Trác Nhất Hàng nghĩ thầm, nếu cô ta xuống đến giữa núi gặp phải trời mưa lớn thì thật là dở.
Trác Nhất Hàng tiến vào đại điện, báo tên cầu kiến. Trinh Kiền đạo trưởng cực kỳ hoan hỉ, tự thân tiếp hắn trong đan phòng, sai tiểu đạo sĩ đem Hoa Sơn danh trà ra mời. Trác Nhất Hàng thế sư phụ vấn an, Trinh Kiền đạo trưởng nói: “Ta và sư phụ ngươi có đến mười năm nay không gặp mặt, không ngờ ông ta lại thu được một đồ đệ thế này.” Nghỉ một lúc lại nói: “Tháng trước tam sư thúc ngươi Hồng Vân đạo nhân có ghé qua đây!”
Trác Nhất Hàng hỏi: “Tam sư thúc của đệ tử đến đây không biết là có chuyện gì?”
Trinh Kiền đạo trưởng đáp: “Nghe nói Vũ Đương môn hạ các ngươi, hai trong năm đại đệ tử bị Ngọc La Sát cắt mất ngón tay, còn nhục mạ một phen. Hồng Vân đạo trưởng muốn tìm Ngọc La Sát thanh toán. Ta đã hết lời khuyên can, kêu ông ta không nên hơn thua với tiểu bối, lúc sau không biết ông ta có đi không?”
Trác Nhất Hàng nhủ bụng: “Đi đến đâu cũng nghe nhắc tới Ngọc La Sát, không biết nữ ma đầu này hung ác đến thế nào?”
Hai người đàm luận một hồi, bên ngoài sấm nổ vang rền nhưng vẫn chưa mưa.
Trinh Kiền nói: “Xem sắc trời thì nhất định mưa rất to. Ngươi nghỉ ngơi lại đây một đêm đi!”
Trác Nhất Hàng nhớ đến Trịnh Hồng Thai cùng di cốt phụ thân, lật đật cáo từ: “Đệ tử còn có một bằng hữu đang chờ, nếu mau chóng xuống núi chắc là có thể tránh được mưa.”
Trinh Kiền đạo trưởng nhờ hắn thay mình vấn an sư phụ rồi đưa ra khỏi cửa. Trác Nhất Hàng xuống được nửa chừng núi, thình lình sấm dậy vang rền, trời tối như mực, mưa như trút nước.
Trác Nhất Hàng đưa mắt nhìn bốn phía, hốt nhiên phát giác giữa lưng chừng núi có một đại động, động khẩu có khắc ba chữ Hoàng Long động rất lớn. Ngoài động trúc mọc thành rừng, vài gốc cổ tùng, còn có một cái ghế ngồi bằng đá, có lẽ đạo sĩ trong quan thích phong cảnh nơi này nên đặc biệt làm thế. Trác Nhất Hàng kêu thầm “may mắn”, sơn động này làm chỗ trú mưa quá tốt, liền vội vàng bước tới. Vừa vào tới trong động thì bên ngoài sấm rền liên tiếp rồi mưa lớn ào ào đổ xuống.
Trong động âm u, Trác Nhất Hàng bước lần tới. Đột nhiên trước mắt sáng lên, một thiếu nữ xuân thì đang nằm trên một thạch sàng trong động, hoa nhường nguyệt thẹn, chính là nữ tử đã gặp trong đạo quan. Xem nàng ta tựa đóa hải đường đang trong giấc mộng, thần thái kiều mị, Trác Nhất Hàng là danh gia đệ tử lấy lễ giáo làm trọng mà cũng không dám nhìn thẳng. Thấy nàng ta ngủ say sưa như vậy, lại không dám kêu dậy, không khỏi sợ lỡ như nàng tỉnh dậy lại hiểu lầm mình khinh bạc. Hắn nhè nhẹ lui ra gần sát cửa động, ngồi xếp bằng tĩnh tọa, nhìn trời mưa càng lúc càng lớn. Tuy nhiên trong lòng rộn ràng, cứ nghĩ đến thiếu nữ dung nhan mĩ mạo hiếm có này, chỉ có điều đến liếc nhìn hắn cũng không dám.
Tĩnh tọa hồi lâu, Trác Nhất Hàng đột nhiên cảm giác trong động khí lạnh bức người, nghĩ mình luyện qua võ công còn cảm thấy lạnh, thiếu nữ trong động kia sao chịu đựng nổi, không khéo lạnh quá mà sinh bệnh? Lại nghĩ dù tị hiềm cô nam quả nữ, nhưng mắt thấy người ta có thể bị lạnh thành bệnh, sao còn lo lắng một chút tiểu tiết đó, thà rằng cô ta tỉnh lại trách móc cũng được. Bèn lặng lẽ tiến vào bên trong, nhè nhẹ cởi bỏ áo ngoài đắp cho thiếu nữ rồi lại nhẹ nhàng lui ra.
Vừa bước được vài bước, thình lình phía sau có thanh âm thiếu nữ trở mình. Trác Nhất Hàng không dám quay đầu lại, chỉ nghe thiếu nữ nghiêm nghị nói: “Cuồng đồ to gan, dám khinh bạc ư?”
Trác Nhất Hàng vội vàng đáp: “Cô nương không nên tức giận, ta thấy trong động hàn khí kinh nhân, sợ cô bị lạnh nên mới mạo muội đắp thêm áo!”
Thiếu nữ hốt nhiên thở dài nói: “Xin mời quay lại đây!”
Trác Nhất Hàng lấy làm kì quái, quay đầu lại nhưng vẫn còn chưa dám nhìn thẳng.
Thiếu nữ bỏ áo khoác xuống, nói: “Cử động của tiên sinh mới rồi, ta đều biết cả. Tiên sinh quả là quân tử chí thành, ta bình sinh chưa từng gặp qua người nào như ngài. Nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã khinh bạc trắng trợn rồi!”
Trác Nhất Hàng không ngờ thiếu nữ nói chuyện thẳng thắn như thế, mặt có chút ửng hồng, lại nghe nàng ta nói tiếp: “Ta vừa rồi mắng ngài, lại cố ý dọa ngài, ngài chớ nên trách móc.”
Trác Nhất Hàng nhíu mày, sao lại có loại người hỉ nộ đảo điên, lấy việc mắng người làm trò vui. Thiếu nữ nhìn mặt đoán ý, mỉm cười nói: “Bản tính ta vốn thế, có rất nhiều người sợ ta. Về sau ta nhất định sửa đổi.”
Trác Nhất Hàng thấy nàng ta nói năng không đầu không cuối như thế càng lấy làm kì, tính tình cô như thế, hà cớ gì đột nhiên lại muốn sửa. Cô sửa hay không sửa liên quan gì đến ta.
Thiếu nữ thấy hắn không nói, mặt lộ vẻ giận hỏi: “Tiên sinh còn giận ta à?”
Trác Nhất Hàng vội vã lắc đầu: “Cô nương đã nói như thế, ta sao còn buồn cô được.”
Thiếu nữ hoan hỉ nói: “Ta biết ngài nhất định không buồn ta. Tâm địa ngài thật tốt, từ khi sanh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến ta như vậy!”
Trác Nhất Hàng hỏi: “Gia gia má má cô đâu?”
Thiếu nữ đáp: “Ta còn chưa hiểu chuyện, gia gia má má đều đã qua đời rồi!”
Trác Nhất Hàng áy náy nói: “Thứ cho ta ăn nói hồ đồ, khơi lại nỗi buồn của cô nương!”
Thiếu nữ đột nhiên nhấc ngọc thủ lên, ấn xuống vai Trác Nhất Hàng.
Trác Nhất Hàng nghiêng người, cả người thiếu nữ xiêu vẹo tựa hồ sắp ngã. Trác Nhất Hàng lập tức rút đai lưng vung lên, dùng yêu đai ngăn lại, đề phòng thiếu nữ ngã xuống.
Thiếu nữ ổn định cước bộ, ngượng ngùng nói: “Đất ẩm quá làm ta trượt chân, nếu không có tiên sinh ra tay giúp đỡ, chắc là ta đã ngã rồi!”
Kế đó lại cười: “Không đúng rồi, không phải ra tay mà là dùng yêu đai đỡ ta!”
Trác Nhất Hàng mặt đỏ tới tận mang tai, không dám nói câu nào.
Thiếu nữ bất ngờ hỏi: “Ngài sợ ta mắng ngài à?”
Trác Nhất Hàng thấy thiếu nữ nói năng lạ lùng, giống như là bị bệnh điên khùng, kế đó nghĩ lại, cô ta không cha không mẹ, không trách được tính tình khó chịu như thế. Liền nói: “Ta cảm thấy tiểu thư thật đáng thương!”
Thiếu nữ cắt ngang, run giọng hỏi: “Đáng thương?”
Trác Nhất Hàng tiếp tục nói: “Còn rất đáng khâm phục nữa. Tiểu thư sống cô đơn một mình đến bây giờ, còn dám một mình lên Hoa Sơn dâng hương. Nếu không phải có dũng khí cực lớn tuyệt không dám làm thế.”
Thiếu nữ cúi mặt nói: “Ngài nói đúng lắm, sao lại giống với một lão bằng hữu của ta như thế. Uy, danh tính của ngài là gì, ta còn chưa thỉnh giáo.”
Trác Nhất Hàng nói tên mình, xong lại hỏi ngược lại.
Thiếu nữ đáp: “Ta họ Luyện, không có danh tự, hay là ngài nghĩ dùm ta một cái tên thật đẹp đi!”
Ngoài trời tiếng mưa nhỏ dần, một trận gió thổi vào. Thiếu nữ y phục phất phới, tư thái tuyệt mĩ.
Trác Nhất Hàng hốt nhiên nhớ tới chuyện “Nghê Thường vũ y”, buột miệng đáp: “Gọi là Nghê Thường, có được không?”
Thiếu nữ thình lình biến sắc, quát lớn: “Ngươi là ai, mau khai thật đi!”
Trác Nhất Hàng kinh hoảng đáp: “Ta là Trác Nhất Hàng. Luyện tiểu thư nếu thấy cái tên ấy không đẹp thì không lấy là được, hà tất phải giận dữ.”
Thiếu nữ hai mắt lấp lóa, ánh mắt sắc bén nhìn hắn chằm chặp, nghe hắn nói thế mới bình tĩnh lại, nói: “Tính xấu của ta lại phát tác rồi, cái tên ngài nghĩ cho ta thật đẹp. Từ nay về sau ta gọi là Luyện Nghê Thường vậy!”
Trác Nhất Hàng lau mồ hôi lạnh trên trán, “vị tiểu thư này khiến người ta phát sợ”.
Luyện Nghê Thường đột ngột nói: “Ta xem tiên sinh thông hiểu võ công, không biết là đến Hoa Sơn này có việc gì?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Ta ở Vũ Đương phái học được ba món võ công mèo quào, hai chữ tinh thông thật không dám nhận. Ta đem hài cốt phụ thân hồi hương an táng, trên đường qua Hoa Sơn, đặc biệt lên núi thắp nhang.”
Đến đây ước chừng người đọc đều đoán được thiếu nữ đó chính là Ngọc La Sát Luyện Nghê Thường. Trác Nhất Hàng nghĩ dùm nàng ta một cái tên, xảo hợp thay lại trùng với danh tự thật của nàng ta. Ngọc La Sát trong lòng sinh nghi, vừa rồi thử hắn nhìn ra được hắn là cao thủ Vũ Đương phái. Võ công vượt xa Cảnh Thiệu Nam, ngay cả Hồng Vân đạo nhân cũng còn kém hắn một bậc. Nghĩ hắn có ý tầm cừu, không dè hắn không hề giấu diếm, thản nhiên nói chuyện, xem thần tình hắn tuyệt đối không biết mình chính là Ngọc La Sát, bất giác bật cười khanh khách.
Nên biết Ngọc La Sát ra tay ác độc, nếu vừa rồi Trác Nhất Hàng có nửa điểm dối trá thì không sao thoát khỏi kiếp nạn.
Ngọc La Sát thánh thót cười: “Ta nghe nói kiếm pháp Vũ Đương thiên hạ vô song, sao có thể nói là võ công mèo quào được?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Võ học không có tận cùng, thiên ngoại hữu thiên, võ công các phái đều có sở trường riêng, thiên hạ vô song chính là đạo lí này. Chẳng qua Vũ Đương Thiếu Lâm có lịch sử lâu đời, sản sinh nhiều nhân tài, nên võ lâm nhân sĩ thảy đều tán tụng. Còn ta tư chất ngu độn, tuy có danh sư nhưng thi thư kiếm pháp đều không học thành, càng không đáng để khen ngợi.”
Trác Nhất Hàng lúc này đã hoài nghi Ngọc La Sát biết võ công, thế nên lời nói hết sức khiêm nhường. Ngọc La Sát lắng tai nghe, khẽ gật đầu. Hốt nhiên hướng Trác Nhất Hàng bước tới, tay áo phất nhẹ, nhanh như chớp đã nắm chặt lấy cổ tay hắn.
Trác Nhất Hàng kinh ngạc vô cùng, làm thế nào mà chính mình không né được? Mặt hơi đỏ, thử dụng lực để thoát, Ngọc La Sát liền cố ý buông hắn ra. Ngoài động mưa đã ngớt, đầu núi ẩn ước có tiếng kêu.
Ngọc La Sát nói: “Ai, ta sợ lắm, ta tưởng tìm được người bầu bạn với mình, nhưng lại sợ ngài không lí gì đến ta.”
Trác Nhất Hàng không biết nàng ta cố ý hay vô tình, càng không đoán được rốt lại nàng ta biết hay không biết võ công, chỉ cảm thấy thật đáng thương, không kềm được nói: “Tiểu thư nếu sợ như vậy, ta đưa cô về nhà.”
Ngọc La Sát đến gần cửa động, nhìn sắc trời nói: “Mưa sắp tạnh rồi, có người đang chờ ta. Không cần làm phiền ngài.”
Qua một lúc, mây tan mưa tạnh, Ngọc La Sát nói tiếp: “Tốt rồi, ta về nhà đây!”
Trác Nhất Hàng vốn muốn hỏi, cô không còn phụ mẫu thì trong nhà còn những ai. Nhưng thấy cô ta lời nói cử chỉ kỳ quái, không hiểu sao trong lòng có chút sờ sợ, cuối cùng không dám mạo muội đề cập. Bèn nói: “Nếu là như thế, ta cũng hạ sơn đây!”
Ngọc La Sát gật đầu: “Ngài đi trước đi!”
Trác Nhất Hàng ra khỏi động, Ngọc La Sát thình lình lại kêu hắn lại. Trác Nhất Hàng ngạc nhiên quay trở lại, Ngọc La Sát nói: “Ta muốn nhờ ngài giúp ta một việc.”
Trác Nhất Hàng đáp: “Cô nương cứ nói, ta nhất định y theo.”
Ngọc La Sát nói: “Chuyện ngài gặp ta hôm nay, nhất thiết không được nói cho người khác biết.”
Trác Nhất Hàng cười đáp: “Chuyện này thì dễ thôi, chúng ta bình thủy tương phùng. Ta nói làm gì chứ?”
Vành mắt Ngọc La Sát đỏ hoe, khẽ nói: “Hóa ra ngài không hề để tâm đến ta!”
Trác Nhất Hàng luống cuống, chỉ đành nói: “Ta trở về Bắc, chúng ta về sau chắc gì đã gặp lại nhau. Bất quá nếu có một ngày tái kiến, ta nhất định lấy lễ hảo bằng hữu khoản đãi cô.”
Ngọc La Sát vẫy tay nói: “Được, ngài đi đi!”
Trác Nhất Hàng chạy xuống núi, đến khe núi quay đầu lại nhìn, Luyện Nghê Thường vẫn còn ngồi tại ghế đá trước cửa, có thể trông thấy lờ mờ.
Về đến khách điếm, Trịnh Hồng Thai hỏi: “Trác huynh đến Hoa Sơn dâng hương thế nào? có gặp được Trinh Kiền đạo trưởng không?”
Trác Nhất Hàng gật đầu: “Đã gặp rồi!”
Trịnh Hồng Thai hốt nhiên nói: “Đáng tiếc Trinh Kiền đạo trưởng trước nay không lo chuyện bao đồng!”
Trác Nhất Hàng nghe ra trong lời nói của lão có ẩn ý, hỏi: “Trịnh tiền bối nói thế có ý gì?”
Trịnh Hồng Thai nói chưa xong, thình lình hỏi ngược lại: “Ngươi lên Hoa Sơn, ngoài Trinh Kiền đạo trưởng ra còn gặp ai khác không?”
Trác Nhất Hàng chấn động, nhớ tới lời Luyện Nghê Thường, liền đáp: “Không có!”
Trịnh Hồng Thai cũng không hỏi nữa, hai người đàm luận chuyện giang hồ sự tích, ăn xong cơm chiều, người nào người nấy đều đi nằm.
Trác Nhất Hàng ngủ đến nửa đêm, lờ mờ nghe có tiếng kêu từ xa vọng lại giật mình thức giấc. Ngoài cửa có người gõ nhẹ, chính là thanh âm của Trịnh Hồng Thai: “Trác huynh, mở cửa!”
Trác Nhất Hàng mở chốt cửa. Trịnh Hồng Thai tiến vào, khêu đèn lên, bất ngờ hỏi: “Trác huynh, ngươi có sợ Ngọc La Sát không?”
Trác Nhất Hàng ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”
Trịnh Hồng Thai nói: “Ta muốn huynh trả lời thật lòng, huynh sợ hay không sợ ả?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Ta còn chưa gặp cô ta sao lại phải sợ?”
Trịnh Hồng Thai vui mừng nói: “Không sợ thì tốt. Ả cướp của tổ phụ ngươi, nhục mạ sư huynh ngươi, tưởng ngươi cũng nên báo cừu.”
Trác Nhất Hàng nói: “Trừ phi có mệnh của sư phụ, ta không muốn tìm cô ta báo cừu.”
Trịnh Hồng Thai hỏi: “Nhưng nếu tình cờ đụng mặt ả thì sao?”
Trác Nhất Hàng càng lúc càng kì, nhảy dựng lên: “Chẳng lẽ Ngọc La Sát ở đây?”
Chính là: Ảo mộng khó phân, nghi nghi hoặc hoặc.
Muốn biết mọi chuyện thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.
Hết hồi 3.