Trác Trọng Liêm ở trong phòng thất thanh hô:
- Đây là cẩm y vệ ở kinh thành!
Thì ra cẩm y vệ là cơ quan đặc vụ của triều đình, hán tử đi đầu này chính là một chỉ huy trong cẩm y vệ, tên là Thạch Hạo. Trác Trọng Liêm trước đây làm tổng đốc ở Vân Quý, có một quan viên thuộc hạ bị phạm tội, kinh thành phái cẩm y vệ về giải phạm quan lên trên, và chính là Thạch Hạo dẫn đầu, do đó hiện giờ lão nhận ra.
Nói thì chậm chứ việc diễn ra rất nhanh, Thạch Hạo chỉ cần thoắt cái đã tiến vào sương phòng, Cảnh Thiệu Nam từ bên trong bước ra, tay trái giơ lên hét:
- Người ở đâu? Sao dám kinh động đến lão đại nhân!
Hai tay giao nhau, hai người cùng lùi mấy bước. Trác Trọng Liêm vội vã lên tiếng:
- Thạch chỉ huy, là ti chức ở đây, chẳng hay hoàng thượng có thánh chỉ gì tuyên triệu ti chức không?
Trong thời nhà Minh, hoàng đế đối phó rất tàn khốc và quả ân đối với các đại thần, thường thường nhân vì các chuyện nhỏ mà giao cho cẩm y vệ lăng trì xử tử. Trác Trọng Liêm vừa xong chức vụ, đang lo lắng hoàng đế giải lão về kinh, nên giọng nói có hơi run. Thạch Hạo ngưng mắt nhìn, cũng nhận ra lão, hô lên:
- Quả nhiên là Trác lão đại nhân ở đây? Tiểu nhân tróc nã khâm phạm, vô ý mạo phạm, thỉnh bao hàm thứ tội!
Rồi y lại cười nói tiếp:
- Hoàng thượng đối với Trác đại nhân vô cùng quan hoài, thường thường có nhắc tới, nói Trác đại nhân là quan tốt.
Trác Trọng Liêm lúc này mới định lại hồn, vội vã chấp tay mời y uống rượu. Thạch Hạo đáp:
- Trác đại nhân khách khí như vậy tổn thọ tiểu nhân mất. Tiểu nhân thánh chỉ tại thân, không dám ở lâu, lão đại nhân thông cảm bỏ quá cho.
Nói rồi y soái lĩnh ba cẩm y vệ lui ra, trước khi đi nhìn thật sâu vào Cảnh Thiệu Nam và Vương Chiếu Hi, lớn tiếng cười nói:
- Trác đại nhân thỉnh được hai bảo tiêu thật là cứng đó nghe!
Thạch Hạo đi rồi, Cảnh Thiệu Nam nhìn lại, thấy trên mặt đất để lại dấu chân sâu đến hơn nửa thốn, cười lạnh nói:
- Tên nô tài này chỉ thích hiển lộ võ công, làm sao so được với Vương hiền đệ thâm tàng yếu nhược.
Trác Trọng Liêm ở trong phòng lúc này chợt khẩn cấp gọi:
- Cảnh hiền điệt, mau tới đây, tới đây!
Trác Trọng Liêm già cả trải đời, nên khi cơn kinh hồn vừa định đã chợt nghĩ tới một điều: cẩm y vệ trong kinh truy tung đến đây, bạch mã thiếu niên tất định là một khâm phạm trọng yếu, lão bị gã lợi dụng trở thành lá bài chắn tên của khâm phạm, sau này bị hoàng thượng tra ra, thì đó là tội diệt toàn gia. Đến lúc này không cần thiết gì đến lời ngắn ý dài, lập tức gọi Cảnh Thiệu Nam vào lén nói cho biết. Cảnh Thiệu Nam cười lạnh đáp:
- Cái đó tôi đã sớm nhìn ra rồi.
Trác Trọng Liêm còn muốn nói thêm, gã đã quay người bỏ ra ngoài.
Ngoài sảnh đường ánh nến vẫn lung linh, Vương Chiếu Hi đang uống từng bát rượu lớn. Cảnh Thiệu Nam sầm mặt cười hăng hắc bảo:
- Hiền đệ, ngươi thật là đại hành gia trong giang hồ, ngu huynh bội phục sát đất!
Vương Chiếu Hi đáp:
- Cảnh huynh bất tất phát nộ, tiểu đệ chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi.
Cảnh Thiệu Nam xoay chuyển hai mắt, chợt thò trảo ra chộp lên vai gã, quát trầm:
- Ngươi dám đem môn nhân Võ Đương ta ra mà hí lộng?
Vương Chiếu Hi khẽ lắc vai, tả chưởng của Cảnh Thiệu Nam kêu hô một tiếng đánh lên ngực gã. Vương Chiếu Hi mỉm cười, cơ thịt khẽ co rút, chưởng của Cảnh Thiệu Nam chợt lệch qua một bên, Vương Chiếu Hi vẫn ngồi im trên ghế như chẳng có chuyện gì. Cảnh Thiệu Nam không khỏi giật mình cả kinh, tay trái cầm nã, tay phải điểm huyệt, một chiêu hai thức đột nhiên đánh ra. Đây chính là một trong ba mươi sáu thức đại cầm nã thủ của Võ Đang phái, Vương Chiếu Hi nếu vẫn ngồi trên ghế thì xem ra rất khó tránh được. Không ngờ tay trái của Cảnh Thiệu Nam vừa đến, khuỷu tay chợt cụng một cái, nhanh như chớp hóa giải thế cầm nã thủ, rồi tay phải cất lên đỡ khuỷu tay của Cảnh Thiệu Nam, thấp giọng quát:
- Cảnh huynh, huynh và ta khoan hãy động thủ, cường địch lại đến rồi! Huynh và ta hợp tất lưỡng toàn, phân tất lưỡng vong!
Cảnh Thiệu Nam ngưng thần nghe ngóng, quả nhiên từ xa vọng lên tiếng huýt dài, sắc mặt liền biến:
- Ngươi đang làm cái trò yêu quỷ gì vậy? Tốp này vừa đi, tốp khác lại đến.
Vương Chiếu Hi cười đáp:
- Lần này mới là cường đạo chân chính. Thật không dám giấu, năm nhóm cướp lợi hại nhất biên giới vùng Xuyên đều có mặt ở đây trong đêm nay!
Cảnh Thiệu Nam tức giận quát:
- Trác đại nhân chẳng có bao nhiêu ngân lượng, các ngươi hà tất phải cả vú mà lấp miệng em, trong ứng ngoài hợp?
Vương Chiếu Hi cười:
- Ngươi cho ta là nội ứng sao? Kẻ bọn chúng muốn cướp là ta, không phải cái lão Trác đại nhân quái gì đó của ngươi. Nhưng nếu bọn chúng thuận mắt bắt dê, cướp của tiểu đệ xong rồi cướp luôn của các người, thì biết đâu cũng dám lắm!
Cảnh Thiệu Nam bán tín bán nghi, thầm nghĩ: Ngươi vai không hành lý, hai tay trống không, cướp cái quỷ gì của ngươi? Vương Chiếu Hi chợt trầm giọng nói:
- Mau chóng lui vào sương phòng, lột đèn có quan hàm xuống, có thể sẽ không chịu cảnh thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư (Chú: Cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao - Lấy tích là cửa thành cháy, người ta lấy nước dưới ao lên cứu hỏa, làm cho cá chết vì hết nước).
Cảnh Thiệu Nam hơi chần chờ, Vương Chiếu Hi chợt đứng lên nói nhỏ vào tai gã vài câu, Cảnh Thiệu Nam không thể không gật đầu, vội vã lui ra.
Qua một lúc nữa, tiếng huýt càng lúc càng gần. Vương Chiếu Hi mở cửa lớn ra, ngoài cửa tiến vào hơn mười hán tử, cao cao thấp thấp đứng đầy cả phòng. Cảnh Thiệu Nam vừa nhìn, nhận ra ba đà chủ của Long Môn bang ở trong đó. Mặt lão tiêu đầu hiện giờ xanh như tàu lá, khe khẽ nói:
- Lần này tiêu rồi, có đến ba nhóm địch nhân lợi hại kéo đến. Ngoại trừ Long Môn bang, còn có Phương thị huynh đệ của Đại Ba sơn Hắc Hổ nham, và Mạch thị tam hùng của dãy Định Quân sơn.
Cảnh Thiệu Nam đáp:
- Còn có hai nhóm nữa chưa đến, ngươi chờ xem đi!
Mạch thị tam hùng của Định Quân sơn có lão đại Mạch Phùng Xuân đứng ở giữa, quét hai mắt nhìn quanh cất tiếng cười khành khạch:
- Thật có ngươi ở đây rồi, kim châu bảo bối giấu ở đâu? Còn không mau lấy ra? Có phải là lén giấu chung trong hành lý của cẩu quan đó?
Vương Chiếu Hi nhạt giọng đáp:
- Mạch lão đại, ngươi là kẻ già dặn trên giang hồ thế mà lại chẳng nhìn ra hay sao? Nghe đại danh đã lâu, nhưng chẳng qua là như thế. Chưa cần động thủ thì ngươi đã thua một chiêu rồi!"
Nói xong gã bật cười ha hả. Tổng đà chủ của Long Môn bang tên là Đồ Cảnh Hùng cũng cười ha ha mấy tiếng, giơ ngón tay cái lên bảo:
- Lão đệ, có phải ngươi không đó? Ngươi lấy ra đi để bọn ta kiến thúc một chút, chúng ta là bằng hữu tốt trên giang hồ mà.
Vương Chiếu Hi từ từ đứng lên, nhặt yên cương ở góc tường lên đặt trên bàn, chỉ nghe chiếc bàn gỗ kêu lên răng rắc. Gã rút bội kiếm, khe khẽ chặt lên. Yên ngựa vốn đen xì xì chẳng bắt mắt tí nào, ai nhìn qua đều cho nó làm bằng gỗ, nào ngờ chỉ chém một phát, tức thời kim quang lộ ra, dưới lớp vỏ đen đó thì ra toàn là vàng ròng, bên trên còn có hơn mười viên lục bảo châu tròn trịa mê người. Quả thật là dưới yên ngựa đầy kim quang bảo khí, ánh sáng lập lòe. Mạch thị tam hùng đưa mắt nhìn nhau, không nói được tiếng nào.
Thì ra bọn lục lâm đại đạo có kinh nghiệm trong giang hồ vừa nhìn hành lí của khách thương là đoán được có bao nhiêu kim châu tài bảo, trăm lần không sai một. Năm cỗ cường đạo ở biên cảnh vùng Xuyên đã theo dấu Vương Chiếu Hi rất nhiều ngày, thấy vó ngựa của gã đi tới đâu bụi trần bốc lên đến đó, rõ ràng là trong người có không ích kim châu trọng bảo, nhưng không nhìn ra gã giấu ở đâu, không ngờ thì ra chúng được giấu trong yên ngựa.
Vương Chiếu Hi cười ha hả, cầm cái bàn đạp chân lên nhạt giọng nói:
- Mọi người đều là kẻ đồng đạo, tiểu đệ không có gì để kính ý, cái bàn đạp này coi như là dâng tặng đồng đạo vùng biên giới Xuyên Thiểm, coi như là lễ vật nho nhỏ a!
Lục lâm quần hùng đưa mắt nhìn nhau, Mạch Phùng Xuân trầm giọng nói:
- Ngươi giỏi lắm, chúng ta nhận là kém rồi!
Nói xong không tiếp bàn đạp, chuyển thân bước ra. Cảnh Thiệu Nam từ trong sương phòng lén nhìn ra ngoài, vừa định thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi Mạch Phùng Xuân vừa bước đến cửa, ở ngoài đã có tiếng cười kiệt kiệt vang lên, bóng người lấp loáng, chợt thấy có một lão đầu mập lùn tiến vào, miệng ngậm một ống điếu lớn, không ngừng tỏa ra từng luồng khói xanh, cất giọng quai quái nói:
- Hay nhe, không chờ ta tới mà các ngươi đã phân chia tang vật rồi à?
Mạch Phùng Xuân thưa:
- Thiệu đại ca, chúng ta chia của vậy.
Lão đầu mập lùn đưa ống điếu chỉ:
- Cái gì mà của, ta đã sớm nhìn ra trong yên ngựa có quỷ, lời của các ngươi ta đã nghe hết rồi, ta không phải là ăn mày, muốn dùng cái bàn đạp này thi ân cho ta à? Sao có thể như vậy được!