳng rồi.
Bọn tiêu sư đều thở phào, chỉ có Cảnh Thiệu Nam là hiện rõ vẻ đặc biệt khẩn trương, hoàn toàn khác biệt so với thần tình nhàn nhạ lúc đi đường.
Mọi người nghỉ ở khách điếm lớn nhất trong trấn, bạch mã thiếu niên Vương Chiếu Hi chợt vái dài Trác Trọng Liêm, cao giọng thưa:
- Vãn sinh trên được được sự che chở, không dám khi man, vãn sinh có cừu gia lợi hại nhất mực theo dấu, nếu như thoát được đêm nay coi như vô sự. Đêm nay vạn nhất có gió mưa biến động, lão đại nhân bất tất kinh khủng. Chỉ cần treo lên ngọn đèn của Vân Quý tổng đốc, nhất định sẽ không bị liên lụy.
Trác Trọng Liêm cả kinh vô cùng, thầm nghĩ lão tiêu đầu đã từng dặn dò mấy lượt, bảo rằng trên đường cố gắng giả làm khách thương, thiên vạn lần đừng trưng ra quan hàm. Chuyện này là do bọn lục lâm thảo khấu rất thích cướp đoạt của đại quan mãn nhiệm. Còn bản thân lão chỉ nghĩ thiếu niên này thuần là một thư sinh, không ngờ gã lại cũng là người giang hồ. Bản thân và gã chẳng thân chẳng thích, biết gã bày ra ý gì đây? Chính trong lúc trù trừ, Cảnh Thiệu Nam chợt chớp hai mắt, chen ngang lời:
- Chuyện đã đến thế này, hợp lại tất cùng có lời, phân ra tất cả hai cùng nguy! Ý tứ của túc hạ lão đại nhân nhất định làm theo! Chúng ta cần phải nói rõ, mọi người phải đồng lòng hợp sức, cùng đề ngự kiếp nạn đêm nay!"
Vương Chiếu Hi khe khẽ cười:
- Cái đó tự nhiên rồi!
Gã tự mình chiếm phòng khách, ở giữa bày tử đàn và hương án, gọi điếm gia hâm hai bình rượu hoa điêu lớn nhiều năm, trên bàn bày hai cái đèn đại ngưu cực lớn cháy sáng, thuận tiện bỏ yên cương ngựa ở góc tường, nói với Cảnh thiệu Nam:
- Các người tránh ra hai bên sương phòng, nếu ta không hô hoán không được xuất hiện.
Lão tiêu đầu và Cảnh Thiệu Nam tuy thấy hành vi của gã kỳ quái, dù sao kiến thức cũng nhiều mà chẳng đoán được gã đang định làm gì.
Gió bấc hiu hiu, sao chuyển đấu dời, đêm từ từ thâm, mọi vật an tĩnh. Vương Chiếu Hi ngồi một mình trong sảnh, ngưng thần nhìn ra ngoài không hề động đậy. Trác gia, từ Trác Trọng Liêm trở xuống, đều không dám ngủ. Lão tiêu đầu hỏi:
- Chẳng lẽ hắn ngồi như thế cho đến lúc trời sáng?
Cảnh Thiệu Nam đột nhiên sụyt khẽ:
- Cấm thanh, có người đến rồi!
Vương Chiếu Hi đang ngồi đó chợt nâng một bình rượu lên, lớn tiếng nói:
- Các vị từ xa đến, thất nghênh, thất nghênh!
Ngoài cửa có bốn đại hán bước vào, người đi đầu mục quang lập lòe, dưới mắt không người, to giọng quát:
- Bằng hữu, bớt việc chút để mau theo ta!
Vương Chiếu Hi cười đáp: "Có chuyện gì thế a!"
Đại hán chợt sầm mặt, đang muốn phát tác, chợt thấy ngoài sương phòng có đèn lồng của Vân Quý tổng đốc, cả kinh quát:
- Ngươi là ai vậy? Ngươi chẳng phải là..."
Vương Chiếu Hi chặn lời:
- Làm bảo tiêu mà đến đây chứ sao, các vị coi tiểu đệ mới vừa xuất đạo, không được đạp vỡ chén cơm của ta đó nghe, đi chỗ khác phát tài đi.
Hán tử đó "hừ" một tiếng, mắng:
- Ngươi nhìn lầm người rồi!
Nói xong chợt chấn động hai tay, phóng đến sương phòng.